Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1186: Khiêu lương tiểu sửu




Thanh âm của Nhạc Vũ trầm thấp dễ nghe, cực kỳ từ tính nhưng lúc này lộ ra sát cơ khiến lòng người lạnh lẽo tới tận cốt tủy!

Huyền Vũ cũng ghé sát chiếc đầu cực lớn tới bên cạnh, cặp mắt vĩ đại như hai guồng nước chuyển động qua đám Kim Tiên Yêu Thánh, lộ ra vẻ tham lam khát máu.

Lôi Hoảng hơi trầm xuống, sau một khắc cười lạnh:

- Ngươi đã tự tìm đường chết, vậy cũng không oán ta được!

Đột nhiên âm phong từ tám hướng hội tụ, quanh người Nhạc Vũ tuy có Huyền Vũ bảo vệ nhưng vẫn bị mấy tia âm phong lọt vào khiến khí huyết thân thể suy kiệt, pháp lực tan rã, sau một lát bị dẫn vào trong Thai Tàng Hư Không Kiếm Trận, khí huyết suy bại lập tức khôi phục, tâm thần chợt tỉnh, một tia lệ niệm dấy lên, dung hội cùng với sát ý rừng rực.

Theo sát âm phong là rất nhiều linh quang bảo diễm, đao dực của Đường Phương đi đầu, quần vũ trong không trung khiến không gian vạn trượng gần như sụp đổ, bảy đoàn lôi cầu ngân sắc cũng xuyên không trùng kích, lôi điện đột nhiên nổ tung khiến mọi vật thành bụi phấn.

Thân ảnh Nhạc Vũ lại một lần nữa biến mất khỏi linh giác của mọi người, chỉ còn lại rất nhiều thần thông bảo vật của đám Yêu Thánh xé nát vùng đất hắn vừa đứng.

Thân hình vốn vô tung vô ảnh khai mở ra mấy trăm ngàn, khí tức ẩn hiện viễn độn phía xa.

Lôi Hoảng thấy thế lại chỉ lạnh lùng hừ khẽ :

- Muốn làm lại trò cũ? Bản lĩnh An Thiên Huyền Thánh Đại Đế cũng chỉ có vậy? Trong đại trận này dù ngươi huyễn pháp Thông Thiên cũng khó đào sinh! Hôm nay Uyên Minh nhất định thân vẫn tại đây!

Hắn khẽ đạp chân khiến một quang hoa lam sắc bắn lên làm trăm ngàn huyễn ảnh lập tức biến mất hơn phân nửa! Ngay sau đó lại dấy lên vô số âm phong tụ về bên trái.

Thấy thân ảnh Nhạc Vũ lại vừa lộ ra, Lục Sí Đại Thánh Đường Phương cười lên ha hả, đao dực vẫy lên bắn ra quang thải thanh bạch hoành tảo trường không nhưng lại chém vào trống rỗng.

Lôi Hoảng hơi lộ ra vẻ ngoài ý muốn, khởi lên thủ quyết tái dẫn động Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận tạo ra càng nhiều thêm âm phong nhưng không men theo khí tức Nhạc Vũ mà chia ra mười hướng.

Thanh âm đầy từ tính của Nhạc Vũ lại từ bốn phương tám hướng truyền đến:

- Thân mạch? Đại trận này chắc chắn không tệ nhưng tiêu chuẩn người khống trận quá thấp.

Cả đám không thể phân biệt được phương hướng, còn đang kinh hãi thì thân ảnh Nhạc Vũ đã lại hiện ra, trong chốc lát đã viễn độn ra hơn vạn trượng.

Trong hơn mười vị Kim Tiên Yêu Thánh cất lên một giọng hùng hồn:

- Uyên Minh muốn bỏ chạy! Kẻ này tinh thông trận đạo, chớ để hắn thoát thân.

Tiếng nói vừa dứt, một thân ảnh cường tráng chợt hóa thành pháp tướng bản hình, là một cự ngưu tử kim cao tới trăm vạn trượng, trong thế giới điên đảo chân giẫm thương thiên, đầu đội đại địa, gầm thét chấn động khiến trong Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận hiện ra mấy tầng ngân quang, trói chặt thế giới hắc ám.

Tiếp đó lại một đầu cự hạc giang sải cánh dài tới 60 vạn trượng bay vút lên không trung, ngân lên một tiếng khiến hơn mười huyễn ảnh mà Nhạc Vũ hóa ra hơi ngưng tụ.

Lôi Hoảng không chút động dung, thôi động pháp quyết, miệng niểm lẩm bẩm, chỉ thấy tỏa liên hắc sắc dài đặc từ trên không hạ xuống , mở rộng ra trăm ngàn vạn trượng, cùng với ngân quang kia khóa chặt không gian, vô số phù văn kim sắc bay lượn bên ngoài tạo ra một bích chướng.

Mấy ngàn đạo tỏa liên quấn lấy hướng mấy thân ảnh của Nhạc Vũ, vô số âm phong hội tụ thành mười hai cự kiếm chém tới, cười lạnh hỏi:

- Bệ Hạ đã nhập trận này chẳng lẽ còn muốn thoát thân? Tạo nghệ trận phù của ta tuy không thành khí nhưng lại đủ giết ngươi.

Vừa nói đến đây, trong lòng Lôi Hoảng đột nhiên nhảy lên, nhớ tới lời của Nhạc Vũ vừa nói, "Hôm nay dù trẫm dùng thủ đoạn gì thì đám Hạo Thiên Yêu sư sẽ không biết được", giọng nói tự tin như vậy lấy đâu ra ý chạy trốn.

Hắn cảm giác hô hấp như dừng lại, đám Kim Tiên Yêu Thánh chung quanh lại vẫn chưa phát giác ra, mắt thấy số thân ảnh kia của Nhạc Vũ bị tỏa liên hắc quang truy sát, cự kiếm âm phong cũng vừa lúc chém tới, trong mắt đều lộ ra vẻ hưng phấn, dù chưa phát hiện ra chân thân Nhạc Vũ ở đâu nhưng mọi người đều coi như hắn chắc chết.

Hưng phấn nhất chính là Lục Sí Đại Thánh Đường Phương, khẽ đưa lưỡi liếm khóe môi lộ vẻ khao khát, sáu đôi cánh sau lưng vỗ lên với tần suất cực cao ẩn hiện phong lôi quần vũ thời không, đợi đến lúc thân ảnh Nhạc Vũ lại hiện ra sẽ phải chịu đón nhận phong bạo đao nhận.

Mười hai thanh cự kiếm âm phong lập tức chém nát hơn mười huyễn ảnh của Nhạc Vũ, tiếp đó bạo tán thành vòi rồng tịch quyển chung quanh, nhưng trong sát na tiếng nổ vừa vang lên thì thanh âm Nhạc Vũ lại đã vang lên bên cạnh:

- Bỏ chạy?

Thanh âm tuy nhẹ nhàng, hàm chứa vẻ đùa giỡn nhưng lại áp chế gắt gao tiếng nổ, lọt vào tai mọi người như tiếng sấm dậy!

Đường Phương lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu rồi trong nháy mắt đồng tử mãnh liệt co rút lại thành hình châm, thấy thân ảnh Uyên Minh đáng ra đã bị chém nát lại kề sát ngay hắn, đưa tay ra là có thể chạm đến.

- Một thằng hề nhảy nhót như ngươi, lần trước vô lễ đã không so đo, còn không biết cảm kích lại còn tìm đến gây chuyện, phải giết!

Ánh mắt như đao đâm vào con ngươi Đường Phương đau nhức, kiếm ý Hồng Mông mênh mông trực chiếu, lực trùng kích của giao phong thần niệm khiến đầu hắn ngã ngửa, máu tươi phun trào, hồn niệm hôn mê, sáu đôi cánh theo vô thức quét ra từng đạo đao quang hộ vệ.

Kiếm hoa Thủy Lam kiếm trong tay Nhạc Vũ lại chớp lên, một kiếm ngang trời quét qua hơn trăm vạn trượng.

Kiếm khí đao quang giao kích, vô số pháp tắc đại đạo va chạm giao thoa, diễn sinh trừ khử, tất cả đao ảnh như một đám mây mù bị Thủy Vân kiếm quét sạch!

Đường Phương từ hôn mê bừng tỉnh, lộ ra vẻ tuyệt vọng khó hiểu, sáu đôi cánh tan ra, kiếm hoa Thủy Lam kiếm đã sát trong gang tấc, cho dù còn cánh chim cũng không thể phản ứng, đạo tâm sụp đổ gào lên điên dại:

- Nhân Quả chi đạo! Sao có khả năng? Ngươi chỉ là Thái Thanh Huyền Tiên, Kim Tiên hồn ấn mà thôi, sao có thể thông hiểu phép nhân quả?

Thanh âm không cam lòng vang vọng thiên địa, kiếm quang không chút nào khoan dung, đâm thấu ngực Đường Phương khiến máu tươi vung vãi, lại hóa thành ngàn vạn đạo triệt để diệt sát thần thông tích huyết trọng sinh của hắn, toàn bộ quá trình chỉ vẹn vẹn mấy nhịp thở.

Chúng Kim Tiên mới vừa có phản ứng thì một vị Đại La Kim Tiên, Yêu tộc Đại Thánh liền đã tại chỗ vẫn lạc!

Lôi Hoảng cảnh giác nhất, tâm thần thanh tỉnh trước tiên, có thể thấy rõ toàn bộ quá trình, đồng tử mãnh liệt co rút.

- Nhân quả pháp tắc, rõ ràng thật sự là nhân quả pháp tắc!

Trước xếp đặt thiết kế quả mới có nhân, pháp lực Lục Sí Đại Thánh Đường Phương dù thua kém Nhạc Vũ, nhưng khác biệt không xa. Sáu đôi cánh chim và linh bảo đi kèm, phong duệ kiên cố không dưới Thủy Lam kiếm nhưng lại bị một kiếm chặt đứt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

Thực lực nắm giữ nhân quả bực này đã vượt qua Đại La Kim Tiên, cơ hồ tiếp cận Hỗn Độn Kim Tiên!

Lôi Hoảng lập tức liền hoàn hồn, bảy cây ngân giác mang theo bảy đoàn lôi quang xuyên không bay tới, khi nổ tung lại một mảnh trống không.

Thanh âm lạnh lẽo của Nhạc Vũ lại vang lên bên tai.

- Đã nói muốn đem bọn ngươi tận tru, ta há lại sẽ bỏ chạy! Hôm nay bọn ngươi đều phải chết!

Thân hình hắn biến ảo, phân liệt ra ngàn vạn đạo tán ra tám phương, lệ ý như nhận, sát ý rực cuồng, kiếm áp vô biên càn quét thế giới, thần uy lẫm liệt không bỏ sót một nơi.

Lôi Hoảng lại biến sắc, dẫm mạnh chân tiếp tục dấy lên lam quang âm phong trong thế giới hắc ám. Tình thế vẫn như cũ là hơn mười huyễn ảnh khó phân biệt đâu là chân thân của Nhạc Vũ, những Đại La Kim Tiên còn lại đều tái mặt lộ vẻ sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện