Quan Khí
Chương 89-4: Chọn đá (4)
Thấy Vương Trạch Vinh kéo tảng đá lớn như vậy quay về, mọi người đều có chút kinh ngạc. Diệp Ny Na nói:
- Vương ca, anh đúng là thích chơi thật nhỉ?
Quách Chí Hỉ ở bên cạnh cười ha hả mà nói:
- Tiểu Vương đúng là quá lợi hại. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã chơi lớn đến như vậy.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đừng nhìn tảng đá này to mà đắt tiền. Thực ra cũng không đáng giá, có 28 ngàn mà thôi. Có khi còn rẻ hơn của mấy người đó.
Quách Chí Hỉ gật đầu nói:
- Nói cũng đúng. Cái này không thể so sánh to hay bé, quan trọng là xem có ngọc tốt hay không. Tảng đá này của tôi cũng mất 20 ngàn để mua mà.
Vương Trạch Vinh thấy tảng đá của Quách Chí Hỉ cũng không to lắm mà đã từng đó tiền.
- Bây giờ phá đá thôi.
Triệu Cao Sơn cười nói. Phá đầu tiên chính là viên đá của hắn. Hắn bỏ ra 40 ngàn để mua một tảng đá có bề ngoài trông khá được.
Mấy đao cắt xuống, Triệu Cao Sơn thở dài một tiếng. Tảng đá này chỉ là đá mà thôi, căn bản không thể có ngọc bên trong. Triệu Cao Sơn cũng là người hào sảng, cười khổ nói:
- 40 ngàn coi như bốc hơi.
Thấy mở đầu đã bất lợi, Lật Tuấn Tường nói:
- Xem ra chọn đá cũng không dễ trúng rồi. Xem của tôi này.
Tảng đá của Lật Tuấn Tường có bề ngoài cũng được. Hắn bỏ ra 12 ngàn để mua tảng đá này.
Theo yêu cầu của Lật Tuấn Tường, nhân viên phá đá liền vung đao xuống chém. Cứ mỗi đao chém xuống là vẻ mặt Lật Tuấn Tường liền nghiêm lại một chút, cuối cùng khi cắt hết thì vẻ mặt của Lật Tuấn Tường cũng trở nên khó coi.
Tảng đá này cũng chỉ là đá không mà thôi.
- Lần này phá tảng đá của tôi.
Diệp Ny Na không muốn đợi nữa, lập tức đòi đến lượt mình.
- Mẹ nó chứ, trò này đúng là phá tiền.
Quách Chí Hỉ cười nói.
Tảng đá của Diệp Ny Na có viên ngọc Lục ở bên trong.
Diệp Ny Na hưng phấn nói:
- Tảng đá này có ngọc ở trong rồi.
- Thưa cô, cô có bán tảng đá này không? Tôi trả một vạn.
Người đàn ông bên cạnh hỏi Diệp Ny Na.
- Một vạn.
Diệp Ny Na lập tức nói:
- Đương nhiên bán, anh muốn thì lấy đi.
Quách Chí Hỉ nói:
- Tiểu Diệp, mới cắt một đao mà. Cô chẳng lẽ cứ thế mà bán, biết đâu có thứ tốt hơn thì sao?
- Vậy ư?
Diệp Ny Na căn bản không biết cái này. Cô ta bỏ ra có mấy trăm mua viên đá, người ta lại trả một vạn nên Diệp Ny Na nghĩ mình đã kiếm được rất nhiều.
Bởi vì không xác định cho lắm, Diệp Ny Na liền hỏi Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, anh thấy tôi nên bán hay không?
Vương Trạch Vinh cũng không biết tình huống tốt xấu bên trong tảng đá nên cười nói:
- Cái này tôi cũng không rõ, cô xem rồi tự quyết định.
- Vậy bán đi.
Diệp Ny Na liền quyết định bán luôn tảng đá. Có thể kiếm được gần 10 ngàn đã làm Diệp Ny Na rất hài lòng rồi.
Quách Chí Hỉ ở bên lắc đầu, thở dài một tiếng.
Người mua đá liền trả tiền rồi bảo nhân viên phá đá tiếp tục.
Điều làm mọi người kinh ngạc là tảng đá chỉ có chỗ cắt vừa rồi là có màu lục, còn đâu cắt tiếp không thấy màu lục nào nữa.
- Mẹ nó chứ.
Người mua đá mở miệng mắng to.
Thấy cảnh này, Diệp Ny Na cao hứng nhảy dựng lên. Quyết định của Diệp Ny Na thật sáng suốt.
Quách Chí Hỉ giơ tay cái lên với Diệp Ny Na rồi nói:
- Cô đúng là cao thủ.
Sau đó Quách Chí Hỉ cũng không may mắn gì. Tảng đá to bằng hai người cộng lại mất không ít tiền nhưng chỉ là đá mà thôi. Ngoại trừ Diệp Ny Na ra, vẻ mặt mấy người khác đều khó coi.
- Tiểu Vương, bây giờ chỉ mong vào cậu.
Quách Chí Hỉ đẩy Vương Trạch Vinh mà nói.
Thực ra tất cả mọi người đều không thấy tảng đá của Vương Trạch Vinh có khả năng. Tảng đá này dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy không phải thứ tốt.
Theo ý kiến của Vương Trạch Vinh, nhân viên phá đá bắt đầu tiến hành. Có lẽ người này quanh năm chỉ làm mỗi công việc phá đá nên động tác rất linh hoạt.
Đao đầu tiên chém xuống đã làm mắt mọi người sáng rực lên. Một tia sáng màu lục bắn ra.
- Mẹ nó chứ.
Quách Chí Hỉ mắng to một câu. Không ngờ hòn đá không có gì đặc biệt lại có ngọc ở bên trong.
Diệp Ny Na cũng cao hứng thay cho Vương Trạch Vinh.
- 500 ngàn bán cho tôi, được không?
Một người thanh niên ở bên cạnh hỏi Vương Trạch Vinh.
- 500 ngàn?
Đám Lật Tuấn Tường đều hít sâu một hơi.
Vương Trạch Vinh lắc đầu, hắn nghĩ tảng đá này không chỉ như vậy mà thôi.
Một đao thứ hai chém xuống.
Khi đao thứ hai này chém ra, mọi người càng thêm giật mình bởi tảng đá này quá tốt.
Một người đứng bên nói:
- Ngọc Phỉ thúy, trong suốt, phẩm chất cao. Đây là một viên ngọc hiếm có.
- 3 triệu, bán cho tôi.
Người thanh niên kia một lần nữa trả giá.
Bây giờ ai cũng biết tảng đá này rất quý.
- 4 triệu.
Một người đàn ông trung niên cũng trả giá.
Nhìn người đàn ông này, người thanh niên nói:
- Lão Trịnh, anh sao cũng xen chân vào thế hả?
- Đây là thứ tốt mà, ai chẳng muốn.
Người đàn ông trung niên cười hắc hắc mà nói.
Người thanh niên cắn răng rồi nói:
- 5 triệu.
Người đàn ông trung niên từ từ nói:
- 6 triệu.
- Mẹ nó chứ, 7 triệu, anh mà trả thêm nữa thì là của anh.
- Vậy thì cậu lấy đi.
Người đàn ông trung niên không tăng giá thêm nữa.
- Thế nào, 7 triệu anh có bán tảng đá này không?
Người thanh niên hỏi.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Hắn đoán giá này đã là quá cao rồi.
Người thanh niên rất cao hứng mà nói:
- Tôi trả anh tiền.
Thấy Vương Trạch Vinh đang giao dịch tiền, ánh mắt đám Diệp Ny Na đều rất kỳ quái.
Quách Chí Hỉ vỗ vỗ Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Cậu mua bao nhiêu tiền?
- 28 ngàn.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Mẹ nó chứ, ông trời bất công.
Trên mặt Quách Chí Hỉ rõ ràng hiện ra vẻ hâm mộ.
- Triệu phú rồi.
Diệp Ny Na rất hưng phấn nói với Vương Trạch Vinh:
- Không ngờ chỉ trong nháy mắt mà Vương ca đã thành triệu phú.
Cầm chiếc thẻ ngân hàng với 7 triệu trong tài khoản, Vương Trạch Vinh cảm thấy quần áo của mình cũng nặng lên rất nhiều. Mặc dù vẻ mặt hắn trông vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh biết ở sâu bên trong nó đang sôi trào lên. Vương Trạch Vinh thật không ngờ chuyện lại thành như vậy. Hắn cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đến giới hạn.
Chỉ còn một chút nữa là Vương Trạch Vinh không chịu nổi.
- Vương ca, anh là triệu phú rồi. Anh có suy nghĩ gì thì nói nhanh đi. Thấy là có phần đó.
Xx còn cao hứng hơn cả Vương Trạch Vinh, ngọt ngào nói với hắn.
Đưa mắt nhìn đám người Lật Tuấn Tường, Vương Trạch Vinh phải nhanh chóng đè lại tâm trạng đầy kích động của mình.
Vẻ mặt đám người Lật Tuấn Tường rõ ràng là ghen ghét. Mặc dù vẻ mặt này giấu rất sâu nhưng Vương Trạch Vinh dựa vào kinh nghiệm quan sát nhiều năm của mình vẫn có thể nhìn ra. Ngay cả Triệu Cao Sơn luôn hào sảng thì trên mặt cũng đầy hâm mộ.
Mặc dù phát tài nhưng tiền đến bằng cách này khiến Vương Trạch Vinh càng thêm kiên định và quyết tâm bước thêm nữa trong chốn quan trường. Có số tiền này thì con đường làm quan của mình càng thuận lợi hơn một chút, mình sẽ không phải vì tiền mà làm các việc phi pháp.
- Vương ca, anh đúng là thích chơi thật nhỉ?
Quách Chí Hỉ ở bên cạnh cười ha hả mà nói:
- Tiểu Vương đúng là quá lợi hại. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã chơi lớn đến như vậy.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đừng nhìn tảng đá này to mà đắt tiền. Thực ra cũng không đáng giá, có 28 ngàn mà thôi. Có khi còn rẻ hơn của mấy người đó.
Quách Chí Hỉ gật đầu nói:
- Nói cũng đúng. Cái này không thể so sánh to hay bé, quan trọng là xem có ngọc tốt hay không. Tảng đá này của tôi cũng mất 20 ngàn để mua mà.
Vương Trạch Vinh thấy tảng đá của Quách Chí Hỉ cũng không to lắm mà đã từng đó tiền.
- Bây giờ phá đá thôi.
Triệu Cao Sơn cười nói. Phá đầu tiên chính là viên đá của hắn. Hắn bỏ ra 40 ngàn để mua một tảng đá có bề ngoài trông khá được.
Mấy đao cắt xuống, Triệu Cao Sơn thở dài một tiếng. Tảng đá này chỉ là đá mà thôi, căn bản không thể có ngọc bên trong. Triệu Cao Sơn cũng là người hào sảng, cười khổ nói:
- 40 ngàn coi như bốc hơi.
Thấy mở đầu đã bất lợi, Lật Tuấn Tường nói:
- Xem ra chọn đá cũng không dễ trúng rồi. Xem của tôi này.
Tảng đá của Lật Tuấn Tường có bề ngoài cũng được. Hắn bỏ ra 12 ngàn để mua tảng đá này.
Theo yêu cầu của Lật Tuấn Tường, nhân viên phá đá liền vung đao xuống chém. Cứ mỗi đao chém xuống là vẻ mặt Lật Tuấn Tường liền nghiêm lại một chút, cuối cùng khi cắt hết thì vẻ mặt của Lật Tuấn Tường cũng trở nên khó coi.
Tảng đá này cũng chỉ là đá không mà thôi.
- Lần này phá tảng đá của tôi.
Diệp Ny Na không muốn đợi nữa, lập tức đòi đến lượt mình.
- Mẹ nó chứ, trò này đúng là phá tiền.
Quách Chí Hỉ cười nói.
Tảng đá của Diệp Ny Na có viên ngọc Lục ở bên trong.
Diệp Ny Na hưng phấn nói:
- Tảng đá này có ngọc ở trong rồi.
- Thưa cô, cô có bán tảng đá này không? Tôi trả một vạn.
Người đàn ông bên cạnh hỏi Diệp Ny Na.
- Một vạn.
Diệp Ny Na lập tức nói:
- Đương nhiên bán, anh muốn thì lấy đi.
Quách Chí Hỉ nói:
- Tiểu Diệp, mới cắt một đao mà. Cô chẳng lẽ cứ thế mà bán, biết đâu có thứ tốt hơn thì sao?
- Vậy ư?
Diệp Ny Na căn bản không biết cái này. Cô ta bỏ ra có mấy trăm mua viên đá, người ta lại trả một vạn nên Diệp Ny Na nghĩ mình đã kiếm được rất nhiều.
Bởi vì không xác định cho lắm, Diệp Ny Na liền hỏi Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, anh thấy tôi nên bán hay không?
Vương Trạch Vinh cũng không biết tình huống tốt xấu bên trong tảng đá nên cười nói:
- Cái này tôi cũng không rõ, cô xem rồi tự quyết định.
- Vậy bán đi.
Diệp Ny Na liền quyết định bán luôn tảng đá. Có thể kiếm được gần 10 ngàn đã làm Diệp Ny Na rất hài lòng rồi.
Quách Chí Hỉ ở bên lắc đầu, thở dài một tiếng.
Người mua đá liền trả tiền rồi bảo nhân viên phá đá tiếp tục.
Điều làm mọi người kinh ngạc là tảng đá chỉ có chỗ cắt vừa rồi là có màu lục, còn đâu cắt tiếp không thấy màu lục nào nữa.
- Mẹ nó chứ.
Người mua đá mở miệng mắng to.
Thấy cảnh này, Diệp Ny Na cao hứng nhảy dựng lên. Quyết định của Diệp Ny Na thật sáng suốt.
Quách Chí Hỉ giơ tay cái lên với Diệp Ny Na rồi nói:
- Cô đúng là cao thủ.
Sau đó Quách Chí Hỉ cũng không may mắn gì. Tảng đá to bằng hai người cộng lại mất không ít tiền nhưng chỉ là đá mà thôi. Ngoại trừ Diệp Ny Na ra, vẻ mặt mấy người khác đều khó coi.
- Tiểu Vương, bây giờ chỉ mong vào cậu.
Quách Chí Hỉ đẩy Vương Trạch Vinh mà nói.
Thực ra tất cả mọi người đều không thấy tảng đá của Vương Trạch Vinh có khả năng. Tảng đá này dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy không phải thứ tốt.
Theo ý kiến của Vương Trạch Vinh, nhân viên phá đá bắt đầu tiến hành. Có lẽ người này quanh năm chỉ làm mỗi công việc phá đá nên động tác rất linh hoạt.
Đao đầu tiên chém xuống đã làm mắt mọi người sáng rực lên. Một tia sáng màu lục bắn ra.
- Mẹ nó chứ.
Quách Chí Hỉ mắng to một câu. Không ngờ hòn đá không có gì đặc biệt lại có ngọc ở bên trong.
Diệp Ny Na cũng cao hứng thay cho Vương Trạch Vinh.
- 500 ngàn bán cho tôi, được không?
Một người thanh niên ở bên cạnh hỏi Vương Trạch Vinh.
- 500 ngàn?
Đám Lật Tuấn Tường đều hít sâu một hơi.
Vương Trạch Vinh lắc đầu, hắn nghĩ tảng đá này không chỉ như vậy mà thôi.
Một đao thứ hai chém xuống.
Khi đao thứ hai này chém ra, mọi người càng thêm giật mình bởi tảng đá này quá tốt.
Một người đứng bên nói:
- Ngọc Phỉ thúy, trong suốt, phẩm chất cao. Đây là một viên ngọc hiếm có.
- 3 triệu, bán cho tôi.
Người thanh niên kia một lần nữa trả giá.
Bây giờ ai cũng biết tảng đá này rất quý.
- 4 triệu.
Một người đàn ông trung niên cũng trả giá.
Nhìn người đàn ông này, người thanh niên nói:
- Lão Trịnh, anh sao cũng xen chân vào thế hả?
- Đây là thứ tốt mà, ai chẳng muốn.
Người đàn ông trung niên cười hắc hắc mà nói.
Người thanh niên cắn răng rồi nói:
- 5 triệu.
Người đàn ông trung niên từ từ nói:
- 6 triệu.
- Mẹ nó chứ, 7 triệu, anh mà trả thêm nữa thì là của anh.
- Vậy thì cậu lấy đi.
Người đàn ông trung niên không tăng giá thêm nữa.
- Thế nào, 7 triệu anh có bán tảng đá này không?
Người thanh niên hỏi.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Hắn đoán giá này đã là quá cao rồi.
Người thanh niên rất cao hứng mà nói:
- Tôi trả anh tiền.
Thấy Vương Trạch Vinh đang giao dịch tiền, ánh mắt đám Diệp Ny Na đều rất kỳ quái.
Quách Chí Hỉ vỗ vỗ Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Cậu mua bao nhiêu tiền?
- 28 ngàn.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Mẹ nó chứ, ông trời bất công.
Trên mặt Quách Chí Hỉ rõ ràng hiện ra vẻ hâm mộ.
- Triệu phú rồi.
Diệp Ny Na rất hưng phấn nói với Vương Trạch Vinh:
- Không ngờ chỉ trong nháy mắt mà Vương ca đã thành triệu phú.
Cầm chiếc thẻ ngân hàng với 7 triệu trong tài khoản, Vương Trạch Vinh cảm thấy quần áo của mình cũng nặng lên rất nhiều. Mặc dù vẻ mặt hắn trông vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh biết ở sâu bên trong nó đang sôi trào lên. Vương Trạch Vinh thật không ngờ chuyện lại thành như vậy. Hắn cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đến giới hạn.
Chỉ còn một chút nữa là Vương Trạch Vinh không chịu nổi.
- Vương ca, anh là triệu phú rồi. Anh có suy nghĩ gì thì nói nhanh đi. Thấy là có phần đó.
Xx còn cao hứng hơn cả Vương Trạch Vinh, ngọt ngào nói với hắn.
Đưa mắt nhìn đám người Lật Tuấn Tường, Vương Trạch Vinh phải nhanh chóng đè lại tâm trạng đầy kích động của mình.
Vẻ mặt đám người Lật Tuấn Tường rõ ràng là ghen ghét. Mặc dù vẻ mặt này giấu rất sâu nhưng Vương Trạch Vinh dựa vào kinh nghiệm quan sát nhiều năm của mình vẫn có thể nhìn ra. Ngay cả Triệu Cao Sơn luôn hào sảng thì trên mặt cũng đầy hâm mộ.
Mặc dù phát tài nhưng tiền đến bằng cách này khiến Vương Trạch Vinh càng thêm kiên định và quyết tâm bước thêm nữa trong chốn quan trường. Có số tiền này thì con đường làm quan của mình càng thuận lợi hơn một chút, mình sẽ không phải vì tiền mà làm các việc phi pháp.
Bình luận truyện