Quân Kĩ
Quyển 1 - Chương 35
Pháp trường bao trùm một bầu không khí lặng lẽ.
Vương Bá Nghi và những Cấm Vệ Quân liên quan sẵn sàng vào thế nghênh địch, binh sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ cầm thanh trường thương hiện lên hàn quang thanh lãnh, tựa như đang khát khao một lễ rửa tội nhuốm đầy máu tươi.
Phía sau Vương Bá Nghi là một người toàn thân được che phủ bởi tấm áo choàng đen. Người này đội mũ có mạng che, hai tay vòng trước ngực, mắt hạ, trong lòng ôm một thanh kiếm. Vỏ kiếm trông rất bình thường, thoạt nhìn chẳng khác gì làm từ loại sắt vẫn được người ta sử dụng, nhưng chẳng hiểu sao khi nằm trong tay người này lại toát lên sự cuồng ngạo mà vạn kiếm trong thiên hạ không thể nào sánh được.
Người sáng suốt có thể thông qua đó mà thấy rõ, quân binh hùng hậu mà Vương Bá Nghi đã sớm bố trí thật ra không phải là uy hiếp lớn nhất, chính hắc y nhân kia mới tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi. Dù chỉ lẳng lặng đứng đó, nhưng như thế thôi cũng đủ để người ta cảm nhận sâu sắc được sự tồn tại của hắn. Người này, thực sự là kẻ cản trở đáng gờm nhất.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Vương Bá Nghi đứng lên, ra hiệu binh sĩ áp giải Tống Việt tới nơi hành quyết. Để tiến hành xử quyết, binh sĩ theo lệnh cột dây thừng vào tứ chi và cổ Tống Việt. Mười con hắc mã phát ra tiếng thở phì phò, chân trước đã bắt đầu cào xuống mặt đất.
Vương Bá Nghi rút lệnh bài, hô to hai chữ, “Hành Hình” rồi ném lệnh bài xuống.
Đột nhiên một đạo tên ngầm bay đến, xuyên qua lệnh bài, cắm chặt nó trên đài giám trảm.
Vương Bá Nghi chấn động, hiểu rõ kẻ mà hắn phải đợi hôm nay cuối cùng cũng đã xuất hiện. Nghĩ đến kế sách bản thân đã lập ra để đối phó với kẻ đó, cho nên dù bản thân có khẩn trương nhưng lại không hề hoảng hốt. Hắn cầm lệnh bài lên một lần nữa, ném xuống mặt đất. Những mũi tên lần thứ hai được bắn ra, ghim chặt lấy tấm lệnh bài.
Vương Bá Nghi giận dữ nói, “Cuồng đồ lớn mật dám cản trở buổi hành hình, còn không mau ra mặt!”
Giọng nói của Vương Bá Nghi vừa dứt, không biết ở đâu từ bốn phía pháp trường tức khắc nhảy ra hơn mười người. Bọn họ không mặc quân phục, nhưng cú nhảy ban nãy cho thấy đây là những người có khinh công cao cường, nội công thâm hậu.
Thủ lĩnh Cấm Vệ Quân thấy thế liền lập tức hạ lệnh binh sĩ bắn cung nghênh địch. Đối với đợt mưa tên bắn tới, hơn mười người này chẳng những không hoảng hốt mà còn bày trận, dùng nội kình hùng mạnh đánh bật những mũi tên đó ngược trở lại. Hết đợt tên, lại chỉ nghe thấy tiếng rên la vang lên khắp nơi của những binh sĩ đã cầm cung.
Vương Bá Nghi thấy mười tên này chẳng dễ đối phó, mà nhân vật chính cũng đã hiện thân… Mồi nhử Tống Việt đã mất giá trị lợi dụng, hắn liền tính toán trước thủ tiêu Tống Việt, sau sẽ đánh cho không chừa lối thoát. Tức thì, hắn quát tên đao phủ ngay tức khắc hành hình tử tù.
Tuy rằng trình tự có vấn đề nhưng tên đao phủ kia làm sao có gan cưỡng lại lời Vương Bá Nghi nói? Hai phát roi da quất xuống, ngựa lập tức rục rịch muốn vọt tới phía trước. Chính lúc này, một Bạch y nhân từ đám người nhảy ra, dùng năm chiếc lá cây làm ám khí cắt đứt năm sợi dây thừng. Dây thừng đứt đoạn, người thủ lĩnh đám Bạch y, cũng là người phóng ám khí vừa rồi, lập tức đột phá vòng vây nhảy tới chỗ Tống Việt bị hành hình.
Vương Bá Nghi thấy việc dùng người đông thế mạnh vẫn không ngăn cản được một tên Bạch y đơn thương độc mã thì sự trấn định lúc trước cũng bị đánh cho tan tác. Thế nhưng hắn không dám ra lệnh cho vị đường chủ Nhất Ngôn Đường kia, chỉ có thể trốn ra phía sau giục người nọ nhanh có hành động.
Đường chủ Nhất Ngôn Đường vốn không có mấy hứng thú với hơn mười bạch y nhân kia, chỉ chắp tay đứng bên quan sát, mãi cho đến khi thủ lĩnh của đối phương trổ tài bắn ám khí thì Đường chủ mới sáng rực song nhãn, ngay cả sát khí toàn thân cũng bị phát động. Chỉ thấy hắn bay vút lên cao, kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ nhưng tựa như sét đánh. Chỉ trong nháy mắt, hai thân ảnh một đen một trắng liền lao vút vào quyện thành một khối. Những người khác chỉ nhìn thấy quang ảnh mờ mờ, không rõ hai người ra chiêu thức gì.
Bạch y nhân thấy võ công hắc y nhân cao cường, vô cùng khó đối phó, nhưng dường như hắc y nhân chỉ là có hứng thăm dò chứ không có sát tâm, nên đoán rằng hắn chắc cũng không hoàn toàn là người của Vương Bá Nghi, có thể là vì bị một chút lợi ích mê hoặc mới đến tiếp tay cho kẻ xấu.
Tất nhiên hắc y nhân có thời gian để mà lãng phí, nhưng đám người bạch y thì chỉ vì đến cứu Tống Việt, thời gian kéo càng dài thì họ lại càng bất lợi. Thời gian thúc ép khiến cho Bạch y nhân không thể không xuất ra toàn bộ võ học của mình để nhanh chóng chấm dứt trận đấu này.
Sau một hồi giao tranh, Bạch y nhân liền nhảy về phía sau vài thước, hai tay kết pháp ấn, như muốn sử dụng môn nội công tâm pháp nào đó.
Hắc y nhân kia vừa trông thấy dáng vẻ đó, liền dị thường hưng phấn.
“Lạc Nhạn Bát Thức! Hắc Sơn lão tổ là gì của ngươi?”
Bạch y nhân không nói không rằng, chỉ cười lạnh một tiếng rồi đánh ập tới phía trước. Chỉ thấy hai bóng hắc, bạch lại đâm vào nhau, cát bụi tràn ngập không gian, đất trời mù mịt. Những người gần đó đều bị một luồng xung động cực mạnh đánh bay, chẳng còn biết trời trăng gì nữa.
Đợi đến khi cát bụi bay đi, kiếm của hắc y nhân chẳng biết đã rời vỏ từ lúc nào. Du Long – Ngâm Phượng, tiếng vang nghe thanh thúy tựa như âm thanh của Phượng hoàng trên cao. Không ngờ cái vật bề ngoài xấu xí đó lại chính là khí cụ hiếm thấy chỉ có duy nhất hai thanh trên thiên hạ này – Ngâm Phượng Song Linh!
Vì Du Long Kiếm tới giờ chưa xuất hiện, cho nên thực chất thanh kiếm đệ nhất trong thế gian chính là Ngâm Phượng Kiếm trong tay Hắc y nhân này.
Mọi người tại hiện trường lúc đó đều bị chấn động bởi thần binh tuyệt thế của người kia, trong lúc nhất thời lại không chú ý đến động tác của Bạch y nhân. Trái lại, kẻ đứng ngoài võ lâm như Vương Bá Nghi lại phản ứng nhanh nhẹn hơn hẳn. Hắn chỉ vào Bạch y nhân hét lớn, “Triệu Đình Hạo! Ngươi đường đường là Vương gia, vậy mà dám đi cướp pháp trường!”
Nhìn lại phía Bạch y nhân, mọi người phát hiện mặt nạ của người đó đã bị luồng khí cực mạnh vừa rồi đánh bay. Vương Bá Nghi trăm triệu lần cũng không thể nghĩ tới võ công của Triệu Đình Hạo lại lợi hại tới mức đó, có thể đấu cùng Đường chủ của Nhất Ngôn Đường mà bất phân thắng bại.
Nét mặt Vương Bá Nghi hiện ra sự mâu thuẫn. Hắn mừng vì Triệu Đình Hạo quả nhiên đã rơi vào bẫy đúng như hắn dự liệu, nhưng lại sợ nếu Triệu Đình Hạo cũng đánh cược tất cả vào canh bạc này, vậy thì hai người bọn họ nhất định sẽ không còn đường lùi nữa.
Giữa trận đấu, Triệu Đình Hạo đã lộ ra khuôn mặt thật của mình, Cấm Vệ Quân lập tức rối loạn. Dù sao một Vương gia lại đi cướp pháp trường, đây chính là một việc vô cùng hệ trọng.
Trái với thái độ của Vương Bá Nghi, Triệu Đình Hạo lại không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn liếc nhìn Vương Bá Nghi, sau đó đưa ánh mắt về định vị trên người đường chủ Nhất Ngôn Đường kia.
Không giải quyết kẻ này thì kế hoạch cứu Tống Việt nhất định sẽ thất bại.
Người trước mắt hắn có vẻ ngoài khôi ngô, nội công thâm hậu, chiêu thức hung ác không chừa cho đối phương con đường sống nào. Trong trận quyết đấu, hắn phát hiện Hắc y nhân kia khi vận công thì hai mắt đỏ đậm, toàn thân phát ra khí tức tà mịnên đoán rằng, hẳn là do kẻ này đang luyện Tà công mà nên. Triệu Đình Hạo cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân kẻ này nguyện ý trợ lực cho Vương Bá Nghi.
“Các hạ vốn không thù không oán với Tống tướng quân, cớ gì lại cản trở ta cứu người?”
Hắc y nhân mở miệng đáp lời, giọng nói trầm thấp cứ như đang tận lực che giấu điều gì đó, thanh âm ầm vang như chiêng đồng.
“Ta chỉ vì bí kíp Băng Tâm kiếm phổ, còn sự sống chết của kẻ khác thì liên quan gì đến ta?”
Triệu Đình Hạo nghe vậy liền thở dài một tiếng, “Băng Tâm kiếm pháp là do đại đệ tử đời thứ tám của Hắc Sơn lão tổ đời sáng tác ra, sự thâm thúy trong đó không thể bằng một phần Lạc Nhạn Bát Thức. Nếu tiên sinh nguyện ý không can thiệp vào vụ việc này, ta nguyện đưa kiếm pháp ấy tặng cho ngài.”
Hắc y nhân nghe vậy liền cười nhạt mấy tiếng khiến những người xung quanh không khỏi nổi hết da gà.
“Mười ngày sau, buổi trưa, đưa kiếm phổ Lạc Nhạn Bát Thức tới Ly Tâm Đình. Quá canh giờ, cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi!”
Dứt lời hắn liền hóa thành quang ảnh hắc sắc, biến mất ngay trước mặt mọi người.
Trông thấy quân bài then chốt bị Triệu Đình Hạo dễ dàng hóa giải, Vương Bá Nghi hết sức kinh hãi. “Mau mau! Mau giết hết bọn chúng cho ta!”
Thủ lĩnh cấm vệ binh cũng sợ Hoàng Đế hạ Quân lệnh trạng, nếu không thể thuận lợi xử tử Tống Việt thì kẻ chết sẽ là hắn nên đâm ra lo lắng, liền hạ Tử lệnh bắt bọn lính tiên phong xông lên liều chết.
Vương Bá Nghi thấy thế tiến công ầm ầm như vũ bão, tạm thời trấn áp được người của Triệu Đình Hạo tiến tới thì lá gan lại to ra, đứng giữa sân hét lớn, “Triệu Đình Hạo to gan, dám ngang nhiên cướp pháp trường, chống lại lệnh vua, lẽ nào ngươi muốn làm phản?”
Triệu Đình Hạo đánh đuổi tất cả những tên binh sĩ đang hùng dũng tiến tới, tiếng nói như chuông rền, “Đương kim Hoàng Thượng ngu xuẩn, liều lĩnh xé bỏ điều ước hòa bình đã ký kết với Hung Nô, châm lửa đốt mình mà còn không biết tự cứu, ngược lại còn ở đây giết hại trung thần! Thiên đạo đen tối, thử hỏi Thiên lý ở đâu?!”
Triệu Đình Hạo trong vòng vận công truyền thanh, bách tính ở xa vài dặm cũng nghe thấy rõ ràng. Trong dân chúng bắt đầu bàn tán… vốn dĩ mọi người đã sớm ôm hoài nghi với việc Hoàng Đế xử tử Tống Việt, hôm nay lại thấy vị Vương gia quyền cao chức trọng cũng mạo hiểm xuất đầu vì Tống Việt thì lại càng cảm thấy trong chuyện này có oan khuất thiên đại, liền lớn tiếng kêu oan.
Giữa tiếng hô “Tống tướng quân oan uổng, ông trời xin hãy mở mắt” vang dội, Triệu Đình Hạo nhảy vọt lên đài cao hơn mười thước được dựng cạnh pháp trường, giằng co với quân binh hùng hậu vây lấy Vương Bá Nghi ở phía xa.
Chỉ thấy Triệu Đình Hạo rút từ trong áo ra một đạo chiếu chỉ rồi nói rằng Tiên Đế ban cho quyền Phế Đế, đọc rành rọt từng câu từng chữ. Mọi người ngước nhìn thân ảnh Triệu Đình Hạo được vầng dương đỏ rực làm nền, hình ảnh khôi vĩ, vạn đạo quang kia cũng như long khí bắn xuống khiến người người không thể mở mắt ra được.
“Thiên địa bất nhân, hôm nay Triệu Đình Hạo ta dù có phản thì cũng không có gì hổ thẹn với lòng!”
Triệu Đình Hạo dứt lời liền phát ra ám hiệu. Vài tiếng kêu vang lên sau đó, hàng vạn quân mặc áo giáp từ bốn cổng thành đồng loạt công kích, lập tức vây lấy Cấm Vệ Quân vào bên trong. Tình hình ngay lập tức đảo ngược. Giữa cơn bão đột ngột ập đến này, Vương Bá Nghi thoáng chốc rơi vào tình trạng sợ hãi cực độ.
“Quân thiết giáp! Ngươi dám dùng Quân thiết giáp của Tống Việt! Chẳng lẽ Hổ phù trong tay ngươi?!”
Triệu Đình Hạo không thèm để ý tới Vương Bá Nghi, phất tay ra hiệu tốc chiến tốc thắng.
“Phản rồi phản rồi! Thánh chỉ trong tay Triệu Đình Hạo chắc chắn là ngụy tạo! Hắn là phản tặc! Phản tặc!” Vương Bá Nghi hét lớn.
Quân thiết giáp nhanh chóng thu hẹp vòng vây, càng lúc càng có nhiều Cấm Vệ Quân chết dưới trận đánh trực diện này. Nhìn tình hình đã được khống chế, Triệu Đình Hạo cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền phi thân xuống bên Tống Việt.
Vương Bá Nghi trân trân chứng kiến con át chủ bài sắp bị giành được. Vốn dĩ Triệu Đình Hạo đã nắm chắc phần thắng trong tay, đang đến rất gần bên Tống Việt nhưng trong nháy mắt, Vương Bá Nghi lại đột nhiên cười gằn.
“Triệu Đình Hạo, ngươi có mưu kế Trương Lương, ta có thang leo tường! Còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào!”
Chỉ thấy Vương Bá Nghi mang theo vài tên thị vệ, kèm chặt hai bên Tống Việt lúc này đã bị điểm huyệt không thể nào nhúc nhích được, mở chốt một con đường ngầm. Trong nháy mắt phạt đài mở lớn, Vương Bá Nghi cho người đưa Tống Việt xuống ám đạo.
Không ngờ thủ lĩnh Cấm Vệ Quân lại đột nhiên dí kiếm vào cổ Tống Việt, Triệu Đình Hạo nhất thời cũng không dám liều lĩnh tới gần. Mắt thấy thân ảnh Tống Việt sắp bị ngăn cách bởi cánh cửa đường hầm kia, Triệu Đình Hạo lao tới phía trước hét lớn, “Lần này ta chỉ vì Tống Việt, nói với Triệu Bảo Thành, chỉ cần hắn thả Tống Việt, ta tuyệt không làm phản!”
Cánh cửa nặng nề của đường hầm kia từ từ hạ xuống.
“Khốn khiếp, cái đường hầm này đào từ lúc nào vậy?! Cạy nắp lên cho ta!”
Mắt thấy người yêu dấu lần nữa rơi vào hiểm cảnh, trong lòng Triệu Đình Hạo cũng loạn lên.
Mấy người thị vệ lập tức tiến tới kiểm tra cửa ngầm, phát hiện nó được làm hoàn toàn từ hàn thiết thiên nhiên, không thể nào phá vỡ. Nếu như cố công phá bằng thuốc nổ, việc này sẽ làm ảnh hưởng tới kết cấu của đường hầm, cuối cùng sẽ dẫn tới việc toàn bộ đường hầm đều sụp đổ.
Đám thuộc hạ ai cũng đều khuyên giải, “Vương gia xin hãy suy nghĩ kỹ! Vạn nhất xử lý không ổn thỏa sẽ liên lụy tới cả Tống tướng quân đang ở dưới đó!”
“Chết tiệt!”
Triệu Đình Hạo căm hận vô cùng, đấm một quyền trên cửa sắt, nhất thời cả tay đều là máu.
(*) Trương Lương tự là Tử Phòng (子房), là dòng dõi sĩ tộc nước Hàn thời Chiến Quốc. Tổ tiên làm khanh sĩ nước Hàn. Ông chính là mưu sĩ bên cạnh Lưu Bang, giúp Lưu Bang giành được giang sơn, lập nên triều Hán. Sau đó lại được Lữ Trĩ nhờ cậy mà giúp thái tử Lưu Doanh lên ngôi. Ông nổi tiếng là người mưu kế, lại hiền đức, biết tiến biết thoái, sau khi Lưu Bang đã ổn định vương vị, ông đã xin từ quan về ở ẩn.
(*) Phạt bàn: Đài dựng nên để hành hình.
Vương Bá Nghi và những Cấm Vệ Quân liên quan sẵn sàng vào thế nghênh địch, binh sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ cầm thanh trường thương hiện lên hàn quang thanh lãnh, tựa như đang khát khao một lễ rửa tội nhuốm đầy máu tươi.
Phía sau Vương Bá Nghi là một người toàn thân được che phủ bởi tấm áo choàng đen. Người này đội mũ có mạng che, hai tay vòng trước ngực, mắt hạ, trong lòng ôm một thanh kiếm. Vỏ kiếm trông rất bình thường, thoạt nhìn chẳng khác gì làm từ loại sắt vẫn được người ta sử dụng, nhưng chẳng hiểu sao khi nằm trong tay người này lại toát lên sự cuồng ngạo mà vạn kiếm trong thiên hạ không thể nào sánh được.
Người sáng suốt có thể thông qua đó mà thấy rõ, quân binh hùng hậu mà Vương Bá Nghi đã sớm bố trí thật ra không phải là uy hiếp lớn nhất, chính hắc y nhân kia mới tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi. Dù chỉ lẳng lặng đứng đó, nhưng như thế thôi cũng đủ để người ta cảm nhận sâu sắc được sự tồn tại của hắn. Người này, thực sự là kẻ cản trở đáng gờm nhất.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Vương Bá Nghi đứng lên, ra hiệu binh sĩ áp giải Tống Việt tới nơi hành quyết. Để tiến hành xử quyết, binh sĩ theo lệnh cột dây thừng vào tứ chi và cổ Tống Việt. Mười con hắc mã phát ra tiếng thở phì phò, chân trước đã bắt đầu cào xuống mặt đất.
Vương Bá Nghi rút lệnh bài, hô to hai chữ, “Hành Hình” rồi ném lệnh bài xuống.
Đột nhiên một đạo tên ngầm bay đến, xuyên qua lệnh bài, cắm chặt nó trên đài giám trảm.
Vương Bá Nghi chấn động, hiểu rõ kẻ mà hắn phải đợi hôm nay cuối cùng cũng đã xuất hiện. Nghĩ đến kế sách bản thân đã lập ra để đối phó với kẻ đó, cho nên dù bản thân có khẩn trương nhưng lại không hề hoảng hốt. Hắn cầm lệnh bài lên một lần nữa, ném xuống mặt đất. Những mũi tên lần thứ hai được bắn ra, ghim chặt lấy tấm lệnh bài.
Vương Bá Nghi giận dữ nói, “Cuồng đồ lớn mật dám cản trở buổi hành hình, còn không mau ra mặt!”
Giọng nói của Vương Bá Nghi vừa dứt, không biết ở đâu từ bốn phía pháp trường tức khắc nhảy ra hơn mười người. Bọn họ không mặc quân phục, nhưng cú nhảy ban nãy cho thấy đây là những người có khinh công cao cường, nội công thâm hậu.
Thủ lĩnh Cấm Vệ Quân thấy thế liền lập tức hạ lệnh binh sĩ bắn cung nghênh địch. Đối với đợt mưa tên bắn tới, hơn mười người này chẳng những không hoảng hốt mà còn bày trận, dùng nội kình hùng mạnh đánh bật những mũi tên đó ngược trở lại. Hết đợt tên, lại chỉ nghe thấy tiếng rên la vang lên khắp nơi của những binh sĩ đã cầm cung.
Vương Bá Nghi thấy mười tên này chẳng dễ đối phó, mà nhân vật chính cũng đã hiện thân… Mồi nhử Tống Việt đã mất giá trị lợi dụng, hắn liền tính toán trước thủ tiêu Tống Việt, sau sẽ đánh cho không chừa lối thoát. Tức thì, hắn quát tên đao phủ ngay tức khắc hành hình tử tù.
Tuy rằng trình tự có vấn đề nhưng tên đao phủ kia làm sao có gan cưỡng lại lời Vương Bá Nghi nói? Hai phát roi da quất xuống, ngựa lập tức rục rịch muốn vọt tới phía trước. Chính lúc này, một Bạch y nhân từ đám người nhảy ra, dùng năm chiếc lá cây làm ám khí cắt đứt năm sợi dây thừng. Dây thừng đứt đoạn, người thủ lĩnh đám Bạch y, cũng là người phóng ám khí vừa rồi, lập tức đột phá vòng vây nhảy tới chỗ Tống Việt bị hành hình.
Vương Bá Nghi thấy việc dùng người đông thế mạnh vẫn không ngăn cản được một tên Bạch y đơn thương độc mã thì sự trấn định lúc trước cũng bị đánh cho tan tác. Thế nhưng hắn không dám ra lệnh cho vị đường chủ Nhất Ngôn Đường kia, chỉ có thể trốn ra phía sau giục người nọ nhanh có hành động.
Đường chủ Nhất Ngôn Đường vốn không có mấy hứng thú với hơn mười bạch y nhân kia, chỉ chắp tay đứng bên quan sát, mãi cho đến khi thủ lĩnh của đối phương trổ tài bắn ám khí thì Đường chủ mới sáng rực song nhãn, ngay cả sát khí toàn thân cũng bị phát động. Chỉ thấy hắn bay vút lên cao, kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ nhưng tựa như sét đánh. Chỉ trong nháy mắt, hai thân ảnh một đen một trắng liền lao vút vào quyện thành một khối. Những người khác chỉ nhìn thấy quang ảnh mờ mờ, không rõ hai người ra chiêu thức gì.
Bạch y nhân thấy võ công hắc y nhân cao cường, vô cùng khó đối phó, nhưng dường như hắc y nhân chỉ là có hứng thăm dò chứ không có sát tâm, nên đoán rằng hắn chắc cũng không hoàn toàn là người của Vương Bá Nghi, có thể là vì bị một chút lợi ích mê hoặc mới đến tiếp tay cho kẻ xấu.
Tất nhiên hắc y nhân có thời gian để mà lãng phí, nhưng đám người bạch y thì chỉ vì đến cứu Tống Việt, thời gian kéo càng dài thì họ lại càng bất lợi. Thời gian thúc ép khiến cho Bạch y nhân không thể không xuất ra toàn bộ võ học của mình để nhanh chóng chấm dứt trận đấu này.
Sau một hồi giao tranh, Bạch y nhân liền nhảy về phía sau vài thước, hai tay kết pháp ấn, như muốn sử dụng môn nội công tâm pháp nào đó.
Hắc y nhân kia vừa trông thấy dáng vẻ đó, liền dị thường hưng phấn.
“Lạc Nhạn Bát Thức! Hắc Sơn lão tổ là gì của ngươi?”
Bạch y nhân không nói không rằng, chỉ cười lạnh một tiếng rồi đánh ập tới phía trước. Chỉ thấy hai bóng hắc, bạch lại đâm vào nhau, cát bụi tràn ngập không gian, đất trời mù mịt. Những người gần đó đều bị một luồng xung động cực mạnh đánh bay, chẳng còn biết trời trăng gì nữa.
Đợi đến khi cát bụi bay đi, kiếm của hắc y nhân chẳng biết đã rời vỏ từ lúc nào. Du Long – Ngâm Phượng, tiếng vang nghe thanh thúy tựa như âm thanh của Phượng hoàng trên cao. Không ngờ cái vật bề ngoài xấu xí đó lại chính là khí cụ hiếm thấy chỉ có duy nhất hai thanh trên thiên hạ này – Ngâm Phượng Song Linh!
Vì Du Long Kiếm tới giờ chưa xuất hiện, cho nên thực chất thanh kiếm đệ nhất trong thế gian chính là Ngâm Phượng Kiếm trong tay Hắc y nhân này.
Mọi người tại hiện trường lúc đó đều bị chấn động bởi thần binh tuyệt thế của người kia, trong lúc nhất thời lại không chú ý đến động tác của Bạch y nhân. Trái lại, kẻ đứng ngoài võ lâm như Vương Bá Nghi lại phản ứng nhanh nhẹn hơn hẳn. Hắn chỉ vào Bạch y nhân hét lớn, “Triệu Đình Hạo! Ngươi đường đường là Vương gia, vậy mà dám đi cướp pháp trường!”
Nhìn lại phía Bạch y nhân, mọi người phát hiện mặt nạ của người đó đã bị luồng khí cực mạnh vừa rồi đánh bay. Vương Bá Nghi trăm triệu lần cũng không thể nghĩ tới võ công của Triệu Đình Hạo lại lợi hại tới mức đó, có thể đấu cùng Đường chủ của Nhất Ngôn Đường mà bất phân thắng bại.
Nét mặt Vương Bá Nghi hiện ra sự mâu thuẫn. Hắn mừng vì Triệu Đình Hạo quả nhiên đã rơi vào bẫy đúng như hắn dự liệu, nhưng lại sợ nếu Triệu Đình Hạo cũng đánh cược tất cả vào canh bạc này, vậy thì hai người bọn họ nhất định sẽ không còn đường lùi nữa.
Giữa trận đấu, Triệu Đình Hạo đã lộ ra khuôn mặt thật của mình, Cấm Vệ Quân lập tức rối loạn. Dù sao một Vương gia lại đi cướp pháp trường, đây chính là một việc vô cùng hệ trọng.
Trái với thái độ của Vương Bá Nghi, Triệu Đình Hạo lại không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn liếc nhìn Vương Bá Nghi, sau đó đưa ánh mắt về định vị trên người đường chủ Nhất Ngôn Đường kia.
Không giải quyết kẻ này thì kế hoạch cứu Tống Việt nhất định sẽ thất bại.
Người trước mắt hắn có vẻ ngoài khôi ngô, nội công thâm hậu, chiêu thức hung ác không chừa cho đối phương con đường sống nào. Trong trận quyết đấu, hắn phát hiện Hắc y nhân kia khi vận công thì hai mắt đỏ đậm, toàn thân phát ra khí tức tà mịnên đoán rằng, hẳn là do kẻ này đang luyện Tà công mà nên. Triệu Đình Hạo cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân kẻ này nguyện ý trợ lực cho Vương Bá Nghi.
“Các hạ vốn không thù không oán với Tống tướng quân, cớ gì lại cản trở ta cứu người?”
Hắc y nhân mở miệng đáp lời, giọng nói trầm thấp cứ như đang tận lực che giấu điều gì đó, thanh âm ầm vang như chiêng đồng.
“Ta chỉ vì bí kíp Băng Tâm kiếm phổ, còn sự sống chết của kẻ khác thì liên quan gì đến ta?”
Triệu Đình Hạo nghe vậy liền thở dài một tiếng, “Băng Tâm kiếm pháp là do đại đệ tử đời thứ tám của Hắc Sơn lão tổ đời sáng tác ra, sự thâm thúy trong đó không thể bằng một phần Lạc Nhạn Bát Thức. Nếu tiên sinh nguyện ý không can thiệp vào vụ việc này, ta nguyện đưa kiếm pháp ấy tặng cho ngài.”
Hắc y nhân nghe vậy liền cười nhạt mấy tiếng khiến những người xung quanh không khỏi nổi hết da gà.
“Mười ngày sau, buổi trưa, đưa kiếm phổ Lạc Nhạn Bát Thức tới Ly Tâm Đình. Quá canh giờ, cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi!”
Dứt lời hắn liền hóa thành quang ảnh hắc sắc, biến mất ngay trước mặt mọi người.
Trông thấy quân bài then chốt bị Triệu Đình Hạo dễ dàng hóa giải, Vương Bá Nghi hết sức kinh hãi. “Mau mau! Mau giết hết bọn chúng cho ta!”
Thủ lĩnh cấm vệ binh cũng sợ Hoàng Đế hạ Quân lệnh trạng, nếu không thể thuận lợi xử tử Tống Việt thì kẻ chết sẽ là hắn nên đâm ra lo lắng, liền hạ Tử lệnh bắt bọn lính tiên phong xông lên liều chết.
Vương Bá Nghi thấy thế tiến công ầm ầm như vũ bão, tạm thời trấn áp được người của Triệu Đình Hạo tiến tới thì lá gan lại to ra, đứng giữa sân hét lớn, “Triệu Đình Hạo to gan, dám ngang nhiên cướp pháp trường, chống lại lệnh vua, lẽ nào ngươi muốn làm phản?”
Triệu Đình Hạo đánh đuổi tất cả những tên binh sĩ đang hùng dũng tiến tới, tiếng nói như chuông rền, “Đương kim Hoàng Thượng ngu xuẩn, liều lĩnh xé bỏ điều ước hòa bình đã ký kết với Hung Nô, châm lửa đốt mình mà còn không biết tự cứu, ngược lại còn ở đây giết hại trung thần! Thiên đạo đen tối, thử hỏi Thiên lý ở đâu?!”
Triệu Đình Hạo trong vòng vận công truyền thanh, bách tính ở xa vài dặm cũng nghe thấy rõ ràng. Trong dân chúng bắt đầu bàn tán… vốn dĩ mọi người đã sớm ôm hoài nghi với việc Hoàng Đế xử tử Tống Việt, hôm nay lại thấy vị Vương gia quyền cao chức trọng cũng mạo hiểm xuất đầu vì Tống Việt thì lại càng cảm thấy trong chuyện này có oan khuất thiên đại, liền lớn tiếng kêu oan.
Giữa tiếng hô “Tống tướng quân oan uổng, ông trời xin hãy mở mắt” vang dội, Triệu Đình Hạo nhảy vọt lên đài cao hơn mười thước được dựng cạnh pháp trường, giằng co với quân binh hùng hậu vây lấy Vương Bá Nghi ở phía xa.
Chỉ thấy Triệu Đình Hạo rút từ trong áo ra một đạo chiếu chỉ rồi nói rằng Tiên Đế ban cho quyền Phế Đế, đọc rành rọt từng câu từng chữ. Mọi người ngước nhìn thân ảnh Triệu Đình Hạo được vầng dương đỏ rực làm nền, hình ảnh khôi vĩ, vạn đạo quang kia cũng như long khí bắn xuống khiến người người không thể mở mắt ra được.
“Thiên địa bất nhân, hôm nay Triệu Đình Hạo ta dù có phản thì cũng không có gì hổ thẹn với lòng!”
Triệu Đình Hạo dứt lời liền phát ra ám hiệu. Vài tiếng kêu vang lên sau đó, hàng vạn quân mặc áo giáp từ bốn cổng thành đồng loạt công kích, lập tức vây lấy Cấm Vệ Quân vào bên trong. Tình hình ngay lập tức đảo ngược. Giữa cơn bão đột ngột ập đến này, Vương Bá Nghi thoáng chốc rơi vào tình trạng sợ hãi cực độ.
“Quân thiết giáp! Ngươi dám dùng Quân thiết giáp của Tống Việt! Chẳng lẽ Hổ phù trong tay ngươi?!”
Triệu Đình Hạo không thèm để ý tới Vương Bá Nghi, phất tay ra hiệu tốc chiến tốc thắng.
“Phản rồi phản rồi! Thánh chỉ trong tay Triệu Đình Hạo chắc chắn là ngụy tạo! Hắn là phản tặc! Phản tặc!” Vương Bá Nghi hét lớn.
Quân thiết giáp nhanh chóng thu hẹp vòng vây, càng lúc càng có nhiều Cấm Vệ Quân chết dưới trận đánh trực diện này. Nhìn tình hình đã được khống chế, Triệu Đình Hạo cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền phi thân xuống bên Tống Việt.
Vương Bá Nghi trân trân chứng kiến con át chủ bài sắp bị giành được. Vốn dĩ Triệu Đình Hạo đã nắm chắc phần thắng trong tay, đang đến rất gần bên Tống Việt nhưng trong nháy mắt, Vương Bá Nghi lại đột nhiên cười gằn.
“Triệu Đình Hạo, ngươi có mưu kế Trương Lương, ta có thang leo tường! Còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào!”
Chỉ thấy Vương Bá Nghi mang theo vài tên thị vệ, kèm chặt hai bên Tống Việt lúc này đã bị điểm huyệt không thể nào nhúc nhích được, mở chốt một con đường ngầm. Trong nháy mắt phạt đài mở lớn, Vương Bá Nghi cho người đưa Tống Việt xuống ám đạo.
Không ngờ thủ lĩnh Cấm Vệ Quân lại đột nhiên dí kiếm vào cổ Tống Việt, Triệu Đình Hạo nhất thời cũng không dám liều lĩnh tới gần. Mắt thấy thân ảnh Tống Việt sắp bị ngăn cách bởi cánh cửa đường hầm kia, Triệu Đình Hạo lao tới phía trước hét lớn, “Lần này ta chỉ vì Tống Việt, nói với Triệu Bảo Thành, chỉ cần hắn thả Tống Việt, ta tuyệt không làm phản!”
Cánh cửa nặng nề của đường hầm kia từ từ hạ xuống.
“Khốn khiếp, cái đường hầm này đào từ lúc nào vậy?! Cạy nắp lên cho ta!”
Mắt thấy người yêu dấu lần nữa rơi vào hiểm cảnh, trong lòng Triệu Đình Hạo cũng loạn lên.
Mấy người thị vệ lập tức tiến tới kiểm tra cửa ngầm, phát hiện nó được làm hoàn toàn từ hàn thiết thiên nhiên, không thể nào phá vỡ. Nếu như cố công phá bằng thuốc nổ, việc này sẽ làm ảnh hưởng tới kết cấu của đường hầm, cuối cùng sẽ dẫn tới việc toàn bộ đường hầm đều sụp đổ.
Đám thuộc hạ ai cũng đều khuyên giải, “Vương gia xin hãy suy nghĩ kỹ! Vạn nhất xử lý không ổn thỏa sẽ liên lụy tới cả Tống tướng quân đang ở dưới đó!”
“Chết tiệt!”
Triệu Đình Hạo căm hận vô cùng, đấm một quyền trên cửa sắt, nhất thời cả tay đều là máu.
(*) Trương Lương tự là Tử Phòng (子房), là dòng dõi sĩ tộc nước Hàn thời Chiến Quốc. Tổ tiên làm khanh sĩ nước Hàn. Ông chính là mưu sĩ bên cạnh Lưu Bang, giúp Lưu Bang giành được giang sơn, lập nên triều Hán. Sau đó lại được Lữ Trĩ nhờ cậy mà giúp thái tử Lưu Doanh lên ngôi. Ông nổi tiếng là người mưu kế, lại hiền đức, biết tiến biết thoái, sau khi Lưu Bang đã ổn định vương vị, ông đã xin từ quan về ở ẩn.
(*) Phạt bàn: Đài dựng nên để hành hình.
Bình luận truyện