Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Chương 218: Tình cảm gắn bó (4)
Sau đó, không biết là người nào làm chủ động, hai người vẫn còn ở ngoài cửa liền hôn không ngừng không nghỉ.
Môicủacô liền dính vào hơi thởcủaanh, thật nhẹ, như có như không. Đầu lưỡi mút qua, rồi sau đó, trong thân thểkích tình liền bị kích thích càng thêm mênh mông.
Khi cô đỏ mắt đuổi anh đi thì timcủaanh như bị một vật bén nhọn đâm vào đau đớn đến suýt nữa không khống chế không được mình. *
Anh cũng cho là anh sẽ không khống chế được. Mỗi một lần, cô lạnh mặt với anh, cô không tha thứ cho anh, cô xua đuổi anh thì cũng sẽ đem anh kích thích đến mất hết thần trí, sau đó, rõ ràng trong thân thể tất cả đều là tình yêu say đắm cùng thương yêu cô, nhưng lại cứ dùng phương thức biểu đạt kịch liệt nhất thậm chí là thảm thiết đối với cô.
Vậy mà, một khắc kia, anh thế nhưng khống chế được mình, thậm chí là anh, cũng có chút không thể tin. Một tiếng "Cút"củacô, dĩ nhiên anh cũng làm thật, chẳng hề làm gì cả, lặng lẽ mà rời khỏi. Cho dù tâm như bị nghiền qua, dưới da, đã sớm huyết nhục bắn tung toé, rối tinh rối mù, anh còn bình tĩnh từ trước mặt cô tránh ra.
Khi cánh cửa ở phía sau đóng lại trong một nháy mắt kia, anh chợt tỉnh ngộ, một câu nói kia ——"Em muốn cái gì anh đều có thể cho em, chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ cho em, thậm chí là tự do."
Hiện tại anh, thật sự đã có thể làm được.
Cho dù, rời đi khỏi chỗcủacô, mỗi một bước đi, đều giống như đạp ở trên chùy tử sắc nhọn.
Cho nên, khi đi đến ngoài cửa, anh liền không thể nhúc nhích, dù là một bước.
Anh mất hồnđứng ở ngoài cửa nhà cô, anh cũng không biết vì sao. Cũng không thừa nhận cô vì anh sẽ ra ngoài đuổi theo anh, anh đối với cô, đã sớm mất đi năng lực tư duy, anh cũng chỉ là đứng ở nơi đó. Cái vị trí kia, là vị trí cô cho phép anh có thể cách cô gần nhất.
Cô lại đi ra.
Anh như không ý thức được.
Anh nghe đến tiếng mở cửa một nháy mắt kia, máu trong người giống như là lần nữa bắt đầu hoạt động lại, cả người anh như bị một loại lực loại không biết tên kéo lên, giống như là trong nháy mắt tỉnh táo lại, hay như là trong nháy mắt cảm động, cũng không phải quá rõ ràng, chỉ là gần như theo bản năng ôm cô vào trong ngực, dùng hết tất cả sức lực.
Cô đem anh đuổi đi, anh có thể nhịn , tránh ra.
Cô đem anh kéo về, anh biết, từ giờ, anh cũng sẽ không buông ra nữa.
Anh nặng nề nghĩ tới, trong lòng lại khổ sở, đau đớn trải dài. Chỉ là hung hăng hôn cô, dùng lực đem cô khảm vào thân thểcủamình, muốn mượn da thịt, dùng thân thể để cảm nhận cô một lần nữa chứng thực cô vẫn còn ở trong ngực anh, dùng thân thể ấm ápcủacô trong lòng anh để chứng thực.
Cô khẽ nhắm hai mắt, mặc anh đem răng cô cạy ra, đầu lưỡicủaanh dùng sức chui vào, cuốn lấy cô, cùng cô dây dưa. Cô hô hấp khó khăn, rồi lại không bỏ được mà đẩy anh ra. Cô hơi ngẩng mặt lên, tay nhốt chặt cổcủaanh, lưỡi liền chủ động dây dưa với anh.
Thoáng chốc, bên eo bị hung hăng xiết chặt, đã bị dùng sức áp sát anh, cô chỉ cảm giác phía dưới nóng lên, trước ngực lại hơi lạnh, thân thể mềm mại đã bị anh nắm ở trong tay, nặng nhẹnắn bóp.
"Đinh!"
Đột nhiên âm thanh thang máy làm cả người cô run lên, trong nháy mắt cô từ trong cơn mông lung tỉnh táo lại, giơ tay lên liền dùng sức đẩy anh ra.
Người đàn ông kia lại như bị cô dẫn dụ kích thích được không dừng lại được, lúc này cô đẩy anh, anh liền một tay cầm tay cô kháng cự, một cái tay khác lại dùng sức đem thân thể áp sát hướng tới nơi đã sớm căng thẳng nóng rực kiacủaanh.
Cửa thang máy mở ra, đã có thể nghe được tiếng bước chân, càng ngày càng gần. Tân Hoành khẩn trương, vừa đẩy anh, vừa vội la lên, "Đi vào, đi vào trước. . ."
Cô rõ ràng đã gấp đến độ giơ chân, thân thể mẫn cảm lại như lại càng cùng anh ma sát, trong giây lát nơi nào đó càng thêm trở nên nóng rực cứng rắn.
Cô kinh hãi, người đàn ông lại khẽ nguyền rủa một tiếng, cũng không có buông lỏng cô, chỉ là ôm cô liền sải bước vào cửa. Nhấc chân, hung hăng đá lên cánh cửa, giống như cực kỳ tức giận.
Cô hơi kinh ngạc, lại chỉ thấy lúc này ánh mắt anh sâu ám*, chăm chú nhìn cô, như muốn ăn cô một miếng.
"Không cần tại lúc nguy cấp này còn nói với anh những thứ trêu chọc kích thích anh!" Âm thanh khàn khàn đến kinh người, lại rõ ràng mang theo tức giận.
Cô sững sờ, nhớ lại, lúc này mới tỉnh ngộ ra lời nói vừa rồi. . .
Trong nháy mắt mặt liền đỏ thấu, thế nhưng anh cũng không có cho cô quá nhiều thời gian ảo não, cúi đầu, lại muốn hôn cô.
Tâm tìnhcủacô vốn là kịch liệt, sau bị anh trêu chọc một phen khiến thần trí mơ hồ, lúc này, trên đường bị cắt ngang lần thứ nhất, rốt cuộc tỉnh táo không ít.
Cô nghiêng đầu, né tránh. Tay dùng sức, đẩy anh, "Buông em ra."
Anh hơi chấn động một cái, không tiếp tục tiến một bước, chỉ là con mắt u ám, thâm trầm nóng rựcchăm chú nhìn cô. Rồi sau đó, thật thả tay ra, lại đem quần áo trên người cô bị anh làm cho xốc xếch chỉnh lại.
"Không phải còn bệnh sao? Bây giờ trở về bệnh viện thôi." Cô đem đầu nghiêng đi, khàn giọng nói.
Ánh mắtcủaanh vẫn rơi vào trên người cô, vừa thâm sâu lại chặt chẽ, "Bệnh, cũng là bởi vì em không ở bên."
Tân Hoành rũ mắt, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên mặt đất.
"Embiết, Phong Dương cùng anh quan hệ thân thiết, hắn là em họcủaanh, cũng là bạn cùng nhau lớn lên. Chỉ là, em không biết, thật ra thì chúng ta còn có một người bạn cùng chung là Yến Thanh nữa."
Anh đột nhiên nói ra nnhững lời này, có chút không giải thích được, trong lòng cô lại khẽ động, ngẩng đầu, ánh mắt chống lại mắt anh.
Cô hỏi, "Hoàng tử Piano, Yến Thanh?" Trên mặt, rõ ràng là nghi ngờ.
Anh hướng về phía cô gật đầu, "Yến Thanh là anh và Phong Dương thời đại học ở nước ngoài làm quen."
Hơi ngừng lại, anh mới tiếp tục nói, "Yến Thanh có một bạn gái thanh mai trúc mã, tên là Nghê Tranh."
Dứt lời, Tân Hoành toàn thân chấn động, nhìn ánh mắtcủaanh đăm đăm, không thể tin được, "Anh thế nhưng. . ."
Lời nói, đã nói không được.
"Thế nhưng giành bạn gáicủabạn?" Anh trào phúng cười một tiếng, lại lắc đầu, "Anh xác thực không biết lúc ấy tại sao phải làm ra chuyện này, em biết, ở thời chúng ta, một từ bạn bè, hai chữ, liền thể hiện nguyên tắc rất nặng."
Môicủacô liền dính vào hơi thởcủaanh, thật nhẹ, như có như không. Đầu lưỡi mút qua, rồi sau đó, trong thân thểkích tình liền bị kích thích càng thêm mênh mông.
Khi cô đỏ mắt đuổi anh đi thì timcủaanh như bị một vật bén nhọn đâm vào đau đớn đến suýt nữa không khống chế không được mình. *
Anh cũng cho là anh sẽ không khống chế được. Mỗi một lần, cô lạnh mặt với anh, cô không tha thứ cho anh, cô xua đuổi anh thì cũng sẽ đem anh kích thích đến mất hết thần trí, sau đó, rõ ràng trong thân thể tất cả đều là tình yêu say đắm cùng thương yêu cô, nhưng lại cứ dùng phương thức biểu đạt kịch liệt nhất thậm chí là thảm thiết đối với cô.
Vậy mà, một khắc kia, anh thế nhưng khống chế được mình, thậm chí là anh, cũng có chút không thể tin. Một tiếng "Cút"củacô, dĩ nhiên anh cũng làm thật, chẳng hề làm gì cả, lặng lẽ mà rời khỏi. Cho dù tâm như bị nghiền qua, dưới da, đã sớm huyết nhục bắn tung toé, rối tinh rối mù, anh còn bình tĩnh từ trước mặt cô tránh ra.
Khi cánh cửa ở phía sau đóng lại trong một nháy mắt kia, anh chợt tỉnh ngộ, một câu nói kia ——"Em muốn cái gì anh đều có thể cho em, chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ cho em, thậm chí là tự do."
Hiện tại anh, thật sự đã có thể làm được.
Cho dù, rời đi khỏi chỗcủacô, mỗi một bước đi, đều giống như đạp ở trên chùy tử sắc nhọn.
Cho nên, khi đi đến ngoài cửa, anh liền không thể nhúc nhích, dù là một bước.
Anh mất hồnđứng ở ngoài cửa nhà cô, anh cũng không biết vì sao. Cũng không thừa nhận cô vì anh sẽ ra ngoài đuổi theo anh, anh đối với cô, đã sớm mất đi năng lực tư duy, anh cũng chỉ là đứng ở nơi đó. Cái vị trí kia, là vị trí cô cho phép anh có thể cách cô gần nhất.
Cô lại đi ra.
Anh như không ý thức được.
Anh nghe đến tiếng mở cửa một nháy mắt kia, máu trong người giống như là lần nữa bắt đầu hoạt động lại, cả người anh như bị một loại lực loại không biết tên kéo lên, giống như là trong nháy mắt tỉnh táo lại, hay như là trong nháy mắt cảm động, cũng không phải quá rõ ràng, chỉ là gần như theo bản năng ôm cô vào trong ngực, dùng hết tất cả sức lực.
Cô đem anh đuổi đi, anh có thể nhịn , tránh ra.
Cô đem anh kéo về, anh biết, từ giờ, anh cũng sẽ không buông ra nữa.
Anh nặng nề nghĩ tới, trong lòng lại khổ sở, đau đớn trải dài. Chỉ là hung hăng hôn cô, dùng lực đem cô khảm vào thân thểcủamình, muốn mượn da thịt, dùng thân thể để cảm nhận cô một lần nữa chứng thực cô vẫn còn ở trong ngực anh, dùng thân thể ấm ápcủacô trong lòng anh để chứng thực.
Cô khẽ nhắm hai mắt, mặc anh đem răng cô cạy ra, đầu lưỡicủaanh dùng sức chui vào, cuốn lấy cô, cùng cô dây dưa. Cô hô hấp khó khăn, rồi lại không bỏ được mà đẩy anh ra. Cô hơi ngẩng mặt lên, tay nhốt chặt cổcủaanh, lưỡi liền chủ động dây dưa với anh.
Thoáng chốc, bên eo bị hung hăng xiết chặt, đã bị dùng sức áp sát anh, cô chỉ cảm giác phía dưới nóng lên, trước ngực lại hơi lạnh, thân thể mềm mại đã bị anh nắm ở trong tay, nặng nhẹnắn bóp.
"Đinh!"
Đột nhiên âm thanh thang máy làm cả người cô run lên, trong nháy mắt cô từ trong cơn mông lung tỉnh táo lại, giơ tay lên liền dùng sức đẩy anh ra.
Người đàn ông kia lại như bị cô dẫn dụ kích thích được không dừng lại được, lúc này cô đẩy anh, anh liền một tay cầm tay cô kháng cự, một cái tay khác lại dùng sức đem thân thể áp sát hướng tới nơi đã sớm căng thẳng nóng rực kiacủaanh.
Cửa thang máy mở ra, đã có thể nghe được tiếng bước chân, càng ngày càng gần. Tân Hoành khẩn trương, vừa đẩy anh, vừa vội la lên, "Đi vào, đi vào trước. . ."
Cô rõ ràng đã gấp đến độ giơ chân, thân thể mẫn cảm lại như lại càng cùng anh ma sát, trong giây lát nơi nào đó càng thêm trở nên nóng rực cứng rắn.
Cô kinh hãi, người đàn ông lại khẽ nguyền rủa một tiếng, cũng không có buông lỏng cô, chỉ là ôm cô liền sải bước vào cửa. Nhấc chân, hung hăng đá lên cánh cửa, giống như cực kỳ tức giận.
Cô hơi kinh ngạc, lại chỉ thấy lúc này ánh mắt anh sâu ám*, chăm chú nhìn cô, như muốn ăn cô một miếng.
"Không cần tại lúc nguy cấp này còn nói với anh những thứ trêu chọc kích thích anh!" Âm thanh khàn khàn đến kinh người, lại rõ ràng mang theo tức giận.
Cô sững sờ, nhớ lại, lúc này mới tỉnh ngộ ra lời nói vừa rồi. . .
Trong nháy mắt mặt liền đỏ thấu, thế nhưng anh cũng không có cho cô quá nhiều thời gian ảo não, cúi đầu, lại muốn hôn cô.
Tâm tìnhcủacô vốn là kịch liệt, sau bị anh trêu chọc một phen khiến thần trí mơ hồ, lúc này, trên đường bị cắt ngang lần thứ nhất, rốt cuộc tỉnh táo không ít.
Cô nghiêng đầu, né tránh. Tay dùng sức, đẩy anh, "Buông em ra."
Anh hơi chấn động một cái, không tiếp tục tiến một bước, chỉ là con mắt u ám, thâm trầm nóng rựcchăm chú nhìn cô. Rồi sau đó, thật thả tay ra, lại đem quần áo trên người cô bị anh làm cho xốc xếch chỉnh lại.
"Không phải còn bệnh sao? Bây giờ trở về bệnh viện thôi." Cô đem đầu nghiêng đi, khàn giọng nói.
Ánh mắtcủaanh vẫn rơi vào trên người cô, vừa thâm sâu lại chặt chẽ, "Bệnh, cũng là bởi vì em không ở bên."
Tân Hoành rũ mắt, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên mặt đất.
"Embiết, Phong Dương cùng anh quan hệ thân thiết, hắn là em họcủaanh, cũng là bạn cùng nhau lớn lên. Chỉ là, em không biết, thật ra thì chúng ta còn có một người bạn cùng chung là Yến Thanh nữa."
Anh đột nhiên nói ra nnhững lời này, có chút không giải thích được, trong lòng cô lại khẽ động, ngẩng đầu, ánh mắt chống lại mắt anh.
Cô hỏi, "Hoàng tử Piano, Yến Thanh?" Trên mặt, rõ ràng là nghi ngờ.
Anh hướng về phía cô gật đầu, "Yến Thanh là anh và Phong Dương thời đại học ở nước ngoài làm quen."
Hơi ngừng lại, anh mới tiếp tục nói, "Yến Thanh có một bạn gái thanh mai trúc mã, tên là Nghê Tranh."
Dứt lời, Tân Hoành toàn thân chấn động, nhìn ánh mắtcủaanh đăm đăm, không thể tin được, "Anh thế nhưng. . ."
Lời nói, đã nói không được.
"Thế nhưng giành bạn gáicủabạn?" Anh trào phúng cười một tiếng, lại lắc đầu, "Anh xác thực không biết lúc ấy tại sao phải làm ra chuyện này, em biết, ở thời chúng ta, một từ bạn bè, hai chữ, liền thể hiện nguyên tắc rất nặng."
Bình luận truyện