Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Chương 320: Có muốn bán không?
Edit: TranGemy
Thẩm Ngôn nghe thấy vậy, sắc mặt thoáng qua một nét đau khổ khó nắm bắt.
Tân Hạo hừ lạnh: ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆ “Hừ! Cùng lắm cũng chỉ là một thằng đàn ông không ra gì, có gì đáng để mày khoe khoang thế? Mày không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy à!”
Tân Hoành nghe xong thì cong môi đốp lại: “Tôi không phải ông, đối với hôn nhân, tôi chưa bao giờ chơi đùa.”
Tân Hạo bị Tân Hoành làm nghẹn, ngón trỏ chỉ vào mặt Tân Hoành, giận dữ trầm giọng mắng mỏ: “Mày đúng là không biết sống chết!”
Tân Hoành cười khẩy: “Từ lâu rồi, sự sống chết của tôi có liên quan đến ông sao?”
“Mày!” Tân Hạo bị Tân Hoành chọc giận đến mức vỗ bàn đứng dậy, lập tức muốn giáo huấn cô.
“Ba.” Thẩm Ngôn thấy thế lập tức đứng lên ngăn ông ta lại, anh ta nhìn vào mắt Tân Hạo: “Ba đã nói sẽ không hung dữ như vậy với cô ấy nữa.”
Tân Hạo lạnh lùng liếc Thẩm Ngôn, lúc này mới thôi. Hừ lạnh, nặng nề ngồi xuống lần nữa.
Dịch Tân chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Tân Hoành, nhìn Tân Hạo và Thẩm Ngôn ở đó náo loạn, trên mặt anh nổi lên ý cười nghiền ngẫm. Có điều, càng cười càng trở nên âm trầm.
Thẩm Ngôn hơi nhíu mày. Tân Hạo miễn cưỡng áp chế sự tức giận, nhìn Tân Hoành: “Được, tao không tức giận với mày nữa, tao nói chuyện hẳn hoi với mày. Mày rời khỏi thằng đàn ông này, chỉ cần mày bỏ nó, mày muốn thế nào cũng được.”
Tân Hoành nghe thế, đôi mắt hơi mở lớn, nhìn Tân Hạo như thể nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, sau đó không nhịn được mà bật cười, hỏi lại: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ Các bạn đọc truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ Gem dịch truyện nhé. Cảm ơn các bạn! “Rời khỏi anh ấy? Vì sao tôi phải rời khỏi anh ấy?”
“Mày cho là vì sao? Mày xem chính mình bây giờ thành cái bộ dạng gì rồi!” Tân Hạo khẽ gầm lên với Tân Hoành.
Tân Hoành mở to đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào Tân Hạo: “Trùng hợp ghê, tôi cũng muốn nói với ông những lời này, ông xem bây giờ ông thành cái dạng gì rồi? Tôi không bắt ông bỏ người phụ nữ đê tiện cướp chồng người khác đó, ông lại đến bắt tôi rời khỏi người chồng danh chính ngôn thuận của tôi?”
“Mày, mày là cái đó con gái mất dạy!” Tân Hạo nghiến răng nghiến lợi mắng. Hít sâu một hơi, Tân Hạo cố gắng bình tĩnh lại, miễn cưỡng lên tiếng: “Thẩm Ngôn.”
Thẩm Ngôn vẫn cau mày như cũ, nghe thấy Tân Hạo gọi thì hơi do dự lấy túi hồ sơ trong cặp ra, rồi lấy một tài liệu trong đó đưa cho Tân Hoành. Trong lòng Tân Hoành nghi hoặc, do dự một chút, rồi nhận lấy. Có điều khi nhìn thấy chữ trên đó thì cuối cùng cô cũng không nhịn được mà bật cười.
Di chúc.
Tân Hoành cười nhạo nhìn về phía Tân Hạo.
Thẩm Ngôn ở bên cạnh giải thích: “Ba chuyển tất cả cổ phần của Tân thị, 18 mảnh đất ở thành phố A và thành phố B của Tân gia cùng với số tiền tiết kiệm 2000 vạn trong ngân hàng cho em, mấy thứ này đủ để em sống sung sướng sau này.”
