Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 337: Chuyện cũ (6)



Edit: TranGemy - ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ

Cô khóc không ra nước mắt, ai oán lườm anh: “Anh còn biết là em đói à? Vậy mà còn lăn qua lăn lại em cả buổi sáng?”

Anh đặt cả người cô vào bồn tắm lớn, lúc này mới vuốt má cô, tỏ ra vô tội: “Bởi vì, anh cũng đói bụng. Anh cho rằng em tình nguyện để anh ăn no đã.”

Cô nghe thế thì mặt đỏ lên, anh lại cười tươi nói: “20 phút, không thì anh sẽ vào giúp em, nhé?”

Cô bị anh bức ép không nói được gì, chỉ biết giận dữ trừng mắt nhìn anh. Anh lại cười phớt lờ, xoay người ra khỏi phòng tắm. Tân Hoành nhìn theo bóng lưng mặt người dạ thú của anh mà khóc không nổi.

Sau khi hai người chỉnh trang lại, khi Dịch Tân ôm Tân Hoành xuống lầu, quản gia đã chuẩn bị xong đồ ăn trưa, trong đôi mắt trung tuổi đầy ý cười, nhìn thấy cảnh này mới buông lỏng tâm tình. Lại nhớ hôm qua khi hai người này trở về không được vui vẻ, ông ấy đã một bó tuổi thế này mà còn bị dọa cho treo cả trái tim lên, thiếu chút nữa thì phát bệnh tim.

Nói thật thì cũng không có động tĩnh gì lớn. Nhất là Tân Hoành, tuy sắc mặt có hơi xấu, nhưng cũng không nói to hay náo loạn gì, cũng không khóc, quản gia tin là so với bất cứ người phụ nữ nào, dáng vẻ tức giận của Tân Hoành không thể được coi là sấm chớp mưa giông gì, còn không được tính là mây đen, cùng lắm chỉ coi là có chút âm u thôi.

Tân Hoành mà cãi nhau cũng không nói một lời khó nghe nào, một chút lực sát thương cũng không có! Cô có một mình tức giận nửa năm thì quản gia cũng hoàn toàn không lo có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà, trong hai người họ, vấn đề không phải ở Tân Hoành, mà là Dịch Tân. Căn cứ vào kinh nghiệm 3 năm nay, hình thức ở chung của Tân Hoành và Dịch Tân chính là chỉ cần Tân Hoành có một động tĩnh nhỏ, Dịch Tân cũng có thể thoáng chốc mở rộng cảm xúc đó ra vô số lần.

Tân Hoành nhíu mày, Dịch Tân sẽ nổi điên. Tân Hoành khóc, Dịch Tân sẽ khiến người khác đổ máu. Tân Hoành mà tức giận với Dịch Tân… Vậy thì người ngoài sẽ hoàn toàn không dám tưởng tượng Dịch Tân sẽ làm ra chuyện gì.

Cho nên, về cơ bản tình hình ngày hôm qua là quản gia cũng một đám người giúp việc lo lắng nơm nớp đề phỏng, vừa phỏng đoán vừa đề phòng, chỉ sợ ngay sau đó Dịch Tân sẽ làm ra chuyện gì.

Nhất là tình cảnh tối hôm qua, một mình Dịch Tân bị nhốt ở ngoài phòng ngủ, đứng đối mặt với cánh cửa đóng im ỉm cả một đêm, quản gia gần như vừa lo lắng vừa đề phòng, cũng không dám ngủ cả đêm, chỉ sợ một  giây sau Dịch Tân sẽ làm ra chuyện phá hoại gì đó.

Thật ra, phá hoại cũng chẳng sao. Sợ là sợ…: phá hoại người khác thì ít mà phá hoại Tân Hoành phải nhận thì nhiều! Thực ra, phá thì cứ phá đi, càng đỡ sau này người phụ nữ Tân Hoành này ngày càng có thể khống chế mọi tình cảm của Dịch Tân, vô số lần quản gia đều ích kỷ nghĩ trong lòng như thế, đây là chuyện tốt!

Nhưng cứ mỗi lần Dịch Tân tức giận với Tân Hoành, vừa nặng tay cái là cô khóc, điều đó sẽ ngay lập tức khiến anh đau lòng! Tân Hoành chỉ cần hơi thể hiện chút uất ức là Dịch Tân xưa nay vô địch sẽ lại đau lòng đến mức không có cách nào chống cự nổi, chỉ muốn ôm cô ngay vào lòng, tặng cả thế giới này cho cô.

Nhưng mà anh là người trước nay xuống tay chưa từng nể nang, Tân Hoành bị anh làm đau thì trong lòng u oán, đau có dễ dàng để anh dỗ dành được? Cho nên sẽ lại đối đầu với anh. Thật ra, vợ chồng giận nhau chỉ cần kiên nhẫn một chút là được, dần dần cô ấy sẽ lại cọ vào lòng anh làm nũng thôi.

Nhưng hỏng chuyện là ở chỗ Dịch Tân là người không hề có kiên nhẫn! Anh không đợi được Tân Hoành hết giận, mà chính anh lại bắt đầu giận dữ. Nhưng bởi vì lúc ấy một chút lý trí của anh đã trở lại, cho nên có thể ý thức được chọc giận Tân Hoành thì người đau lòng chính là anh, cho nên anh sẽ không động đến Tân Hoành nữa.

Vậy thì phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là động vào người vô tội rồi! Đúng, trọng điểm chính là người vô tội!



Đơn giản mà nói, từ khi Dịch Tân ở bên Tân Hoành, lúc nào người bên cạnh anh cũng như ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, kẻ đứng mũi chịu sào chính là: Nguyên Thâm, Phong Dương và quản gia!

May mà lần này chỉ là sợ bóng sợ gió. Quản gia nhớ lại mà không khỏi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng yên lặng cảm khái, sống sót sau tai nạn, đúng là sống sót sau tai nạn! Nhưng nói thật lòng thì ba năm qua, hai người họ cãi nhau chưa từng làm lành nhanh như vậy, đúng là phá kỷ lục!

Quản gia đứng một bên quan sát gương mặt tươi cười của Tân Hoành, thấy cô cười dịu dàng nhu thuận với Dịch Tân thì không khỏi yên lặng hò hét ở trong lòng: Cười, cứ thế, cười tươi lên chút nữa!

Phải nói rằng tâm tình của Dịch Tân có quan hệ mật thiết với sự vui vẻ của Tân Hoành. Cứ như thế, thấy tâm tình Dịch Tân có vẻ tốt lên, cuối cùng quản gia mới dám nói chuyện của Dịch Phong Nghiêu lúc trước với anh.

Sau khi Dịch Tân để cho Tân Hoành ăn no, hai người họ ngồi trên ghế sofa, quản gia có vẻ cân nhắc một lát mới lên tiếng: “Thiếu gia, hôm qua Nghiêu thiếu có tới, nói có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”

Tân Hoành nghe thế thì thấy hơi kỳ quái, hỏi lại: “Ôi, hôm qua Dịch Phong Nghiêu đến à?”

Quản gia không dám thất lễ, thẳng thắn vâng dạ.

“Thế sao không vào?” Tân Hoành không nghĩ nhiều mà chỉ thuận miệng hỏi.

Quản gia nhất thời ngần ngại, vấn đề này…

Dịch Tân là người am hiểu lòng người, anh ôm Tân Hoành vào lòng, cười cao thâm với cô: “Bởi vì, cậu ta còn chưa muốn chết.”

Tân Hoành suy nghĩ một chút mới nhớ ra hôm qua cô và người nọ còn đang chiến tranh lạnh, trong lòng thoáng hiểu ra, lại không nhịn được bật cười. Dịch Tân thấy cô như thế thì trái tim thoáng động, nói với quản gia: “Được, tôi biết rồi, chú cứ đi làm việc đi.”

“Vâng.”

Sau khi quản gia rời khỏi, Dịch Tân lại ôm Tân Hoành trò chuyện, Tân Hoành đẩy anh ra: “Không liên hệ với Dịch Phong Nghiêu à? Anh ta nói rất quan trọng…”

Dịch Tân lại cười khì bên tai cô, thì thầm: “Ai là vợ anh thì người đó mới quan trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện