Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Chương 52: Người nhà 6
Trong trẻo, dịu dàng, bình tĩnh. Người ở đây, lòng, vẫn luôn hung hăng trầm xuống. Nhất thời, phản ứng không kịp. Tân Hoành lại cjir lẳng lặng nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh nhạt. Chỉ có Dịch Tân thấy được, ánh mắt của cô, nếu nói là lạnh nhạt không bằng nói là mờ mịt.
Tâm mạnh mẽ thu lại, hung hăng đẩy cánh tay của người phụ nữ, bước nhanh về đứng cạnh bên người cô. Vội vàng áp sát vai cô, cố gắng trầm giọng nói, thu lại sự tức giận:
“Anh mang em lên nghỉ ngơi, chuyện này, giao cho anh.”
Lại mạnh mẽ ôm cô, rời khỏi. Tân Hoành lại kéo tay của anh, nhìn anh, lắc đầu, dũng khí trong mắt gần như là ai oán cùng kiên định. Dịch Tân thu lại cánh tay, làm cho cô dựa sát vào trong ngực anh, cũng không để ý ở đây còn rất nhiều người, cúi đầu, hôn lên trán cô, thấp giọng nói: “Ngoan, tin tưởng anh.”
Tân Hoành mặc anh hôn môi, vẻ mặt thoat nhiên thuận theo, cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Đúng là bọn họ không trả lời vấn đề của em.”
Cô giờ phút này, dù là ánh mắt, hay tiếng nói, đều dịu dàng lại giống như cô gái nhỏ thông minh, tiện kéo tay Dịch Tân, cũng chỉ nhẹ nhàng, giống như cô không cần, mà chỉ là tùy ý. Nhưng lòng Dịch Tân cũng đã u ám, anh hiểu cô. Cô trợn tròn đôi mắt nhìn anhlaij không dám dùng sức, không dám bộc lộ cảm xúc, chỉ vì, lúc này, cô bắt đầu sợ hãi----- lông mi nhẹ nhàng run rẩy đã sớm bán đứng cô. Trong lòng hung hăng dằn xuống đau xót, đau xót kịch liệt kia làm cho anh cảm thấy tức giận. Giận chính mình, giờ phút này gần như bất lực, giận người một nhà kia, tổn thương cô… tức giận của anh, nhất định phaei có người gánh vác! Nhưng không phải cô, cô vẫn nhìn anh, ánh mắt nhu nhược gần như cầu xin.
“Dịch Tân, anh để cho bà ấy trả lời em, có được không?”
Cô lúc này, mới hơi nghiêng đầu.Giống như hạ quyết tâm, dùng dũng khí thật lớn, cô, mới dám nhìn Hạ Noãn Tâm. Ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén.
“Bà ngoại tôi, chết như thế nào?”
Hạ Noãn Tâm vốn là nhất thời mất lý trí nói lỡ, bị ba người đàn ông nghiêm khắc cảnh cáo, trong lòng đã hối hận. Không phải vì hối lỗi mà hối hận, mà vì sợ hãi nên mới hối hận. Vừa rồi, Dịch Tân nhìn ánh mắt của bà, lòng đã đủ kinh hách, không nghĩ đến Tân Hạo cũng đối với bà giận dữ… Bà cùng với Tân Hạo kết giao, Tân Hạo chưa bao giờ nhìn bà như vậy? Từ khi Du Thận Khanh chết… bà cho rằng, người đàn ông này cưng chiều bà, là lợi thế của bà.Nhưng khi bà nói lỡ câu kia, trong mắt hắn mười phần là cảnh cáo cùng trách móc, lợi thế liền thay đổi. Bà bắt đầu hoài nghi, phải chăng Tân Hoành cho rằng bà bị xem nhẹ.
Nhưng Tân Hoành lại được coi trọng, cô không có tư cách lấy loại ánh mắt và giọng điệu này chất vấn bà! Tư cách? Cô- Tân Hoành, không có?! Khóe môi, phút chốc lẳng lơ cười. Hạ Noãn Tâm hơi híp mắt, nhìn về phía Tân Hoành: “Chết như thế nào? Không phải là, đáng chết rồi!”
Tâm mạnh mẽ thu lại, hung hăng đẩy cánh tay của người phụ nữ, bước nhanh về đứng cạnh bên người cô. Vội vàng áp sát vai cô, cố gắng trầm giọng nói, thu lại sự tức giận:
“Anh mang em lên nghỉ ngơi, chuyện này, giao cho anh.”
Lại mạnh mẽ ôm cô, rời khỏi. Tân Hoành lại kéo tay của anh, nhìn anh, lắc đầu, dũng khí trong mắt gần như là ai oán cùng kiên định. Dịch Tân thu lại cánh tay, làm cho cô dựa sát vào trong ngực anh, cũng không để ý ở đây còn rất nhiều người, cúi đầu, hôn lên trán cô, thấp giọng nói: “Ngoan, tin tưởng anh.”
Tân Hoành mặc anh hôn môi, vẻ mặt thoat nhiên thuận theo, cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Đúng là bọn họ không trả lời vấn đề của em.”
Cô giờ phút này, dù là ánh mắt, hay tiếng nói, đều dịu dàng lại giống như cô gái nhỏ thông minh, tiện kéo tay Dịch Tân, cũng chỉ nhẹ nhàng, giống như cô không cần, mà chỉ là tùy ý. Nhưng lòng Dịch Tân cũng đã u ám, anh hiểu cô. Cô trợn tròn đôi mắt nhìn anhlaij không dám dùng sức, không dám bộc lộ cảm xúc, chỉ vì, lúc này, cô bắt đầu sợ hãi----- lông mi nhẹ nhàng run rẩy đã sớm bán đứng cô. Trong lòng hung hăng dằn xuống đau xót, đau xót kịch liệt kia làm cho anh cảm thấy tức giận. Giận chính mình, giờ phút này gần như bất lực, giận người một nhà kia, tổn thương cô… tức giận của anh, nhất định phaei có người gánh vác! Nhưng không phải cô, cô vẫn nhìn anh, ánh mắt nhu nhược gần như cầu xin.
“Dịch Tân, anh để cho bà ấy trả lời em, có được không?”
Cô lúc này, mới hơi nghiêng đầu.Giống như hạ quyết tâm, dùng dũng khí thật lớn, cô, mới dám nhìn Hạ Noãn Tâm. Ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén.
“Bà ngoại tôi, chết như thế nào?”
Hạ Noãn Tâm vốn là nhất thời mất lý trí nói lỡ, bị ba người đàn ông nghiêm khắc cảnh cáo, trong lòng đã hối hận. Không phải vì hối lỗi mà hối hận, mà vì sợ hãi nên mới hối hận. Vừa rồi, Dịch Tân nhìn ánh mắt của bà, lòng đã đủ kinh hách, không nghĩ đến Tân Hạo cũng đối với bà giận dữ… Bà cùng với Tân Hạo kết giao, Tân Hạo chưa bao giờ nhìn bà như vậy? Từ khi Du Thận Khanh chết… bà cho rằng, người đàn ông này cưng chiều bà, là lợi thế của bà.Nhưng khi bà nói lỡ câu kia, trong mắt hắn mười phần là cảnh cáo cùng trách móc, lợi thế liền thay đổi. Bà bắt đầu hoài nghi, phải chăng Tân Hoành cho rằng bà bị xem nhẹ.
Nhưng Tân Hoành lại được coi trọng, cô không có tư cách lấy loại ánh mắt và giọng điệu này chất vấn bà! Tư cách? Cô- Tân Hoành, không có?! Khóe môi, phút chốc lẳng lơ cười. Hạ Noãn Tâm hơi híp mắt, nhìn về phía Tân Hoành: “Chết như thế nào? Không phải là, đáng chết rồi!”
Bình luận truyện