Quan Khí​

Chương 122: Hàm Yên tới



Sáng mồng hai, Vương Trạch Vinh bị mẹ gọi dậy bắt đến đón Lữ Hàm Yên. Tâm trạng Tiền Thanh Phân lúc này mọi người đều có thể hiểu. Vương Trạch Vinh khó khăn lắm mới thành công với một cô gái mà.

Hôm qua sau khi ra khỏi nhà Chu Lâm, Vương Trạch Vinh lại đến nhà Trương Thuận Tường ngồi một chút. Mặc dù Trương Thuận Tường tỏ vẻ yếu thế trong Huyện ủy nhưng vẫn có nhiều người đến chúc tết. Vương Trạch Vinh đến làm y rất cao hứng. Từ sau khi có mâu thuẫn với Trịnh Chí Minh, Trương Thuận Tường càng nhẫn nhịn hơn rất nhiều. Trương Thuận Tường lúc đầu vì cạnh tranh với Cố Hồng Quân nên bắt buộc phải hợp sức với Trịnh Chí Minh. Nhưng y tuyệt đối không ngờ Trịnh Chí Minh lại có quan hệ với lãnh đạo trên thành phố, hơn nữa còn đoạt được chức Bí thư huyện ủy. Điều này làm Trương Thuận Tường không thể chịu.

Trong chốn quan trường không bao giờ có bằng hữu vĩnh viễn. Trương Thuận Tường tức giận nên không muốn làm đồng minh với Trịnh Chí Minh nữa. Mà Trịnh Chí Minh thấy lực lượng mình lớn nên cũng không còn cần Trương Thuận Tường nữa.

Nhưng sau khi có mâu thuẫn với Trịnh Chí Minh, Trương Thuận Tường không ngờ người của Cố Hồng Quân lại chạy sang Lý Duy Hà khiến y trở thành lực lượng yếu nhất. Vì thế thời gian này hắn rất giận. Hôm nay Vương Trạch Vinh đến làm cho Trương Thuận Tường thấy cảnh tượng mới. Trương Thuận Tường thông qua bạn học trên tỉnh biết được tình huống của Vương Trạch Vinh ở khóa học Thanh niên xuất sắc, biết Vương Trạch Vinh bây giờ có căn cơ. Nếu như Vương Trạch Vinh về huyện và kết thành đồng minh với mình thì không biết chừng có thể vãn hồi cục diện.

Vương Trạch Vinh ngồi nói chuyện khá lâu trong nhà Trương Thuận Tường. Trương Thuận Tường không ra vẻ lãnh đạo mà thể hiện mình cùng cấp, cuối cùng Trương Thuận Tường còn mời Vương Trạch Vinh ở lại ăn cơm. Trương Thuận Tường thay đổi như vậy làm Vương Trạch Vinh không quá quen. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như đã là lãnh đạo rồi vậy.

Vương Trạch Vinh lái xe chạy đến nhà Lữ Hàm Yên, hắn cảm thấy trước mình thấy lãnh đạo huyện quá xa vời không ngờ bây giờ ở ngay cạnh mình.

- Con nhìn ra cửa sổ mấy lần rồi đó.

Lữ Khánh Phân thi thoảng lại thấy Lữ Hàm Yên nhìn ra ngoài liền cười mắng.

- Mẹ này...

Lữ Hàm Yên có chút xấu hổ.

Nàng đang chờ Vương Trạch Vinh đến đón mình. Nghĩ đến chuyện gặp bố mẹ chồng là Lữ Hàm Yên lại lo lắng, trong lòng không khỏi suy nghĩ miên man mà càng nghĩ càng sốt ruột. Thi thoảng nàng lại chạy ra cửa sổ xem Vương Trạch Vinh đã đến chưa.

Nhìn con gái mặc rất đẹp, tâm trạng Lữ Khánh Phân lúc này cũng rất phức tạp. Con gái lớn cuối cùng cũng lấy chồng làm cho bà cảm thấy hơi mất mát.

Lữ Hàm Yên nghe thấy tiếng chuông liền chạy nhanh ra mở. Lữ Khánh Phân thấy thế không khỏi lắc đầu.

Vương Trạch Vinh mỉm cười đứng ở cửa.

- Anh đến rồi.

Lữ Hàm Yên cố ra vẻ bình tĩnh mà nói.

- Đi đi.

Lữ Khánh Phân biết tâm trạng Lữ Hàm Yên nên cười nói.

- Cô, cháu đưa Hàm Yên đi.

Vương Trạch Vinh nói với Lữ Khánh Phân.

Nhìn hai người rời đi, Lữ Khánh Phân đột nhiên cảm thấy căn phòng trở nên vắng vẻ.

Lữ Hàm Yên hôm nay mặc rất đẹp để lưu ấn tượng tốt cho bố mẹ chồng. Lữ Hàm Yên vốn đã đẹp nên càng tôn thêm khí chất cao nhã của nàng.

Nhìn Lữ Hàm Yên mặc như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi cười cười.

Lữ Hàm Yên khẽ đấm Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Có gì đáng cười chứ?

Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời cảm thấy rất sung sướng. Mình so với trước kia đã thay đổi quá nhiều, trước kia hắn thật không dám nghĩ tới mình sẽ mang một người đẹp như vậy về nhà.

- Bố mẹ, đây là Hàm Yên.

Vương Trạch Vinh giới thiệu với bố mẹ mình.

Tiền Thanh Phân sớm đoán Vương Trạch Vinh sẽ mang cô gái như thế nào về, bây giờ đột nhiên thấy Hàm Yên hơn xa mình đoán nên rất vui, lớn tiếng nói:

- Tốt.

- Cháu chào bác trai, bác gái.

Lữ Hàm Yên cảm thấy rất khẩn trương.

Vương Trạch Vinh cầm tay Lữ Hàm Yên đi vào trong nhà.

Vương Đại Hải thấy Lữ Hàm Yên cũng rất hài lòng, thầm gật đầu. Cô gái này là người rất biết quy củ.

Tiền Thanh Phân vừa vào nhà đã kéo Lữ Hàm Yên hỏi này hỏi kia.

Vương Trạch Vinh ngồi bên nghe mẹ hỏi, trong mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng. Điều này nói rõ mẹ mình hài lòng với Hàm Yên.

- Hàm Yên, bác thấy nhân dịp tết mời mẹ cháu sang đây chúng ta cùng ăn tết, để chị ấy ở nhà một mình cũng vắng vẻ.

Tiền Thanh Phân nghe Lữ Hàm Yên nói Lữ Khánh Phân đang ở nhà một mình, bà liền muốn kéo bà thông gia sang đây.

Vương Trạch Vinh nhìn mẹ một chút rồi nghĩ đến tính cách của Lữ Khánh Phân, hắn thầm nghĩ hai người này hợp lại thì không biết sẽ như thế nào?

Nghe thấy mẹ Vương Trạch Vinh muốn mời mẹ mình tới, Lữ Hàm Yên nhìn sang Vương Trạch Vinh.

- Đừng nhìn nó, việc này do bác định đoạt.

Tiền Thanh Phân trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Sau này nó mà dám ăn hiếp cháu thì nói với bác.

Thấy mẹ mình như vậy, Vương Trạch Vinh cũng vui thay cho Lữ Hàm Yên. Còn chưa vào nhà đã được mẹ mình thích, sau này quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ rất tốt đây.

Ăn tối xong, Vương Đại Hải nói với Lữ Hàm Yên:

- Chuyện hai đứa nếu đã quyết định thì cũng nên tổ chức sớm.

Sau một ngày, Vương Đại Hải rất hài lòng với cô con dâu này cả về ngoại hình và tính cách.

Thấy bố mẹ chồng tương lai hài lòng với mình, Lữ Hàm Yên rất vui. Nàng lén nhìn trộm Vương Trạch Vinh một cái.

Vương Trạch Vinh biết Lữ Hàm Yên muốn hỏi ý mình, vì thế hắn cười nói:

- Mai con đến đón mẹ Hàm Yên tới đây.

Tiền Thanh Phân cười nói:

- Cứ quyết định vậy đi.

Lữ Hàm Yên mặc dù rất muốn ngủ cùng Vương Trạch Vinh nhưng vì hai người chưa kết hôn nên nàng phải ở cùng phòng với Tiền Thanh Phân.

Tiền Thanh Phân thấy nhà mình hơi chật nên bà mới quyết định đi mua nhà mới.

Hôm sau khi đến nhà Lữ Khánh Phân thì đúng như Vương Trạch Vinh đoán trước. Lữ Khánh Phân và mẹ mình vừa gặp nhau nhưng như quen từ trước. Kết hôn của Vương Trạch Vinh rất nhanh đã được bọn họ quyết định.

Đám cưới giữa Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên coi như đã được quyết định. Vương Trạch Vinh cùng Lữ Hàm Yên cùng nhau ra ngoài. Cứ dịp tết huyện Khai Hà có rất nhiều lễ hội, khắp nơi trang hoàng lộng lẫy.

- Ồ, đúng rồi, lát về anh đưa quần áo cho em. Có người tặng em đó.

Vương Trạch Vinh đột nhiên nhớ mình chút nữa thì quên chuyện Hứa Tố Mai tặng quà cho Lữ Hàm Yên.

- Em không quen ai trên tỉnh mà, ai tặng quà cho em vậy?

Lữ Hàm Yên khó hiểu hỏi.

Vương Trạch Vinh không nói chuyện mình qua lại với chị em họ Hứa với Lữ Hàm Yên. Bây giờ nghe thấy Lữ Hàm Yên hỏi nên hắn cười nói:

- Lần trước khi em lên tỉnh rồi chúng ta đi mua nhẫn đã gặp hai người phụ nữ mà.

- Anh nói là hai cô ấy. Sao họ lại tặng quà em?

Lữ Hàm Yên khó hiểu hỏi.

- Cái này anh cũng không rõ. Nhưng bọn họ rất tò mò về em, không ngừng hỏi chuyện của em.

- Mình không biết tình huống của họ thì sao có thể tùy tiện nhận quà của người ta. Anh trả họ đi.

Lữ Hàm Yên cũng không muốn nhận quà mà không rõ nguyên nhân.

- Được rồi, đã nhận thì không nên trả. Đây cũng là ý tốt của người ta mà. Lần tới anh tặng lại bọn họ là được mà.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ dù mình có trả thì Hứa Tố Mai cũng không cầm, nên mới nói như vậy.

- Em nghe anh.

Lữ Hàm Yên nhẹ nhàng nói. Nàng bây giờ rất nghe lời Vương Trạch Vinh.

Thấy Lữ Hàm Yên không hỏi gì về Hứa Tố Mai, Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ chắc là Lữ Khánh Phân biết nguyên nhân.

Bởi vì có suy nghĩ này nên Vương Trạch Vinh không còn hứng thú đi chơi nên nói:

- Trời lạnh quá, hay chúng ta về đi.

Tâm trạng Lữ Hàm Yên rất tốt nên nói:

- Mình đến siêu thị rồi về nhé?

Vương Trạch Vinh cười cười gật đầu.

- Vương Trạch Vinh.

Hai người vừa vào siêu thị thì bạn học của Vương Trạch Vinh là Hí Huy thấy bọn họ liền gọi.

Nghe thấy có người gọi, Vương Trạch Vinh nhìn lại thì thấy là Hí Huy.

- Ha ha, đúng là ông rồi. Ông bây giờ giỏi rồi, người cả huyện đều biết tên ông.

Hí Huy đấm Vương Trạch Vinh rồi cười nói.

Thấy Hí Huy ở đây, Vương Trạch Vinh cũng thấy vui vẻ mà nói:

- Sao ông lại chạy tới đây?

- Đi với bạn gái mà. Cô ấy cũng là con gái nhà máy chỗ ông ở.

Hí Huy lập tức giới thiệu bạn gái:

- Vương Trạch Vinh, bạn học của anh.

Vương Trạch Vinh nhận ra cô gái này. Đây là con gái nhà ông lão cạnh nhà hắn.

- Vương ca, không ngờ lại gặp anh ở đây.

Cô gái cười nói.

- Hai người biết nhau à?

Hí Huy hỏi.

- Còn quen trước cả ông đó.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Hai người nói chuyện vài câu, Hí Huy nói:

- Không nói chuyện với ông nữa. Hôm nào bạn bè gặp mặt ông nhớ đi đó. Ông bây giờ là người làm lớn nhất rồi. Mỗi lần gặp mặt là mọi người liền nói chuyện về ông, ông đúng là ngồi tên lửa.

Trong giọng Hí Huy rõ ràng để lộ vẻ hâm mộ.

Vương Trạch Vinh nghe vậy thấy rất vui. Trước kia lúc tham gia gặp mặt thì hắn không quyền không thế, bây giờ không biết tham gia sẽ như thế nào. Vương Trạch Vinh nghĩ vậy liền cười thầm trong lòng. Mình bây giờ còn muốn khoe khoang, đúng là chưa đủ thành thục về chính trị.

Các cô gái đi siêu thị đúng là điên cuồng, Lữ Hàm Yên cũng không ngoại lệ. Hai người vốn định đi một chút là về, nhưng kết quả mất hơn hai tiếng. Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than đi với bạn gái cũng mệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện