Quân Lâm Thiên Hạ
- Bệ hạ! Kỳ thật lần này do Huyền Nữ nương nương gấp gáp khẩn trương nên mới lỗ mãng như vậy, thật sự là có chút bất đắc dĩ…
Lý Trường Canh nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Cửu Hoa tán nhân, liền biết việc này đối phương còn chưa hay biết, lại cười khổ giải thích:
- Cửu Hoa đạo hữu ước chừng còn không biết cuộc đại chiến tại Long mộ trước đó Thiên Đế cũng tham dự bên trong. Cuối cùng lại thảm bại mà về, ngay cả Thiên Đế ấn tỳ cũng bị người đoạt đi…
Không khí lạnh cứng nơi này đã sớm hấp dẫn hơn trăm vị Đại La Kim Tiên đến quan sát, Nhạc Vũ dùng một chưởng đánh bay Cửu Thiên Huyền Nữ càng làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này Lý Trường Canh nói chuyện cũng không cố ý che lấp, khiến đông đảo Kim Tiên đều vô cùng kinh ngạc.
Cuộc đại chiến bên trong Long mộ một năm trước trong hồng hoang phàm là những người có cảm ứng đều chú ý tới, nhưng không hiểu rõ nội tình.
Mà giờ khắc này lời nói trong miệng Lý Trường Canh càng phảng phất giống như có kiếp lôi tột cùng đánh xuống làm người người đều cứng lưỡi trố mắt.
Thiên Đế bại trận, Trấn Thiên Tỳ bị người cưỡng đoạt, thật sự làm kẻ khác khó thể tin tưởng.
Lý Trường Canh như hữu ý vô ý quét mắt nhìn mọi người, sau đó thở dài một tiếng nói:
- Nói ra thật xấu hổ! Người khiến cho Thiên Đế thua bại mà về chỉ có tu vi Đại La Kim Tiên, thậm chí còn có thể chưa đạt tới Kim Tiên. Hắn mượn dùng Tổ Long nguyên hồn cùng Vạn Long đại trận đánh Thiên Đế không còn lực hoàn thủ. Hiện giờ chỉ biết người kia có được Tổ Long huyết mạch, có thể thi triển Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp, hơn phân nửa là người của Long tộc. Ngoài ra người kia còn có một mặt Côn Luân Kính, đồng dạng huyễn thuật thông thần. Gần đây người của Thiên Đình mỗi ngày đều tìm tòi tại Nam Hải nhưng không tìm ra manh mối. Huyền Nữ nương nương bởi vì chuyện này có chút phiền lòng nóng nảy, luôn có điều nghi ngờ đối với Huyền Thánh bệ hạ, cho nên mới có cử chỉ thất lễ hôm nay! Cũng may hiện giờ hiểu lầm đã cởi bỏ, xin Huyền Thánh bệ hạ hiểu rõ bỏ qua…
- Hiện tại biết được bệ hạ tu luyện chính là Huyễn Nguyệt Ngưng Chân Pháp, có thể xác thực chứng minh bệ hạ không phải là người đã đoạt đi Trấn Thiên Tỳ phải không? Trường Canh đạo hữu, hiện giờ ngươi ngày càng hoa ngôn xảo ngữ, thật sự biết tìm cơ hội giải vây cho Hạo Thiên kia!
Nhìn thấy trên mặt Lý Trường Canh lộ ra vẻ xấu hổ, Cửu Hoa tán nhân không khỏi cười trào phúng, ngay sau đó lại im lặng không nói tiếp.
Nhạc Vũ vẫn cầm kiếm đứng thẳng, ánh mắt sắc bén như đao nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ. Trong mắt lộ ra sát khí âm trầm, giống như đang suy nghĩ sâu xa.
Ngay khi Cửu Thiên Huyền Nữ cảm giác nội tâm rét lạnh, không khí càng ngày càng lạnh lẽo, trên bầu trời lại giáng xuống một đóa quang hoa. Thanh âm Lục Áp cười khẽ vang vọng phía chân trời:
- Chư vị đạo hữu, Lục Áp đến chậm còn xin thứ tội!
Lý Trường Canh cùng Cửu Thiên Huyền Nữ thấy thế đều khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cửu Hoa tán nhân cũng thoáng cau mày xoay người nói:
- Nơi này dù sao cũng là Phương Trượng Tiên Thành, Lục Áp đạo quân chính là chủ nhân, lúc này động thủ dù sao có chút không tiện. Việc lần này tạm thời bỏ qua được không?
Nhạc Vũ chỉ thoáng do dự chốc lát, sát ý trong mắt thoáng thu liễm, thu lại Thủy Vân kiếm cùng Tứ Ngạo Tuyệt Kiếm vào trong tay áo, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng:
- Cũng được! Việc này tạm thời ghi nhớ, Huyền Nữ nương nương, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa! Nếu còn có lần sau, Uyên Minh ta dù liều lĩnh cũng phải lấy tính mạng của ngươi!
Vừa nói xong liền phất tay áo rời đi, theo Cửu Hoa tán nhân đi về địa phương tụ họp.
Cửu Thiên Huyền Nữ vừa nghe vậy khí tức chợt cứng lại, ngay sau đó bừng tỉnh, người trước mắt tuy là bắc phương An Thiên Huyền Thánh đại đế nhưng một thân tu vi cũng chỉ mới đạt tới Huyền Tiên.
Nhưng mới vừa rồi cả thân thể nàng lại hoàn toàn bị khí thế của Uyên Minh chặt chẽ áp chế. Rõ ràng bị người tát một chưởng, phải chịu nhục nhã vô cùng nhưng lại không hề dám lên tiếng nói.
Sắc mặt nàng không khỏi đỏ lên, vẻ tức giận trong mắt chớp lóe, tràn đầy không cam lòng.
- Huyền Nữ nương nương đang cảm giác có chút ngoài ý muốn?
Lý Trường Canh đứng bên cạnh khẽ mỉm cười nói:
- Nếu ngươi biết được vị bệ hạ này năm xưa mới nhậm chức An Thiên Huyền Thánh đại đế vẫn chỉ là Ngọc Tiên cảnh giới thì đã dám cùng ta cò kè mặc cả, thật sự không thể tưởng tượng. Tu vi yếu ớt nhưng lại tràn đầy khí thế, giống như có thể áp đảo hết thảy! Không chút sợ hãi lại hiểu được đạo lý tiến lui, cũng không phải lỗ mãng đánh thẳng. Lúc đầu ta thậm chí đã có cảm giác người này trời sinh là phải ngồi lên vị trí đại đế Thiên Đình nhất phương. Hiện giờ nghĩ đến đúng là đã có chút khinh thường vị bệ hạ này!
Cửu Thiên Huyền Nữ thoáng ngạc nhiên với ngữ khí của Lý Trường Canh, tiếp đó nghe hắn chuyển giọng nói:
- Ngươi cũng không cần cảm thấy mình chịu nhục, người này được lão hữu của ta chân truyền. Thành tựu ngày sau chỉ sợ đồ đệ còn giỏi hơn sư tôn, không phải Cửu Thiên Huyền Nữ ngươi có thể kề vai. Lão phu vẫn cho rằng Hạo Thiên bệ hạ vẫn luôn nghi kỵ hắn, không khỏi có vẻ quá đố kỵ người tài. Hiện nay mới biết được bệ hạ chỉ sợ đã sớm nhìn thấu, nếu mặc kệ người này lớn dần, sẽ trở thành đại địch bình sinh của hắn. Luận đến ánh mắt nhìn người, ta thật không bằng bệ hạ!
Bỗng dưng thở dài một tiếng, Lý Trường Canh cũng lắc mình rời đi. Cửu Thiên Huyền Nữ lại trở nên trầm ngâm, ánh mắt ngơ ngẩn ngẫu nhiên lóe ra vẻ sáng bóng lại biến thành vô cùng âm trầm.
…
Ở địa phương chúng tiên tụ tập trao đổi vật, được tuyển ngay trung ương mật cảnh, trong một tòa đình các rộng lớn.
Vừa lúc được xây dựng ở nơi cao nhất.
Toàn bộ khung cảnh bên trong thế giới này đều có thể nhìn thấy rõ ràng không sót chút gì.
Cửu Hoa tán nhân cũng không vội vàng gia nhập, chỉ lắc mình đi tới cạnh đình các không xa bỗng nhiên dừng lại thân hình, tiếp theo thở dài nói:
- Nhớ rõ hơn mười vạn năm trước Trường Canh tiền bối cũng là nhân vật hoành hành tuyệt đỉnh hung hãn, thời thượng cổ còn giết chóc vô số. Vô số thái cổ đại năng đã vẫn lạc trong tay của hắn. Cửu Hoa vốn vô cùng bội phục, giao kết với nhau tâm đầu ý hợp, sau lại nghe nói người này đột nhiên ẩn cư bên trong chư thiên tinh tú, thậm chí còn dốc sức cho Thiên Đình, thật sự không hiểu lý do. Thậm chí có một đoạn thời gian còn khinh thường cách làm của hắn, hoàn toàn chặt đứt giao tình. Cho tới hôm nay mới hiểu được, cho dù những nhân vật có một không hai như chúng ta ở trong hồng hoang, cũng có thật nhiều chỗ bị bất đắc dĩ. Suốt mấy vạn năm thời gian những góc cạnh sắc bén của bản thân đều có thể bị mài bình…
Nhạc Vũ cũng dùng Súc Địa Pháp đứng bên cạnh Cửu Hoa, biết được hiện tại hắn không phải có ý tứ cần người khuyên giải, chỉ là muốn tìm người nói chuyện, vì vậy không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
- Thật không ngờ hôm nay gặp mặt, cũng không nói được với hắn nửa câu.
Cười tự giễu, sắc mặt Cửu Hoa chân nhân chợt khôi phục lại vẻ cười thản nhiên:
- Nhưng vừa rồi bệ hạ tát Cửu Thiên Huyền Nữ một chưởng thật sự làm lòng người sảng khoái. Năm xưa ta bị nàng tính kế, kết quả trong cuộc chiến Trục Lộc Nguyên lây dính đại nhân quả. Nhưng mấy người kia lại nói chuyện không giữ lời, cuối cùng hai tay trống trợn, nửa điểm công đức cũng không có, trái lại còn làm bản thân rơi vào một thân nghiệp lực nặng nề vô cùng, không cách nào trảm chém ác thi! Hận nàng tận xương cốt, nhưng lại không cách nào động tới nàng. Hành động hôm nay của bệ hạ thật làm lòng người trút giận!
Trong lòng Nhạc Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lời nói kia hắn cũng suy đoán được một phần. Hơn nữa ân oán giữa hai người họ chỉ sợ còn xa không chỉ đơn giản như lời nói của Cửu Hoa. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
Nhưng việc này lòng dạ hiểu rõ là được, không cần phải nói ra làm người ta xấu hổ.
Mà giờ khắc này ngữ khí của Cửu Hoa lại chuyển sang trầm ách:
- Ta nguyên nói thuận theo thiên đạo cầu một lần trường tồn hậu thế cũng xem như không sai. Nhưng một tát hôm nay chứng kiến cũng đánh tỉnh ta. Buồn cười Cửu Hoa ta năm xưa tự phụ hào hùng, không ngờ cuối cùng lại biến thành bộ dáng như hôm nay. Cứ dây dưa lây lất sợ đầu sợ đuôi, vượt qua một đời. Đợi đến khi thời đại sát kiếp tận thế tiến đến, kỳ thật cũng không còn ý nghĩa gì. Dù sao sau khi hồng hoang mất đi, cũng không tránh khỏi diệt vong. Chẳng thà cứ bất cứ giá nào, khoái ý ân cừu một phen, cùng thiên đạo tranh thử một lần. Cho dù thân tử đạo tiêu cũng chết thật thống khoái!
Nhạc Vũ bật cười, trong lời nói của Cửu Hoa tán nhân thật hào khí ngập trời, thật không phụ thanh danh uy chấn nhất phương hào hùng năm đó.
Sau khi Cửu Hoa dứt lời cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp bước vào bên trong đình các, Nhạc Vũ cũng theo sát phía sau lắc mình đi vào.
Trăm năm trước hắn ở tại Vạn Thọ sơn Ngũ Trang Quan tham dự đại thọ của Trấn Nguyên Tử, tuy là đại đế tôn sư nhưng lại chỉ có thể cùng những Đại La Kim Tiên chen chúc chung một chỗ.
Sau trăm năm, hắn đã đưa thân gia nhập hồng hoang, thực lực đã nằm trong hàng ngũ những người tuyệt đỉnh nhất.
Hắn trực tiếp ngồi ngay bên tay trái Lục Áp lại không ai dám nói nửa lời.
Nhìn thấy Nhạc Vũ, Cửu Hoa cùng Cửu Thiên Huyền Nữ và Lý Trường Canh đều đã đến, Lục Áp làm như không hay biết tranh chấp giữa bọn họ vừa rồi, chỉ cười không ngớt.
Mà vị trí đầu não nơi này cũng đã có hơn mười vị Hỗn Độn Kim Tiên đang ngồi, phần lớn là những người Nhạc Vũ chưa gặp qua, còn có một vị sắc mặt hơi trắng xanh, dáng người anh tuấn khỏe mạnh, hai mắt sáng rực thần quang.
Ngay lập tức Nhạc Vũ liền cảm giác được Long tộc huyết mạch nồng đậm trong thân thể người này.
- Thanh Long hóa thân?
Ánh mắt Nhạc Vũ co rụt lại, có chút ngoài ý muốn. Long tộc huyết mạch trong cơ thể luôn là tự phát phản ứng, cũng may hắn có Côn Luân Kính trấn áp, thật sự không cần sợ bị đối phương phát hiện.
Chỉ thoáng chốc các vị Kim Tiên đều đã ngồi vào chỗ. Lục Áp nâng chén mời mọi người cùng uống, sau ba lượt mới cười nói:
- Ta biết chư vị vì kiện bảo bối trong tay ta mà đến! Không thấy vật kia chỉ sợ sẽ không chịu bỏ qua với ta. Năm xưa Lục Áp tìm được bảo vật này, cũng là dùng xây dựng một động thiên đạo phủ. Chẳng qua hôm nay đã có Long Thai động thiên trong tay, vật ấy tự nhiên không cần dùng tới. Vì vậy mới nảy sinh ý nghĩ đem bán ra, đổi lại một phần tuyệt đỉnh linh bảo.
Nhạc Vũ bỗng dưng ngồi thẳng người, nhìn chăm chú qua Lục Áp. Mà giờ khắc này thật nhiều Kim Tiên cũng cùng phản ứng như thế.
Ngay cả Cửu Hoa vốn chỉ có ý định đến đây tương trợ Nhạc Vũ lấy vật, cũng không có ý tự mình tranh lấy, nhưng nghe lời nói của Lục Áp trong mắt hắn cũng lộ ra vẻ tò mò.
Âm thanh trong đình các bỗng dưng tĩnh mịch, mà Lục Áp lại cười nhẹ, lấy ra một vật bên trong tu di không gian của mình.
Chính là dùng không gian pháp thu tấm bia đá chỉ còn lại ba xích, vật thể màu tím nằm gọn trong tay Lục Áp, cũng không giống ngọc hay giống đá, toàn thân tản ra thất thải hào quang.
Nhưng lại khiến cho mật cảnh thế giới do những Đại La Kim Tiên mở ra không ngừng vặn vẹo chấn động.
Chỉ nghe thanh âm của Lục Áp lại thản nhiên giải thích:
- Vật trong tay ta tuy không phải đệ nhất linh bi trong thế gian, không thể thành tựu công đức, nhưng cũng không phải sát phạt khí. Lại là tiên thiên siêu phẩm kỳ bảo, có dị năng khác. Đủ làm những nhân vật dưới Đạo tổ thánh nhân ham muốn có được!
Chương 1175: Tiên Thiên Linh Bi
- Bệ hạ! Kỳ thật lần này do Huyền Nữ nương nương gấp gáp khẩn trương nên mới lỗ mãng như vậy, thật sự là có chút bất đắc dĩ…
Lý Trường Canh nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Cửu Hoa tán nhân, liền biết việc này đối phương còn chưa hay biết, lại cười khổ giải thích:
- Cửu Hoa đạo hữu ước chừng còn không biết cuộc đại chiến tại Long mộ trước đó Thiên Đế cũng tham dự bên trong. Cuối cùng lại thảm bại mà về, ngay cả Thiên Đế ấn tỳ cũng bị người đoạt đi…
Không khí lạnh cứng nơi này đã sớm hấp dẫn hơn trăm vị Đại La Kim Tiên đến quan sát, Nhạc Vũ dùng một chưởng đánh bay Cửu Thiên Huyền Nữ càng làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này Lý Trường Canh nói chuyện cũng không cố ý che lấp, khiến đông đảo Kim Tiên đều vô cùng kinh ngạc.
Cuộc đại chiến bên trong Long mộ một năm trước trong hồng hoang phàm là những người có cảm ứng đều chú ý tới, nhưng không hiểu rõ nội tình.
Mà giờ khắc này lời nói trong miệng Lý Trường Canh càng phảng phất giống như có kiếp lôi tột cùng đánh xuống làm người người đều cứng lưỡi trố mắt.
Thiên Đế bại trận, Trấn Thiên Tỳ bị người cưỡng đoạt, thật sự làm kẻ khác khó thể tin tưởng.
Lý Trường Canh như hữu ý vô ý quét mắt nhìn mọi người, sau đó thở dài một tiếng nói:
- Nói ra thật xấu hổ! Người khiến cho Thiên Đế thua bại mà về chỉ có tu vi Đại La Kim Tiên, thậm chí còn có thể chưa đạt tới Kim Tiên. Hắn mượn dùng Tổ Long nguyên hồn cùng Vạn Long đại trận đánh Thiên Đế không còn lực hoàn thủ. Hiện giờ chỉ biết người kia có được Tổ Long huyết mạch, có thể thi triển Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp, hơn phân nửa là người của Long tộc. Ngoài ra người kia còn có một mặt Côn Luân Kính, đồng dạng huyễn thuật thông thần. Gần đây người của Thiên Đình mỗi ngày đều tìm tòi tại Nam Hải nhưng không tìm ra manh mối. Huyền Nữ nương nương bởi vì chuyện này có chút phiền lòng nóng nảy, luôn có điều nghi ngờ đối với Huyền Thánh bệ hạ, cho nên mới có cử chỉ thất lễ hôm nay! Cũng may hiện giờ hiểu lầm đã cởi bỏ, xin Huyền Thánh bệ hạ hiểu rõ bỏ qua…
- Hiện tại biết được bệ hạ tu luyện chính là Huyễn Nguyệt Ngưng Chân Pháp, có thể xác thực chứng minh bệ hạ không phải là người đã đoạt đi Trấn Thiên Tỳ phải không? Trường Canh đạo hữu, hiện giờ ngươi ngày càng hoa ngôn xảo ngữ, thật sự biết tìm cơ hội giải vây cho Hạo Thiên kia!
Nhìn thấy trên mặt Lý Trường Canh lộ ra vẻ xấu hổ, Cửu Hoa tán nhân không khỏi cười trào phúng, ngay sau đó lại im lặng không nói tiếp.
Nhạc Vũ vẫn cầm kiếm đứng thẳng, ánh mắt sắc bén như đao nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ. Trong mắt lộ ra sát khí âm trầm, giống như đang suy nghĩ sâu xa.
Ngay khi Cửu Thiên Huyền Nữ cảm giác nội tâm rét lạnh, không khí càng ngày càng lạnh lẽo, trên bầu trời lại giáng xuống một đóa quang hoa. Thanh âm Lục Áp cười khẽ vang vọng phía chân trời:
- Chư vị đạo hữu, Lục Áp đến chậm còn xin thứ tội!
Lý Trường Canh cùng Cửu Thiên Huyền Nữ thấy thế đều khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cửu Hoa tán nhân cũng thoáng cau mày xoay người nói:
- Nơi này dù sao cũng là Phương Trượng Tiên Thành, Lục Áp đạo quân chính là chủ nhân, lúc này động thủ dù sao có chút không tiện. Việc lần này tạm thời bỏ qua được không?
Nhạc Vũ chỉ thoáng do dự chốc lát, sát ý trong mắt thoáng thu liễm, thu lại Thủy Vân kiếm cùng Tứ Ngạo Tuyệt Kiếm vào trong tay áo, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng:
- Cũng được! Việc này tạm thời ghi nhớ, Huyền Nữ nương nương, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa! Nếu còn có lần sau, Uyên Minh ta dù liều lĩnh cũng phải lấy tính mạng của ngươi!
Vừa nói xong liền phất tay áo rời đi, theo Cửu Hoa tán nhân đi về địa phương tụ họp.
Cửu Thiên Huyền Nữ vừa nghe vậy khí tức chợt cứng lại, ngay sau đó bừng tỉnh, người trước mắt tuy là bắc phương An Thiên Huyền Thánh đại đế nhưng một thân tu vi cũng chỉ mới đạt tới Huyền Tiên.
Nhưng mới vừa rồi cả thân thể nàng lại hoàn toàn bị khí thế của Uyên Minh chặt chẽ áp chế. Rõ ràng bị người tát một chưởng, phải chịu nhục nhã vô cùng nhưng lại không hề dám lên tiếng nói.
Sắc mặt nàng không khỏi đỏ lên, vẻ tức giận trong mắt chớp lóe, tràn đầy không cam lòng.
- Huyền Nữ nương nương đang cảm giác có chút ngoài ý muốn?
Lý Trường Canh đứng bên cạnh khẽ mỉm cười nói:
- Nếu ngươi biết được vị bệ hạ này năm xưa mới nhậm chức An Thiên Huyền Thánh đại đế vẫn chỉ là Ngọc Tiên cảnh giới thì đã dám cùng ta cò kè mặc cả, thật sự không thể tưởng tượng. Tu vi yếu ớt nhưng lại tràn đầy khí thế, giống như có thể áp đảo hết thảy! Không chút sợ hãi lại hiểu được đạo lý tiến lui, cũng không phải lỗ mãng đánh thẳng. Lúc đầu ta thậm chí đã có cảm giác người này trời sinh là phải ngồi lên vị trí đại đế Thiên Đình nhất phương. Hiện giờ nghĩ đến đúng là đã có chút khinh thường vị bệ hạ này!
Cửu Thiên Huyền Nữ thoáng ngạc nhiên với ngữ khí của Lý Trường Canh, tiếp đó nghe hắn chuyển giọng nói:
- Ngươi cũng không cần cảm thấy mình chịu nhục, người này được lão hữu của ta chân truyền. Thành tựu ngày sau chỉ sợ đồ đệ còn giỏi hơn sư tôn, không phải Cửu Thiên Huyền Nữ ngươi có thể kề vai. Lão phu vẫn cho rằng Hạo Thiên bệ hạ vẫn luôn nghi kỵ hắn, không khỏi có vẻ quá đố kỵ người tài. Hiện nay mới biết được bệ hạ chỉ sợ đã sớm nhìn thấu, nếu mặc kệ người này lớn dần, sẽ trở thành đại địch bình sinh của hắn. Luận đến ánh mắt nhìn người, ta thật không bằng bệ hạ!
Bỗng dưng thở dài một tiếng, Lý Trường Canh cũng lắc mình rời đi. Cửu Thiên Huyền Nữ lại trở nên trầm ngâm, ánh mắt ngơ ngẩn ngẫu nhiên lóe ra vẻ sáng bóng lại biến thành vô cùng âm trầm.
…
Ở địa phương chúng tiên tụ tập trao đổi vật, được tuyển ngay trung ương mật cảnh, trong một tòa đình các rộng lớn.
Vừa lúc được xây dựng ở nơi cao nhất.
Toàn bộ khung cảnh bên trong thế giới này đều có thể nhìn thấy rõ ràng không sót chút gì.
Cửu Hoa tán nhân cũng không vội vàng gia nhập, chỉ lắc mình đi tới cạnh đình các không xa bỗng nhiên dừng lại thân hình, tiếp theo thở dài nói:
- Nhớ rõ hơn mười vạn năm trước Trường Canh tiền bối cũng là nhân vật hoành hành tuyệt đỉnh hung hãn, thời thượng cổ còn giết chóc vô số. Vô số thái cổ đại năng đã vẫn lạc trong tay của hắn. Cửu Hoa vốn vô cùng bội phục, giao kết với nhau tâm đầu ý hợp, sau lại nghe nói người này đột nhiên ẩn cư bên trong chư thiên tinh tú, thậm chí còn dốc sức cho Thiên Đình, thật sự không hiểu lý do. Thậm chí có một đoạn thời gian còn khinh thường cách làm của hắn, hoàn toàn chặt đứt giao tình. Cho tới hôm nay mới hiểu được, cho dù những nhân vật có một không hai như chúng ta ở trong hồng hoang, cũng có thật nhiều chỗ bị bất đắc dĩ. Suốt mấy vạn năm thời gian những góc cạnh sắc bén của bản thân đều có thể bị mài bình…
Nhạc Vũ cũng dùng Súc Địa Pháp đứng bên cạnh Cửu Hoa, biết được hiện tại hắn không phải có ý tứ cần người khuyên giải, chỉ là muốn tìm người nói chuyện, vì vậy không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
- Thật không ngờ hôm nay gặp mặt, cũng không nói được với hắn nửa câu.
Cười tự giễu, sắc mặt Cửu Hoa chân nhân chợt khôi phục lại vẻ cười thản nhiên:
- Nhưng vừa rồi bệ hạ tát Cửu Thiên Huyền Nữ một chưởng thật sự làm lòng người sảng khoái. Năm xưa ta bị nàng tính kế, kết quả trong cuộc chiến Trục Lộc Nguyên lây dính đại nhân quả. Nhưng mấy người kia lại nói chuyện không giữ lời, cuối cùng hai tay trống trợn, nửa điểm công đức cũng không có, trái lại còn làm bản thân rơi vào một thân nghiệp lực nặng nề vô cùng, không cách nào trảm chém ác thi! Hận nàng tận xương cốt, nhưng lại không cách nào động tới nàng. Hành động hôm nay của bệ hạ thật làm lòng người trút giận!
Trong lòng Nhạc Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lời nói kia hắn cũng suy đoán được một phần. Hơn nữa ân oán giữa hai người họ chỉ sợ còn xa không chỉ đơn giản như lời nói của Cửu Hoa. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
Nhưng việc này lòng dạ hiểu rõ là được, không cần phải nói ra làm người ta xấu hổ.
Mà giờ khắc này ngữ khí của Cửu Hoa lại chuyển sang trầm ách:
- Ta nguyên nói thuận theo thiên đạo cầu một lần trường tồn hậu thế cũng xem như không sai. Nhưng một tát hôm nay chứng kiến cũng đánh tỉnh ta. Buồn cười Cửu Hoa ta năm xưa tự phụ hào hùng, không ngờ cuối cùng lại biến thành bộ dáng như hôm nay. Cứ dây dưa lây lất sợ đầu sợ đuôi, vượt qua một đời. Đợi đến khi thời đại sát kiếp tận thế tiến đến, kỳ thật cũng không còn ý nghĩa gì. Dù sao sau khi hồng hoang mất đi, cũng không tránh khỏi diệt vong. Chẳng thà cứ bất cứ giá nào, khoái ý ân cừu một phen, cùng thiên đạo tranh thử một lần. Cho dù thân tử đạo tiêu cũng chết thật thống khoái!
Nhạc Vũ bật cười, trong lời nói của Cửu Hoa tán nhân thật hào khí ngập trời, thật không phụ thanh danh uy chấn nhất phương hào hùng năm đó.
Sau khi Cửu Hoa dứt lời cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp bước vào bên trong đình các, Nhạc Vũ cũng theo sát phía sau lắc mình đi vào.
Trăm năm trước hắn ở tại Vạn Thọ sơn Ngũ Trang Quan tham dự đại thọ của Trấn Nguyên Tử, tuy là đại đế tôn sư nhưng lại chỉ có thể cùng những Đại La Kim Tiên chen chúc chung một chỗ.
Sau trăm năm, hắn đã đưa thân gia nhập hồng hoang, thực lực đã nằm trong hàng ngũ những người tuyệt đỉnh nhất.
Hắn trực tiếp ngồi ngay bên tay trái Lục Áp lại không ai dám nói nửa lời.
Nhìn thấy Nhạc Vũ, Cửu Hoa cùng Cửu Thiên Huyền Nữ và Lý Trường Canh đều đã đến, Lục Áp làm như không hay biết tranh chấp giữa bọn họ vừa rồi, chỉ cười không ngớt.
Mà vị trí đầu não nơi này cũng đã có hơn mười vị Hỗn Độn Kim Tiên đang ngồi, phần lớn là những người Nhạc Vũ chưa gặp qua, còn có một vị sắc mặt hơi trắng xanh, dáng người anh tuấn khỏe mạnh, hai mắt sáng rực thần quang.
Ngay lập tức Nhạc Vũ liền cảm giác được Long tộc huyết mạch nồng đậm trong thân thể người này.
- Thanh Long hóa thân?
Ánh mắt Nhạc Vũ co rụt lại, có chút ngoài ý muốn. Long tộc huyết mạch trong cơ thể luôn là tự phát phản ứng, cũng may hắn có Côn Luân Kính trấn áp, thật sự không cần sợ bị đối phương phát hiện.
Chỉ thoáng chốc các vị Kim Tiên đều đã ngồi vào chỗ. Lục Áp nâng chén mời mọi người cùng uống, sau ba lượt mới cười nói:
- Ta biết chư vị vì kiện bảo bối trong tay ta mà đến! Không thấy vật kia chỉ sợ sẽ không chịu bỏ qua với ta. Năm xưa Lục Áp tìm được bảo vật này, cũng là dùng xây dựng một động thiên đạo phủ. Chẳng qua hôm nay đã có Long Thai động thiên trong tay, vật ấy tự nhiên không cần dùng tới. Vì vậy mới nảy sinh ý nghĩ đem bán ra, đổi lại một phần tuyệt đỉnh linh bảo.
Nhạc Vũ bỗng dưng ngồi thẳng người, nhìn chăm chú qua Lục Áp. Mà giờ khắc này thật nhiều Kim Tiên cũng cùng phản ứng như thế.
Ngay cả Cửu Hoa vốn chỉ có ý định đến đây tương trợ Nhạc Vũ lấy vật, cũng không có ý tự mình tranh lấy, nhưng nghe lời nói của Lục Áp trong mắt hắn cũng lộ ra vẻ tò mò.
Âm thanh trong đình các bỗng dưng tĩnh mịch, mà Lục Áp lại cười nhẹ, lấy ra một vật bên trong tu di không gian của mình.
Chính là dùng không gian pháp thu tấm bia đá chỉ còn lại ba xích, vật thể màu tím nằm gọn trong tay Lục Áp, cũng không giống ngọc hay giống đá, toàn thân tản ra thất thải hào quang.
Nhưng lại khiến cho mật cảnh thế giới do những Đại La Kim Tiên mở ra không ngừng vặn vẹo chấn động.
Chỉ nghe thanh âm của Lục Áp lại thản nhiên giải thích:
- Vật trong tay ta tuy không phải đệ nhất linh bi trong thế gian, không thể thành tựu công đức, nhưng cũng không phải sát phạt khí. Lại là tiên thiên siêu phẩm kỳ bảo, có dị năng khác. Đủ làm những nhân vật dưới Đạo tổ thánh nhân ham muốn có được!
Bình luận truyện