Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Chương 92: Thế giới của anh (6)
Tân Hoành cúi đầu cắn môi, cực kỳ xấu hổ. Cô nghĩ, cô quả thật là không nói lại nổi Tân Hạo, lúc này mới có thể cùng ông ngoại Dịch Tân nói chút giấy chứng nhận kết hôn như vậy. Quả nhiên, cô vẫn có chút keo kiệt. Nói không so đo, nhưng khẩu khí cuối cùng lại có chút miễn cưỡng. Khi cùng Tân Hạo đấu võ mồm, trong lòng lại vẫn muốn chứng minh cô cùng Dịch Tân là danh chính ngôn thuận, mới có thể làm Dịch lão nói một tiếng"Quả thật", theo bản năng liền nói đến giấy chứng nhận kết hôn.
Ban đầu, cô cho tới bây giờ không giống hôm nay như vậy để ý kia tờ giấy. Một phen nói lung tung làm cho cô loạn cả lên. Ngu dốt! Tân Hoành ở trong lòng hung hăng mắng chính mình.
"Ông ngoại, vội vã muốn gặp cháu dâu như vậy?"
Một tiếng không chút để ý trêu chọc, Tân Hoành cả người nháy mắt liền từ xấu hổ mà vui vẻ lại. Cứu tinh đến đây! Chồng à, anh rốt cục đến đây! Tân Hoành hưng phấn mà quay đầu, đối diện với ánh mắt vừa sủng ái vừa trách móc của Dịch Tân, trên môi anh cong lên một độ cung, nhìn thấy cô, cước bộ cũng không dừng liền đi đến bên người cô ngồi xuống, tay rất tự nhiên địa kéo qua vai cô. Cùng cô ngồi một chỗ, cùng nhìn ông ngoại anh.
Ông cụ mới gặp Dịch Tân thì hơi hơi ngẩn ra, nhưng không vì gặp anh mà vui vẻ không kềm chế được động tác, ngược lại cười, "Ta không vội, ta chỉ là muốn cho cháu biết cấp bách là thế nào. Ta không thích con đến chỗ gia tộc cũng chậm chạp từ từ." Dịch lão nói xong, mắt liếc qua Tân Hoành, lại nói với Dịch Tân, "Con xem lúc này thật tốt, về nhà rất nhanh."
Dịch Tân cười, tay vẫn ôm Tân Hoành, "Ông ngoại hiểu lầm, cháu chỉ là đi qua đi xử lý chuyện Tang Gia cùng Phương gia trước, lại sợ Tân Hoành không hiểu chuyện, đem cô ấy đến đây, mạo phạm ông, làm người khó xử. Nên mới để cô ấy ở khách sạn, đợi cháu xử lý tốt mọi việc, lại mang cô ấy trở về. Không nghĩ tới, trái lại để cho ông ngoại nghĩ nhiều rồi."
Dịch lão nghe xong, hai tay đặt trên đầu trượng, hơi nheo mắt, nhìn ánh mắt Dịch Tân có chút sắc bén, mà lại thật chân thật sự cười , "Hai năm qua không thấy, ta ngược lại không biết con trở nên săn sóc như vậy. Con quả nhiên là sợ Tân Hoành chọc ta khó xử sao? Ta xem, con là sợ ta làm khó dễ vợ của con đi!"
Nói đến đây, ánh mắt cũng rơi vào người Tân Hoành. Tân Hoành liền không tự chủ được nghĩ tới mới vừa rồi cô cùng ông nói chuyện lung tung, lúc này không khỏi lại xấu hổ, nhịn không được vừa muốn cúi đầu, cắn môi. Trên vai lại bỗng nhiên căng thẳng, là Dịch Tân ôm cô hơi dùng lực. Tân hoành nghi hoặc, quay đầu lại nhìn anh. Dịch Tân lại không thấy cô, vẫn như cũ cười nói, "Ừhm, ông ngoại nói đúng, quả thật là cái gì cũng đều không thể gạt được người!"
Tân Hoành nhất thời liền có loại cảm giác toàn thân cứng ngắc, cứng ngắc đến cô liền duy trì tư thế nghiêng đầu nhìn Dịch Tân, rồi lại quay đầu nhìn Dịch lão. Dịch Tân- người này, Duy Ngã Độc Tôn đúng là không thèm phân biệt thời gian địa điểm nhân vật, loại thời điểm này, bất luận thế nào, cũng không được hống hách trước mặt ông ngoại a. Anh, anh cũng thừa nhận quá mức đúng lý hợp tình rồi đi!
Ban đầu, cô cho tới bây giờ không giống hôm nay như vậy để ý kia tờ giấy. Một phen nói lung tung làm cho cô loạn cả lên. Ngu dốt! Tân Hoành ở trong lòng hung hăng mắng chính mình.
"Ông ngoại, vội vã muốn gặp cháu dâu như vậy?"
Một tiếng không chút để ý trêu chọc, Tân Hoành cả người nháy mắt liền từ xấu hổ mà vui vẻ lại. Cứu tinh đến đây! Chồng à, anh rốt cục đến đây! Tân Hoành hưng phấn mà quay đầu, đối diện với ánh mắt vừa sủng ái vừa trách móc của Dịch Tân, trên môi anh cong lên một độ cung, nhìn thấy cô, cước bộ cũng không dừng liền đi đến bên người cô ngồi xuống, tay rất tự nhiên địa kéo qua vai cô. Cùng cô ngồi một chỗ, cùng nhìn ông ngoại anh.
Ông cụ mới gặp Dịch Tân thì hơi hơi ngẩn ra, nhưng không vì gặp anh mà vui vẻ không kềm chế được động tác, ngược lại cười, "Ta không vội, ta chỉ là muốn cho cháu biết cấp bách là thế nào. Ta không thích con đến chỗ gia tộc cũng chậm chạp từ từ." Dịch lão nói xong, mắt liếc qua Tân Hoành, lại nói với Dịch Tân, "Con xem lúc này thật tốt, về nhà rất nhanh."
Dịch Tân cười, tay vẫn ôm Tân Hoành, "Ông ngoại hiểu lầm, cháu chỉ là đi qua đi xử lý chuyện Tang Gia cùng Phương gia trước, lại sợ Tân Hoành không hiểu chuyện, đem cô ấy đến đây, mạo phạm ông, làm người khó xử. Nên mới để cô ấy ở khách sạn, đợi cháu xử lý tốt mọi việc, lại mang cô ấy trở về. Không nghĩ tới, trái lại để cho ông ngoại nghĩ nhiều rồi."
Dịch lão nghe xong, hai tay đặt trên đầu trượng, hơi nheo mắt, nhìn ánh mắt Dịch Tân có chút sắc bén, mà lại thật chân thật sự cười , "Hai năm qua không thấy, ta ngược lại không biết con trở nên săn sóc như vậy. Con quả nhiên là sợ Tân Hoành chọc ta khó xử sao? Ta xem, con là sợ ta làm khó dễ vợ của con đi!"
Nói đến đây, ánh mắt cũng rơi vào người Tân Hoành. Tân Hoành liền không tự chủ được nghĩ tới mới vừa rồi cô cùng ông nói chuyện lung tung, lúc này không khỏi lại xấu hổ, nhịn không được vừa muốn cúi đầu, cắn môi. Trên vai lại bỗng nhiên căng thẳng, là Dịch Tân ôm cô hơi dùng lực. Tân hoành nghi hoặc, quay đầu lại nhìn anh. Dịch Tân lại không thấy cô, vẫn như cũ cười nói, "Ừhm, ông ngoại nói đúng, quả thật là cái gì cũng đều không thể gạt được người!"
Tân Hoành nhất thời liền có loại cảm giác toàn thân cứng ngắc, cứng ngắc đến cô liền duy trì tư thế nghiêng đầu nhìn Dịch Tân, rồi lại quay đầu nhìn Dịch lão. Dịch Tân- người này, Duy Ngã Độc Tôn đúng là không thèm phân biệt thời gian địa điểm nhân vật, loại thời điểm này, bất luận thế nào, cũng không được hống hách trước mặt ông ngoại a. Anh, anh cũng thừa nhận quá mức đúng lý hợp tình rồi đi!
Bình luận truyện