Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 62: Thanh mai trúc mã (3)



Trán Tân Hoành rơi xuống ba vạch đen… Cô thiếu chút nữa thì thốt lên, anh không cần cầm thú như vậy chứ!

Lời nói đến khóe miệng, nhưng cô vẫn có chút kiêng kỵ người đàn ông đang dịu dàng đa tình này, đành phải vòng vo.

“Vậy anh nói cho em biết, em phải làm thế nào thì anh mới có thể ngừng?”

Thật là cầm thú a! Tân Hoành chỉ dám nói thầm trong lòng. Dịch Tân nghe mà mắt khẽ híp lại, khóe môi nâng lên tà tứ.

“Bỏ qua cho em?”

Tân Hoành cắn cắn môi,hung hăng trừng anh. Anh lại vờ như không nhìn thấy, cúi đầu đến bên tai cô, khiêu khích nói: “Nói xem em muốn như thế nào?”

Trời ạ… Tân Hoành hoàn toàn thua rồi! Nhận mệnh thôi, dù có chút tự giận bản thân, nhưng cô cũng là của anh rồi!

Dịch Tân cũng chỉ muốn trêu chọc cô, nên khi thấy cô không còn giãy giụa nữa cũng không hề tiếp tục. Anh đặt tay lên trán cô, khẽ hừ một tiếng, bất mãn.

“Sao lại yếu như vậy chứ! Không phải là hôm qua chỉ bị một chút gió thổi qua thôi sao? Vậy mà cũng bị cảm rồi!”

Đây là miệt thị một cách trắng trợn a. Tân Hoành cũng không thèm áp chế phản kháng, cắn răng nói, “Anh cứ thử chỉ mặc một chiếc áo mỏng ra ngoài hóng mát giữa mùa đông xem…”

Muốn cô mặc lễ phục thật đẹp tham dự hôn lễ là nói cho dễ nghe, chứ thật ra đó chỉ là mặc một lớp vải, nói trắng ra, chính là bọc một lớp vải mỏng đi hóng mát a…

Dịch Tân nghe ra được sự bất mãn trong lời nói của cô nên không nhiều lời, đặt cô ngồi xuống một bên ghế, lạnh lùng ra lệnh.

“Ngồi đàng hoàng, anh đi lấy thuốc cho em.”

Anh đang tức giận, cô nghe được rõ trong giọng nói của anh. Tân Hoành ảo não, cô không nên nhắc tới chuyện hôm qua… Cô lại không biết Dịch Tân tức giận là vì sức khỏe của cô. Từ bé sức khỏe của Tân Hoành đã không tốt, là do Du Tiểu Nghi khi còn mang thai cô thường xuyên buồn bực, lo lắng, đã suýt đẻ non mấy lần, lần cuối cùng là do tức giận Tân Hạo và Hạ Noãn nên động thai, sau khi đưa đến bệnh viện phải sinh mổ, lúc ấy cô mới được bảy tháng.

Sau khi ra đời, nói theo cách của Du Tiểu Nghi là cô ngâm mình trong cái ấm sắc thuốc lớn lên, há mồm ra là thuốc. Du Thận Khanh vì cô mà năm này qua năm khác cho cô uống thuốc, mà hiệu quả cũng rất nhỏ, sau rồi cũng không đến mức số lần ngã bệnh so với kinh nguyệt còn đều đặn hơn. Nhưng thân thể cô vẫn như trước rất dễ cảm lạnh, mỗi lần ra gió đều bị như vậy. Họa vô đơn chí, cô sảy thai. Dĩ nhiên là Dịch Tân biết nhưng không nói chuyện này cho cô, cho nên mỗi lần cô ngã bệnh, Dịch Tân luôn có chút không bình thường.

Dĩ nhiên, cái này Tân Hoành cũng không biết rõ. Biết chuyện cũng chỉ có người trong cuộc, còn có Phong Dương. Kể từ đó, Phong Dương cũng hối hận vô số lần năm đó anh đã học y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện