Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 231: Đến lượt anh bồi thường?



Edit: TranGemy

Tân Hoành vào trong phòng ngủ, cũng không sốt ruột như trước. Cô quấn chăn ngồi trên giường suy nghĩ, dù sao cũng đã trễ rồi, cô có thể từ từ mà đi.

Chỉ là, tại sao cùng là cả đêm tham lam lạc thú, cô thì ỉu xìu như bị rút xương, mà người nọ lại có tinh thần sảng khoái như vậy? Nhìn dáng vẻ mặt người dạ thú của anh, chắc chắn là vừa tan làm ở công ty trở về.

Lúc này cơ thể còn rất mệt mỏi đau đớn, Tân Hoành âm thầm quyết tâm về sau nhất định phải biết tiết chế.

Không nhanh không chậm tìm quần áo mặc lên, vào nhà tắm rửa mặt, lúc ra đến cửa lại nghe thấy có động tĩnh trong phòng bếp truyền ra. Cô theo tiếng động đi vào, chỉ thấy người đàn ông kia mặc tạp dề, đang chuyên tâm xào rau.

Cô buồn cười “Phì” ra một tiếng.

Anh nghe thấy tiếng cô, quay đầu lại nhìn, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới mang theo vẻ băn khoăn rõ rệt, cười khẽ: “Sao ăn mặc chỉnh tề vậy?”

Cô cúi đầu, nhìn lại mình một lượt, đồ bình thường mặc ở nhà thôi mà.

Lúc này mới tỉnh ngộ nghĩ ra người đàn ông này đang ngụ ý cái gì, cô nheo mắt nhìn anh: “Nếu giờ trong tay em mà có cái gối, nhất định em sẽ đập cho anh một trận!”

Đôi mắt anh cong cong quyến rũ, cười nói: “Em nói vậy là đang muốn ám chỉ với anh, bây giờ lập tức cùng em về giường à?”

Cô bị ngôn ngữ của anh trêu chọc cho rùng mình một cái, đợi đến khi phản ứng kịp thì lại tức không làm gì được.

Nhưng anh lại làm ra vẻ mặt khổ sở nói: “Nhưng bây giờ anh đang nấu cơm, em chịu khó chờ một chút?”

Chờ cái đầu anh!

Tân Hoành quyết định triệt để ngó lơ anh, lắc đầu chấp nhận xoay người đi ra ngoài.

Cô nhận thua.

Dịch Tân nhìn chằm chằm bóng lưng cô, lại tiếp tục nấu cơm.

Ở đây là nhà trọ của Tân Hoành, cô lại mời không nổi người giúp việc, lúc này, đến đại thiếu gia cũng đi làm cơm rồi, đương nhiên việc còn lại chỉ có thể là tự cô làm.

Nhanh chóng dọn dẹp gọn gàng lại phòng khách bừa bộn, lại đi tới phòng ngủ cho khách, vừa mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt có thể dùng câu “cảnh hoang tàn khắp nơi” để miêu tả, lập tức làm mặt cô nóng bừng.

Chuyện này..... Căn phòng cũng không lớn, nhưng trên giường, trên đất, chỗ nào cũng xộc xệch, nhìn một cái là có thể tưởng tượng ra tình huống kịch liệt đêm qua. Trí nhớ về chuyện * * * * hôm qua liên tục hiện lên trong đầu, thân thể cô cũng nóng ran, vội vàng lắc mạnh đầu, tập trung ý chí, cắn răng đi vào, nhanh chóng sửa sang lại một chút.

Đến lúc cô đi ra với khuôn mặt đỏ dừ, Dịch Tân đã chuẩn bị xong bữa trưa, vừa nhìn thấy bộ dạng của cô, lại hỏi: “Sao mặt em đỏ thế?”

Tân Hoành cắn răng không nói.

Dịch Tân đưa mắt nhìn phía sau cô, liếc qua phòng khách và cửa phòng ngủ, chợt như bừng tỉnh hiểu ra, chớp mắt một cái lộ ra vẻ tà khí.

Tân Hoành ai oán nhìn anh, đanh giọng nói: “Ăn cơm.”

Dịch Tân nhún nhún vai, không trêu cô nữa.

Sau khi hai người ăn xong, đến lúc nghỉ ngơi, Tân Hoành trở về phòng mình thay quần áo chuẩn bị đi làm.

Dịch Tân ngồi ở trên ghế sa lon, dù bận vẫn ung dung cảm khái: “Anh còn tưởng rằng em sẽ nghĩ dù sao buổi sáng cũng đã trốn rồi, vậy buổi chiều dứt khoát cũng không đi luôn chứ.”

Tân Hoành liếc anh: “Em là người như thế sao?”

Dịch Tân ý vị cười sâu xa một tiếng, hỏi ngược lại: “Em nói đi?”

Tân Hoành trả lại anh một nụ cười cao thâm, xoay người trở về phòng thay quần áo.

Thật ra thì, cô đúng là như vậy!

Tới trễ sẽ nghĩ, dù sao cũng đã trễ rồi, vậy chậm chút nữa cũng không sao. Nếu quá muộn sẽ nghĩ, dù sao cũng đã muộn như vậy rồi, vậy trực tiếp không đi nữa cho rồi.

Dịch Tân đúng là hiểu rõ cô.

Chỉ là tình hình hôm nay có hơi khác, ngày đầu tiên đi làm, cũng không thể quá kiêu ngạo được..... Thật ra thì hôm nay mà là ngày thứ 2, thứ 3 hay thứ 4, lòng cô sẽ hoàn toàn không có nhiều đắn đo như thế.

Tân Hoành đổi sang một bộ váy Dior trong bộ sưu tập mới, phối hợp thêm trang sức nhẹ nhàng trang nhã, lúc xuất hiện trước mặt Dịch Tân lần nữa, lông mày anh lập tức nhăn tít lại.

“Em xác định mặc như vậy có thể ra ngoài à?”

“Em đi chạy cái việc vặt ấy còn phải trang điểm?”

Tân Hoành hít sâu một hơi, kiên nhẫn dỗ dành anh.

“Quần áo này thật sự có thể mặc ra ngoài, chẳng qua là nó nhìn có vẻ công sở thôi, không thể mặc ra đường là những đồ mặc ở nhà vừa to vừa rộng mà anh cho là tốt kia kìa.....”

“Anh cho rằng em muốn trang điểm à? Bà đây trang điểm một lần cũng lười muốn chết, nhưng đây là ngày đầu tiên đi làm, cái này gọi là lịch sự.....”

Người nào đó vẫn không cam lòng hừ lạnh, liếc cô: “Vậy em đến làm trợ lý cho anh?”

Tân Hoành đã dùng hết kiên nhẫn, đôi mắt đẹp ngang ngược: “Tối hôm qua em đã bồi thường cho anh rồi, anh cũng rất hưởng thụ còn gì, bây giờ không phải là muốn giở trò đấy chứ!”

Đôi mắt sắc của Dịch Tân có chút buồn bã: “Vậy đến lượt anh bồi thường, em tới chỗ anh đi?”

Tân Hoành bất đắc dĩ nhìn trần nhà.

Cuối cùng, Tân Hoành phải nói hết nước hết cái, mới dụ dỗ được người nào đó đưa cô tới công ty. Chỉ là trước khi xuống xe, lại tiếp tục chặn cô lại, nhắc lại ba nguyên tắc:

Một, không được nhìn Dịch Phong Nghiêu quá ba giây.

Hai, đối với những người đàn ông khác, cũng như những người phụ nữ có ý đồ khác, không được nhìn.

Ba, nhận được điện thoại của Dịch Tân phải lập tức bỏ qua công việc đang làm, tập trung tinh thần nói chuyện với anh, anh nói gì phải nghe nấy.

Tân Hoành liên tục gật đầu hai lần, đến điều thứ ba, động tác hơi chậm lại, người nọ đã không hài lòng, hừ lạnh: “Có ý kiến? Vậy chúng ta về nhà.”

Nói xong, đã bắt đầu khởi động xe.

Tân Hoành vội kéo tay anh lại: “Không phải, không có ý kiến. Em chỉ muốn xác định lại anh nói điện thoại, là gọi điện hỏi han bình thường thôi, đúng không?”

Dịch Tân nghe vậy, môi chợt cong lên một nụ cười tán tỉnh, ánh mắt dây dưa bám lấy người cô: “Em muốn cùng anh nói chuyện điện thoại không bình thường? Có thể, em biết đấy, cho dù em có bao nhiêu yêu cầu, anh đều sẽ thỏa mãn em.”

Tân Hoành bị ánh mắt càn rỡ tà ác của anh nhìn đến cả người run lên, cuống quít mở cửa xe đi xuống: “Không có, em chỉ muốn nhận được cuộc điện thoại bình thường thôi.”

Sau đó, cô quay người chạy như ma đuổi vào trong tòa nhà văn phòng cao tầng.

Dịch Tân ở trên xe, ánh mắt xuyên qua kính cửa xe nhìn theo bóng dáng cô, cười rất vui vẻ.

Tân Hoành lên đến tầng cao nhất thì đối diện với một cái bàn trống không, Serena không có ở đây. Tân Hoành đang suy nghĩ, chẳng lẽ Serena cũng đến muộn? Đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, sau đó, có giọng đàn ông nóng nảy truyền đến: “Vào đi!”

Tân Hoành sửng sốt một chút, nhìn về phía cánh cửa lớn đang đóng chặt của phòng làm việc tổng giám đốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện