Quan Khí
Chương 203: Sự kiện đầu tiên của Chủ tịch huyện
Vương Trạch Vinh đến huyện Đại Phường cũng không làm xáo trộn nhiều, chỉ trừ một số người không cam lòng cho người ở huyện khác lên làm chủ tịch huyện. Còn lại những người khác cũng không tỏ thái độ. Họ từng chứng kiến nhiều người lên làm chủ tịch huyện Đại Phường cũng chỉ được một thời gian ngắn. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh, mặc dù là người từ trên tỉnh điều xuống, chắc rồi cũng chỉ được một thời gian ngắn như thế cả thôi.
Cái mũ huyện nghèo nhất tỉnh từ lâu đã gây sức ép cho mọi người không thể thở nổi. Thu nhập bình quân mỗi tháng của huyện Đại Phường rất thấp, làm ra chỉ mới gần đủ ăn, ngày càng nhiều hộ thuộc diện đói nghèo. Rất nhiều người được cử đến, nhưng lại thất vọng, bởi vậy mọi người cũng không hy vọng gì nhiều về người mới tới.
Huyện Đại Phường còn tồn tại một vấn đề nghiêm trọng. Hằng ngày lãnh đạo thường ngồi xe xịn, ăn chơi đàng điếm, dân chúng lại càng cơ cực.
Một chủ tịch mới có thể thay đổi tất cả những vấn đề này? Mà Vương Trạch Vinh lại là người chưa đầy ba mươi tuổi, mọi người cảm thấy không tin tưởng. Có một số người đang hi vọng vào chủ tịch mới thì giờ lại hoàn toàn thất vọng, không ngờ lại là một thằng ranh còn chưa có râu.
Cán bộ huyện Đại Phường được triệu tập đến cuộc họp, thực chất là muốn giới thiệu tân chủ tịch huyện, việc này sẽ được thành phố tuyên bố, rồi mới tiến hành bàn giao cho huyện.
Vì tân chủ tịch huyện nhậm chức, nên các chức sắc của các phòng ban cũng muốn đến gặp tân chủ tịch huyện, xem là người như thế nào, tất cả đều đến rất sớm.
Mấy người vẫn còn chưa thấy Vương Trạch Vinh, cuộc họp cũng chưa bắt đầu, liền ngồi lại bàn luận với nhau.
Trưởng phòng Nông Nghiệp lại gần bên trưởng phòng Chiêu thương Dương Phú Hữu cười nói:
- Lão Dương, nghe nói tân chủ tịch huyện có quan hệ rất lớn, bước tiếp theo người bên phòng Chiêu thương sẽ phải lo nhiều rồi.
Dương Hữu Phú cười khổ nói:
- Lão Bộ, coi như là chấm hết. Ai chẳng biết tình hình của phòng Chiêu thương. Huyện Đại Phường cũng thối nát lắm, lại không có gì hấp dẫn người ta. Thành lập phòng Chiêu thương cũng chỉ là hình thức, để tỏ vẻ chú trọng công tác mà thôi. Tình hình ở huyện Đại Phường mọi người cũng đã biết, không có tiền, có muốn làm gì thì cũng đều không làm được. Giao thông cũng không tốt, tiền không có, cơ sở vật chất cũng không theo kịp. Tân chủ tịch huyện tuy là người trên tỉnh phái xuống, xem chừng cũng chỉ có thể điều chỉnh được một ít vốn nhỏ, còn huy động vốn lớn, tôi e rằng cũng rất hão huyền.
Trong lời của Dương Hữu Phú có nhiều câu oán than.
Hoàng Toàn Lượng nói tiếp:
- Chủ tịch huyện Vương vừa tới văn vẻ viết rất khá. Tôi đã từng đọc được bài viết của Chủ tịch trên mạng. Nghe nói trước kia Chủ tịch là phó chủ tịch thường trực huyện Khai Hà, thành phố Hoa Khê.
Hoàng Toàn Lượng không ngờ đã điều tra minh bạch về quá khứ của Vương Trạch Vinh. Không thể không nói chính hắn cũng có một nguồn tin tức nhất định.
Bộ Cao kì quái nói:
- Khai Hà là một huyện giàu, bao nhiêu người chạy vạy để về đó làm việc. Ở đó, Chủ tịch là một phó chủ tịch thường trực, sao lại phải đến một nơi chim cũng không đẻ nổi như huyện chúng ta?
Bộ Cao không nói gì thêm nhưng mọi người cũng hiểu được ý tứ của hắn là Vương Trạch Vinh chính là bị đày tới đây.
Hẳn là như thế. Mấy người lại càng đánh giá chủ tịch huyện Vương thấp thêm một tầng. Nếu thực sự như vậy thì muốn làm ra điều gì ở huyện Đại Phường lại càng không có khả năng.
Trong hội trường các nhóm cứ túm năm, túm ba ngồi bàn tán chuyện tân chủ tịch huyện Đại Phường.
Nghỉ ngơi một chút, Thu Ứng Vũ cùng La Trung Hoa cùng nhau đi ra ngoài.
Vừa rồi La Trung Hoa dựa vào quan hệ với Thu Ứng Vũ, lào nói bóng nói gió nhằm dò hỏi về lai lịch của Vương Trạch Vinh. Kết quả là hắn rất thất vọng. Thu Ứng Vũ cũng như hắn, không biết gì nhiều về Vương Trạch Vinh.
La Trung Hoa vẫn tỏ ra thiện chí với Vương Trạch Vinh, là vì Vương Trạch Vinh chính là người từ trên tỉnh điều xuống. Nếu là trên tỉnh cử xuống như vậy đã chứng minh Vương Trạch Vinh có hậu trường nhất định. Mấy ngày nay La Trung Hoa đang cân nhắc về Vương Trạch Vinh, bởi vì hắn không có quan hệ gì với ai trên tỉnh, nên không thể biết được Vương Trạch Vinh vì sao lại đến đây. Việc này khiến hắn khó chịu. Một chủ tịch huyện mới mà chính hắn lại không biết Vương Trạch Vinh là người như thế nào. Việc này đối với hắn là không thể tha thứ.
Sau khi gặp mặt Vương Trạch Vinh, cả hai cùng bước nhanh về phía hội trường.
Trước kia Thu Ứng Vũ đã từng làm việc khá lâu năm ở huyện Đại Phường với vai trò Trưởng ban tổ chức cán bộ, sau này được điều đến thành phố Quán Hà làm phó ban Tổ chức Cán bộ. Khi Tiền Dịch Tài lên làm bí thư, hắn liền bám theo rất đúng lúc, vì thế mà được thăng chức lên làm Trưởng ban rất nhanh. Nhân viên của huyện Đại Phường phần lớn đều qua đánh giá của hắn, nên cán bộ ở đây với hắn rất thân thiết.
Trước đây Thu Ứng Vũ cũng đã từng đến huyện Đại Phường nhiều lần, những lần đó đều đi cùng với lãnh đạo, lần này thì không. Là lãnh đạo của thành phố, hắn là người lãnh đạo cao nhất ở đây, nên cảm giác bây giờ và trước đây là rất khác nhau.
Thu Ứng Vũ ngồi ở giữa, hai bên là Vương Trạch Vinh và La Trung Hoa. Không khí trong hội trường lập tức im lặng hẳn.
Vương Trạch Vinh lần này đến đây, hắn thực sự khiêm tốn. Ở đây mọi thứ còn chưa quen, trước hết hắn phải tìm hiểu tình hình cụ thể của huyện Đại Phường, sau đó mới có thể hành động.
Ngồi trên này Vương Trạch Vinh mỉm cười, ánh mắt đảo qua nhìn xuống đám người ngồi phía dưới.
Quan sát cán bộ cũng là một việc cần thiết. Vương Trạch Vinh biết chính mình cũng đã từng là cán bộ ngồi ở dưới như thế.
Rõ ràng trước mắt mình chưa thể hành động, càng không nên nói nhiều.
Trước mắt là phải tìm hiểu thái độ của cán bộ huyện Đại Phường một chút đã.
Sau một hồi quan sát, Vương Trạch Vinh nhìn thấy quan khí của mọi người rất hỗn độn, cũng có quan khí đảo hướng liên tục, có rất nhiều người quan khí thẳng đứng, cơ bản là không chân chính đảo theo hướng người nào.
Thu Ứng Vũ đọc quyết định của thành ủy, xác minh đúng việc Vương Trạch Vinh được điều làm chủ tịch huyện Đại Phường. Yêu cầu bộ máy Đại Phường phải đoàn kết, nói tóm lại là phải đoàn kết một lòng vì công việc.
Trong một thời gian ngắn, việc bổ nhiệm Vương Trạch Vinh chấm dứt. Đối với Vương Trạch Vinh mà nói, chức phó bí thư là thật nhưng nếu muốn bỏ chữ “Quyền” ra khỏi chức danh chủ tịch huyện thì phải được bầu từ Đại hội đại biểu Nhân dân thông qua tuyển cử.
Đại hội đại biểu Nhân dân thì tạm thời là La Trung Hoa kiêm nhiệm chức chủ tịch. Vương Trạch Vinh biết không thể như ở huyện Khai Hà mà mình tiến hành việc tranh quyền, nên phải tận dụng làm tốt mối quan hệ với La Trung Hoa mới được.
La Trung Hoa lại đang thể hiện ra là một người đầy thiện chí. Sau khi nghe Vương Trạch Vinh được bổ nhiệm, hắn liền tỏ thái độ hoan nghênh, đồng thời cũng tỏ vẻ tích cực ủng hộ bên chính quyền triển khai công việc, ra sức đem kinh tế huyện Đại Phường vượt lên một nấc thang mới.
Đến lượt Vương Trạch Vinh tỏ thái độ, hắn nói:
- Thưa các đồng chí, cấp trên đã quyết định bố trí tôi đến huyện Đại Phường làm chủ tịch. Đây là cấp trên tín nhiệm tôi. Tôi nhất định sẽ kết hợp chặt chẽ, đoàn kết mọi người ở Đại Phường, tích cực làm tốt công việc. Các đồng chí, lần này đến huyện Đại Phường tôi rất bức xúc, giao thông của huyện đã hạn chế việc mở rộng phát triển của Đại Phường. Mặc cho bên trong như thế nào, việc đầu tiên tôi muốn làm là tu sửa tuyến đường quốc lộ cho tốt, để thông thương với bên ngoài.
Vốn trước khi đến, Vương Trạch Vinh muốn nói rất nhiều điều, nhưng dọc đường đi, chứng kiến cảnh nghèo khổ lạc hậu của huyện Đại Phường làm cho hắn tồn tại một tinh thần ý thức trách nhiệm rất cao, không vì huyện Đại Phường mà làm vài việc thì trong lòng hắn cảm thấy rất băn khoăn.
Nghe Vương Trạch Vinh phát biểu ý kiến, bên dưới đa số mọi người đều bỏ ngoài tai, vì không ai tin tưởng vào lời nói của hắn. Mấy lãnh đạo trước cũng hô hào rất nhiều, nhưng kết quả thì không giải quyết được gì. Lại có những đồng chí già còn than: Tuổi trẻ thì dễ kích động, khoác lác, đến lúc không làm được thì đừng có mà tự vả vào miệng.
Tuy nhiên, đối với tân chủ tịch huyện Vương Trạch Vinh thì mọi người vẫn vỗ tay, không biết chỉ là xã giao hay hưởng ứng.
Đang họp giữa chừng thì bên ngoài hội trường nhiều âm thanh gây lộn lớn tiếng. Nhìn về phía La Trung Hoa,Thu Ứng Vũ hỏi?
- Có chuyện gì thế?
Đã nói là hôm nay Vương Trạch Vinh đến huyện Đại Phường nhậm chức, chẳng lẽ có người trong huyện muốn đến gây rối.
Nhanh chóng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa chính, trong lòng La Trung Hoa đoán là đã có chuyện xảy ra.
Thư kí của La Trung Hoa nhanh chóng đi dò xét, lặng lẽ đến báo cáo cho La Trung Hoa.
Nghe thư kí nói xong, La Trung Hoa vội vàng đứng lên nói với Thu Ứng Vũ:
- Trưởng ban Thu, công nhân nhà máy dệt đang tụ tập ngoài cửa.
Thu Ứng Vũ hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Nghe nói là vì tiền luơng. Bọn họ muốn có một câu trả lời.
La Trung Hoa vô cùng buồn bực. Thật không ngờ đang có cuộc họp như vậy lại có người đến gây rối.
Cuộc họp không thể tiếp tục, dù sao thì những gì có thể nói đều đã nói xong, bước tiếp theo chỉ chờ Vương Trạch Vinh triển khai công tác.
Nghe La Trung Hoa nói công nhân nhà máy dệt gây rối, Vương Trạch Vinh nhìn La Trung Hoa nói:
- Bí thư La, tôi cần phải làm gì?
La Trung Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Cậu đã là chủ tịch huyện Đại Phường, việc này cứ để cậu giải quyết là tốt hơn. Đây là một nhà máy dệt lâu đời của huyện nhà. Mấy tháng nay công nhân không được phát lương, phí sinh hoạt cũng chỉ nhận được rất ít, cũng đã nhiều lần gây náo loạn, nhưng lần này xem chừng là biết việc của cậu mới đến, nên đến gây sự.
Thu Ứng Vũ nói:
- Phải xử lí thích đáng việc này.
Vương Trạch Vinh cũng không ngờ khi đến huyện Đại Phường, việc đầu tiên phải giải quyết là việc này. Tuy hắn chưa nắm rõ tình hình lắm, nhưng cũng quyết định đi ra ngoài.
Bên ngoài hội trường tụ tập khoảng hai ba trăm người, Vương Trạch Vinh nhìn thấy họ mang theo khẩu hiệu, trên đó viết: “Cấp khẩu phần ăn”.
Nhìn bảng biểu ngữ này, trong lòng Vương Trạch Vinh cảm thấy trong lòng trầm trọng, xem chừng tình hình ở nhà máy dệt rất nghiêm trọng.
Tình hình hiện tại rất nháo nhác, nhân viên trong cuộc họp không thể đi ra ngoài bằng cửa chính, toàn bộ đã đi ra phía sau bằng cửa phụ. Thu Ứng Vũ và La Trung Hoa cũng đã rời đi.
Đang lúc nháo nhác thì mọi người nhìn thấy từ bên trong Vương Trạch Vinh đi ra, cũng không ai cho rằng hắn có thể là tân chủ tịch huyện. Một thanh niên tiến lại phía Vương Trạch Vinh hô:
- Đừng đưa những người không thể chịu trách nhiệm ra đây. Hãy đem người có thể giải quyết ra cho chúng tôi.
Một người con gái cũng kêu lên:
- Chúng tôi cần phải ăn.
Tình hình có vẻ là rất hỗn loại. Đám người vẫn giữ nguyên thái độ như muốn xông lên.
Bí thư Đảng ủy công an, trưởng phòng công an Mộc Vân Thuận cũng đứng phía sau Vương Trạch Vinh.
Nhiều người nhận ra Mộc Vân Thuận nên càng la hét kịch liệt hơn.
Nhận lấy loa từ một tay cảnh sát, Mộc Vân Thuận nói:
- Mọi người yên lặng một chút, có chuyện gì cứ trao đổi với Chủ tịch huyện Vương đây.
Nghe nói người thanh niên đứng đối diện này là tân chủ tịch huyện, tất cả ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ không thể tin được.
Cái mũ huyện nghèo nhất tỉnh từ lâu đã gây sức ép cho mọi người không thể thở nổi. Thu nhập bình quân mỗi tháng của huyện Đại Phường rất thấp, làm ra chỉ mới gần đủ ăn, ngày càng nhiều hộ thuộc diện đói nghèo. Rất nhiều người được cử đến, nhưng lại thất vọng, bởi vậy mọi người cũng không hy vọng gì nhiều về người mới tới.
Huyện Đại Phường còn tồn tại một vấn đề nghiêm trọng. Hằng ngày lãnh đạo thường ngồi xe xịn, ăn chơi đàng điếm, dân chúng lại càng cơ cực.
Một chủ tịch mới có thể thay đổi tất cả những vấn đề này? Mà Vương Trạch Vinh lại là người chưa đầy ba mươi tuổi, mọi người cảm thấy không tin tưởng. Có một số người đang hi vọng vào chủ tịch mới thì giờ lại hoàn toàn thất vọng, không ngờ lại là một thằng ranh còn chưa có râu.
Cán bộ huyện Đại Phường được triệu tập đến cuộc họp, thực chất là muốn giới thiệu tân chủ tịch huyện, việc này sẽ được thành phố tuyên bố, rồi mới tiến hành bàn giao cho huyện.
Vì tân chủ tịch huyện nhậm chức, nên các chức sắc của các phòng ban cũng muốn đến gặp tân chủ tịch huyện, xem là người như thế nào, tất cả đều đến rất sớm.
Mấy người vẫn còn chưa thấy Vương Trạch Vinh, cuộc họp cũng chưa bắt đầu, liền ngồi lại bàn luận với nhau.
Trưởng phòng Nông Nghiệp lại gần bên trưởng phòng Chiêu thương Dương Phú Hữu cười nói:
- Lão Dương, nghe nói tân chủ tịch huyện có quan hệ rất lớn, bước tiếp theo người bên phòng Chiêu thương sẽ phải lo nhiều rồi.
Dương Hữu Phú cười khổ nói:
- Lão Bộ, coi như là chấm hết. Ai chẳng biết tình hình của phòng Chiêu thương. Huyện Đại Phường cũng thối nát lắm, lại không có gì hấp dẫn người ta. Thành lập phòng Chiêu thương cũng chỉ là hình thức, để tỏ vẻ chú trọng công tác mà thôi. Tình hình ở huyện Đại Phường mọi người cũng đã biết, không có tiền, có muốn làm gì thì cũng đều không làm được. Giao thông cũng không tốt, tiền không có, cơ sở vật chất cũng không theo kịp. Tân chủ tịch huyện tuy là người trên tỉnh phái xuống, xem chừng cũng chỉ có thể điều chỉnh được một ít vốn nhỏ, còn huy động vốn lớn, tôi e rằng cũng rất hão huyền.
Trong lời của Dương Hữu Phú có nhiều câu oán than.
Hoàng Toàn Lượng nói tiếp:
- Chủ tịch huyện Vương vừa tới văn vẻ viết rất khá. Tôi đã từng đọc được bài viết của Chủ tịch trên mạng. Nghe nói trước kia Chủ tịch là phó chủ tịch thường trực huyện Khai Hà, thành phố Hoa Khê.
Hoàng Toàn Lượng không ngờ đã điều tra minh bạch về quá khứ của Vương Trạch Vinh. Không thể không nói chính hắn cũng có một nguồn tin tức nhất định.
Bộ Cao kì quái nói:
- Khai Hà là một huyện giàu, bao nhiêu người chạy vạy để về đó làm việc. Ở đó, Chủ tịch là một phó chủ tịch thường trực, sao lại phải đến một nơi chim cũng không đẻ nổi như huyện chúng ta?
Bộ Cao không nói gì thêm nhưng mọi người cũng hiểu được ý tứ của hắn là Vương Trạch Vinh chính là bị đày tới đây.
Hẳn là như thế. Mấy người lại càng đánh giá chủ tịch huyện Vương thấp thêm một tầng. Nếu thực sự như vậy thì muốn làm ra điều gì ở huyện Đại Phường lại càng không có khả năng.
Trong hội trường các nhóm cứ túm năm, túm ba ngồi bàn tán chuyện tân chủ tịch huyện Đại Phường.
Nghỉ ngơi một chút, Thu Ứng Vũ cùng La Trung Hoa cùng nhau đi ra ngoài.
Vừa rồi La Trung Hoa dựa vào quan hệ với Thu Ứng Vũ, lào nói bóng nói gió nhằm dò hỏi về lai lịch của Vương Trạch Vinh. Kết quả là hắn rất thất vọng. Thu Ứng Vũ cũng như hắn, không biết gì nhiều về Vương Trạch Vinh.
La Trung Hoa vẫn tỏ ra thiện chí với Vương Trạch Vinh, là vì Vương Trạch Vinh chính là người từ trên tỉnh điều xuống. Nếu là trên tỉnh cử xuống như vậy đã chứng minh Vương Trạch Vinh có hậu trường nhất định. Mấy ngày nay La Trung Hoa đang cân nhắc về Vương Trạch Vinh, bởi vì hắn không có quan hệ gì với ai trên tỉnh, nên không thể biết được Vương Trạch Vinh vì sao lại đến đây. Việc này khiến hắn khó chịu. Một chủ tịch huyện mới mà chính hắn lại không biết Vương Trạch Vinh là người như thế nào. Việc này đối với hắn là không thể tha thứ.
Sau khi gặp mặt Vương Trạch Vinh, cả hai cùng bước nhanh về phía hội trường.
Trước kia Thu Ứng Vũ đã từng làm việc khá lâu năm ở huyện Đại Phường với vai trò Trưởng ban tổ chức cán bộ, sau này được điều đến thành phố Quán Hà làm phó ban Tổ chức Cán bộ. Khi Tiền Dịch Tài lên làm bí thư, hắn liền bám theo rất đúng lúc, vì thế mà được thăng chức lên làm Trưởng ban rất nhanh. Nhân viên của huyện Đại Phường phần lớn đều qua đánh giá của hắn, nên cán bộ ở đây với hắn rất thân thiết.
Trước đây Thu Ứng Vũ cũng đã từng đến huyện Đại Phường nhiều lần, những lần đó đều đi cùng với lãnh đạo, lần này thì không. Là lãnh đạo của thành phố, hắn là người lãnh đạo cao nhất ở đây, nên cảm giác bây giờ và trước đây là rất khác nhau.
Thu Ứng Vũ ngồi ở giữa, hai bên là Vương Trạch Vinh và La Trung Hoa. Không khí trong hội trường lập tức im lặng hẳn.
Vương Trạch Vinh lần này đến đây, hắn thực sự khiêm tốn. Ở đây mọi thứ còn chưa quen, trước hết hắn phải tìm hiểu tình hình cụ thể của huyện Đại Phường, sau đó mới có thể hành động.
Ngồi trên này Vương Trạch Vinh mỉm cười, ánh mắt đảo qua nhìn xuống đám người ngồi phía dưới.
Quan sát cán bộ cũng là một việc cần thiết. Vương Trạch Vinh biết chính mình cũng đã từng là cán bộ ngồi ở dưới như thế.
Rõ ràng trước mắt mình chưa thể hành động, càng không nên nói nhiều.
Trước mắt là phải tìm hiểu thái độ của cán bộ huyện Đại Phường một chút đã.
Sau một hồi quan sát, Vương Trạch Vinh nhìn thấy quan khí của mọi người rất hỗn độn, cũng có quan khí đảo hướng liên tục, có rất nhiều người quan khí thẳng đứng, cơ bản là không chân chính đảo theo hướng người nào.
Thu Ứng Vũ đọc quyết định của thành ủy, xác minh đúng việc Vương Trạch Vinh được điều làm chủ tịch huyện Đại Phường. Yêu cầu bộ máy Đại Phường phải đoàn kết, nói tóm lại là phải đoàn kết một lòng vì công việc.
Trong một thời gian ngắn, việc bổ nhiệm Vương Trạch Vinh chấm dứt. Đối với Vương Trạch Vinh mà nói, chức phó bí thư là thật nhưng nếu muốn bỏ chữ “Quyền” ra khỏi chức danh chủ tịch huyện thì phải được bầu từ Đại hội đại biểu Nhân dân thông qua tuyển cử.
Đại hội đại biểu Nhân dân thì tạm thời là La Trung Hoa kiêm nhiệm chức chủ tịch. Vương Trạch Vinh biết không thể như ở huyện Khai Hà mà mình tiến hành việc tranh quyền, nên phải tận dụng làm tốt mối quan hệ với La Trung Hoa mới được.
La Trung Hoa lại đang thể hiện ra là một người đầy thiện chí. Sau khi nghe Vương Trạch Vinh được bổ nhiệm, hắn liền tỏ thái độ hoan nghênh, đồng thời cũng tỏ vẻ tích cực ủng hộ bên chính quyền triển khai công việc, ra sức đem kinh tế huyện Đại Phường vượt lên một nấc thang mới.
Đến lượt Vương Trạch Vinh tỏ thái độ, hắn nói:
- Thưa các đồng chí, cấp trên đã quyết định bố trí tôi đến huyện Đại Phường làm chủ tịch. Đây là cấp trên tín nhiệm tôi. Tôi nhất định sẽ kết hợp chặt chẽ, đoàn kết mọi người ở Đại Phường, tích cực làm tốt công việc. Các đồng chí, lần này đến huyện Đại Phường tôi rất bức xúc, giao thông của huyện đã hạn chế việc mở rộng phát triển của Đại Phường. Mặc cho bên trong như thế nào, việc đầu tiên tôi muốn làm là tu sửa tuyến đường quốc lộ cho tốt, để thông thương với bên ngoài.
Vốn trước khi đến, Vương Trạch Vinh muốn nói rất nhiều điều, nhưng dọc đường đi, chứng kiến cảnh nghèo khổ lạc hậu của huyện Đại Phường làm cho hắn tồn tại một tinh thần ý thức trách nhiệm rất cao, không vì huyện Đại Phường mà làm vài việc thì trong lòng hắn cảm thấy rất băn khoăn.
Nghe Vương Trạch Vinh phát biểu ý kiến, bên dưới đa số mọi người đều bỏ ngoài tai, vì không ai tin tưởng vào lời nói của hắn. Mấy lãnh đạo trước cũng hô hào rất nhiều, nhưng kết quả thì không giải quyết được gì. Lại có những đồng chí già còn than: Tuổi trẻ thì dễ kích động, khoác lác, đến lúc không làm được thì đừng có mà tự vả vào miệng.
Tuy nhiên, đối với tân chủ tịch huyện Vương Trạch Vinh thì mọi người vẫn vỗ tay, không biết chỉ là xã giao hay hưởng ứng.
Đang họp giữa chừng thì bên ngoài hội trường nhiều âm thanh gây lộn lớn tiếng. Nhìn về phía La Trung Hoa,Thu Ứng Vũ hỏi?
- Có chuyện gì thế?
Đã nói là hôm nay Vương Trạch Vinh đến huyện Đại Phường nhậm chức, chẳng lẽ có người trong huyện muốn đến gây rối.
Nhanh chóng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa chính, trong lòng La Trung Hoa đoán là đã có chuyện xảy ra.
Thư kí của La Trung Hoa nhanh chóng đi dò xét, lặng lẽ đến báo cáo cho La Trung Hoa.
Nghe thư kí nói xong, La Trung Hoa vội vàng đứng lên nói với Thu Ứng Vũ:
- Trưởng ban Thu, công nhân nhà máy dệt đang tụ tập ngoài cửa.
Thu Ứng Vũ hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Nghe nói là vì tiền luơng. Bọn họ muốn có một câu trả lời.
La Trung Hoa vô cùng buồn bực. Thật không ngờ đang có cuộc họp như vậy lại có người đến gây rối.
Cuộc họp không thể tiếp tục, dù sao thì những gì có thể nói đều đã nói xong, bước tiếp theo chỉ chờ Vương Trạch Vinh triển khai công tác.
Nghe La Trung Hoa nói công nhân nhà máy dệt gây rối, Vương Trạch Vinh nhìn La Trung Hoa nói:
- Bí thư La, tôi cần phải làm gì?
La Trung Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Cậu đã là chủ tịch huyện Đại Phường, việc này cứ để cậu giải quyết là tốt hơn. Đây là một nhà máy dệt lâu đời của huyện nhà. Mấy tháng nay công nhân không được phát lương, phí sinh hoạt cũng chỉ nhận được rất ít, cũng đã nhiều lần gây náo loạn, nhưng lần này xem chừng là biết việc của cậu mới đến, nên đến gây sự.
Thu Ứng Vũ nói:
- Phải xử lí thích đáng việc này.
Vương Trạch Vinh cũng không ngờ khi đến huyện Đại Phường, việc đầu tiên phải giải quyết là việc này. Tuy hắn chưa nắm rõ tình hình lắm, nhưng cũng quyết định đi ra ngoài.
Bên ngoài hội trường tụ tập khoảng hai ba trăm người, Vương Trạch Vinh nhìn thấy họ mang theo khẩu hiệu, trên đó viết: “Cấp khẩu phần ăn”.
Nhìn bảng biểu ngữ này, trong lòng Vương Trạch Vinh cảm thấy trong lòng trầm trọng, xem chừng tình hình ở nhà máy dệt rất nghiêm trọng.
Tình hình hiện tại rất nháo nhác, nhân viên trong cuộc họp không thể đi ra ngoài bằng cửa chính, toàn bộ đã đi ra phía sau bằng cửa phụ. Thu Ứng Vũ và La Trung Hoa cũng đã rời đi.
Đang lúc nháo nhác thì mọi người nhìn thấy từ bên trong Vương Trạch Vinh đi ra, cũng không ai cho rằng hắn có thể là tân chủ tịch huyện. Một thanh niên tiến lại phía Vương Trạch Vinh hô:
- Đừng đưa những người không thể chịu trách nhiệm ra đây. Hãy đem người có thể giải quyết ra cho chúng tôi.
Một người con gái cũng kêu lên:
- Chúng tôi cần phải ăn.
Tình hình có vẻ là rất hỗn loại. Đám người vẫn giữ nguyên thái độ như muốn xông lên.
Bí thư Đảng ủy công an, trưởng phòng công an Mộc Vân Thuận cũng đứng phía sau Vương Trạch Vinh.
Nhiều người nhận ra Mộc Vân Thuận nên càng la hét kịch liệt hơn.
Nhận lấy loa từ một tay cảnh sát, Mộc Vân Thuận nói:
- Mọi người yên lặng một chút, có chuyện gì cứ trao đổi với Chủ tịch huyện Vương đây.
Nghe nói người thanh niên đứng đối diện này là tân chủ tịch huyện, tất cả ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ không thể tin được.
Bình luận truyện