Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 292: Xác định quan hệ nhân thân



Edit: TranGemy

Lạc Tiểu Xuyên.

Không ngờ người bỗng dưng xuất hiện chắn trước xe cô lại là Lạc Tiểu Xuyên.

Tân Hoành không nghĩ Lạc Tiểu Xuyên sẽ đến tìm cô, trong lòng hơi kinh ngạc, đi tới trước mặt cô ấy, khẽ mỉm cười: “Tìm tôi?”

Tân Hoành xuống xe đi về phía Lạc Tiểu Xuyên, sắc mặt cô ấy có phần do dự, thậm chí mắt còn không dám nhìn thẳng cô, trốn trốn tránh tránh, muốn nói lại thôi.

Trong lòng Tân Hoành hơi giật mình.

Trời đất bỗng nghiêng ngả, một người bất ngờ xông lên nắm lấy tay Tân Hoành, có chút run rẩy: “Con à…”

Tân Hoành quay đầu, lúc này mới nhìn kỹ người phụ nữ bên cạnh Lạc Tiểu Xuyên, nếp nhăn trên mặt hiện rõ, màu da vàng vọt, nhìn tuổi tác thì có lẽ là mẹ Lạc Tiểu Xuyên.

Tân Hoành khẽ mỉm cười: “Bác là…”

Đối phương nghe thấy ý dò hỏi của Tân Hoành thì mắt sáng lên, như thể có chút kích động, nhìn Tân Hoành chăm chú: “Chúng ta đã từng gặp mặt, cháu còn nhớ không?”

Tân Hoành nhìn bà ta, cẩn thận suy nghĩ một chút.

Khuôn mặt người phụ nữ mong chờ nhìn cô, nụ cười trên mặt hết sức… kỳ quái.

Tân Hoành đột nhiên nghĩ ra: “Có phải là lần trước tại siêu thị, ở khu đồ điện?”

Tân Hoành cho rằng, đời này cô cũng sẽ không quên chuyện cô bị người nọ đùa giỡn ở khu đồ điện trong siêu thị, ở giữa nơi công cộng… Đúng là đồi phong bại tục!

Trở về còn bị bắt ép nói ba chữ kia.

Nghĩ lại thôi cũng thấy ảo não.

Người phụ nữ kia không ngờ rằng Tân Hoành còn nhớ rõ bà ta như vậy, sắc mặt rõ ràng rất kích động, hưng phấn nói: “Đúng đúng đúng, chính là lần ở siêu thị, bác với bạn già hỏi đường hai cháu.”

Tân Hoành cười héo úa: “Thật là khéo, lại gặp mặt rồi.”

Người phụ nữ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng ngời: “Đúng vậy đấy, đây chính là duyên phận.”

Tân Hoành chỉ cười trừ không đáp.

Lúc này, rốt cuộc Lạc Tiểu Xuyên cũng lên tiếng: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, được không?”

Hơi kỳ lạ là những lời này của Lạc Tiểu Xuyên không phải nói với Tân Hoành mà là nhìn về phía người phụ nữ kia mà nói.

Bà ta thản nhiên nhìn Lạc Tiểu Xuyên, rồi quay sang Tân Hoành: “Cháu cảm thấy thế nào?”

Tân Hoành cảm thấy tình hình giữa Lạc Tiểu Xuyên và người này có vẻ hơi bất thường, không, nói chính xác là người phụ nữ này có chút không bình thường. Ánh mắt của bà ta cũng như nụ cười đều rất kỳ lạ.

Tân Hoành nghĩ, nếu không phải có Lạc Tiểu Xuyên, chắc chắn cô sẽ không để ý đến người này.

Nhưng cô vẫn luôn có cảm tình với Lạc Tiểu Xuyên, có lẽ là vì cô ấy đã cứu Dịch Tân, cho nên lúc này Tân Hoành cũng thoải mái gật đầu.

Ba người lên xe, Lạc Tiểu Xuyên mới giới thiệu: “Tân Hoành, đây là mẹ tôi.”

Mẹ…

Nhất thời trong lòng Tân Hoành thoáng trầm xuống.

Về chuyện của Lạc Tiểu Xuyên, Tân Hoành cũng từng nghe qua, thật ra thẳng thắn mà nói, cho dù Lạc Tiểu Xuyên đã làm những chuyện không thể tha thứ, nhưng ấn tượng của cô đối với cô ấy vẫn không kém bằng ấn tượng với bà mẹ này.

Không để ý đến sống chết của con gái mình, không chút lưu tình vạch trần chuyện xấu trong nhà ra trước mặt người ngoài,… Còn không chỉ một lần… Một người mẹ?

Bấy giờ, không cố ý nhưng Tân Hoành đã thấy không thích người phụ nữ này rồi, vì vậy nụ cười lễ phép trên mặt cũng dần trở nên cứng nhắc.

Tân Hoành dặn dò lái xe đi tới một quán trà gần đó, người phụ nữ kia lại mở miệng ngăn cản: “Không cần lãng phí, về nhà con ngồi một chút là được rồi.”

Tân Hoành: “…”

Lạc Tiểu Xuyên thấp giọng trách: “Mẹ!”

Tân Hoành cứng đờ giật giật khóe môi, ý bảo tài xế làm theo ý cô.

Người phụ nữ thấy Tân Hoành không nghe theo bà ta thì sắc mặt hơi lộ vẻ không vui.

Tân Hoành miễn cưỡng giải thích: “Trong nhà có hơi bừa bộn, ở ngoài là được rồi, đây là đạo đãi khách, cũng không thể để hai vị chê cười được.”

Người kia nghe thế mới vui lòng cười một tiếng.

Trong lòng Tân Hoành lặng câm.

Người mẹ này của Lạc Tiểu Xuyên… Không coi mình là người ngoài!

Có điều, lúc ấy Tân Hoành không ngờ rằng, không coi mình là người ngoài đã là gì, thế còn là quá tốt ấy! Tồi tệ hơn chính là, tự coi mình là mẹ cô luôn!

Ba người tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi còn chưa ấm chỗ, cũng chưa nói được câu nào, câu đầu tiên mẹ Lạc Tiểu Xuyên mở miệng nói với cô chính là: “Con à, mẹ là mẹ con đây.”



Lần này, Tân Hoành thiếu chút nữa thì hồn bay phách lạc.

Hơi thở cũng như ngừng lại mất một phút, hai mắt mở lớn, trước tiên phải cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình.

Nói thật có trời đất chứng giám, lúc này nếu như không phải Lạc Tiểu Xuyên còn ở bên cạnh, nếu như không phải ấn tượng của cô với Lạc Tiểu Xuyên cũng không tệ lắm, còn nữa nếu người này không phải là mẹ Lạc Tiểu Xuyên, Tân Hoành nhất định sẽ cầm chén nước trên bàn hất thẳng vào mặt bà ta.

Còn lừa đảo tới tận chỗ bà đây nữa!

Chồng bà có tiền, cũng không phải chỗ để cho mấy người lừa gạt!

Nhưng mà… Lòng dạ Tân Hoành vẫn tương đối yếu mềm, nghĩ tới việc bà ta còn là trưởng bối, kính già yêu trẻ là việc nên làm, nên chỉ quay đầu về phía Lạc Tiểu Xuyên, ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười mà nói: “Bác gái… Thân thể và tinh thần không sao chứ?”

Lạc Tiểu Xuyên cười cứng ngắc: “Bà ấy rất bình thường.”

Lúc này người phụ nữ mới đưa cho Tân Hoành một túi hồ sơ, ánh mắt tràn đầy mong chờ, ý bảo cô mở ra xem.

Nhịp tim Tân Hoành thoáng chậm lại.

Mở ra, đập vào mắt cô là mấy chữ khiến cô giật mình.

Báo cáo giám định DNA…

Nhịp tim ngày càng không yên, trong lòng Tân Hoành hoảng hốt, nhanh chóng bỏ qua mấy phần số liệu kiểm tra đo lường, trực tiếp nhìn tới kết luận. Đập vào mắt cô là sáu chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cô gần như không hít thở được…

Xác định quan hệ nhân thân.

Tân Hoành hoảng hốt mở lớn hai mắt, lớn hơn nữa, vẫn là mấy chữ kia.

Lạc Phong Lương, Trương Tiểu Thúy, Tân Hoành… Xác định quan hệ nhân thân.

Tân Hoành chỉ cảm thấy như có một tia sét đánh thẳng vào đỉnh đầu, khiến cả người cô đau nhức, không còn chút sức lực.

Người phụ nữ vẫn ở bên cạnh bổ sung: “Trương Tiểu Thúy chính là mẹ, Lạc Phong Lương chính là ba Tiểu Xuyên.”

Tân Hoành kìm nén nhắm chặt hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện