Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1347: Nhị đế đầu hiệu!




- Ngươi xác thực nên tạ trẫm!

Nhạc Vũ nghe vậy khẽ gật đầu, không hề xấu hổ, cũng không hề có nửa phần ý khiêm tốn, còn về hận ý trong đó thì phảng phất không nghe, tiếp đó lại nhìn sang rất nhiều tiên tu đang tái mặt.

Lúc này những Hỗn Độn chuẩn thánh còn tốt, kiếm áp của Nhạc Vũ dù thịnh nhưng cũng không chưa đến mức không chịu nổi, nhưng những nữ tiên còn lại thì tu vi mạnh nhất không quá Thái Thanh Huyền Tiên, lúc này phần lớn đều hôn mê bất tỉnh, dù không thế thì thần hồn cũng tan rã, thương thế rất nặng.

Nhạc Vũ nhíu mày cười nhẹ:

- Đều là lỗi trẫm, Dao Trì thánh mẫu hảo hảo đại thọ lại bị trẫm quấy thành bộ dạng như vậy. Thật sự hổ thẹn!

Hắn lập tức dùng pháp lực cuốn lấy bàn đào trước mặt Hạo Thiên cùng Dao Trì, cùng pháp lực vò nát rồi thêm vào một phần tam giới chân tuyền hóa thành hơn vạn đạo thanh quang đầu nhập vào thân thể chúng tiên.

Sau đó chỉ trong khoảnh khắc liền thấy những người đang hôn mê đều lần lượt tỉnh dậy, thương thế thần hồn đều khôi phục, thậm chí những người có tu vi khá thấp đều lộ vẻ vui mừng thì pháp lực tăng trưởng không nhỏ.

Đám người còn lại cũng đồng dạng có chút bổ ích, dù có chút oán khí với việc Nhạc Vũ trước đó không nói đạo lý thì lúc này cũng tan hơn nửa.

Thấy mọi người đều đã không việc gì, Nhạc Vũ lúc này mới lại nhìn về Hạo Thiên cùng Dao Trì:

- Nhạc Vũ tự chủ trương. Kính xin Thiên Đế Bệ Hạ cùng thánh mẫu nương nương chớ trách!

Lời tuy xin lỗi nhưng không một chút thành tâm.

Vẻ mặt Hạo Thiên vẫn âm trầm, chỉ nhìn Nhạc Vũ thật sâu không nói một lời, Dao Trì càng lộ ra nóng nảy, tuy không dám đương trường phát tác nhưng không nhịn nổi cười lạnh:

- Bệ Hạ bá đạo như thế, ta cùng với Hạo Thiên lại nào dám trách móc? Ta xem ngày sau Thiên Đình do Nhạc Vũ ngươi làm chủ mà thôi!

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, cũng không để ý, lại nhìn về Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế cùng Kim Thiên Nguyện Thánh Đại Đế, hàn mang lóe lên trong mắt:

- Không biết phân biệt!

Hắn đánh ra một chỉ cưỡng ép kích phá pháp lực quanh thân hai người, ngay cả cự tháp kiếm xích cũng toàn bộ đánh bay.

Đang muốn thôi triển pháp lực triệt để đánh bay hai người vào hư không, lại thấy Thiên Tề Đại Đế bước lên cúi thân, dung quang ảm đạm, cười khổ một tiếng nói:

- Bệ Hạ cho bẩm! Thiên Khải vừa rồi suy nghĩ thấy lời của Thiên Đế Bệ Hạ nói thật có chỗ không ổn! Trong thiên đình nếu chỉ luận già trẻ mà không dùng thần vị thì chỉ sợ uy nghiêm khó lập. Thiên Khải thực không dám ngồi trên Tử Vi Đại Đế.

Nói xong liền lui ra sau mấy bước, khom người đứng trang nghiêm, dứt khoát nhường vị trí bên tay trái.

Nhạc Vũ hơi nheo mắt, hàn ý hơi liễm.

Người này này trước khi thụ mệnh Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế danh xưng là Thiên Khải đạo nhân, cũng không gọi thần vị mà xưng đạo hiệu, hiện ra ý thần phục, trước kia vốn tính tình ôn hòa, làm việc giỏi về tìm lành tránh dữ, trứ danh hậu thế, hôm nay vừa gặp quả nhiên là kẻ thức thời. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Tây Phương Kim Thiên Nguyện Thánh Đại Đế cũng tái mặt, ngầm liếc Hạo Thiên rồi đồng dạng cúi người hành lễ, mở miệng càng dứt khoát:

- Bệ Hạ thần uy, Huyền Phác ta bội phục. Sau ngày hôm nay đế đình Tây Phương lấy Trung Thiên Tử Vi làm chủ!

Đạo hiệu lúc trước của Kim Thiên Nguyện Thánh Đại Đế chính là Huyền Phác, trong miệng xem Nhạc Vũ là chủ liền phảng phất coi hắn là thiên đế.

Dao Trì thấy thế cảm giác một luồng khí uất xông thẳng lên tâm trí khiến cơ hồ mắt hoa.

Nhạc Vũ từ đầu đến cuối không xem nàng là gì cũng thôi, lực không bằng người coi như chấp nhận nhưng ngay cả Thiên Khải Huyền Phác cũng làm vậy thì coi như quá mức, trong mắt sát cơ nhất thời bốc lên, lạnh lùng nhìn qua hai người.

Huyền Phác không hề để ý tới, Thiên Khải sau đó cũng ngưng mày, dứt khoát lại thi lễ nói:

- Đế đình phương đông sau này cũng nghe Bệ Hạ hiệu lệnh! Nếu như vi phạm thì Thiên Khải ta đạo tiêu thân mạch

Nói xong cũng không nhìn Dao Trì, thần sắc thản nhiên. Vốn hắn lần này bị Hạo Thiên sai sử, trong lòng đã có chút oán khí, lại đã từng nghe nói sau khi thần đạo đại hưng thì ngũ phương đế vị sợ có thay đổi nên lúc này đảo hướng Nhạc Vũ cũng không thẹn, càng không nửa phần chần chờ.

Vừa rồi tuy mới chịu nhục nhưng tính ra Nhạc Vũ ngay cả tu sĩ tam giáo cũng không nể mặt, Hạo Thiên Dao Trì càng bị làm nhục công khai, ngay cả thánh nhân cũng không thể làm gì.

Hai người hắn bất quá cũng chỉ là hai tiểu nhân vật không nơi nương tựa, dựa vào Tử Vi Đại Đế đã chú định là quân lâm đời này cũng không tính quá mức mất mặt.

Dù sao Trung Thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế vốn nắm giữ Thiên Giới vạn thần, hai người hắn làm vậy cũng không tính phạm luật.

Nhạc Vũ hơi ngẩn ra, vốn hắn muốn bắt hai người này lập uy, vừa rồi ngay cả khi Thiên Khải nhượng bộ cũng định không bỏ qua, lại không ngờ Tây Phương Kim Thiên Nguyện Thánh Đại Đế quả quyết như thế, hơn nữa Thiên Tề Đại Đế cũng lập tức theo vào khiến hắn không thể ra tay.

Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ liền thu liễm sát cơ, nhịn không được cười lên:

- Hai người các ngươi nếu thật có tâm này liền xem như lương thần của thiên đình ta, ngày sau chỉ để ý an tâm làm việc là được

Nói xong cũng trực tiếp ngồi vào vị trí thượng thủ bên trái, cười nhìn qua mọi người.

Hai người Thiên Khải Huyền Phác nghe vậy cũng an tâm ngồi xuống.

Chỉ là không khí toàn bộ yến hội vẫn lạnh cứng. Khí thế Nhạc Vũ dù thịnh nhưng ảnh hưởng trong vũ nội của tam giáo vẫn còn. Tử Vi Đại Đế có thể không sợ nhưng bọn họ không thể bất kính, hơn ngàn vạn tiên tu ngây ngốc như tượng mộc, không dám nói một lời, chỉ kinh dị nhìn qua Nhạc Vũ.

Hạo Thiên Dao Trì cũng đều trầm mặc, cố ý muốn chấm dứt yến hội nhưng xem ý Nhạc Vũ rõ ràng chưa định rời đi, trong ngực càng thêm uất ức, chẳng lẽ hắn còn ngại hôm nay vũ nhục bọn họ chưa đủ?

Ba người Khổng Dật Lục Áp cùng Huyền Vũ cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười tìm một tịch án ngồi xuống, ngay cả ổn trọng như Mạnh Chương cũng nhìn qua một cái rồi tìm chỗ ngồi xuống.

Tây Vương Mẫu Vân Dao không chút khách khí, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Nhạc Vũ, thần sắc giống như cười mà không phải cười:

- Vừa rồi được Bệ Hạ cho xem trò hay, thật sự là đặc sắc cực điểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện