Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 289: Tôi cũng chẳng làm cái gì cả



Edit: TranGemy

“Dịch Tân, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?” Lời chất vấn nhưng giọng điệu lại không ngừng run rẩy.

Nghê Tranh tránh khỏi Yến Thanh, gấp gáp đi đến trước mặt Dịch Tân, oán hận rồi tuyệt vọng nhìn anh tìm kiếm đáp án.

“Anh biết rất rõ, người em thích là anh. Anh cũng biết, bây giờ em thân bất do kỷ* đến mức nào. Anh lại lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà đào một cái bẫy để cho em nhảy xuống.” Nghê Tranh vừa nói vừa lắc đầu không thể tin được, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ thê lương: “Dịch Tân, sao anh có thể độc ác như vậy? Rốt cuộc anh có lương tâm hay không?”

*Thân bất do kỷ: tình cảnh không có cách nào khác, bản thân không muốn nhưng không thể tự mình quyết định. –Tᶉ anᎶem¥

Đối mặt với lời chỉ trích này, Dịch Tân lại chỉ cười khẩy hỏi ngược lại: “Tại sao tôi lại có thể độc ác như vậy à?”

Ánh mắt anh nhìn Nghê Tranh chăm chú, sắc bén lại thông suốt. Không giống như từ trước đến nay, tim cô ta lại không tự chủ được mà co lại.

Khóe môi Dịch Tân cong lên thành một nụ cười vô cùng đẹp mắt, giọng nói âm tà như từ dưới đất chui lên: “Nghê Tranh, cô cũng biết, con người tôi thích nhất là công bằng.”

Nghê Tranh nghe thế, ánh mắt vẫn đang nhìn anh không chớp mắt thoáng mở lớn, cả người lảo đảo.

“Vậy mà cô vẫn cảm thấy là tôi đổ oan cho cô?” Dịch Tân cười, đôi môi mỏng lạnh nhạt khẽ phun ra một chữ: “L."

Nghê Tranh nghe xong âm tiết cuối cùng thì đôi mắt càng ngày càng mở lớn.

Không thể tin được nhìn khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt của Dịch Tân, lúc này nhìn anh lại càng giống như ma quỷ vô tình không có trái tim hơn.

Cô ta bất lực lắc đầu, đôi mắt vốn phong tình quyến rũ, lúc này chỉ còn toát lên sự sợ hãi: “Không, không phải em, em không phải L… Dịch Tân, anh phải tin em, thật sự không phải là em.”

“Không phải à?” Dịch Tân nhẹ nhàng hỏi ngược lại, khẽ kéo dài âm cuối.

“L là ai?” Yến Thanh ở một bên phát hiện phản ứng không bình thường của Nghê Tranh thì trong lòng ngạc nhiên, tiến lên một bước đứng cạnh cô ta, nhìn về phía Dịch Tân mà hỏi.

Dịch Tân chỉ cười rất thâm ý, lại nhìn Nghê Tranh: “Đúng vậy, Nghê Tranh, cô nói cho Yến Thanh biết, L là ai đi?”

Cả người Nghê Tranh run lẩy bẩy, lạnh người nhìn thoáng qua Dịch Tân, rồi nhìn về phía Yến Thanh, nhỏ giọng trả lời: “L… Em cũng không biết anh ta là ai.”

“Thật sao?” Giọng nói cất cao, rõ ràng mang theo sự nguy hiểm.

Nghê Tranh quay đầu lại, nhìn Dịch Tân rồi lên tiếng phủ nhận: “Là thật! Em chưa từng gặp người này.”

Dịch Tân cười một cái, từ chối cho ý kiến, chỉ nhàn nhạt cất tiếng.

“Hôn nhân của Dịch Tân và Tân Hoành vô cùng đáng lên án. Dịch Tân một tay che trời, Tân Hoành cướp đoạt hạnh phúc của người khác, hai con người như thế, tùy tiện giẫm đạp lên người khác, vì tư lợi cá nhân, con người chính nghĩa làm sao có thể cam tâm nhìn hai người họ thuận lợi như vậy? L chỉ là một người ngoài, cũng cảm thấy vô cùng căm giận, không thay trời hành đạo thì không thể áp chế được cơn giận trong lòng. Chỉ cần có bằng chứng Dịch Tân bất trung, tự hai người sẽ dần chán ghét nhau, cuộc hôn nhân kia rồi sẽ đi vào ngõ cụt, đó mới là đáp án thỏa đáng. Cô không cần làm gì cả, L sẽ tự mình biết phải làm gì. Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã sẵn sàng lại chỉ thiếu một cơn gió khởi đầu, L mong rằng cô Nghê có thể giúp sức một chút, không có gì nhiều, chỉ cần đúng giờ đưa Dịch Tân tới mà thôi…”

Giọng điệu của Dịch Tân không nhanh không chậm nói ra từng câu từng chữ, sắc mặt vẫn không thể hiện thái độ gì, từng từ rõ ràng như thể đây là chuyện chẳng liên quan đến mình, anh chỉ đơn giản đang đọc thuộc lòng mà thôi.