Thẩm Ngôn nói rồi liếc nhìn Dịch Tân vẫn tỉnh rụi ngồi bên Tân Hoành, rồi tiếp tục nói: “Không cần dựa vào bất cứ ai.”
Tân Hoành chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe Thẩm Ngôn nói xong thì bình thản cười. Nhưng cũng không đáp lại mà quay đầu người bên cạnh nãy giờ vẫn không lên tiếng, như thể hoàn toàn không có mặt ở đây, cười cười bất đắc dĩ nói: “Làm sao bây giờ, ở đây có người muốn đua với anh mua em về kìa?”
Dịch Tân nhìn cô, cười hỏi lại: “Động lòng rồi à?”
Cô nghiêng đầu cười: “Em muốn động lòng, anh phải làm thế nào giờ?”
Anh khẽ nhíu mày, trầm ngâm rồi hỏi: “Nếu anh nói anh muốn mua em lại, em có không vui không?”
Cô cũng học anh nhíu mày, suy nghĩ một hồi lại hỏi: “Vậy phải xem bảng giá của anh thế nào đã, thấp hơn là em sẽ tức giận đấy, nhưng nếu quá cao, nói không chừng em sẽ lập tức bán mình cho anh đấy.”
Dịch Tân cười gật đầu cười, còn chưa kịp nói gì thì Tân Hạo ở một bên đã không nhìn được nữa. Ông ta hung hăng kiềm chế, nhìn Tân Hoành chằm chằm, mắng to: “Mày đúng là không có lòng tự trọng, đúng là không dạy được!”
Tân Hoành làm bộ như không nghe thấy, chỉ nhìn Dịch Tân, Dịch Tân vẫn chưa trả lời cô, cô như thể đang chuyên tâm chờ đợi câu trả lời của anh. Dịch Tân cũng rất phối hợp, như hoàn toàn không nghe thấy tiếng chửi bới bên cạnh, chỉ cười: “Dùng con người anh mua, thế nào?”
Tân Hoành bĩu môi hỏi: “Anh cảm thấy anh đáng giá bằng tất cả cổ phần Tân thị, 18 mảnh đất, còn có… Chậc, rất nhiều tiền tiết kiệm sao?”
Dịch Tân cười: “Nếu giá trị không bằng thì em muốn thế nào?”
Tân Hoành nhíu mày, xoắn xuýt một hồi: “Giá trị không bằng, vậy anh mua không nổi em đâu.”
Dịch Tân nhìn cô, đá vấn đề lại cho cô: “Mua không được vậy làm thế nào đây?”
Tân Hoành nhíu chặt mày, đột nhiên giãn ra, hạ quyết tâm, nhún vai nói: “Nếu anh thật sự không có cách nào mua em lại, em sẽ… Nhất định không bán mình ra ngoài, chỉ một bực bám lấy anh thôi.”
Dịch Tân nhìn cô cười rất tươi. Lúc này, Tân Hoành mới quay đầu nhìn Tân Hạo: “Tôi và chồng tôi đã bàn rồi, cái giá này của ông rất lớn, nhưng mà chúng tôi không bán.”
“Tân Hoành!”
“Bốp!”
Rốt cuộc Tân Hạo cũng không kìm chế được sự phẫn nộ của mình, hung hăng vỗ bàn đứng thẳng lên, ngón tay chỉ thẳng vào Tân Hoành mà mắng: “Sao mày lại không biết xấu hổ như thế, lại hèn hạ như thế? Tao đã cho mày cơ hội mà mày còn không cần, nhất định phải đi theo thằng đàn ông này làm hại chính mình mới vui sao, đây chính là cuộc sống mà mày muốn, cuộc sống đê tiện đến mức không thể công khai? Sống? Mày thực sự còn không bằng chết đi cho xong!”
Người đàn ông bên cạnh khẽ động, Tân Hoành lập tức đèn tay anh lại, chỉ nhìn Tân Hạo hỏi lại: “Tôi có muốn chết hay không cũng không đến lượt ông xen vào, dù sao người dùng cả máu và nước mắt để nuôi tôi lớn cũng không phải ông. Cho nên, tôi có sống hay chết cũng không đến lượt ông nói. Tôi chỉ nghi ngờ khi tôi muốn rời khỏi anh ấy, là ai cầu xin tôi không để tôi đi?”
Thân thể cao lớn của Tân Hạo run lên, không nói được câu nào.
Thẩm Ngôn nghe thấy vậy, sắc mặt thoáng qua một nét đau khổ khó nắm bắt.
Tân Hạo hừ lạnh: ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆ “Hừ! Cùng lắm cũng chỉ là một thằng đàn ông không ra gì, có gì đáng để mày khoe khoang thế? Mày không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy à!”
Tân Hoành nghe xong thì cong môi đốp lại: “Tôi không phải ông, đối với hôn nhân, tôi chưa bao giờ chơi đùa.”
Tân Hạo bị Tân Hoành làm nghẹn, ngón trỏ chỉ vào mặt Tân Hoành, giận dữ trầm giọng mắng mỏ: “Mày đúng là không biết sống chết!”
Tân Hoành cười khẩy: “Từ lâu rồi, sự sống chết của tôi có liên quan đến ông sao?”
“Mày!” Tân Hạo bị Tân Hoành chọc giận đến mức vỗ bàn đứng dậy, lập tức muốn giáo huấn cô.
“Ba.” Thẩm Ngôn thấy thế lập tức đứng lên ngăn ông ta lại, anh ta nhìn vào mắt Tân Hạo: “Ba đã nói sẽ không hung dữ như vậy với cô ấy nữa.”
Tân Hạo lạnh lùng liếc Thẩm Ngôn, lúc này mới thôi. Hừ lạnh, nặng nề ngồi xuống lần nữa.
Dịch Tân chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Tân Hoành, nhìn Tân Hạo và Thẩm Ngôn ở đó náo loạn, trên mặt anh nổi lên ý cười nghiền ngẫm. Có điều, càng cười càng trở nên âm trầm.
Thẩm Ngôn hơi nhíu mày. Tân Hạo miễn cưỡng áp chế sự tức giận, nhìn Tân Hoành: “Được, tao không tức giận với mày nữa, tao nói chuyện hẳn hoi với mày. Mày rời khỏi thằng đàn ông này, chỉ cần mày bỏ nó, mày muốn thế nào cũng được.”
Tân Hoành nghe thế, đôi mắt hơi mở lớn, nhìn Tân Hạo như thể nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, sau đó không nhịn được mà bật cười, hỏi lại: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ Các bạn đọc truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ Gem dịch truyện nhé. Cảm ơn các bạn! “Rời khỏi anh ấy? Vì sao tôi phải rời khỏi anh ấy?”
“Mày cho là vì sao? Mày xem chính mình bây giờ thành cái bộ dạng gì rồi!” Tân Hạo khẽ gầm lên với Tân Hoành.
Tân Hoành mở to đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào Tân Hạo: “Trùng hợp ghê, tôi cũng muốn nói với ông những lời này, ông xem bây giờ ông thành cái dạng gì rồi? Tôi không bắt ông bỏ người phụ nữ đê tiện cướp chồng người khác đó, ông lại đến bắt tôi rời khỏi người chồng danh chính ngôn thuận của tôi?”
“Mày, mày là cái đó con gái mất dạy!” Tân Hạo nghiến răng nghiến lợi mắng. Hít sâu một hơi, Tân Hạo cố gắng bình tĩnh lại, miễn cưỡng lên tiếng: “Thẩm Ngôn.”
Thẩm Ngôn vẫn cau mày như cũ, nghe thấy Tân Hạo gọi thì hơi do dự lấy túi hồ sơ trong cặp ra, rồi lấy một tài liệu trong đó đưa cho Tân Hoành. Trong lòng Tân Hoành nghi hoặc, do dự một chút, rồi nhận lấy. Có điều khi nhìn thấy chữ trên đó thì cuối cùng cô cũng không nhịn được mà bật cười.
Di chúc.
Tân Hoành cười nhạo nhìn về phía Tân Hạo.
Thẩm Ngôn ở bên cạnh giải thích: “Ba chuyển tất cả cổ phần của Tân thị, 18 mảnh đất ở thành phố A và thành phố B của Tân gia cùng với số tiền tiết kiệm 2000 vạn trong ngân hàng cho em, mấy thứ này đủ để em sống sung sướng sau này.”
Thẩm Ngôn nói rồi liếc nhìn Dịch Tân vẫn tỉnh rụi ngồi bên Tân Hoành, rồi tiếp tục nói: “Không cần dựa vào bất cứ ai.”
Tân Hoành chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe Thẩm Ngôn nói xong thì bình thản cười. Nhưng cũng không đáp lại mà quay đầu người bên cạnh nãy giờ vẫn không lên tiếng, như thể hoàn toàn không có mặt ở đây, cười cười bất đắc dĩ nói: “Làm sao bây giờ, ở đây có người muốn đua với anh mua em về kìa?”
Dịch Tân nhìn cô, cười hỏi lại: “Động lòng rồi à?”
Cô nghiêng đầu cười: “Em muốn động lòng, anh phải làm thế nào giờ?”
Anh khẽ nhíu mày, trầm ngâm rồi hỏi: “Nếu anh nói anh muốn mua em lại, em có không vui không?”
Cô cũng học anh nhíu mày, suy nghĩ một hồi lại hỏi: “Vậy phải xem bảng giá của anh thế nào đã, thấp hơn là em sẽ tức giận đấy, nhưng nếu quá cao, nói không chừng em sẽ lập tức bán mình cho anh đấy.”
Dịch Tân cười gật đầu cười, còn chưa kịp nói gì thì Tân Hạo ở một bên đã không nhìn được nữa. Ông ta hung hăng kiềm chế, nhìn Tân Hoành chằm chằm, mắng to: “Mày đúng là không có lòng tự trọng, đúng là không dạy được!”
Tân Hoành làm bộ như không nghe thấy, chỉ nhìn Dịch Tân, Dịch Tân vẫn chưa trả lời cô, cô như thể đang chuyên tâm chờ đợi câu trả lời của anh. Dịch Tân cũng rất phối hợp, như hoàn toàn không nghe thấy tiếng chửi bới bên cạnh, chỉ cười: “Dùng con người anh mua, thế nào?”
Tân Hoành bĩu môi hỏi: “Anh cảm thấy anh đáng giá bằng tất cả cổ phần Tân thị, 18 mảnh đất, còn có… Chậc, rất nhiều tiền tiết kiệm sao?”
Dịch Tân cười: “Nếu giá trị không bằng thì em muốn thế nào?”
Tân Hoành nhíu mày, xoắn xuýt một hồi: “Giá trị không bằng, vậy anh mua không nổi em đâu.”
Dịch Tân nhìn cô, đá vấn đề lại cho cô: “Mua không được vậy làm thế nào đây?”
Tân Hoành nhíu chặt mày, đột nhiên giãn ra, hạ quyết tâm, nhún vai nói: “Nếu anh thật sự không có cách nào mua em lại, em sẽ… Nhất định không bán mình ra ngoài, chỉ một bực bám lấy anh thôi.”
Dịch Tân nhìn cô cười rất tươi. Lúc này, Tân Hoành mới quay đầu nhìn Tân Hạo: “Tôi và chồng tôi đã bàn rồi, cái giá này của ông rất lớn, nhưng mà chúng tôi không bán.”
“Tân Hoành!”
“Bốp!”
Rốt cuộc Tân Hạo cũng không kìm chế được sự phẫn nộ của mình, hung hăng vỗ bàn đứng thẳng lên, ngón tay chỉ thẳng vào Tân Hoành mà mắng: “Sao mày lại không biết xấu hổ như thế, lại hèn hạ như thế? Tao đã cho mày cơ hội mà mày còn không cần, nhất định phải đi theo thằng đàn ông này làm hại chính mình mới vui sao, đây chính là cuộc sống mà mày muốn, cuộc sống đê tiện đến mức không thể công khai? Sống? Mày thực sự còn không bằng chết đi cho xong!”
Người đàn ông bên cạnh khẽ động, Tân Hoành lập tức đèn tay anh lại, chỉ nhìn Tân Hạo hỏi lại: “Tôi có muốn chết hay không cũng không đến lượt ông xen vào, dù sao người dùng cả máu và nước mắt để nuôi tôi lớn cũng không phải ông. Cho nên, tôi có sống hay chết cũng không đến lượt ông nói. Tôi chỉ nghi ngờ khi tôi muốn rời khỏi anh ấy, là ai cầu xin tôi không để tôi đi?”
Thân thể cao lớn của Tân Hạo run lên, không nói được câu nào.
Bình luận truyện