Quan Khí
Chương 195: Niệm tình cũ
Lữ Hàm Yên gọi điện tới cho Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, em nhớ anh.
Vương Trạch Vinh đã quen với cuộc sống ôm Lữ Hàm Yên mà ngủ. Mấy hôm nay hắn một mình rất khó ngủ. Hai người nói chuyện một lúc lâu đến khi máy nóng mới dừng.
Sau khi dập máy, Vương Trạch Vinh mãi không ngủ được. Hắn nghĩ mình phải rời khỏi huyện Khai Hà thì cũng nên bố trí cho những người vẫn theo hắn. Vương Trạch Vinh nằm đó xem nên bố trí như thế nào. Vương Trạch Vinh cũng không biết tính cách của mình ở trong chốn quan trường là tốt hay xấu. Nhưng hắn cảm thấy nếu không an bài những người đó thì sẽ áy náy.
Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh gọi điện cho Lý Duy Hà.
- Phó bí thư Lý, bây giờ anh có rảnh không vậy. Tôi muốn báo cáo công tác với anh.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói. Vương Trạch Vinh vẫn khá tôn trọng Lý Duy Hà dù quyền thế của hắn bây giờ hơn đối phương.
- Anh chàng này khách sáo thế. Có phải có gì không tiện nói ở văn phòng?
Lý Duy Hà rất mẫn cảm. Vương Trạch Vinh không có chuyện sẽ không gọi điện nhất là buổi sáng như thế này.
- Ừ, tìm chỗ nói chuyện đi.
Vương Trạch Vinh định trao đổi ý kiến với Lý Duy Hà một chút.
Mấy hôm nay Lý Duy Hà vẫn khá khó hiểu vì biểu hiện của Vương Trạch Vinh, nên lập tức nói:
- Quán Hinh Trúc đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Được, tôi tới đó trước.
Vương Trạch Vinh lấy một phòng khá yên tĩnh rồi gọi một bình trà. Hắn vừa uống trà vừa chờ Lý Duy Hà.
Không lâu sau Lý Duy Hà đã tới. Thấy Vương Trạch Vinh đang ngồi uống trà, Lý Duy Hà cười nói:
- Cậu nhàn thật đó.
Nói xong Lý Duy Hà kéo ghế và ngồi xuống. Hắn cũng chỉ đến có một mình, không mang theo thư ký.
Lý Duy Hà nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Loại trà này hình thức mặc dù không đẹp nhưng mùi vị rất ngon.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Xuân trà của huyện Khai Hà rất tốt. Chủ yếu là không biết tuyên truyền.
Lý Duy Hà bỏ chén xuống rồi nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Tôi nghe được chút lời bàn tán là cậu có thể sẽ điều đi. Có phải vậy không?
Vương Trạch Vinh đưa cho Lý Duy Hà điếu thuốc rồi nói:
- Về cơ bản là như vậy. Mục đích tôi mời anh đến đây là có điều muốn nói.
- Ồ, điều động thế nào?
Đây mới là điều Lý Duy Hà quan tâm nhất.
- Điều đền Huyện Đại Phường giữ chức chủ tịch.
Vương Trạch Vinh cười khổ nói.
Lý Duy Hà rất kinh ngạc như lần đầu Ngô Đại Giang nghe thấy tin này, kinh ngạc nói:
- Sao lại đến Huyện Đại Phường?
Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, Lý Duy Hà nói:
- Chẳng lẽ cậu đắc tội với ai?
Vương Trạch Vinh không muốn giấu Huyện Đại Phường nên nói:
- Là ý của Bí thư Hạng, bảo tôi đến Huyện Đại Phường rèn luyện.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói như vậy.
- Ồ.
Lý Duy Hà nghe là do Bí thư Hạng bố trí thì biết việc này đã được định đoạt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phó bí thư Lý, sau khi tôi đi thì huyện Khai Hà dựa vào anh.
Lý Duy Hà biết Vương Trạch Vinh đang ám chỉ tay chân của hắn. Hắn cũng hy vọng có thể kéo những người đó về phía mình nên vội vàng nói:
- Yên tâm, mọi người là người một nhà mà.
Vương Trạch Vinh nói:
- Còn hy vọng Phó bí thư Lý ủng hộ tôi một chút. Trước khi đi tôi muốn bố trí mấy người theo tôi.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lý Duy Hà đồng ý nói:
- Đây điều nên làm mà, không thể để những người theo mình cảm thấy giá lạnh. Đến lúc đó anh nói ra, tôi ủng hộ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sau đây tôi sẽ bảo bọn họ đến chỗ anh.
Lời này chính là tôi mặc dù dẫn dắt bọn họ, nhưng có thể kéo được bọn họ về phía mình hay không là do anh.
Lý Duy Hà cười nói:
- Trạch Vinh yên tâm đi, bọn họ sẽ không bị thiệt đâu.
Dù sao Vương Trạch Vinh cũng đi, hắn cũng cần tay chân nên rất tích cực với việc này.
Vương Trạch Vinh biết trong chốn quan trường không thiếu gì chuyện người vừa đi sẽ có rất nhiều thứ thay đổi. Hắn nói với Lý Duy Hà:
- bây giờ Hàm Yên ở trên tỉnh có mẹ nuôi, tôi có thể yên tâm đến Huyện Đại Phường làm mấy năm.
Lý Duy Hà gật đầu nói:
- Có giám đốc Hứa làm chỗ dựa, Trạch Vinh không thể nào làm cả đời ở Huyện Đại Phường. Sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác.
Hắn hiểu rõ Vương Trạch Vinh dù đi nhưng chỗ dựa vẫn rất mạnh.
Thấy tâm trạng Lý Duy Hà không tốt mấy, Vương Trạch Vinh biết hắn ta lo lắng về tiếng nói của bản thân sau khi mình đi. Vì thế Vương Trạch Vinh nói:
- Lý ca, tôi thấy như vậy đi. Tối nay tôi gọi mọi người đến nói chuyện, sau này mọi người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Lý Duy Hà vui vẻ nói:
- Được, tôi tìm chỗ.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Địa điểm gặp mặt do Lý Duy Hà chọn là một sơn trang ở ngoại thành.
Vương Trạch Vinh hẹn mấy người Mạc Đại Bưu, Lữ Khai Trung, Chu Lâm, Lưu Minh Xuân tới. Người mặc dù không nhiều nhưng đều là thường vụ Huyện ủy cơ mà.
Trong mấy người này có Mạc Đại Bưu biết Vương Trạch Vinh sẽ rời đi nên tâm trạng không tốt mấy. Hắn rất muốn theo Vương Trạch Vinh đến Huyện Đại Phường. Hắn biết tiền đồ của Vương Trạch Vinh rất xa, lần này không thể đi là đánh mất một cơ hội. Có lẽ hắn sẽ không tìm được cơ hội đi theo Vương Trạch Vinh.
Lý Duy Hà cũng có chút lo lắng. Trong mấy người này chỉ có Lưu Minh Xuân là người của hắn. Mấy người kia sau khi Vương Trạch Vinh đi thì không biết còn nể mặt hắn không?
Ăn một lúc, Vương Trạch Vinh nói:
- Hôm nay tôi mời mọi người đến đây là để nói một chuyện. Tôi có lẽ sẽ điều đi.
- Hả.
Lời này như tiếng sét khiến mấy người không biết tình hình sợ hãi. Chu Lâm đang ăn bánh kem nghe thấy vậy liền hút một miếng lớn khiến một lúc sau mới thở lại được.
Lữ Khai Trung vội vàng hỏi:
- Sao lại điều đi?
Chu Lâm cũng nói:
- Theo tình hình bây giờ thì anh rất có cơ hội trở thành chủ tịch huyện, sao lại đột nhiên điều đi?
Chu Lâm có chút buồn bực. Cô khó khăn lắm mới có chút quan hệ với Hạng Nam thì Lữ Hàm Yên bị điều đi. Cô nghĩ chỉ cần theo sát Vương Trạch Vinh thì cũng là đi theo Hạng Nam, nhưng Vương Trạch Vinh lại đột nhiên được điều đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này tôi tới Huyện Đại Phường làm chủ tịch.
Dù sao việc này về cơ bản đã quyết định, Vương Trạch Vinh không cần giấu.
Biết Vương Trạch Vinh đến Huyện Đại Phường, tâm trạng mọi người cũng không tốt mấy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mọi người ngồi đây đều là thường vụ mà. Mọi người đoàn kết với nhau thì không ai ở huyện Khai Hà này có thể làm gì mọi người.
Mọi người nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Chỉ cần đoàn kết thì không ai dám xem nhẹ.
Nói chuyện một lát, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi sẽ đề bạt mấy nhân sự trong hội nghị thường ủy, đến lúc đó hy vọng mọi người ủng hộ.
Mặc dù Vương Trạch Vinh nói rất trực tiếp nhưng ai cũng biết đây là lần cuối cùng hắn bố trí nhân sự trước khi đi. Mọi người đều cảm thấy Vương Trạch Vinh niệm tình cũ.
Vương Trạch Vinh nhắc mọi người giữ bí mật, nhưng ai cũng biết việc này không thể giữ được bao lâu. Có lẽ một hai ngày sau thì Vương Trạch Vinh sẽ có lệnh điều động.
Dưới sự cố gắng của Vương Trạch Vinh, mọi người về cơ bản đều thành phe cánh của Lý Duy Hà.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh không quá tự tin, điều này phải xem năng lực của Lý Duy Hà.
...
Sáng hôm sau, Vương Trạch Vinh đến văn phòng Trịnh Chí Minh.
Thấy Vương Trạch Vinh, Trịnh Chí Minh lập tức chủ động đứng lên.
- Trạch Vinh, có chuyện gì vậy?
Trịnh Chí Minh đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Trịnh, tôi có lẽ sẽ được điều đi.
Vương Trạch Vinh nói với Trịnh Chí Minh.
- Điều đi?
Trịnh Chí Minh đã nghe ra một chút nhưng nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy vẫn rất vui.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nhìn Trịnh Chí Minh rồi nói:
- Bí thư Trịnh, lần này tôi tới đây tìm anh là muốn bố trí một chút đồng chí.
Trịnh Chí Minh liền vung tay lên nói:
- Trạch Vinh, đây là điều nên làm. Cậu xem chúng ta triệu tập một hội nghị thường ủy nghiên cứu chứ?
Trịnh Chí Minh sau khi biết Vương Trạch Vinh có quan hệ với Hạng Nam liền không muốn đấu với hắn. Trịnh Chí Minh biết mình không đấu lại Vương Trạch Vinh. Hơn nữa Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ đây là lần cuối cùng bố trí nhân sự, vì thế Trịnh Chí Minh không muốn sinh sự.
Hội nghị thường ủy huyện Khai Hà một lần nữa diễn ra, Vương Trạch Vinh liền đề bạt một số cán bộ.
Hội nghị thường ủy lần này rất thành công. Ngoại trừ Thiết Cương thì về cơ bản đều giơ tay biểu quyết thông qua.
Bộ máy lãnh đạo xã Hoàn Thành đã được tăng cường. Tôn Kế Mẫn giữ chức bí thư đảng ủy, Từ Vinh Hoa nhận chức chủ tịch xã, Ôn Tiến Tài làm phó bí thư, Tiền Vi Dân làm phó chủ tịch xã, Hoàng Vĩ làm phó chủ tịch xã, Lương Tường Chí làm ủy viên Đảng ủy.
Lái xe Ngô Đại Giang của Vương Trạch Vinh điều đến làm phó trưởng phòng Dân chính.
Ngoài ra còn mấy người đi theo Vương Trạch Vinh cũng được đề bạt.
Đối với Hầu Tiến Ba, Vương Trạch Vinh mặc dù không đưa ra thảo luận nhưng sau đó hắn đã thông qua quan hệ với Lật Tuấn Tường mà chuyển hắn lên ban Tuyên giáo Thành phố Hoa Khê giữ chức phó chánh văn phòng.
Chu Hồng Thiên cũng thông qua quan hệ của mà được điều lên phòng Nhân sự huyện giữ chức trưởng khoa.
Đám người Trịnh Chí Minh sao lại ngăn cản Vương Trạch Vinh. Đối với bọn họ mà nói Vương Trạch Vinh đi càng nhanh càng tốt.