Nghê Tranh nghe thế mồ hôi chảy dọc sống lưng càng ngày càng nhiều.

Gió thổi qua lạnh cả người, cơ thể mất hết sức lực, lảo đảo sắp ngã.

Yến Thanh kịp thời đỡ lấy cô ta, lạnh lùng nhìn Dịch Tân, lại hỏi cô ta: “Tranh, Dịch Tân nói vậy là có ý gì?”

Cả người Nghê Tranh run rẩy kịch liệt, co rúm lại trong lòng Yến Thanh, há miệng, mấp máy môi nhưng không nói được chữ nào.

Ánh mắt trào phúng của Dịch Tân nhìn cô ta đứng trước mặt mình: “Đúng đấy, Nghê Tranh, cô nói cho Yến Thanh biết đi, những lời tôi nói là có ý gì vậy?”

Nghê Tranh lại lắc đầu quầy quậy, ánh mắt cầu xin sự thương xót nhìn về phía hai người đàn ông trước mắt: “Không, chuyện này không liên quan đến em, em không làm cái gì cả, tất cả đều là do anh ta làm, đúng, tất cả đều là L làm… Chuyện này thật sự không liên quan đến em.”

“Em làm cái gì?” Yến Thanh hỏi cô ta, có điều trong ánh mắt đã ánh lên vẻ đầu hàng.

Nghê Tranh cứng đờ, tuyệt vọng lắc đầu nhìn Yến Thanh: “Em thật sự không làm cái gì cả… Em chỉ chờ đến đúng thời gian L dặn, gọi điện thoại cho Dịch Tân.”

“Chỉ có vậy?” Yến Thanh hỏi cô ta. ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ

Nghê Tranh gật đầu liên tục.

Yến Thanh nhìn Dịch Tân, lạnh nhạt nói: “Cậu nghe thấy rồi đấy, cô ấy không làm gì cả.”

Trên mặt Dịch Tân hiện lên vẻ buồn cười, nhìn Yến Thanh: “Yến Thanh, nếu như hành động của cô ta có thể coi là không làm cái gì thì hôm nay cậu cũng chẳng có lý do gì mà đến chất vấn tôi. Bởi vì, tôi cũng có làm cái gì đâu.”

“Cậu!” Mặt Yến Thanh lập tức đỏ lên.

Ánh mắt Dịch Tân chợt biến đổi, híp lại nhìn chằm chằm Nghê Tranh: “Nếu như cô thật sự không biết hành động của cô sẽ mang lại hậu quả thế nào, Nghê Tranh cô lại tự mình đi chọc vào rắc rối à?”

Cả người Nghê Tranh co quắp lại.

“Kế hoạch đó của các người nên miêu tả thế nào nhỉ? Tóm tắt là một rưỡi chiều, Nghê Tranh viện cớ mượn điện thoại của Dịch Lam gọi Dịch Tân ra ngoài, cũng cùng lúc đó, L sẽ gửi bưu kiện tới chỗ Tân Hoành. Là như thế đúng không?” Dịch Tân nói chẳng nặng chẳng nhẹ: “Vốn dĩ thì hình của tôi và cô bị báo chụp được, nhưng phòng bị của tôi rất tốt, nên Tân Hoành không thể thấy được. Cho dù có gửi đồ tới, chỉ cần tôi ở bên cạnh cô ấy, tôi cũng có thể thủ tiêu được trước khi cô ấy nhìn thấy. Đối tác L của cô rất thông minh, biết điểm quan trọng của kế hoạch này là dụ tôi đi chỗ khác…”

“Sau đó, Tân Hoành của tôi mới có thể thấy…” Câu nói cuối cùng của Dịch Tân nhẹ nhàng đến mức làm người đối diện sợ đến dựng đứng cả lông tơ trên người.

Nghê Tranh chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, theo bản năng rúc sâu hơn vào trong ngực Yến Thanh.

Yến Thanh nhận ra cơ thể cô ta đang run lên, cuối cùng trong lòng vẫn không nhẫn tâm trách móc cô ta, lại lạnh nhạt nói với Dịch Tân: “Trách ai? Cậu trách Tranh, cũng không tự cảm thấy chột dạ à? Rõ ràng tất cả đều là cậu làm! Thậm chí Tranh còn không phải người liên hệ với người đó trước, cậu có quyền gì mà trách cô ấy?”

Dịch Tân hơi liếc anh ta, cong môi: “Đúng, là lỗi của tôi.”

Anh nói xong còn cười tươi rói nhìn Nghê Tranh: “Có điều, Tân Hoành không sai, tại sao cô ấy vô tội mà lại phải chịu tai họa?”

“Yến Thanh, cậu cũng biết, tôi rất công tâm.” Dịch Tân lại nhìn Yến Thanh: “Cho nên hôm nay, tôi cũng có thể nói cho cậu biết, chuyện của Nghê Tranh, rõ ràng tất cả đều là cô ta tự làm tự chịu, tôi thậm chí còn không câu kết người đàn ông kia của cô ta? Cậu còn có quyền gì mà trách tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện