Quan Khí
Chương 150: Chẳng lẽ thân thế của Hàm Yên thực sự có nội tình
Sau khi đã hiểu rõ ý tứ của Vương Trạch Vinh, xem ra hắn muốn động tay động chân một chút. Quách Khải Quốc đối với việc này đương nhiên là vui vẻ mà hoàn thành.
Hắn đã sớm muốn hạ Giải Khánh Tài xuống rồi. Thế nhưng do trước nay không có thực lực, bây giờ có sự tham gia của Vương Trạch Vinh thì cảm thấy cơ hội thành công là rất lớn.
Nhìn Vương Trạch Vinh đi ra ngoài cửa, Quách Khải Quốc hút hết điếu thuốc rồi gọi điện cho Dương Siêu – bí thư đảng ủy cục Công an thành phố.
- Bí thư Dương. Tôi muốn báo cáo một chuyện.
Quách Khải Quốc cung kính nói.
Chăm chú lắng nghe Quách Khải Quốc báo cáo lại nội dung cuộc nói chuyện với Vương Trạch Vinh. Dương Siêu trầm ngâm một hồi nói:
- Biết rồi.
Trả lời một cách hời hợp xong Dương Siêu liền cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, Quách Khải Quốc cảm thấy mơ hồ. Sao lại không có lấy một lời chỉ thị nào nhỉ? Đối với chỗ dựa này của mình thì Quách Khải Quốc dù việc lớn nhỏ gì cũng đều báo cáo xin chỉ thị một chút.
Khải Quốc cũng không biết rằng sau khi cúp điện thoại thì Dương Siêu cũng lập tức gọi điện thoại cho giám đốc sở công an tỉnh Lý Trấn Giang:
- Vương Trạch Vinh đã nắm được một ít tình hình chuyện về câu lạc bộ Ngưu Vũ ở huyện Khai Hà.
Nói xong lời này liền cúp điện thoại. Biết Lý Trấn Giang hẳn là phải an bài một chút. Hiện giờ người của phe Lý Trấn Giang đang âm thầm điều tra chuyện của câu lạc bộ Ngưu Vũ. Tình hình này chắc là có một chút tác dụng đối với hắn.
Chuyện cũng chưa công khai nên mấy ngày nay Khai Hà vẫn rất tốt. Ngày nào cũng đều tươi sáng rạng rỡ. Bởi vì toàn huyện đang triển khai tháng vệ sinh văn minh an toàn, mọi người đều thấy Khai Hà trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều. Tệ nạn trộm cướp trên đường cũng giảm rất nhiều. Quần chúng nhân dân đều vỗ tay khen ngợi hành động của chính quyền.
Vương Trạch Vinh vừa vào văn phòng ngồi xuống thì điện thoại của Trương Thuận Tường gọi tới.
- Trạch Vinh, chuyện điều chuyển Lưu Trường Thanh làm chánh văn phòng lần trước ở trên hội nghị không có kết quả. Ngày mai họp thường vụ mọi người vẫn phải kiên trì quan điểm. Không thể để cho một đồng chí làm việc với tâm tư chán chường được. Anh thấy sao?
Sau khi nói một ít chuyện công việc, Trương Thuận Tường liền chuyển đề tài. Mặc dù là hỏi nhưng Vương Trạch Vinh có thể nghe ra trong đó một vài thứ.
Trương Thuận Tường đoán chừng là thời gian gần đây công việc khởi sắc. Xem ra giao dịch với Chu Lâm về cơ bản đã đạt thành. Nếu thật là như vậy thì ngày mai trên hội nghị thường vụ e là Trịnh Chí Minh lại ăn mướp đắng một lần nữa. Vương Trạch Vinh muốn thay đổi Thiệu Quốc Chí, ai dè Trương Thuận Tường còn muốn hơn cả Vương Trạch Vinh.
- Chủ tịch, ngài yên tâm, việc này chúng tôi vẫn giữ vững quan điểm mà. Một người tài giỏi cần được đề bạt vào đúng vị trí quan trọng.
- Tốt. Rất tốt!
Trương Thuận Tường vui vẻ cúp máy. Chỉ cần có thêm sự ủng hộ của Vương Trạch Vinh thì hắn có thể nắm chắc thành công của việc này.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống liền tính toán tình hình phiếu bầu của song phương. Phần thắng là rất lớn! Tâm tình Vương Trạch Vinh rất vui.
Lật mấy tờ báo ra xem... Từ trên một số tờ báo lớn là có thể tìm ra được một ít dấu vết gì đó. Mỗi ngày chỉ cần có thời gian là Vương Trạch Vinh đều xem báo hoặc TV.
Lướt qua tiêu đề các tờ báo một lần. Chỉ có một đoạn nói về việc toàn tỉnh học tập tấm gương Phó Kiến Quân còn đâu phần lớn là viết về kinh tế và quân sự.
"Thị trường chứng khoán liên tục đi xuống" thấy tiêu đề này, lại nhớ tới lần trước mình vô tình mua cổ phiếu tăng gấp đôi. Vương Trạch Vinh cảm thấy hứng thú liền đọc.
Lần trước Vương Trạch Vinh dùng 5 triệu mua một loại cổ phiếu có giá 2 đồng. Không nghĩ tới là sau mấy tháng lại tăng lên hơn 4 đồng khiến Vương Trạch Vinh lãi lớn. Chỉ cần có tiền để không, tham gia chơi chứng khoán không được tham lam thì bất luận thế nào cũng sẽ kiếm được một ít.
Nội dung trên bài báo là nói về thị trường chứng khoán liên tục đi xuống trong suốt một tháng nay. Hàng loạt những cổ phiếu tăng mạnh trước đó đều suy giảm mạnh. Rất nhiều người mắc kẹt trên thị trường chứng khoán.
Nghĩ đến mình đưa cho Tiểu Giang 5 triệu thì vẫn còn 5 triệu không động đến. Vẫn dùng tài khoản đó, Vương Trạch Vinh liền tra tìm một cổ phiếu có tăng trưởng mà giá chỉ 2 đồng. Nhắm đúng thời gian liền dốc toàn bộ số tiền mua cổ phiếu này.
Từ trước đến nay Vương Trạch Vinh không hề có suy nghĩ muốn mua cổ phiếu nào vượt quá 4 đồng.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Vương Trạch Vinh liền tắt máy tính. Không xem thị trường chứng khoán nữa. Dù sao tiền để trong tài khoản cũng vô dụng. Mua cổ phiếu xem như là ủng hộ kinh tế quốc gia một chút.
Ý tưởng đem tiền đầu tư vào thị trường chứng khoán cũng không hỗn tạp. Hắn cho rằng cổ phiếu này không thể nào giảm, trừ phi hiệu suất quá xấu. Bằng không, cổ phiếu 2 đồng mà có xuống thì cũng chẳng xuống được bao nhiêu. Dù sao số tiền này cũng có từ cổ phiếu. Đầu tư vào thị trường chứng khoán cũng không nhất định ngày nào cũng phải xem, lúc nào thì lại bán tiếp là được.
Công việc buổi chiều cũng không nhiều, ngoại trừ có mấy người tới báo cáo công tác còn đâu Vương Trạch Vinh chủ yếu là xem tài liệu. Tất nhiên là điện thoại cũng không ít, đa số đều là mấy lời mời ăn cơm tốti của một số lãnh đạo ban ngành.
Vương Trạch Vinh không thích ra ngoài ăn uống. Mặc dù ngày nào cũng có không ít người mời đi ăn nhưng hắn luôn cố gắng từ chối.
Tình hình hôm nay lại càng khác, bởi vì trong lòng có điều muốn kiểm tra.
...Chân trái của Hàm Yên có bớt hồng hay không. Hàm Yên và Hứa Tố Mai kia có mối liên hệ nào không. Trong lòng Vương Trạch Vinh cứ canh cánh câu hỏi này. Hôm nay dù thế nào cũng phải kiểm tra điều này xem.
Cắm chìa khóa vào mở cửa nhà ra, Vương Trạch Vinh đặt cặp xách lên trên bàn rồi vào bên trong xem. Vương Trạch Vinh phát hiện trong nhà chỉ có một mình Lữ Hàm Yên còn không thấy Lữ Khánh Phân đâu.
- Hàm Yên, mẹ em đâu?
Lữ Khánh Phân này đúng là phiền phức, thế nhưng khi không thấy thì lại có phần không quen thuộc.
- Mẹ nói chiều này đến nhà anh rồi. Nói là bàn chuyện đám cưới của chúng ta.
Trong giọng nói của Lữ Hàm Yên lộ ra vẻ hạnh phúc.
Đi thuyết phục làm đám cưới! Đối với người phụ nữ này thì Vương Trạch Vinh đúng thật là hết chỗ nói. Cứ như việc kết hôn này là của mụ ấy. Thương lượng với mình thì không thương lượng, lại chạy tới tìm bố mẹ mình.
- Anh đi tắm trước đi, cơm sẽ ngay bây giờ.
Lữ Hàm Yên tỏ ra rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ, vội vàng đi nấu cơm.
Sau khi tắm xong, Vương Trạch Vinh thấy khoan khoái cả người, gắp lấy gắp để thức ăn Lữ Hàm Yên nấu.
Thấy cách ăn của Vương Trạch Vinh như vậy, Lữ Hàm Yên càng nhìn càng sướng.
- Hôm nay em đi thử váy cưới với Tiểu Giang.
Hàm Yên đột nhiên nói.
Vừa nghe vậy Vương Trạch Vinh đang nuốt thức ăn thiếu chút nữa thì nghẹn.
Vất vả mãi mới nuốt trôi thức ăn, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Đi cùng Tiểu Giang?
Lữ Hàm Yên hưng phấn nói:
- Chiều hôm nay chúng em rảnh nên lén chạy đi thử.
Vương Trạch Vinh cười khổ trong lòng. Xem ra quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt rồi! Sau khi Tiểu Giang bị điều đến ban Tuyên giáo, cơ hội tiếp xúc của hai người ít đi rất nhiều nhưng quan hệ giữa nàng với Hàm Yên thì lại ngược lại.
Thấy Lữ Hàm Yên đã tắm rửa từ sớm rồi, Vương Trạch Vinh cảm giác Hàm Yên hôm nay càng kiều diễm.
Bởi vì ở nhà nên Hàm Yên cũng không đi tất. Đôi chân trắng bóng lộ ra ngoài trông rất hấp dẫn.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn chân của mình, dù trong lòng thầm vui thích nhưng Lữ Hàm Yên vẫn thẹn thùng nói:
- Nhìn cái gì thế?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chân rất đẹp!
Trong nhà cũng không có ai khác nên Vương Trạch Vinh thoải mái trêu đùa.
- Muốn nhìn thì nhìn đi.
Lữ Hàm Yên đột nhiên gác chân lên đùi Vương Trạch Vinh.
Sau khi hai người phát sinh quan hệ, đặc biệt là sau khi đăng ký kết hôn nên Lữ Hàm Yên cũng không còn xấu hổ giống như trước kia nữa.
Thấy đôi chân kia đặt lên đùi mình, Vương Trạch Vinh cũng không còn muốn ăn cơm nữa. Vội vàng đặt bát xuống rồi nhấc chân Hàm Yên lên.
Thấy chân trái của Lữ Hàm Yên có một bớt hồng, Vương Trạch Vinh liền ngẩn người.
Đích thực là có!
Cái bớt hồng này thật sự là bắt mắt. Xuất hiện đúng chỗ Hứa Tố Mai miêu tả.
Đầu thì đang suy nghĩ nhưng ngón tay thì lại cứ mân mê.
Lữ Hàm Yên cũng không biết Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ mà chỉ cảm nhận được cảm giác khác thường từ bàn tay của Vương Trạch Vinh. Nhận thấy toàn thân cứ tê dại ngưa ngứa. Theo sự vuốt ve của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên mặt đầy xuân tình nói:
- Đi vào trong phòng.
Giọng nói của Lữ Hàm Yên đánh thức Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ miên man. Nhìn người vợ xinh như hoa như ngọc trước mắt, Vương Trạch Vinh gần như có thể khẳng định rằng Lữ Hàm Yên có quan hệ với Hứa Tố Mai ở trên tỉnh.
Nghĩ đến qua vài ngày nữa Hứa Tố Mai sẽ tới, đến lúc đó nếu như Hứa Tố Mai thật sự phát hiện ra Lữ Hàm Yên là người con gái bị mất tích kia thì Vương Trạch Vinh không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ phát sinh.
Trong sự vuốt ve vô thức của Vương Trạch Vinh, dục tình Lữ Hàm Yên đã dâng lên mãnh liệt, đứng dậy chen vào trong lòng Vương Trạch Vinh, hai tay đã ôm cứng lấy người hắn rồi.
Ôm Lữ Hàm Yên nhưng Vương Trạch Vinh lại không có bất cứ ham muốn dục tình nào. Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ong của Hàm Yên, trong lòng lại nảy sinh sự đồng cảm về thân thế của nàng.
Dán chặt cơ thể vào người Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên hôn một cách điên cuồng.
Mắt thấy Lữ Hàm Yên bừng bừng như ngọn lửa, khi hai người chuẩn bị tiến thêm một bước thì cửa nhà đột nhiên vang lên lách cách.
- Hôm nay qua bên bà thông gia nói chuyện một chút. Hai nhà đều đã mời hết những người cần mời.
Lữ Khánh Phân bước vào cửa với khuôn mặt hớn hở. Nhìn qua thì chắc là hôm nay nói chuyện với mẹ của Vương Trạch Vinh rất khoái trá.
Trong thời gian mẹ mình mở cửa vào thì Lữ Hàm Yên đã nhanh chóng quay trở lại vị trí rồi. Nói với Lữ Khánh Phân:
- Cơm đã làm xong sớm mà chúng con không biết mẹ về khi nào nên ăn trước rồi.
- Không đói, không đói. Các con cứ ăn đi.
Hôm nay Lữ Khánh Phân rất phấn khởi, nghĩ đến việc con gái mình được gả cho Vương Trạch Vinh thì bà cảm thấy cao hứng thay cho con gái.
Nhìn bộ dạng của Lữ Khánh Phân, lần đầu tiên Vương Trạch Vinh có hảo cảm đối với người phụ nữ này. Chỉ một thân một mình mà nuôi lớn Lữ Hàm Yên, có thể biết là bà đã nỗ lực rất nhiều.
Hắn đã sớm muốn hạ Giải Khánh Tài xuống rồi. Thế nhưng do trước nay không có thực lực, bây giờ có sự tham gia của Vương Trạch Vinh thì cảm thấy cơ hội thành công là rất lớn.
Nhìn Vương Trạch Vinh đi ra ngoài cửa, Quách Khải Quốc hút hết điếu thuốc rồi gọi điện cho Dương Siêu – bí thư đảng ủy cục Công an thành phố.
- Bí thư Dương. Tôi muốn báo cáo một chuyện.
Quách Khải Quốc cung kính nói.
Chăm chú lắng nghe Quách Khải Quốc báo cáo lại nội dung cuộc nói chuyện với Vương Trạch Vinh. Dương Siêu trầm ngâm một hồi nói:
- Biết rồi.
Trả lời một cách hời hợp xong Dương Siêu liền cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, Quách Khải Quốc cảm thấy mơ hồ. Sao lại không có lấy một lời chỉ thị nào nhỉ? Đối với chỗ dựa này của mình thì Quách Khải Quốc dù việc lớn nhỏ gì cũng đều báo cáo xin chỉ thị một chút.
Khải Quốc cũng không biết rằng sau khi cúp điện thoại thì Dương Siêu cũng lập tức gọi điện thoại cho giám đốc sở công an tỉnh Lý Trấn Giang:
- Vương Trạch Vinh đã nắm được một ít tình hình chuyện về câu lạc bộ Ngưu Vũ ở huyện Khai Hà.
Nói xong lời này liền cúp điện thoại. Biết Lý Trấn Giang hẳn là phải an bài một chút. Hiện giờ người của phe Lý Trấn Giang đang âm thầm điều tra chuyện của câu lạc bộ Ngưu Vũ. Tình hình này chắc là có một chút tác dụng đối với hắn.
Chuyện cũng chưa công khai nên mấy ngày nay Khai Hà vẫn rất tốt. Ngày nào cũng đều tươi sáng rạng rỡ. Bởi vì toàn huyện đang triển khai tháng vệ sinh văn minh an toàn, mọi người đều thấy Khai Hà trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều. Tệ nạn trộm cướp trên đường cũng giảm rất nhiều. Quần chúng nhân dân đều vỗ tay khen ngợi hành động của chính quyền.
Vương Trạch Vinh vừa vào văn phòng ngồi xuống thì điện thoại của Trương Thuận Tường gọi tới.
- Trạch Vinh, chuyện điều chuyển Lưu Trường Thanh làm chánh văn phòng lần trước ở trên hội nghị không có kết quả. Ngày mai họp thường vụ mọi người vẫn phải kiên trì quan điểm. Không thể để cho một đồng chí làm việc với tâm tư chán chường được. Anh thấy sao?
Sau khi nói một ít chuyện công việc, Trương Thuận Tường liền chuyển đề tài. Mặc dù là hỏi nhưng Vương Trạch Vinh có thể nghe ra trong đó một vài thứ.
Trương Thuận Tường đoán chừng là thời gian gần đây công việc khởi sắc. Xem ra giao dịch với Chu Lâm về cơ bản đã đạt thành. Nếu thật là như vậy thì ngày mai trên hội nghị thường vụ e là Trịnh Chí Minh lại ăn mướp đắng một lần nữa. Vương Trạch Vinh muốn thay đổi Thiệu Quốc Chí, ai dè Trương Thuận Tường còn muốn hơn cả Vương Trạch Vinh.
- Chủ tịch, ngài yên tâm, việc này chúng tôi vẫn giữ vững quan điểm mà. Một người tài giỏi cần được đề bạt vào đúng vị trí quan trọng.
- Tốt. Rất tốt!
Trương Thuận Tường vui vẻ cúp máy. Chỉ cần có thêm sự ủng hộ của Vương Trạch Vinh thì hắn có thể nắm chắc thành công của việc này.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống liền tính toán tình hình phiếu bầu của song phương. Phần thắng là rất lớn! Tâm tình Vương Trạch Vinh rất vui.
Lật mấy tờ báo ra xem... Từ trên một số tờ báo lớn là có thể tìm ra được một ít dấu vết gì đó. Mỗi ngày chỉ cần có thời gian là Vương Trạch Vinh đều xem báo hoặc TV.
Lướt qua tiêu đề các tờ báo một lần. Chỉ có một đoạn nói về việc toàn tỉnh học tập tấm gương Phó Kiến Quân còn đâu phần lớn là viết về kinh tế và quân sự.
"Thị trường chứng khoán liên tục đi xuống" thấy tiêu đề này, lại nhớ tới lần trước mình vô tình mua cổ phiếu tăng gấp đôi. Vương Trạch Vinh cảm thấy hứng thú liền đọc.
Lần trước Vương Trạch Vinh dùng 5 triệu mua một loại cổ phiếu có giá 2 đồng. Không nghĩ tới là sau mấy tháng lại tăng lên hơn 4 đồng khiến Vương Trạch Vinh lãi lớn. Chỉ cần có tiền để không, tham gia chơi chứng khoán không được tham lam thì bất luận thế nào cũng sẽ kiếm được một ít.
Nội dung trên bài báo là nói về thị trường chứng khoán liên tục đi xuống trong suốt một tháng nay. Hàng loạt những cổ phiếu tăng mạnh trước đó đều suy giảm mạnh. Rất nhiều người mắc kẹt trên thị trường chứng khoán.
Nghĩ đến mình đưa cho Tiểu Giang 5 triệu thì vẫn còn 5 triệu không động đến. Vẫn dùng tài khoản đó, Vương Trạch Vinh liền tra tìm một cổ phiếu có tăng trưởng mà giá chỉ 2 đồng. Nhắm đúng thời gian liền dốc toàn bộ số tiền mua cổ phiếu này.
Từ trước đến nay Vương Trạch Vinh không hề có suy nghĩ muốn mua cổ phiếu nào vượt quá 4 đồng.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Vương Trạch Vinh liền tắt máy tính. Không xem thị trường chứng khoán nữa. Dù sao tiền để trong tài khoản cũng vô dụng. Mua cổ phiếu xem như là ủng hộ kinh tế quốc gia một chút.
Ý tưởng đem tiền đầu tư vào thị trường chứng khoán cũng không hỗn tạp. Hắn cho rằng cổ phiếu này không thể nào giảm, trừ phi hiệu suất quá xấu. Bằng không, cổ phiếu 2 đồng mà có xuống thì cũng chẳng xuống được bao nhiêu. Dù sao số tiền này cũng có từ cổ phiếu. Đầu tư vào thị trường chứng khoán cũng không nhất định ngày nào cũng phải xem, lúc nào thì lại bán tiếp là được.
Công việc buổi chiều cũng không nhiều, ngoại trừ có mấy người tới báo cáo công tác còn đâu Vương Trạch Vinh chủ yếu là xem tài liệu. Tất nhiên là điện thoại cũng không ít, đa số đều là mấy lời mời ăn cơm tốti của một số lãnh đạo ban ngành.
Vương Trạch Vinh không thích ra ngoài ăn uống. Mặc dù ngày nào cũng có không ít người mời đi ăn nhưng hắn luôn cố gắng từ chối.
Tình hình hôm nay lại càng khác, bởi vì trong lòng có điều muốn kiểm tra.
...Chân trái của Hàm Yên có bớt hồng hay không. Hàm Yên và Hứa Tố Mai kia có mối liên hệ nào không. Trong lòng Vương Trạch Vinh cứ canh cánh câu hỏi này. Hôm nay dù thế nào cũng phải kiểm tra điều này xem.
Cắm chìa khóa vào mở cửa nhà ra, Vương Trạch Vinh đặt cặp xách lên trên bàn rồi vào bên trong xem. Vương Trạch Vinh phát hiện trong nhà chỉ có một mình Lữ Hàm Yên còn không thấy Lữ Khánh Phân đâu.
- Hàm Yên, mẹ em đâu?
Lữ Khánh Phân này đúng là phiền phức, thế nhưng khi không thấy thì lại có phần không quen thuộc.
- Mẹ nói chiều này đến nhà anh rồi. Nói là bàn chuyện đám cưới của chúng ta.
Trong giọng nói của Lữ Hàm Yên lộ ra vẻ hạnh phúc.
Đi thuyết phục làm đám cưới! Đối với người phụ nữ này thì Vương Trạch Vinh đúng thật là hết chỗ nói. Cứ như việc kết hôn này là của mụ ấy. Thương lượng với mình thì không thương lượng, lại chạy tới tìm bố mẹ mình.
- Anh đi tắm trước đi, cơm sẽ ngay bây giờ.
Lữ Hàm Yên tỏ ra rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ, vội vàng đi nấu cơm.
Sau khi tắm xong, Vương Trạch Vinh thấy khoan khoái cả người, gắp lấy gắp để thức ăn Lữ Hàm Yên nấu.
Thấy cách ăn của Vương Trạch Vinh như vậy, Lữ Hàm Yên càng nhìn càng sướng.
- Hôm nay em đi thử váy cưới với Tiểu Giang.
Hàm Yên đột nhiên nói.
Vừa nghe vậy Vương Trạch Vinh đang nuốt thức ăn thiếu chút nữa thì nghẹn.
Vất vả mãi mới nuốt trôi thức ăn, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Đi cùng Tiểu Giang?
Lữ Hàm Yên hưng phấn nói:
- Chiều hôm nay chúng em rảnh nên lén chạy đi thử.
Vương Trạch Vinh cười khổ trong lòng. Xem ra quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt rồi! Sau khi Tiểu Giang bị điều đến ban Tuyên giáo, cơ hội tiếp xúc của hai người ít đi rất nhiều nhưng quan hệ giữa nàng với Hàm Yên thì lại ngược lại.
Thấy Lữ Hàm Yên đã tắm rửa từ sớm rồi, Vương Trạch Vinh cảm giác Hàm Yên hôm nay càng kiều diễm.
Bởi vì ở nhà nên Hàm Yên cũng không đi tất. Đôi chân trắng bóng lộ ra ngoài trông rất hấp dẫn.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn chân của mình, dù trong lòng thầm vui thích nhưng Lữ Hàm Yên vẫn thẹn thùng nói:
- Nhìn cái gì thế?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chân rất đẹp!
Trong nhà cũng không có ai khác nên Vương Trạch Vinh thoải mái trêu đùa.
- Muốn nhìn thì nhìn đi.
Lữ Hàm Yên đột nhiên gác chân lên đùi Vương Trạch Vinh.
Sau khi hai người phát sinh quan hệ, đặc biệt là sau khi đăng ký kết hôn nên Lữ Hàm Yên cũng không còn xấu hổ giống như trước kia nữa.
Thấy đôi chân kia đặt lên đùi mình, Vương Trạch Vinh cũng không còn muốn ăn cơm nữa. Vội vàng đặt bát xuống rồi nhấc chân Hàm Yên lên.
Thấy chân trái của Lữ Hàm Yên có một bớt hồng, Vương Trạch Vinh liền ngẩn người.
Đích thực là có!
Cái bớt hồng này thật sự là bắt mắt. Xuất hiện đúng chỗ Hứa Tố Mai miêu tả.
Đầu thì đang suy nghĩ nhưng ngón tay thì lại cứ mân mê.
Lữ Hàm Yên cũng không biết Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ mà chỉ cảm nhận được cảm giác khác thường từ bàn tay của Vương Trạch Vinh. Nhận thấy toàn thân cứ tê dại ngưa ngứa. Theo sự vuốt ve của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên mặt đầy xuân tình nói:
- Đi vào trong phòng.
Giọng nói của Lữ Hàm Yên đánh thức Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ miên man. Nhìn người vợ xinh như hoa như ngọc trước mắt, Vương Trạch Vinh gần như có thể khẳng định rằng Lữ Hàm Yên có quan hệ với Hứa Tố Mai ở trên tỉnh.
Nghĩ đến qua vài ngày nữa Hứa Tố Mai sẽ tới, đến lúc đó nếu như Hứa Tố Mai thật sự phát hiện ra Lữ Hàm Yên là người con gái bị mất tích kia thì Vương Trạch Vinh không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ phát sinh.
Trong sự vuốt ve vô thức của Vương Trạch Vinh, dục tình Lữ Hàm Yên đã dâng lên mãnh liệt, đứng dậy chen vào trong lòng Vương Trạch Vinh, hai tay đã ôm cứng lấy người hắn rồi.
Ôm Lữ Hàm Yên nhưng Vương Trạch Vinh lại không có bất cứ ham muốn dục tình nào. Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ong của Hàm Yên, trong lòng lại nảy sinh sự đồng cảm về thân thế của nàng.
Dán chặt cơ thể vào người Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên hôn một cách điên cuồng.
Mắt thấy Lữ Hàm Yên bừng bừng như ngọn lửa, khi hai người chuẩn bị tiến thêm một bước thì cửa nhà đột nhiên vang lên lách cách.
- Hôm nay qua bên bà thông gia nói chuyện một chút. Hai nhà đều đã mời hết những người cần mời.
Lữ Khánh Phân bước vào cửa với khuôn mặt hớn hở. Nhìn qua thì chắc là hôm nay nói chuyện với mẹ của Vương Trạch Vinh rất khoái trá.
Trong thời gian mẹ mình mở cửa vào thì Lữ Hàm Yên đã nhanh chóng quay trở lại vị trí rồi. Nói với Lữ Khánh Phân:
- Cơm đã làm xong sớm mà chúng con không biết mẹ về khi nào nên ăn trước rồi.
- Không đói, không đói. Các con cứ ăn đi.
Hôm nay Lữ Khánh Phân rất phấn khởi, nghĩ đến việc con gái mình được gả cho Vương Trạch Vinh thì bà cảm thấy cao hứng thay cho con gái.
Nhìn bộ dạng của Lữ Khánh Phân, lần đầu tiên Vương Trạch Vinh có hảo cảm đối với người phụ nữ này. Chỉ một thân một mình mà nuôi lớn Lữ Hàm Yên, có thể biết là bà đã nỗ lực rất nhiều.
Bình luận truyện