- Trạch Vinh, em nhớ anh.
Vương Trạch Vinh đã quen với cuộc sống ôm Lữ Hàm Yên mà ngủ. Mấy hôm nay hắn một mình rất khó ngủ. Hai người nói chuyện một lúc lâu đến khi máy nóng mới dừng.
Sau khi dập máy, Vương Trạch Vinh mãi không ngủ được. Hắn nghĩ mình phải rời khỏi huyện Khai Hà thì cũng nên bố trí cho những người vẫn theo hắn. Vương Trạch Vinh nằm đó xem nên bố trí như thế nào. Vương Trạch Vinh cũng không biết tính cách của mình ở trong chốn quan trường là tốt hay xấu. Nhưng hắn cảm thấy nếu không an bài những người đó thì sẽ áy náy.
Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh gọi điện cho Lý Duy Hà.
- Phó bí thư Lý, bây giờ anh có rảnh không vậy. Tôi muốn báo cáo công tác với anh.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói. Vương Trạch Vinh vẫn khá tôn trọng Lý Duy Hà dù quyền thế của hắn bây giờ hơn đối phương.
- Anh chàng này khách sáo thế. Có phải có gì không tiện nói ở văn phòng?
Lý Duy Hà rất mẫn cảm. Vương Trạch Vinh không có chuyện sẽ không gọi điện nhất là buổi sáng như thế này.
- Ừ, tìm chỗ nói chuyện đi.
Vương Trạch Vinh định trao đổi ý kiến với Lý Duy Hà một chút.
Mấy hôm nay Lý Duy Hà vẫn khá khó hiểu vì biểu hiện của Vương Trạch Vinh, nên lập tức nói:
- Quán Hinh Trúc đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Được, tôi tới đó trước.
Vương Trạch Vinh lấy một phòng khá yên tĩnh rồi gọi một bình trà. Hắn vừa uống trà vừa chờ Lý Duy Hà.
Không lâu sau Lý Duy Hà đã tới. Thấy Vương Trạch Vinh đang ngồi uống trà, Lý Duy Hà cười nói:
- Cậu nhàn thật đó.
Nói xong Lý Duy Hà kéo ghế và ngồi xuống. Hắn cũng chỉ đến có một mình, không mang theo thư ký.
Lý Duy Hà nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Loại trà này hình thức mặc dù không đẹp nhưng mùi vị rất ngon.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Xuân trà của huyện Khai Hà rất tốt. Chủ yếu là không biết tuyên truyền.
Lý Duy Hà bỏ chén xuống rồi nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Tôi nghe được chút lời bàn tán là cậu có thể sẽ điều đi. Có phải vậy không?
Vương Trạch Vinh đưa cho Lý Duy Hà điếu thuốc rồi nói:
- Về cơ bản là như vậy. Mục đích tôi mời anh đến đây là có điều muốn nói.
- Ồ, điều động thế nào?
Đây mới là điều Lý Duy Hà quan tâm nhất.
- Điều đền Huyện Đại Phường giữ chức chủ tịch.
Vương Trạch Vinh cười khổ nói.
Lý Duy Hà rất kinh ngạc như lần đầu Ngô Đại Giang nghe thấy tin này, kinh ngạc nói:
- Sao lại đến Huyện Đại Phường?
Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, Lý Duy Hà nói:
- Chẳng lẽ cậu đắc tội với ai?
Vương Trạch Vinh không muốn giấu Huyện Đại Phường nên nói:
- Là ý của Bí thư Hạng, bảo tôi đến Huyện Đại Phường rèn luyện.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói như vậy.
- Ồ.
Lý Duy Hà nghe là do Bí thư Hạng bố trí thì biết việc này đã được định đoạt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phó bí thư Lý, sau khi tôi đi thì huyện Khai Hà dựa vào anh.
Lý Duy Hà biết Vương Trạch Vinh đang ám chỉ tay chân của hắn. Hắn cũng hy vọng có thể kéo những người đó về phía mình nên vội vàng nói:
- Yên tâm, mọi người là người một nhà mà.
Vương Trạch Vinh nói:
- Còn hy vọng Phó bí thư Lý ủng hộ tôi một chút. Trước khi đi tôi muốn bố trí mấy người theo tôi.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lý Duy Hà đồng ý nói:
- Đây điều nên làm mà, không thể để những người theo mình cảm thấy giá lạnh. Đến lúc đó anh nói ra, tôi ủng hộ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sau đây tôi sẽ bảo bọn họ đến chỗ anh.
Lời này chính là tôi mặc dù dẫn dắt bọn họ, nhưng có thể kéo được bọn họ về phía mình hay không là do anh.
Lý Duy Hà cười nói:
- Trạch Vinh yên tâm đi, bọn họ sẽ không bị thiệt đâu.
Dù sao Vương Trạch Vinh cũng đi, hắn cũng cần tay chân nên rất tích cực với việc này.
Vương Trạch Vinh biết trong chốn quan trường không thiếu gì chuyện người vừa đi sẽ có rất nhiều thứ thay đổi. Hắn nói với Lý Duy Hà:
- bây giờ Hàm Yên ở trên tỉnh có mẹ nuôi, tôi có thể yên tâm đến Huyện Đại Phường làm mấy năm.
Lý Duy Hà gật đầu nói:
- Có giám đốc Hứa làm chỗ dựa, Trạch Vinh không thể nào làm cả đời ở Huyện Đại Phường. Sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác.
Hắn hiểu rõ Vương Trạch Vinh dù đi nhưng chỗ dựa vẫn rất mạnh.
Thấy tâm trạng Lý Duy Hà không tốt mấy, Vương Trạch Vinh biết hắn ta lo lắng về tiếng nói của bản thân sau khi mình đi. Vì thế Vương Trạch Vinh nói:
- Lý ca, tôi thấy như vậy đi. Tối nay tôi gọi mọi người đến nói chuyện, sau này mọi người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Lý Duy Hà vui vẻ nói:
- Được, tôi tìm chỗ.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Địa điểm gặp mặt do Lý Duy Hà chọn là một sơn trang ở ngoại thành.
Vương Trạch Vinh hẹn mấy người Mạc Đại Bưu, Lữ Khai Trung, Chu Lâm, Lưu Minh Xuân tới. Người mặc dù không nhiều nhưng đều là thường vụ Huyện ủy cơ mà.
Trong mấy người này có Mạc Đại Bưu biết Vương Trạch Vinh sẽ rời đi nên tâm trạng không tốt mấy. Hắn rất muốn theo Vương Trạch Vinh đến Huyện Đại Phường. Hắn biết tiền đồ của Vương Trạch Vinh rất xa, lần này không thể đi là đánh mất một cơ hội. Có lẽ hắn sẽ không tìm được cơ hội đi theo Vương Trạch Vinh.
Lý Duy Hà cũng có chút lo lắng. Trong mấy người này chỉ có Lưu Minh Xuân là người của hắn. Mấy người kia sau khi Vương Trạch Vinh đi thì không biết còn nể mặt hắn không?
Ăn một lúc, Vương Trạch Vinh nói:
- Hôm nay tôi mời mọi người đến đây là để nói một chuyện. Tôi có lẽ sẽ điều đi.
- Hả.
Lời này như tiếng sét khiến mấy người không biết tình hình sợ hãi. Chu Lâm đang ăn bánh kem nghe thấy vậy liền hút một miếng lớn khiến một lúc sau mới thở lại được.
Lữ Khai Trung vội vàng hỏi:
- Sao lại điều đi?
Chu Lâm cũng nói:
- Theo tình hình bây giờ thì anh rất có cơ hội trở thành chủ tịch huyện, sao lại đột nhiên điều đi?
Chu Lâm có chút buồn bực. Cô khó khăn lắm mới có chút quan hệ với Hạng Nam thì Lữ Hàm Yên bị điều đi. Cô nghĩ chỉ cần theo sát Vương Trạch Vinh thì cũng là đi theo Hạng Nam, nhưng Vương Trạch Vinh lại đột nhiên được điều đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này tôi tới Huyện Đại Phường làm chủ tịch.
Dù sao việc này về cơ bản đã quyết định, Vương Trạch Vinh không cần giấu.
Biết Vương Trạch Vinh đến Huyện Đại Phường, tâm trạng mọi người cũng không tốt mấy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mọi người ngồi đây đều là thường vụ mà. Mọi người đoàn kết với nhau thì không ai ở huyện Khai Hà này có thể làm gì mọi người.
Mọi người nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Chỉ cần đoàn kết thì không ai dám xem nhẹ.
Nói chuyện một lát, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi sẽ đề bạt mấy nhân sự trong hội nghị thường ủy, đến lúc đó hy vọng mọi người ủng hộ.
Mặc dù Vương Trạch Vinh nói rất trực tiếp nhưng ai cũng biết đây là lần cuối cùng hắn bố trí nhân sự trước khi đi. Mọi người đều cảm thấy Vương Trạch Vinh niệm tình cũ.
Vương Trạch Vinh nhắc mọi người giữ bí mật, nhưng ai cũng biết việc này không thể giữ được bao lâu. Có lẽ một hai ngày sau thì Vương Trạch Vinh sẽ có lệnh điều động.
Dưới sự cố gắng của Vương Trạch Vinh, mọi người về cơ bản đều thành phe cánh của Lý Duy Hà.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh không quá tự tin, điều này phải xem năng lực của Lý Duy Hà.
...
Sáng hôm sau, Vương Trạch Vinh đến văn phòng Trịnh Chí Minh.
Thấy Vương Trạch Vinh, Trịnh Chí Minh lập tức chủ động đứng lên.
- Trạch Vinh, có chuyện gì vậy?
Trịnh Chí Minh đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Trịnh, tôi có lẽ sẽ được điều đi.
Vương Trạch Vinh nói với Trịnh Chí Minh.
- Điều đi?
Trịnh Chí Minh đã nghe ra một chút nhưng nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy vẫn rất vui.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nhìn Trịnh Chí Minh rồi nói:
- Bí thư Trịnh, lần này tôi tới đây tìm anh là muốn bố trí một chút đồng chí.
Trịnh Chí Minh liền vung tay lên nói:
- Trạch Vinh, đây là điều nên làm. Cậu xem chúng ta triệu tập một hội nghị thường ủy nghiên cứu chứ?
Trịnh Chí Minh sau khi biết Vương Trạch Vinh có quan hệ với Hạng Nam liền không muốn đấu với hắn. Trịnh Chí Minh biết mình không đấu lại Vương Trạch Vinh. Hơn nữa Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ đây là lần cuối cùng bố trí nhân sự, vì thế Trịnh Chí Minh không muốn sinh sự.
Hội nghị thường ủy huyện Khai Hà một lần nữa diễn ra, Vương Trạch Vinh liền đề bạt một số cán bộ.
Hội nghị thường ủy lần này rất thành công. Ngoại trừ Thiết Cương thì về cơ bản đều giơ tay biểu quyết thông qua.
Bộ máy lãnh đạo xã Hoàn Thành đã được tăng cường. Tôn Kế Mẫn giữ chức bí thư đảng ủy, Từ Vinh Hoa nhận chức chủ tịch xã, Ôn Tiến Tài làm phó bí thư, Tiền Vi Dân làm phó chủ tịch xã, Hoàng Vĩ làm phó chủ tịch xã, Lương Tường Chí làm ủy viên Đảng ủy.
Lái xe Ngô Đại Giang của Vương Trạch Vinh điều đến làm phó trưởng phòng Dân chính.
Ngoài ra còn mấy người đi theo Vương Trạch Vinh cũng được đề bạt.
Đối với Hầu Tiến Ba, Vương Trạch Vinh mặc dù không đưa ra thảo luận nhưng sau đó hắn đã thông qua quan hệ với Lật Tuấn Tường mà chuyển hắn lên ban Tuyên giáo Thành phố Hoa Khê giữ chức phó chánh văn phòng.
Chu Hồng Thiên cũng thông qua quan hệ của mà được điều lên phòng Nhân sự huyện giữ chức trưởng khoa.
Đám người Trịnh Chí Minh sao lại ngăn cản Vương Trạch Vinh. Đối với bọn họ mà nói Vương Trạch Vinh đi càng nhanh càng tốt.
Bình luận truyện