Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1271: Tử Vi đại đế!




Khi Lý Trường Canh xuất hiện trên không trung, trên mặt lại không chút diễn cảm, hắn quét mắt nhìn xung quanh một lượt, tiếp đó trực tiếp nhìn qua hướng Nhạc Vũ.

Hai người nhìn nhau một lát, Lý Trường Canh cũng chậm rãi thở dài, hắn đem thiên chiếu mở ra, cao giọng tuyên đọc:

- Chư vị Thánh Nhân có chỉ, Kim Khuyết Vô Thượng Chí Tôn Tự Nhiên Diệu Hữu Di La Chí Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế Hạo Thiên, nắm giữ Thiên Đình hơn tám vạn năm, lại chỉ ngồi yên nhàn rỗi, không biết tu tâm. Khiến thiên địa ngũ khí mất cân đối, sát kiếp liên tục phát sinh! Vốn nên cách chức, niệm tình còn có công đức với thiên địa này, từng là ái đồ của Đạo tổ. Tạm cách chức Trung Thiên Ngọc Hoàng Thượng Đế…

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, cũng không có chút ngoài ý muốn. Trận thế hôm nay lớn như vậy, nếu vẫn để nguyên cho Hạo Thiên đảm nhiệm Trung Thiên Thượng Đế, việc hôm nay nhất định khó thể dàn xếp êm thấm.

Quan hệ tới mặt mũi của mọi người, cho dù những thượng cổ đại năng không tình nguyện cũng sẽ hỗ trợ hắn gây ra trận chiến.

Hiện giờ gặp được kết quả này, tuy vẫn có thiên vị nhưng mọi người miễn cưỡng có thể thừa nhận.

Về phần bất đồng với nhân gian đế vương, tạm cách chức đế vị, tuy quyền thế chưa tổn hại nhưng thiên địa vị cách đã lắng xuống một bậc.

Theo sát phía sau ngữ khí của Lý Trường Canh đột nhiên xoay chuyển, đề cập tới Nhạc Vũ:

- Phương bắc An Thiên Huyền Thánh đại đế Nhạc Vũ, an định hạt nội, vì Nhân đạo khai thác phương bắc. Công đức có thể so với Tam Hoàng, công tích sặc sỡ. Có thể kiêm lĩnh Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế. Chấp chưởng thiên kinh địa vĩ, nhật nguyệt tinh tú, chỉ huy tam giới giới tinh tú cùng chư thần sơn xuyên…

Lời này vừa hạ xuống, không khí trong toàn bộ thiên không nhất thời như cứng lại.

Cơ hồ toàn bộ hồn niệm đều xuyên thẳng tới chỗ Nhạc Vũ đang đứng, cảm xúc như có chờ đợi, có vui sướng, cũng có oán hận, còn có sầu não buồn bực.

Mà trong mắt Lý Trường Canh cũng đầy bất an, trong ánh mắt nhìn Nhạc Vũ đang mang theo vài phần cầu khẩn. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

- Xin An Thiên Huyền Thánh bệ hạ tiếp chỉ!

Nhạc Vũ chỉ cảm thấy vô số thiên địa linh lực tụ tập tới, thần hồn hắn đột nhiên hốt hoảng, theo bản năng muốn thốt lời cự tuyệt.

Sau một thoáng hắn chợt bừng tỉnh, âm thầm tuôn mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

Chỉ cần vừa rồi hắn bị thiên địa ý niệm mê hoặc, nói ra hai chữ "không tiếp", chỉ sợ sẽ lập tức khởi lên chiến cuộc hồng hoang, sát kiếp liên tiếp khởi phát!

Một lời của hắn có thể quyết định họa phúc sinh tử của thiên hạ tiên tu!

Thầm thở sâu một hơi, Nhạc Vũ trầm ngâm hồi lâu mới thoáng cúi người:

- Nhạc Vũ phụng mệnh!

Vừa nói xong, trong nháy mắt vô số hào quang, ngàn vạn vân quang sôi nổi hướng bầu trời Lôi Tuyệt Địa tụ tập đến.

Lý Trường Canh cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt khôi phục vài phần ý cười, đem thiên chỉ khép lại, sau đó giáng xuống.

Mà trong thiên địa cũng vang lên hơn mấy chục âm thanh như tiếc hận, lại như thỏa mãn thở dài.

Nhưng ngay khi những đạo hồn niệm kia đang lục tục rút lui, bên dưới Lôi Tuyệt Địa bỗng dưng có một cỗ sát lực mạnh mẽ tuyệt đối, lại hung hoành bá đạo vọt thẳng phía bầu trời!

Nhạc Vũ nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy thân ảnh Xi Vưu đã hoàn toàn biến mất.

Giữa không trung chỉ còn lại một viên huyết kén.

Vô số tín ngưỡng lực, vô số đại đạo pháp tắc tựa như từng sợi tơ rậm rạp quấn quanh bên ngoài.

Thân ảnh bên trong huyết kén chính là Chiến Tuyết, huyết sắc quang luân sau lưng nàng đã tăng lên tới tầng mười tám!

Khiến viên Câu Trần đế tinh trên không trung càng thêm rạng rỡ nhấp nháy!

Những đạo hồn niệm kia khí tức như ngừng lại, dừng lại bên trên bầu trời Lôi Tuyệt Địa ước chừng hơn mười hơi thở mới lần lượt rời đi.

Ánh mắt Lý Trường Canh thật phức tạp liếc mắt nhìn huyết kén, ngưng trọng nói:

- Chúc mừng bệ hạ lại có thêm một cường lực trợ giúp! Câu Trần Thượng Cung tinh quân chức vị đã được chư vị Thánh Nhân thừa nhận. Đây là thiên chỉ, hiện giờ tinh quân có chút không thuận tiện, xin bệ hạ ngày sau thay mặt tuyên chỉ!

Vừa nói xong, lại đem một tử kim thiên chiếu lấy ra giáng xuống.

Nhạc Vũ phẩy tay áo cuốn vào trong tay, chỉ thấy bên trong phù chiếu quả nhiên là thừa nhận Chiến Tuyết trở thành Câu Trần Thượng Cung tinh quân, sau đó có dấu ấn của Hạo Thiên, cùng năm dấu ấn của năm vị Đạo tổ.

Âm thầm hừ lạnh, Nhạc Vũ không hề lưu ý chút nào. Hắn là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương, còn là Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế. Chấp chưởng phương bắc chư thiên, thiên kinh địa vĩ, nhật nguyệt tinh thần, còn chỉ huy tam giới tinh tú cùng chư thần sơn xuyên. Tuy đại đa số thần chức cần có kỳ danh, nhưng có thể thăng chức một vị Câu Trần Thượng Cung tinh quân cũng đã danh chính ngôn thuận!

Cũng không cần người khác đến đưa một lần thuận nước giong thuyền.

Lý Trường Canh đọc xong thiên chiếu, tiếp đó mấp máy môi định nói chuyện, nhưng lời vừa đến bên miệng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Vũ áp bức đành im lặng, chỉ có thể lộ vẻ sầu thảm cười nói:

- Chúc mừng Tử Vi đại đế, sau này hôm nay đã đứng trong hàng ngũ Tứ Ngự! Bắc Cực đế đình sáng lập, xin đại đế hãy nhanh chóng đến nhậm chức! Mặt khác Dao Trì thánh mẫu có lời muốn ta nói với bệ hạ. Ba mươi năm sau chính là vạn năm thọ nguyên của nàng, thỉnh Tử Vi bệ hạ nể tình tham dự! Lý Trường Canh xin cáo từ…

Cúi người thi lễ, Lý Trường Canh lại bước vào trong hư không, chỉ lóe mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Nhạc Vũ cầm thiên chỉ phong hắn làm Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế trong tay, như có suy nghĩ gì.

Trong trí nhớ kiếp trước của hắn, Đạo gia Tứ Ngự gồm có Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ hoàng đế, chúa tể đất đai đồng bằng núi đồi cùng luân hồi minh phủ.

Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng đại đế chấp chưởng thống ngự vạn lôi, nam bắc lưỡng cực cùng thiên, địa, nhân tam tài, thống ngự chúng tinh cùng chủ trì chiến tranh nhân gian.

Nam Cực Trường Sinh đại đế chấp chưởng chính là thọ thiên họa phúc của nhân gian cùng thiên hạ quần tiên.

Về phần Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế trong Tứ Ngự, đứng hàng vị trí đầu lĩnh, ngoại trừ chấp chưởng thiên kinh địa vĩ, nhật nguyệt tinh tú, chỉ huy tam giới tinh tú cùng chư thần sơn xuyên ra, còn chấp chưởng khí hậu bốn mùa, có thể hô mưa gọi gió, sai khiến quỷ thần, là tông sư của vạn vật, là vương của vạn tinh!

Nhìn qua như có thật nhiều thần chức, nhưng chỉ dùng một câu ngắn gọn cũng có thể khái quát – cùng Nam Cực Trường Sinh đại đế đối ứng, cùng thống lĩnh mưa gió, quản lý vạn thần!

Nếu luận theo chức vị, thật sự là trong Thiên Đình ngoại trừ Hạo Thiên ngọc đế, là người có quyền thế lớn nhất.

Nhưng phần lớn chức năng lại trùng hợp với Trung Thiên Thượng Đế. Nếu Trung Thiên Thượng Đế cường thế, vậy Tử Vi đại đế giống như là một con rối, ngược lại Trung Thiên thượng đế yếu hơn, Tử Vi đại đế có thể chân chính chấp chưởng thần chức, cũng có thể làm cho Thiên Đế kia mất quyền lực…

- Năm vị Thánh Nhân kia chính xác là có bàn tính thật tốt!

Trong lòng Nhạc Vũ cười lạnh, kế sách đuổi sói nuốt hổ như vậy, chính là dương mưu, làm người thật sự không thể chống đẩy.

Thiên chỉ vừa rồi xem qua như trực tiếp kéo Hạo Thiên xuống Thiên Đế vị, kỳ thật cũng không phải là không thể nào. Nhưng với pháp lực hiện giờ của Nhạc Vũ, thực sự cũng chưa thể áp chế được thiên hạ quần tiên.

Chẳng thà hắn tiếp tục ở lại phương bắc kéo thêm một đoạn thời gian hãy nói sau.

Vả lại chức vị Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế kia, cũng phù hợp với ý muốn của hắn!

Về việc thọ nguyên vạn năm của Dao Trì thánh mẫu, theo truyền thuyết nữ tử này cũng từng là đạo đồng của Hồng Quân. Cũng cùng ngày sinh với Hạo Thiên, Dao Trì sinh nhật cũng là sinh nhật của Thiên Đế.

Thật không biết hai người kia lại có âm mưu quỷ kế gì?

Ba mươi năm sau thử đến một chuyến cũng không sao cả.

Thu hồi đồ vật trong tay, Nhạc Vũ phát ra pháp lực đem huyết kén kể cả hài cốt cùng Xi Vương Kích của Xi Vưu cùng thu vào bên trong Diễn Thiên Châu.

Ngay sau đó hắn lại đem Trấn Thế Chung hóa lại thành chuông nhỏ, cầm vào trong tay.

Hắn chỉ cảm thấy vòng dây vốn thuộc về Hỗn Độn Chung đã dần dần dung hợp vào trong chuông này, khoảng cách tự sinh được linh thức chỉ còn thiếu thêm chút nữa.

Hồn niệm của Nhạc Vũ thoáng cảm ứng một phen, không khỏi thấp giọng cười khẽ:

- Trẫm thật muốn nhìn xem ngươi rốt cục còn có thể nhẫn nhịn đến lúc nào…

Thanh âm của hắn cũng không cố ý che giấu, thanh truyền ngàn dặm. Chỉ trong nháy mắt Nhạc Vũ đã bước vào bên trong hư không, lấy Côn Luân Kính che giấu hình dạng, bỏ rơi vô số thần niệm truy tung, thoáng chốc không thấy bóng dáng.

Bài trừ phong ấn Xi Vưu, trợ giúp Chiến Tuyết cắn nuốt thần tinh, đại sự bực này vô luận huyễn pháp của hắn cao minh như thế nào đều không thể ẩn giấu.

Vì vậy suốt mấy năm Nhạc Vũ cũng thật thoải mái không hề có chút giấu diếm ở lại trong Lôi Tuyệt Địa tu hành.

Nhưng hôm nay cũng không cần thiết ở lại.

Sau khi Nhạc Vũ rời khỏi không lâu, trong hư không bỗng dưng sinh ra một trận linh lực ba động.

Sau một lát chỉ thấy có một thanh sắc chung bỗng dưng xuyên không tới, trên thân chuông lại mơ hồ có một chỗ bị tổn hại.

Chiếc chuông chỉ dừng một thoáng lại lần nữa biến mất.

Cả quá trình cơ hồ không chút tiếng động, mười mấy đạo Chuẩn Thánh thần niệm còn nấn ná lại không hề phát giác được gì!



- Không ngờ hôm nay việc này lại có kết quả như vậy!

Cùng một thời gian, trên đỉnh đông Côn Luân, Quảng Thành Tử bỗng dưng thở ra một hơi nhẹ nhõm nói:

- Tuy người này đăng lên Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế, ngày sau khó thể áp chế, nhưng đối với Xiển giáo mà nói ít nhiều cũng có ích lợi. Nếu có thể ở chỗ sư bá cầu được vài viên Cửu Chuyển Kim Tiên, ít nhất Ngọc Đỉnh sư đệ có thể vượt qua được sát kiếp lần này!

- Sư tổ nhượng bộ tự nhiên là quần tiên được ích lợi!

Văn Thù cũng cười, lại ít nhiều lộ ra vài phần khổ sáp:

- Nhưng từ nay về sau, một thân Nhạc Vũ tụ tập thiên đạo đại thế chỉ sợ càng thêm lớn mạnh! Hiện giờ ta chỉ cần nghĩ tới đã cảm thấy kinh hãi!

Chư tiên đang có mặt nhất thời đều im lặng, ngay cả Hoàng Long cũng hiểu được ý của Văn Thù.

Lần này chúng tiên nghịch phản, phần lớn đều đi theo Nhạc Vũ, nếu chưa từng bắt được ưu đãi thì cũng thôi. Nhưng hôm nay biết được Hồng Quân đã giáng xuống phù chiếu, trực tiếp xen tay vào việc Thiên Đình, chỉ sợ ngày sau bên trong hồng hoang, sẽ có càng nhiều thái cổ đại năng sẽ đem hi vọng ký thác lên người Nhạc Vũ.

Ngay cả sư tôn của bọn hắn không phải cũng hi vọng như thế sao?

Ánh mắt Phổ Hiền chợt lóe ra, thở dài:

- Hi vọng của mọi người tụ tập, vạn tiên ý niệm gia trì, đã có thể kháng cự thiên ý! Người này trèo lên đỉnh Thái Thượng Kim Tiên chỉ trong vòng trăm năm mà thôi! Mặc dù thiên đạo chỉ sợ cũng không còn cách hạn chế Nhạc Vũ thành tựu…

Từ Hàng cũng đang có suy nghĩ gì, nhìn chằm chằm lên thiên không, chỉ thấy ngay phương vị Trung Cung có hai viên đế tinh treo cao, xa xa giằng co.

Viên Tử Vi đế tinh rõ ràng là mạnh mẽ hơn, đổi lại viên đế tinh còn lại, là Hạo Thiên đế tinh quang hoa đã suy sụp tới cực điểm, tuy vẫn còn lực kháng thủ.

Hắn không khỏi cười khẽ một tiếng:

- Cũng được! Ân oán giữa Xiển giáo cùng Nhạc Vũ tạm hoãn một chút nói sau, hôm nay mặc dù có thật nhiều thái cổ đại năng xuất thế, nhưng gốc rễ của sư tổ chúng ta cũng không phải nhỏ nhoi. Vị Tử Vi đại đế kia chưa chắc được thuận buồm xuôi gió…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện