Quân Lâm Thiên Hạ
- Diễm Trung Tiên La Tuyên!
Nhạc Vũ khẽ nhếch môi, trong lòng thầm nói không ngờ lại xảo đến như thế.
So sánh với hai mươi năm trước, khả năng Khống Hỏa Thuật của người kia lại tinh tiến không ít. Xem tình hình hơn phân nửa đã đem Cửu Dương Chiếu Thiên Ấn hàng phục xong.
Khoảng cách với Đại La Kim Tiên chỉ còn khoảng nửa bước.
Ánh mắt hắn lạnh như băng liếc qua La Tuyên, một tia hồn niệm cực kỳ sắc bén theo ánh mắt xuyên thẳng tới. Tiếp theo chỉ nghe một tiếng vang trầm đục, thân ảnh hai người thoáng chấn động, La Tuyên bật lui ra sau mấy bước, sắc mặt bỗng dưng đại biến.
Mà Nhạc Vũ chỉ hừ khẽ một tiếng, một đạo thủy lam kiếm hoa đồng thời từ trong tay áo xuyên ra.
Tay nắm chặt chuôi kiếm, miệng niệm khẩu quyết, kiếm ý kiếm thế chỉ trong thoáng chốc đã tăng lên tới cực điểm.
Ngay khi Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí truyền vào Thủy Vân kiếm cuồn cuộn muốn bắn ra, trong lòng Nhạc Vũ chợt động, liền tán đi pháp lực toàn thân.
Vô số Tam Túc Kim Ô vẫn tràn xuống, Nhạc Vũ cũng không thèm để ý chút nào, thu Thủy Vân kiếm vào trong tay áo.
Ngay khi đàn hỏa điểu sắp bắn trúng thân thể hắn, trên đỉnh Vạn Thọ sơn bỗng dưng truyền ra một tiếng hừ nhẹ.
Chỉ một thoáng, toàn bộ liệt viêm nóng cháy trên không trung đều biến mất, tiêu tán vô tung.
Bầu trời khôi phục lại sáng sủa, giống như đàn hỏa điểu chưa từng tồn tại bao giờ.
Nhạc Vũ đưa tay phủi phủi tay áo, nhìn La Tuyên mỉm cười, tiếp tục hướng đỉnh núi bay đi.
Khóe mắt hắn chỉ thấy vị Diễm Trung Tiên kia sắc mặt xanh mét, không thèm quản tới, hắn xuyên qua tầng trời thứ tám.
Thái Dương Chân Viêm nơi này còn nóng cháy gấp mười so với tầng thứ bảy. Nếu đổi lại trong dĩ vãng, không dùng linh bảo cùng Ngũ Sắc Thần Quang, Nhạc Vũ phải nhờ vào tín ngưỡng lực cùng khí vận lực đến hộ thân.
Thế nhưng lúc này hắn chỉ nhờ vào việc tìm hiểu kiếm ý ngưng tụ bên trong Hồng Mông kiếm điển là có thể chống cự lại Thái Dương Chân Hỏa.
Ngũ Trang Quan cũng đã hiện ra trước mắt hắn. Chỉ là một tòa đạo quan cực kỳ bình thường, không hề có nửa phần khí thế xa hoa, kiến trúc đơn giản cổ xưa, hoàn toàn thanh tịnh u viễn.
Nhưng làm cho người ta chú ý nhất là bên trong hậu viện có một gốc đại thụ kình thiên, cao tới mấy chục vạn trượng, xuyên qua tầng trời thứ chín, không hề e ngại bị chân viêm thiêu đốt.
- Gốc Nhân Sâm Quả thật quá tốt! Đây là một trong mười tiên thiên linh căn sao? Ta nghe nói từ thời Hồng Mông sơ khai linh căn đầu tiên trên thế gian là Kiến Mộc! Chiều cao chín trăm vạn trượng, thông suốt ba mươi ba thiên thế giới, đứng trên mười đại linh căn, nhưng Cáp Cảnh muốn tuyệt con đường đi thông lên trời, đã chém gãy thần mộc kia. Không thể gặp qua phong thái đó thật quá đáng tiếc!
Ánh mắt trầm tĩnh nhìn Nhân Sâm Thụ một lát, Nhạc Vũ chậm rãi bước vào bên trong Ngũ Trang Quan.
Bên ngoài cửa vẫn còn cảm giác nóng cháy khó chịu nổi, nhưng bên trong cửa lại vô cùng mát mẻ. Nhạc Vũ thu hồi pháp lực, đi thẳng vào trong tiền điện.
Đi chừng trăm trượng liền nhìn thấy tấm biển có bốn chữ "Trấn Nguyên Cổ Điện".
Vẫn theo phong cách đơn giản cổ xưa, hoa văn trang trí giản dị. Đừng nói so với Huyền Thánh Điện của hành cung đế đình, dù là Quan Vân Điện của Quảng Lăng Tông cũng kém khá xa.
Nhưng Nhạc Vũ lại không hề có chút ý khinh thị, vẻ mặt kính nể bước vào bên trong cửa lớn. Chỉ thấy bên trong có vài vị Đại La Kim Tiên hình dáng khác nhau đang phân ra ngồi hai bên trái phải.
Ai cũng nhắm mắt tĩnh tọa, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ khi hắn đi vào mới có hai người hơi hé mắt.
Một người chính là Từ Hàng đạo nhân, đã lâu không gặp tướng mạo càng thêm diễm lệ. Mà người còn lại là một trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi có làn da màu vàng, có thể nhìn lấy được hơi lấp lánh.
Dung mạo kia mặc dù xa lạ đối với Nhạc Vũ, nhưng hắn cũng có thể đại khái đoán ra được thân phận của người này.
Trong mắt Từ Hàng lộ ra lãnh mang, tia sắc bén cơ hồ muốn xuyên thấu thân hình Nhạc Vũ.
Trên mặt người trung niên da vàng lộ ra vẻ tò mò, quan sát Nhạc Vũ từ trên xuống dưới thật kỹ lưỡng. Tuy vẻ mặt như tường hòa, nhưng Nhạc Vũ lại có thể cảm giác thần hồn người này ẩn chứa địch ý.
Hắn không nhìn thẳng hai người này, chỉ hướng chư tiên trong đại điện thi lễ, rồi sau đó trực tiếp bước vào bên trái tìm một vị trí ngồi xuống.
Hội Nguyên đại thọ của Trấn Nguyên Tử, bên trong hồng hoang sẽ có ít nhất hai thành Đại La Kim Tiên đến chúc mừng, còn có vài vị Chuẩn Thánh cũng sẽ tìm đến nơi đây.
Nhạc Vũ cũng không đến mức ở loại trường hợp này còn giữ vẻ tự cao tự đại như trước. Vì thế hắn chọn lựa vị trí không làm giảm đi chức vị phương bắc đại đế, lại không đến mức trêu chọc người chú ý, làm cho người bất mãn.
Trên mặt vài người trong điện đều lộ ra vài phần dị sắc, nhưng không ai nói một lời, tiếp tục tĩnh tọa bất động.
Kể cả Từ Hàng đạo nhân cũng thu liễm ánh mắt, chỉ thoáng chốc từng đạo quang hoa lục tục đáp xuống trước cửa Ngũ Trang Quan.
Lần lượt có người đi vào, cũng mang theo chút ý cười, đều tự tuyển một chỗ ngồi. Liền đem vài chỗ phía trên lộ ra trống trải.
Đa số đều tìm đạo hữu quen biết quây quần nói chuyện hàn huyên. Dần dần, bên trong điện không khí trở nên náo nhiệt vui vẻ, không còn vẻ yên tĩnh như trước đó.
Có tới mấy chục vị Kim Tiên cùng tụ tập một chỗ, trong đó Yêu tiên cũng có hơn mười người, cơ hồ đã toàn bộ ngồi đầy hai bên.
Lại không biết có phải là trùng hợp hay không, chỉ riêng mình Nhạc Vũ ngồi một mình, bị mấy chục người trong điện phủ giống như hữu ý vô ý bài xích bên ngoài.
Quanh người hắn có vài vị Kim Tiên lại đem từng đợt hồn niệm hữu ý vô ý nghiền áp tới.
Trong lòng Nhạc Vũ biết rõ tuy Thiên Đình phụng phù chiếu của Hồng Quân chưởng quản thiên địa, nhưng địa vị bên trong tiên giới lại vô cùng xấu hổ.
Toàn bộ tiên tu lệ thuộc Thiên Đình vô luận đi tới đâu cũng không được đối đãi. Trường hợp như vậy thường luôn cực kỳ biết điều, tìm cách trốn tránh. Chẳng hạn như phương tây Kim Thiên Nguyện Thánh đại đế, dù đang ở gần trong gang tấc nhưng giờ phút này lại không thấy có mặt, chỉ phái sứ giả đến.
Mà giờ phút này sở dĩ vị trí của Nhạc Vũ có vẻ xấu hổ, thứ nhất là bị thân phận liên lụy, thứ hai là vì bản thân hắn có tu vi Thái Ất Chân Tiên, ngồi lẫn một đám Kim Tiên thật có chút chướng mắt. Đổi lại vài năm trước Nhạc Vũ có lẽ còn cảm thấy xấu mặt, nhưng lúc này hắn lại an nhàn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt bình tĩnh, tự rót rượu tự uống một mình.
Kiếm ý trong tâm niệm của hắn bị vài luồng hồn áp mạnh mẽ áp bách tẩy luyện, ngược lại càng thêm ngưng tụ, bộc lộ tài năng.
Dần dần, vài Đại La Kim Tiên ngồi cạnh đều hiện ra vẻ mặt kinh ngạc. Trong mắt mang theo vẻ kinh dị nhìn sang, giữa chân mày đều lộ ra vài phần ngưng trọng cùng kính trọng.
Trong đó có mấy người lặng lẽ thu hồi hồn niệm, nhìn Nhạc Vũ cười hòa nhã.
Nhân sĩ tu hành trong hồng hoang, tuy đa số vì cầu trường sinh mà tu đạo, nhưng bên trong tu tiên giới, lấy việc luôn dùng thực lực nói chuyện, thực lực cường hãn thì thắng.
Nếu có thực lực đầy đủ tự nhiên nên được người tôn trọng.
Nhạc Vũ nhìn mấy người kia thoáng nâng chén xem như đáp lễ, lại vẫn một mình ngồi yên không nói chuyện.
Những người này hắn thật sự không quen biết, tùy tiện chen miệng vào người ta chưa chắc trả lời hắn, cho nên hắn cũng không cần tự rước lấy nhục nhã.
Đột nhiên hắn lại cảm thấy có một đạo ánh mắt băng sương từ bên phải nhìn chăm chú qua bên này.
Nhạc Vũ khẽ chau mày quay đầu nhìn xem, chỉ thấy một nam tử tuấn tú đầu đội tử kim quan, khoác thanh phi hoàng kim chiến giáp vẻ mặt âm lãnh nhìn qua, tuy bị Nhạc Vũ phát hiện nhưng lại không hề có ý tứ muốn tránh né.
Ngược lại hắn còn lộ ra vài phần trào phúng, ẩn hàm vài phần sát khí.
Nhạc Vũ thoáng híp mắt, trong lòng thoáng suy tư, liền biết người kia nhất định là Phục Hải đại thánh không thể nghi ngờ.
Người này cũng là truyền kỳ hồng hoang, tuy bản thân có Long tộc huyết mạch nhưng bởi vì chuyện của cha mẹ hắn, oán hận Long tộc tận xương, cũng không nguyện quy về Long tộc quản hạt.
Hắn dùng đại pháp lực đem toàn bộ Long tộc huyết mạch trong thân thể tiêu trừ hoàn toàn, tự mình cô đọng thành thân thể Ma Giao, khiến trên thế gian xuất hiện thêm một chủng loại thần thú.
Việc này Nhạc Vũ cũng không cho là đúng, nhưng lại sinh lòng bội phục. Tuy là yêu loại nhưng tính cách ngông nghênh, dù trong Nhân tộc cũng thật hiếm thấy.
Ngay cả chính hắn nếu đổi lại thân phận đó cũng chưa chắc có thể làm được như vậy.
Hắn biết được vị yêu thánh kia hơn phân nửa đã biết bộ hạ mình bị Nhạc Vũ chém giết. Nhạc Vũ lại không thèm để ý chút nào, chỉ cầm chén rượu hướng người kia nâng lên mỉm cười, sau đó quay đầu đi. Khiến cho vị Phục Hải yêu thánh vẻ mặt tràn đầy mờ mịt.
Vài khắc sau, bên trong điện phủ đã khôi phục yên tĩnh. Hồn niệm Nhạc Vũ chợt có điều cảm giác, liền nhìn ra ngoài cửa.
Tổng cộng có sáu đạo quang hoa cơ hồ không phân biệt trước sau lục tục bay xuống. Người đầu tiên là Dược Sư Vương Phật từng gặp qua tại Tây Hải, mang theo hai vị Bồ Tác hạ xuống trước cửa Ngũ Trang Quan.
Vị thứ hai là một trung niên đạo nhân thân hình hơi mập mạp, cầm một cây bạch sắc lưu ly đăng, trên mặt mang theo vài phần ý cười tường hòa cùng nhau bước vào Ngũ Trang Quan.
- Đó chính là Nhiên Đăng sao?
Nhạc Vũ không khỏi híp mắt, tuy nói trước đó đã đáp ứng chủ nhân Quy Khư Cung Thủ Chân đạo nhân giải quyết nhân quả, nhưng đối với Nhiên Đăng hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vị thứ ba là một trung niên nhân, khí tức nho nhã, khuôn mặt chữ điền, ôn lương tự chủ, chỉ trong đôi mắt ẩn lộ vài phần ngạo ý.
Nguyên bản Nhạc Vũ không nhận ra vị này, nhưng sau khi trông thấy ở phía sau có La Tuyên đi theo hắn liền lộ ra vài phần hiểu rõ. Mà mười hai viên Định Hải Thần Châu bên trong Diễn Thiên Châu bỗng dưng nhảy lên, trong lòng hắn chợt có điều ngộ ra.
Cầm hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu còn lại nên tạo ra cộng minh, như vậy nhất định trung niên nhân kia chính là Triệu Công Minh.
Cơ hồ Nhạc Vũ lập tức áp chế mười hai viên thần châu đang xao động yên tĩnh xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Ngay sau đó Nhạc Vũ lại nhìn về người thứ tư. Đó là một nữ tử, thân mặc tử bào, mơ hồ dẫn dắt trước mấy người, đi phía đầu tiên. Khí tức hạo đãng cơ hồ áp chế toàn bộ bốn người còn lại.
Nhạc Vũ mỉm cười thu hồi ánh mắt. Có thể làm cho tam giáo đại tiên đều phải cúi thấp hơn một đầu, ngoại trừ Tây Côn Luân, vị Tây Vương Mẫu kia, còn có người nào?
Mà vị thứ năm căn bản không cần suy đoán, chính là Thiên Đình tể chấp Lý Trường Canh. Hạo Thiên thượng đế trấn thủ trung thiên, không thể tự mình đến chúc thọ, phái tể chấp của mình đến đây, cũng không tính là mất cấp bậc lễ nghĩa.
Về phần vị thứ sáu, chính là Tây Hải Long Vương Ngao Khuê. Tuy là Đại La Kim Tiên, cũng thay mặt Long tộc mà đến, xem như thân phận cũng đầy đủ. Lại cực kỳ tự giác rơi lại phía sau mấy người kia mấy bước.
Nhạc Vũ uống cạn chén rượu, đang định rót tiếp, bỗng dưng tâm sinh cảnh báo, quay đầu nhìn lại, rõ ràng nhìn thấy Nhiên Đăng đạo nhân đi vào trong điện, nhíu mày nhìn qua nói:
- Ngươi là người phương nào?
Chương 1074: Chư tiên tập hợp!
- Diễm Trung Tiên La Tuyên!
Nhạc Vũ khẽ nhếch môi, trong lòng thầm nói không ngờ lại xảo đến như thế.
So sánh với hai mươi năm trước, khả năng Khống Hỏa Thuật của người kia lại tinh tiến không ít. Xem tình hình hơn phân nửa đã đem Cửu Dương Chiếu Thiên Ấn hàng phục xong.
Khoảng cách với Đại La Kim Tiên chỉ còn khoảng nửa bước.
Ánh mắt hắn lạnh như băng liếc qua La Tuyên, một tia hồn niệm cực kỳ sắc bén theo ánh mắt xuyên thẳng tới. Tiếp theo chỉ nghe một tiếng vang trầm đục, thân ảnh hai người thoáng chấn động, La Tuyên bật lui ra sau mấy bước, sắc mặt bỗng dưng đại biến.
Mà Nhạc Vũ chỉ hừ khẽ một tiếng, một đạo thủy lam kiếm hoa đồng thời từ trong tay áo xuyên ra.
Tay nắm chặt chuôi kiếm, miệng niệm khẩu quyết, kiếm ý kiếm thế chỉ trong thoáng chốc đã tăng lên tới cực điểm.
Ngay khi Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí truyền vào Thủy Vân kiếm cuồn cuộn muốn bắn ra, trong lòng Nhạc Vũ chợt động, liền tán đi pháp lực toàn thân.
Vô số Tam Túc Kim Ô vẫn tràn xuống, Nhạc Vũ cũng không thèm để ý chút nào, thu Thủy Vân kiếm vào trong tay áo.
Ngay khi đàn hỏa điểu sắp bắn trúng thân thể hắn, trên đỉnh Vạn Thọ sơn bỗng dưng truyền ra một tiếng hừ nhẹ.
Chỉ một thoáng, toàn bộ liệt viêm nóng cháy trên không trung đều biến mất, tiêu tán vô tung.
Bầu trời khôi phục lại sáng sủa, giống như đàn hỏa điểu chưa từng tồn tại bao giờ.
Nhạc Vũ đưa tay phủi phủi tay áo, nhìn La Tuyên mỉm cười, tiếp tục hướng đỉnh núi bay đi.
Khóe mắt hắn chỉ thấy vị Diễm Trung Tiên kia sắc mặt xanh mét, không thèm quản tới, hắn xuyên qua tầng trời thứ tám.
Thái Dương Chân Viêm nơi này còn nóng cháy gấp mười so với tầng thứ bảy. Nếu đổi lại trong dĩ vãng, không dùng linh bảo cùng Ngũ Sắc Thần Quang, Nhạc Vũ phải nhờ vào tín ngưỡng lực cùng khí vận lực đến hộ thân.
Thế nhưng lúc này hắn chỉ nhờ vào việc tìm hiểu kiếm ý ngưng tụ bên trong Hồng Mông kiếm điển là có thể chống cự lại Thái Dương Chân Hỏa.
Ngũ Trang Quan cũng đã hiện ra trước mắt hắn. Chỉ là một tòa đạo quan cực kỳ bình thường, không hề có nửa phần khí thế xa hoa, kiến trúc đơn giản cổ xưa, hoàn toàn thanh tịnh u viễn.
Nhưng làm cho người ta chú ý nhất là bên trong hậu viện có một gốc đại thụ kình thiên, cao tới mấy chục vạn trượng, xuyên qua tầng trời thứ chín, không hề e ngại bị chân viêm thiêu đốt.
- Gốc Nhân Sâm Quả thật quá tốt! Đây là một trong mười tiên thiên linh căn sao? Ta nghe nói từ thời Hồng Mông sơ khai linh căn đầu tiên trên thế gian là Kiến Mộc! Chiều cao chín trăm vạn trượng, thông suốt ba mươi ba thiên thế giới, đứng trên mười đại linh căn, nhưng Cáp Cảnh muốn tuyệt con đường đi thông lên trời, đã chém gãy thần mộc kia. Không thể gặp qua phong thái đó thật quá đáng tiếc!
Ánh mắt trầm tĩnh nhìn Nhân Sâm Thụ một lát, Nhạc Vũ chậm rãi bước vào bên trong Ngũ Trang Quan.
Bên ngoài cửa vẫn còn cảm giác nóng cháy khó chịu nổi, nhưng bên trong cửa lại vô cùng mát mẻ. Nhạc Vũ thu hồi pháp lực, đi thẳng vào trong tiền điện.
Đi chừng trăm trượng liền nhìn thấy tấm biển có bốn chữ "Trấn Nguyên Cổ Điện".
Vẫn theo phong cách đơn giản cổ xưa, hoa văn trang trí giản dị. Đừng nói so với Huyền Thánh Điện của hành cung đế đình, dù là Quan Vân Điện của Quảng Lăng Tông cũng kém khá xa.
Nhưng Nhạc Vũ lại không hề có chút ý khinh thị, vẻ mặt kính nể bước vào bên trong cửa lớn. Chỉ thấy bên trong có vài vị Đại La Kim Tiên hình dáng khác nhau đang phân ra ngồi hai bên trái phải.
Ai cũng nhắm mắt tĩnh tọa, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ khi hắn đi vào mới có hai người hơi hé mắt.
Một người chính là Từ Hàng đạo nhân, đã lâu không gặp tướng mạo càng thêm diễm lệ. Mà người còn lại là một trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi có làn da màu vàng, có thể nhìn lấy được hơi lấp lánh.
Dung mạo kia mặc dù xa lạ đối với Nhạc Vũ, nhưng hắn cũng có thể đại khái đoán ra được thân phận của người này.
Trong mắt Từ Hàng lộ ra lãnh mang, tia sắc bén cơ hồ muốn xuyên thấu thân hình Nhạc Vũ.
Trên mặt người trung niên da vàng lộ ra vẻ tò mò, quan sát Nhạc Vũ từ trên xuống dưới thật kỹ lưỡng. Tuy vẻ mặt như tường hòa, nhưng Nhạc Vũ lại có thể cảm giác thần hồn người này ẩn chứa địch ý.
Hắn không nhìn thẳng hai người này, chỉ hướng chư tiên trong đại điện thi lễ, rồi sau đó trực tiếp bước vào bên trái tìm một vị trí ngồi xuống.
Hội Nguyên đại thọ của Trấn Nguyên Tử, bên trong hồng hoang sẽ có ít nhất hai thành Đại La Kim Tiên đến chúc mừng, còn có vài vị Chuẩn Thánh cũng sẽ tìm đến nơi đây.
Nhạc Vũ cũng không đến mức ở loại trường hợp này còn giữ vẻ tự cao tự đại như trước. Vì thế hắn chọn lựa vị trí không làm giảm đi chức vị phương bắc đại đế, lại không đến mức trêu chọc người chú ý, làm cho người bất mãn.
Trên mặt vài người trong điện đều lộ ra vài phần dị sắc, nhưng không ai nói một lời, tiếp tục tĩnh tọa bất động.
Kể cả Từ Hàng đạo nhân cũng thu liễm ánh mắt, chỉ thoáng chốc từng đạo quang hoa lục tục đáp xuống trước cửa Ngũ Trang Quan.
Lần lượt có người đi vào, cũng mang theo chút ý cười, đều tự tuyển một chỗ ngồi. Liền đem vài chỗ phía trên lộ ra trống trải.
Đa số đều tìm đạo hữu quen biết quây quần nói chuyện hàn huyên. Dần dần, bên trong điện không khí trở nên náo nhiệt vui vẻ, không còn vẻ yên tĩnh như trước đó.
Có tới mấy chục vị Kim Tiên cùng tụ tập một chỗ, trong đó Yêu tiên cũng có hơn mười người, cơ hồ đã toàn bộ ngồi đầy hai bên.
Lại không biết có phải là trùng hợp hay không, chỉ riêng mình Nhạc Vũ ngồi một mình, bị mấy chục người trong điện phủ giống như hữu ý vô ý bài xích bên ngoài.
Quanh người hắn có vài vị Kim Tiên lại đem từng đợt hồn niệm hữu ý vô ý nghiền áp tới.
Trong lòng Nhạc Vũ biết rõ tuy Thiên Đình phụng phù chiếu của Hồng Quân chưởng quản thiên địa, nhưng địa vị bên trong tiên giới lại vô cùng xấu hổ.
Toàn bộ tiên tu lệ thuộc Thiên Đình vô luận đi tới đâu cũng không được đối đãi. Trường hợp như vậy thường luôn cực kỳ biết điều, tìm cách trốn tránh. Chẳng hạn như phương tây Kim Thiên Nguyện Thánh đại đế, dù đang ở gần trong gang tấc nhưng giờ phút này lại không thấy có mặt, chỉ phái sứ giả đến.
Mà giờ phút này sở dĩ vị trí của Nhạc Vũ có vẻ xấu hổ, thứ nhất là bị thân phận liên lụy, thứ hai là vì bản thân hắn có tu vi Thái Ất Chân Tiên, ngồi lẫn một đám Kim Tiên thật có chút chướng mắt. Đổi lại vài năm trước Nhạc Vũ có lẽ còn cảm thấy xấu mặt, nhưng lúc này hắn lại an nhàn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt bình tĩnh, tự rót rượu tự uống một mình.
Kiếm ý trong tâm niệm của hắn bị vài luồng hồn áp mạnh mẽ áp bách tẩy luyện, ngược lại càng thêm ngưng tụ, bộc lộ tài năng.
Dần dần, vài Đại La Kim Tiên ngồi cạnh đều hiện ra vẻ mặt kinh ngạc. Trong mắt mang theo vẻ kinh dị nhìn sang, giữa chân mày đều lộ ra vài phần ngưng trọng cùng kính trọng.
Trong đó có mấy người lặng lẽ thu hồi hồn niệm, nhìn Nhạc Vũ cười hòa nhã.
Nhân sĩ tu hành trong hồng hoang, tuy đa số vì cầu trường sinh mà tu đạo, nhưng bên trong tu tiên giới, lấy việc luôn dùng thực lực nói chuyện, thực lực cường hãn thì thắng.
Nếu có thực lực đầy đủ tự nhiên nên được người tôn trọng.
Nhạc Vũ nhìn mấy người kia thoáng nâng chén xem như đáp lễ, lại vẫn một mình ngồi yên không nói chuyện.
Những người này hắn thật sự không quen biết, tùy tiện chen miệng vào người ta chưa chắc trả lời hắn, cho nên hắn cũng không cần tự rước lấy nhục nhã.
Đột nhiên hắn lại cảm thấy có một đạo ánh mắt băng sương từ bên phải nhìn chăm chú qua bên này.
Nhạc Vũ khẽ chau mày quay đầu nhìn xem, chỉ thấy một nam tử tuấn tú đầu đội tử kim quan, khoác thanh phi hoàng kim chiến giáp vẻ mặt âm lãnh nhìn qua, tuy bị Nhạc Vũ phát hiện nhưng lại không hề có ý tứ muốn tránh né.
Ngược lại hắn còn lộ ra vài phần trào phúng, ẩn hàm vài phần sát khí.
Nhạc Vũ thoáng híp mắt, trong lòng thoáng suy tư, liền biết người kia nhất định là Phục Hải đại thánh không thể nghi ngờ.
Người này cũng là truyền kỳ hồng hoang, tuy bản thân có Long tộc huyết mạch nhưng bởi vì chuyện của cha mẹ hắn, oán hận Long tộc tận xương, cũng không nguyện quy về Long tộc quản hạt.
Hắn dùng đại pháp lực đem toàn bộ Long tộc huyết mạch trong thân thể tiêu trừ hoàn toàn, tự mình cô đọng thành thân thể Ma Giao, khiến trên thế gian xuất hiện thêm một chủng loại thần thú.
Việc này Nhạc Vũ cũng không cho là đúng, nhưng lại sinh lòng bội phục. Tuy là yêu loại nhưng tính cách ngông nghênh, dù trong Nhân tộc cũng thật hiếm thấy.
Ngay cả chính hắn nếu đổi lại thân phận đó cũng chưa chắc có thể làm được như vậy.
Hắn biết được vị yêu thánh kia hơn phân nửa đã biết bộ hạ mình bị Nhạc Vũ chém giết. Nhạc Vũ lại không thèm để ý chút nào, chỉ cầm chén rượu hướng người kia nâng lên mỉm cười, sau đó quay đầu đi. Khiến cho vị Phục Hải yêu thánh vẻ mặt tràn đầy mờ mịt.
Vài khắc sau, bên trong điện phủ đã khôi phục yên tĩnh. Hồn niệm Nhạc Vũ chợt có điều cảm giác, liền nhìn ra ngoài cửa.
Tổng cộng có sáu đạo quang hoa cơ hồ không phân biệt trước sau lục tục bay xuống. Người đầu tiên là Dược Sư Vương Phật từng gặp qua tại Tây Hải, mang theo hai vị Bồ Tác hạ xuống trước cửa Ngũ Trang Quan.
Vị thứ hai là một trung niên đạo nhân thân hình hơi mập mạp, cầm một cây bạch sắc lưu ly đăng, trên mặt mang theo vài phần ý cười tường hòa cùng nhau bước vào Ngũ Trang Quan.
- Đó chính là Nhiên Đăng sao?
Nhạc Vũ không khỏi híp mắt, tuy nói trước đó đã đáp ứng chủ nhân Quy Khư Cung Thủ Chân đạo nhân giải quyết nhân quả, nhưng đối với Nhiên Đăng hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vị thứ ba là một trung niên nhân, khí tức nho nhã, khuôn mặt chữ điền, ôn lương tự chủ, chỉ trong đôi mắt ẩn lộ vài phần ngạo ý.
Nguyên bản Nhạc Vũ không nhận ra vị này, nhưng sau khi trông thấy ở phía sau có La Tuyên đi theo hắn liền lộ ra vài phần hiểu rõ. Mà mười hai viên Định Hải Thần Châu bên trong Diễn Thiên Châu bỗng dưng nhảy lên, trong lòng hắn chợt có điều ngộ ra.
Cầm hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu còn lại nên tạo ra cộng minh, như vậy nhất định trung niên nhân kia chính là Triệu Công Minh.
Cơ hồ Nhạc Vũ lập tức áp chế mười hai viên thần châu đang xao động yên tĩnh xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Ngay sau đó Nhạc Vũ lại nhìn về người thứ tư. Đó là một nữ tử, thân mặc tử bào, mơ hồ dẫn dắt trước mấy người, đi phía đầu tiên. Khí tức hạo đãng cơ hồ áp chế toàn bộ bốn người còn lại.
Nhạc Vũ mỉm cười thu hồi ánh mắt. Có thể làm cho tam giáo đại tiên đều phải cúi thấp hơn một đầu, ngoại trừ Tây Côn Luân, vị Tây Vương Mẫu kia, còn có người nào?
Mà vị thứ năm căn bản không cần suy đoán, chính là Thiên Đình tể chấp Lý Trường Canh. Hạo Thiên thượng đế trấn thủ trung thiên, không thể tự mình đến chúc thọ, phái tể chấp của mình đến đây, cũng không tính là mất cấp bậc lễ nghĩa.
Về phần vị thứ sáu, chính là Tây Hải Long Vương Ngao Khuê. Tuy là Đại La Kim Tiên, cũng thay mặt Long tộc mà đến, xem như thân phận cũng đầy đủ. Lại cực kỳ tự giác rơi lại phía sau mấy người kia mấy bước.
Nhạc Vũ uống cạn chén rượu, đang định rót tiếp, bỗng dưng tâm sinh cảnh báo, quay đầu nhìn lại, rõ ràng nhìn thấy Nhiên Đăng đạo nhân đi vào trong điện, nhíu mày nhìn qua nói:
- Ngươi là người phương nào?
Bình luận truyện