Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1239: Hỗn chiến chi thủy




Chưa đợi kim quang kia đến gần, một đạo kích ảnh kim sắc trăm vạn trượng với tốc độ mắt thường khó nhìn thấy bắn lên từ đỉnh Đào sơn, trảm kích về tầng mây.

Khanh!

Một tiếng chấn động vang nhẹ giữa chư thiên, trong không trung cũng có một đạo thương ảnh tam tiêm lưỡng nhận trùng kích mà xuống.

Thương ảnh kích quang giao thoa khiến cho tầng mây bỗng nhiên bành trướng rồi nát bấy từng khúc, từ không gian đến bản nguyên đều cơ hồ hoàn toàn vỡ vụn!

Kim quang kia bị đánh quay ngược lên, Hạo Thiên đứng trên đỉnh Đào sơn cũng lui lại một bước, mắt phượng dựng lên:

- Hay cho đồ nhãi ranh!

Nhạc Vũ khẽ động dung, thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao này rõ ràng đã tiến lên Tiên Thiên siêu phẩm đỉnh phong! Không phân biệt cao thấp với thanh phương thiên họa kích của Hạo Thiên.

Chỉ vì tu vi Dương Hạo hơi kém, cũng không biết sử dụng bí pháp gì gia trì, với cảnh giới Thái Ất Chân Tiên, Đại La Kim Tiên hồn ấn của hắn lại có thể lên đến Hỗn Độn Thái Sơ Kim Tiên đỉnh phong, cơ hồ có thể so được với cảnh giới Thái Thượng!

Đạo kim quang chỉ bị lực phản chấn đánh trúng, bốc lên không trung mấy trăm vạn trượng rồi ngừng lại, sau đó dùng thế lôi đình lần nữa lao xuống, vô số quang hoa thuần bạch lấp lánh, thanh thế càng hơn lúc trước gấp 10 lần!

Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, y phục toàn thân không gió mà bay, Phương Thiên đại kích cũng lộ ra khí mang vạn trượng.

Trong cùng một sát na này, thanh âm Đế Thích Thiên lại vang lên:

- Thiên Đế Bệ Hạ thật sự cực kỳ vô tình! Ăn hiếp cháu ngoại của mình sao không thấy xấu hổ? Đế Thích Thiên sớm nghe nói về danh tiếng Bệ Hạ, hôm nay vừa khéo thử qua một hồi, để xem thiên đế trung ương rốt cuộc có năng lực gì.

Lời còn chưa dứt, đột nhiên có một đạo lôi quang bạch sắc phá không bay tới đỉnh Đào sơn, sau khi nổ tung mở rộng mấy chục vạn trượng, sinh động như xà quấn, cắn tới Hạo Thiên.

Kích ảnh kim hoàng cũng bỗng dưng thu hồi, Phương Thiên đại kích phủ đầy thiên địa, một kích vung lên, chém ngang bụng lôi xà.

Sau đó từ đỉnh núi lóe lên một đoàn tiểu thái dương nhỏ, phát ra quang huy chói lọi, lôi minh nổ tung như đạn hạt nhân, ầm ầm chấn động.

Nhạc Vũ cảm giác thiên địa chung quanh lắc lư một hồi, nhưng vẫn đứng sừng sững một chỗ.

Chung quanh cương phong cuồn cuộn, lực trùng kích đủ để Ngọc Tiên tu sĩ lập tức thân hình toái diệt!

Chẳng qua khi khí kình tứ tán, tiếp xúc với sơn thể thì liền bị ba kiện Linh Bảo chỗ đỉnh núi cùng với Côn Luân cửu liên đại trận toàn bộ triệt tiêu, lôi quang bạch sắc cũng dần tiêu tán. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net

Khi thân ảnh Hạo Thiên một lần nữa hiện ra thì đã bị Bạch Lôi cưỡng ép đánh ra khỏi đỉnh Đào sơn, lơ lửng ngoài 50 vạn trượng, sắc mặt âm lãnh, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Đế Thích Thiên, thân hình bỗng lóe lên, lúc xuất hiện ở phía tây cách đó một trăm triệu tám ngàn vạn dặm, đại kích kim sắc bành trướng như cự sơn, trùng điệp vung lên tới một gò núi. Tiếng nổ ầm ầm khiến vô số bụi mù bốc lên, đầy trời bạch lôi vụn vỡ. Lấy điểm này làm gốc, xu thế không gian vỡ vụn lan tràn đến ngoài ngàn vạn trượng vẫn chưa kết thúc, chạm tới tầng thanh quang ước thúc mới miễn cưỡng dừng lại.

Lực lượng của kích ảnh lôi quang đều đã siêu việt cực hạn thế giới này.

Theo sát sau đó là tiếng sấm vang rền liên tiếp, trong khoảnh khắc đã giao phong vô số lần.

Nhạc Vũ hưng phấn dạt dào, giao thủ giữa các Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên qua vài vạn năm cũng khó thấy một lần, với pháp lực hắn hiện giờ có thể quan chiến toàn bộ quá trình vẫn cực kỳ có ích.

Hắn chỉ mới nhìn qua đã không thể rời mắt, trong khoảnh khắc này, phía chân trời đã rơi xuống ngàn vạn nhận ảnh, Bích Hà Nguyên Quân bên cạnh lại không hề có ý ra tay, ngẩng mắt nhìn lên đối mặt với Dương Hạo trong kim quang, dường như trở về thời gian trăm năm trước ở Huyền giới.

Chỉ là ánh mắt Dương Hạo lúc này càng thêm lợi hại, phong mang tận hiển, khí tức to lớn trầm hùng, thẳng bức Hạo Thiên! Cả hai lại có vài phần tương tự, đều là bá đạo mạnh mẽ tuyệt đối. Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ảnh che trời lấp đất! Giữa mi tâm ẩn ước có dấu hiệu vỡ ra, quang hoa canh kim bạch sắc ẩn hiện.

- Đô Thiên Càn Nguyên Phá Pháp thần quang?

Nhạc Vũ cau mày, lại cười thản nhiên, đột nhiên phất tay khiến thiên địa đảo ngược. Thiên ở dưới, địa ở trên! Những mây mù dưới chân núi như cự thú thôn phệ thân ảnh Dương Hạo!

Đao ảnh đầy trời lập tức là biến mất vô tung, thân hình Dương Hạo cũng không thấy tung tích.

Không chỉ Bích Hà Nguyên Quân bên cạnh kinh ngạc mà cả thiên không cũng lặng ngắt, trong một sát na vô số ánh mắt, vô số đạo thần niệm bắn tới.

Thanh thế mênh mông như vậy nhưng chỉ hời hợt một lát đã hóa giải vô hình!

Tuy nhờ vào đại trận nhưng thần thông chỉ cần phất tay khiến thiên địa đảo ngược thật sự khiến người kinh diễm, chưởng khống đối với đại đạo thời không nhất định đã tới đỉnh phong!

Nắm chắc thời cơ cũng có thể nói tuyệt hảo, trong sát na thiên địa đảo ngược, Dương Hạo không cách nào thích ứng nên bị phong cấm triệt để vào trong trận!

Trong nháy mắt khi Dương Hạo đang bị vây khốn trong ảo cảnh trùng điệp, khí mang Thủy Vân Kiếm trong tay Nhạc Vũ cũng dần lấp lánh, mười tám tầng quang luân thủy lam quang trương lên mãnh liệt, biến ảo liên tục.

365 thanh thai tàng vô không kiếm cũng hiện ra tung tích, vô cùng chỉnh tề xếp sau lưng hắn, vừa khéo hình thành một hình tròn cực lớn, kiếm khí dày đặc, hàn quang lập loè, Đại Thai Tàng Hư Không Kiếm Trận ở sau như một lỗ đen không đáy có thể thôn phệ hết thảy.

Vào lúc khí mang Thủy Vân Kiếm đạt tới vạn trượng thì trên không trung đột nhiên thò ra một đại xà chín đầu, toàn thân bao phủ hắc lân, âm lãnh đến cực điểm, trong mắt hiện lên quang hoa rực rỡ, phía sau có thêm một cự thú đồng dạng có chín đầu đang ngân lên chín thanh âm thê tuyệt, lại tựa như tiếng cười của hài đồng giao tạp một chỗ.

Ngay cả Nhạc Vũ lúc này cũng cảm thấy trong đầu có chút đau đớn.

--- Tương Liễu, Cửu Anh!

Ánh mắt Bích Hà Nguyên Quân bỗng dưng chuyển thành sâm lãnh, đầy vẻ lo lắng. Một luồng thủy linh như sóng lớn ngập trời đột nhiên từ đỉnh Đào sơn lan ra khiến ba ngàn vạn dặm mây mù chấn động.

Chưa chờ hắn ra tay, Nhai Tí đã gào thét từ bên cạnh Nhạc Vũ lao ra, triển khai thiên địa pháp tướng bay thẳng lên không gian, hai cự trảo chộp tới khiến hai hung thú kia lần lượt thối lui, thân hình xuyên qua như điện. Chiếc miệng lớn như chậu máu mở ra trăm trượng đớp gọn một cái đầu lâu của Cửu Anh.

Ba con hung thú nhào vào nhau thành một đoàn khiến mây mù quay cuồng, linh lực chấn động, qua một lát đã có thêm hai đạo độn quang một hồng một bạch tiến vào trong đó.

Dùng sức một mình đối kháng bốn vị Hỗn Độn chuẩn thánh, Nhai Tí trong tầng mây vẫn long uy hổ mãnh, tức giận gào thét. Vô luận là thần thông đạo pháp gì đều không tránh không né khiến cho Cửu Anh Tương Liễu lẫn hai vị Hỗn Độn Kim Tiên đều chật vật tránh né, chỉ có thể nỗ lực kiềm chế không để Nhai Tí chú ý.

Sau bốn người lại thêm một vị hắc bào đạo nhân đạp không đi tới, không lại gần Đào sơn mà như có điều suy nghĩ nhìn đại trận bên dưới vẻ kiêng kị.

- Diệu Hành chân nhân!

Nhạc Vũ xoay người, hướng bên cạnh nói: - Thủy Hỏa tương khắc, đúng là Nguyên Quân chi địch, mời nương nương ra tay!

Bích Hà Nguyên Quân ngưng mày, nhìn Nhạc Vũ rồi cũng không từ chối hóa thành lam quang xông lên tầng mây, lại hóa thành một tầng vân vụ triển động ra ngàn vạn trượng che lấp liệt dương khiến thiên địa mát lạnh.

Diệu Hành chân nhân thấy thế cũng lập tức hiểu ý, cười nhẹ cũng không nhìn lên Đào sơn mà bước vào tầng mây hóa thành một đạo thanh diễm dâng lên trong thủy vân, cũng không lộ ra nóng bỏng nhưng không ngừng nhảy lên, diễm lực không ngừng khuếch tán.

Nhạc Vũ chỉ liếc qua rồi cũng không để ý, toàn lực thúc đẩy lực lượng quán chú vào Thủy Vân kiếm.

- Dung vũ hóa vân!

- Huyễn Nguyệt ngưng chân!

- Thần thuật pháp tắc!

- Thai tàng vô không!

--- Tam Huyền Thủy linh!

Cơ hồ qua một khắc, lực lượng hội tụ vào thân kiếm càng thêm mấy phần!

Chỉ là lực lượng bảy trăm vạn binh tướng ở Nhân sơn lại không đúng hạn quán chú mà đến.

Nhạc Vũ nhìn sang bên phải thấy ở mặt bắc Đương Đồ Chân Quân cùng Thái Hoàng chân nhân đều đang kịch chiến không ngớt, mấy ngàn vạn yêu tu đang xúm lại Nhân Sơn, trên tầng mây có một cự thú khác đang nhìn chằm chằm.

Nhạc Vũ không khỏi thầm mỉm cười, vỗ mạnh vào Huyền Vũ:

- Kính xin đạo huynh tương trợ!

Huyền Vũ đang thèm muốn ngẩng đầu nhìn Nhai Tí kịch chiến bốn người, lúc này nghe vậy nhếch miệng đầy vẻ không cam lòng, có chút không tình nguyện khai mở thân hình bay vút lên một trăm triệu hai trăm ngàn trượng chỗ Nhân sơn.

Bỏ qua Tam Huyền Thủy linh trận, tâm niệm Nhạc Vũ vừa động liền đem Tử Kim đế khí đã suy yếu ba thành nhập vào trong kiếm!

Lực lượng từng chút một vượt qua cực hạn dung nạp của thế giới này! Dùng vạn trượng kiếm cương làm trục, vô số liệt văn hắc sắc dần sinh ra, đối kháng bất phân thắng bại với lực lượng bản nguyên Hồng Hoang.

Sau đó nghe "Bùng" một tiếng như tiếng thủy tinh rạn vỡ, liệt văn hắc sắc đột nhiên nổ tung như một mạng nhện vĩ đại bao phủ trăm vạn trượng, thanh thế bức nhân, sát khí ngập trời!

Cũng liền tại lúc này, trong lòng Nhạc Vũ chợt cảm giác kinh hãi, nhìn về phía đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện