Quân Lâm Thiên Hạ
Dù hồn niệm đã tận lực kiềm chế, bất quá dưới sự cảm ứng của Nhạc Vũ vẫn bành trướng mãnh liệt khiến thần hồn của hắn trong mộc tuyệt chi địa tựa như một mảnh đảo hoang.
Nhạc Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã đi trước một bước lấy được Bổ Thiên Thần Thạch. Hôm nay dù là thánh nhân tự thân đến đây cũng không thể làm gì.
Cũng không nhìn kỹ, Nhạc Vũ liền trực tiếp thu khối ngọc thạch ngũ sắc vào trong tay áo, mắt thấu duệ trạch nhìn phía sau:
- Không biết là vị Thánh Nhân nào hàng lâm, có phải là Đông Hải Thông Thiên giáo chủ?
Trong cánh rừng rậm rạp vẫn không có ai lên tiếng, hồn niệm khí cơ dù có thể cảm ứng nhưng lại không biết phương vị, trên mặt Nhạc Vũ lại lộ ra chút sở ngộ:
- Không phải là Thông Thiên giáo chủ, vậy là Tây Phương Giáo chủ, Tiếp Dẫn Đạo Nhân đúng không? Thánh Nhân hàn lâm này, lại không biết cần làm chuyện gì?
Người nọ nghe vậy tuy không trả lời nhưng hồn niệm chấn động không ngớt, sau một lát đột nhiên một đóa kim liên thất thải mười hai lá đột nhiên hạ xuống, khí thế không thể chống cự khiến không gian trong chừng tỷ vạn dặm như đông cứng.
Nhạc Vũ cau mày, tâm niệm hơi dẫn liền khiến cho Ngũ Hành Kiếm cùng trận đồ trong đan điền xuất ra ngoài cơ thể.
Kiếm trận chuyển động, năm thanh Tiên Thiên kiếm khí lập tức vút lên từng đạo kiếm mang, sau đó phân hóa thành ngàn vạn đạo, tất cả đều lăng lệ chia cắt đóa thất thải kim liên, bất phân thắng bại.
Tại một chỗ trong rừng rậm lúc này cũng truyền ra một tiếng khen nhẹ.
- Có thể chống đỡ một kích của ta mà không hề bị tổn hao, pháp lực của Bệ Hạ quả là cường hoành. Tuy là mượn Hồng Mông chi bảo tương trợ nhưng cũng cực kỳ bất phàm, dưới thánh nhân vô địch thủ.
Lời còn chưa dứt, một bảo tràng đồng dạng sắc hiện thất thải xuất hiện giữa không trung, quang hoa tán ra bốn phía che đậy toàn bộ chân trời, chỉ thấy linh quang mà không hề thấy người, khí tức mênh mông.
Từ bảo tràng có một lực hấp xả cực lớn hạ xuống, quang hoa chưa đến đã đem thần hồn của Nhạc Vũ cưỡng ép kéo qua.
Nhạc Vũ không chút động dung, sau lưng hiện ra một vòng minh nguyệt. Côn Luân Kính đồng dạng chiếu ra một đạo quang hoa thanh u đối kháng với linh quang thất thải khiến không gian chấn động, dấy lên từng đợt phong ba hồn lực khiến tất cả nguyên linh mộc hệ trong vòng mười tỷ dặm lập tức tịch diệt, trên mặt Nhạc Vũ cũng hơi lộ ra tái nhợt!
Người ở phía xa không hề tổn hao mảy may, vẫn lộ ý tán thưởng:
- Hay cho một môn huyễn pháp vô thượng thần thông, lại tương hợp với Côn Luân Kính, mạnh hơn nhiều so với Côn Luân tâm kính thuật của Đông Vương công năm xưa, không trách có thể chống được thần tràng của ta!
Chỉ thấy kính quang lập loè, dưới sự áp bức của thần tràng đã hơi có xu hướng suy tàn nhưng không hề thấy dấu hiệu bị thua, thủy chung định tại đỉnh đầu Nhạc Vũ khiến hồn niệm hắn vẫn vững vàng.
Nhạc Vũ cũng hừ lạnh một tiếng, trong mắt càng lộ ra lăng lệ ác liệt, tâm niệm vừa động, dưới chân liền mở ra bát quái trận đồ tiên thiên hậu thiên rồi kết thành linh trận bao phủ toàn bộ mộc tuyệt chi địa, trong lúc mơ hồ đã nhìn thấy thân ảnh đối phương.
Một đạo quang hoa lại bắn vọt tới như đạn pháp, loáng thoáng có thể thấy trong đó một cây cự xử, bên trên vô số pháp tắc đại đạo gia trì, vặn vẹo nhân quả, nghịch chuyển thời không, những nơi quét qua đều nát bấy, với long nhãn của Nhạc Vũ cũng không hoàn toàn bắt được hình bóng, chỉ ngay lập tức đã tới trước người.!
Cũng may Nhạc Vũ sớm có chuẩn bị, cơ hồ ngay lập tức tế lên Trấn Thiên Tỳ, đón gió trướng lên khai mở trăm vạn trượng, áp về trước người.
Cả hai vũ khí giao kích khiến cả phiến không gian chấn động vặn vẹo, ảnh hưởng đến cả tỷ dặm, cương phong trùng kích còn vượt qua cả hai kiện linh bảo, tất cả cỏ cây trong vòng ảnh hưởng đều hóa thành tro bụi.
Khóe miệng Nhạc Vũ tràn ra một tia máu tươi, sắc mặt càng âm trầm như nước, thần sắc thê lương, bất quá chỉ sau giây lát đã cưỡng chế ý niệm chí tôn kia lui về như nước thủy triều, vô luận là thần xử hay công đức kim liên, thần tràng đều liên tiếp rút đi.
Xa xa lại truyền đến thanh âm hùng hồn của Tiếp Dẫn Đạo Nhân:
- Hà Đồ Lạc Thư trong tay bệ hạ quả nhiên cực kỳ đắc dụng! Tiếp Dẫn hôm nay đã lĩnh hội thủ đoạn của Tử Vi Đại Đế.
Trong hồn niệm của Nhạc Vũ đã sớm không thấy tung ảnh của đối phương, bất quá lời nói vẫn còn tiếp tục.
- Thế nhân chỉ biết, ta cùng sư đệ Chuẩn Đề thiếu sư tổ Hồng Vân của ngươi nhân quả lớn lao mà không biết hai người chúng ta cũng vì vậy mà chịu khổ quá sâu. Đưa cho ngươi Bạch Lộc Già Thiên lệnh đã là bồi thường ân Hồng Vân thoái vị. Một kích này là vì đệ tử Bất Động Như Lai, cùng ngươi kết thúc nhân quả. Ngày sau Bệ Hạ, tự giải quyết cho tốt.
Thanh âm đến cuối cùng lúc đã ẩn thấu sát cơ, giọng nói âm trầm.
Nhạc Vũ cũng đem này nhiều loại Linh Bảo thu hồi, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía tây.
-- Thánh Nhân Chí Tôn, quả nhiên đã vượt ra ngoài phạm trù tu hành, cho dù hôm nay hắn có thể một mình áp chế tất cả Thái Thượng Kim Tiên của hồng hoang thì cũng còn xa mới là đối thủ của thánh nhân.
Giao kích với vị Tây Phương Giáo chủ này ba lượt, vô luận là thân thể hay thần hồn đều bị thương trầm trọng, chẳng qua vừa được mấy nhịp thở thì trong mắt Nhạc Vũ đã không thấy nửa phần uể oải, lại lộ ra ý cười lạnh, lấy ra một khay ngọc màu vàng, chính là thế giới hương tích, chẳng qua bên trong đã không thấy bóng dáng của Huyết Văn đạo nhân, chỗ phong ấn cũng chỉ còn lại một linh trận bị phá hủy, cấm chế đã bị tổn hại hơn một nửa.
- 30 năm sau, chắc vị thánh nhân này sẽ hận ta thấu xương.
Khẽ nhếch miệng, Nhạc Vũ thu hồi khay ngọc, cũng không nóng lòng rời đi mà sưu tầm trong Mộc Tuyệt Chi Địa.
Nơi này không giống Kim tuyệt chi địa có Tây Phương Đại Đế tọa hóa nên sinh ra biến dị, có vô số Linh Bảo.
Bất quá khi Nhạc Vũ dùng hồn niệm Thánh Nhân cẩn thận tìm tòi trong Mộc Tuyệt Chi Địa liên tục mấy ngày thì cuối cùng vẫn có chút đoạt được, trong tay đã có năm viên ngọc thạch lóng lánh thanh quang, phẩm chất vượt qua siêu phẩm linh thạch không ít, tương đương với mộc linh tinh châu mà Mạnh Chương thần quân tặng cho hắn trước đó, tuy nhiên sau đó tìm thêm thì không còn.
Duy nhất đoạt được là hơn hai mươi viên siêu phẩm linh thạch, chứng tỏ nơi đây đã bị tiên tu Hồng Hoang càn quét.
Năm viên linh thạch Mộc hệ Chí Thánh cũng là do Nhạc Vũ tìm được tại một chỗ cực kỳ hiểm ác mà ngay cả Thái Thượng Kim Tiên cũng khó khăn tới gần, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng trên chín tầng mây nhìn xuống.
- Năm giọt Tạo Hóa chân dịch sao?
Khẽ thở dài, Nhạc Vũ cũng không để ý tới, lúc đến đây vốn không ôm quá nhiều hi vọng, giờ đã có được năm viên linh thạch Mộc hệ Chí Thánh đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Cảm giác được Liễu Nguyệt Như trong Diễn Thiên Châu đang dốc lòng chuẩn bị, pháp lực quanh thân không thể đè nén đang bành trướng khắp nơi, thần sắc Nhạc Vũ khẽ động, lập tức xé rách thời không xuyên ra khỏi Hồng Hoang, đứng trong hư không, hướng về chỗ ý niệm tỏa định bước đi.
Cũng không biết qua bao lâu thì hắn ẩn ước cảm giác được vô số ma niệm chen chúc tới, tâm Nhạc Vũ lại sáng như gương, pháp lực huy triển tìm một chỗ hổng trong hàng rào hư không rồi bước vào bên trong.
Lần đến ám giới này khác trước, vừa bước vào đã mơ hồ cảm giác được lực bài xích của thế giới này với hắn, hơn nữa tất cả Vực Ngoại Thiên Ma đều cảnh giác với hắn, cơ hồ phát ra hồn niệm gào thét chấn động.
Trong mắt Nhạc Vũ cũng hơi lộ ra dị sắc.
-- Những Vực Ngoại Thiên Ma này ngay cả ý niệm thiên địa cũng có thể đồng hóa! Toàn bộ hạch tâm ám giới đã xảy ra dị biến, ý chí của thế giới này dường như đã thoát ly khỏi thiên đạo.Cũng không biết những Vực Ngoại Thiên Ma này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Là Hồng Quân hay là La Hầu?
Đến tột cùng là Thánh Nhân sở tạo hay đến từ vực ngoại. Với lực tính toán của hắn hiện giờ theo lý đã có thể ngược dòng quá khứ nhưng việc này liên quan đến thánh nhân nên manh mối ít càng thêm ít. Có thể ra kết quả thì qua trăm ngàn năm cũng chưa chắc đã xong, lúc này cũng không thể có thời gian tìm hiểu kỹ nhân quả.
- Nếu không sớm xử trí, chỉ sợ những thiên ma này là họa tâm phúc của trẫm.
Trong lòng thầm đánh giá, cả người Nhạc Vũ cũng cưỡng ép đi vào thời không này, pháp lực không hề bị tiêu giảm, lực bài xích cũng bị tiêu trừ, lại dùng thần thông thông thiên sửa đổi pháp tắc.
Vừa tiến vào thế giới này thấy Vực Ngoại Thiên Ma vùng phụ cận cơ bản đã bị thanh trừ, chỉ còn lại một bộ phận thiên ma cấp thấp.
Trên không trung, thời thời khắc khắc đều có chiến xa đi tuần tra, chỉ cần một số thiên ma hơi cường hoành xuất hiện sẽ bị truy đuổi càn quét.
Sâu trong tối tăm cũng cảm giác được tồn tại của Kế Đô, nhưng có thể vì nguyên nhân chịu thiệt quá mức lần trước mà vạn ma chi tổ này tuy tràn đầy lệ ý nhưng thủy chung đều né tránh.
Sưu tầm qua một lát, Nhạc Vũ liền hạ xuống trên một chỗ đỉnh núi có linh mạch phong phú, ý niệm vừa dẫn liền đem Liễu Nguyệt Như ra ngoài, thấy nàng ngồi nhập định khởi động chân khí toàn thân, dẫn tới thiên địa trong thế giới này cũng phập phồng, trong không trung tụ tập vô số lôi quang.
Tiếp đó Nhạc Vũ cũng không bố trí linh trận gì, trực tiếp đem Hà Đồ Lạc Thư phân biệt đặt trên đỉnh đầu và dưới chân Liễu Nguyệt Như, chỉ qua mấy nhịp thở đã hình thành một Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận.
Cũng ngay tại một sát na này, có vô số Vực Ngoại Thiên Ma xuyên không bay tới, dù vô hình hay hữu hình thì đều điên cuồng trùng kích Liễu Nguyệt Như.
Nhạc Vũ cũng không ngăn cản, đại trận cũng không thấy vận chuyển, phảng phất mặc kệ những thiên ma kia hướng về Liễu Nguyệt Như, ngồi sang một chỗ khác chiêu xuất ra hai hóa thân ở bên cạnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Tiếp đó hắn lại lấy ra hai khối Bổ Thiên Thần Thạch, đều có hình dạng như một viên gạch, lớn hơn gấp mười lần so với Ngũ Sắc Thần Thạch hắn đoạt được ở Thiên Nguyên giới, phẩm chất cũng tương xứng, chưa uẩn dưỡng Hồng Mông tử khí đã lóng lánh linh quang, không một tỳ vết.
Nhạc Vũ lấy tay sờ vào, càng cảm giác bên trong từng đợt thai động, biết hai khối thần thạch này chỉ qua chừng trăm vạn năm sau sẽ tự sinh linh trí, thành tựu sinh linh. Nếu hắn có lòng dạ ác độc, vùi vào nhân gian để kinh lịch hồng trần thì chừng qua ngàn năm, luân hồi thiên thế cũng có thể sinh ra linh thai, bất quá hiện giờ ngoài thai động thì cũng chỉ trống rỗng, lấy làm hóa thân cũng không tổn thương thiên hòa.
Trong mắt hơi lộ vẻ vui mừng, Nhạc Vũ liền đem hai hóa thân chấp trong tay, vỗ lên khiến thân thể hóa thành huyết nhục, tính cả nguyên anh kim đan dung nhập vào hai khối Bổ Thiên Thạch, sau đó lại lấy ra mười hai liên tử bỏ vào trong tịnh đế liên khiến chúng lập tức chớp lên linh quang rồi hấp thụ.
Nhạc Vũ mỉm cười, sau một khắc lại lấy ra năm viên Chí Thánh linh thạch dung nhập vào Thanh ngọc chân nguyên bình thành Tạo Hóa chân dịch, rót từng giọt vào hai đóa liên hoa.
Qua một lát liền chỉ thấy cánh hoa không ngừng vươn ra, lá sen cũng không ngừng tăng lên, đến khi có mười một cánh hoa và mười một phiến lá mới dừng lại.
Lực Tạo Hóa chân dịch vẫn còn sót lại không ít, từng sợi tơ dần mở rộng, giao hội bên trong, thành tựu một nụ hoa thanh sắc chớm nở.
Nhạc Vũ đè nén nỗi vui mừng, nhỏ thêm một giọt Tạo Hóa chân dịch vào nụ hoa khiến nó đồng dạng nở ra mười một cánh, mười một phiến lá.
Chương 1364: Tái luyện hóa thân!
Dù hồn niệm đã tận lực kiềm chế, bất quá dưới sự cảm ứng của Nhạc Vũ vẫn bành trướng mãnh liệt khiến thần hồn của hắn trong mộc tuyệt chi địa tựa như một mảnh đảo hoang.
Nhạc Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã đi trước một bước lấy được Bổ Thiên Thần Thạch. Hôm nay dù là thánh nhân tự thân đến đây cũng không thể làm gì.
Cũng không nhìn kỹ, Nhạc Vũ liền trực tiếp thu khối ngọc thạch ngũ sắc vào trong tay áo, mắt thấu duệ trạch nhìn phía sau:
- Không biết là vị Thánh Nhân nào hàng lâm, có phải là Đông Hải Thông Thiên giáo chủ?
Trong cánh rừng rậm rạp vẫn không có ai lên tiếng, hồn niệm khí cơ dù có thể cảm ứng nhưng lại không biết phương vị, trên mặt Nhạc Vũ lại lộ ra chút sở ngộ:
- Không phải là Thông Thiên giáo chủ, vậy là Tây Phương Giáo chủ, Tiếp Dẫn Đạo Nhân đúng không? Thánh Nhân hàn lâm này, lại không biết cần làm chuyện gì?
Người nọ nghe vậy tuy không trả lời nhưng hồn niệm chấn động không ngớt, sau một lát đột nhiên một đóa kim liên thất thải mười hai lá đột nhiên hạ xuống, khí thế không thể chống cự khiến không gian trong chừng tỷ vạn dặm như đông cứng.
Nhạc Vũ cau mày, tâm niệm hơi dẫn liền khiến cho Ngũ Hành Kiếm cùng trận đồ trong đan điền xuất ra ngoài cơ thể.
Kiếm trận chuyển động, năm thanh Tiên Thiên kiếm khí lập tức vút lên từng đạo kiếm mang, sau đó phân hóa thành ngàn vạn đạo, tất cả đều lăng lệ chia cắt đóa thất thải kim liên, bất phân thắng bại.
Tại một chỗ trong rừng rậm lúc này cũng truyền ra một tiếng khen nhẹ.
- Có thể chống đỡ một kích của ta mà không hề bị tổn hao, pháp lực của Bệ Hạ quả là cường hoành. Tuy là mượn Hồng Mông chi bảo tương trợ nhưng cũng cực kỳ bất phàm, dưới thánh nhân vô địch thủ.
Lời còn chưa dứt, một bảo tràng đồng dạng sắc hiện thất thải xuất hiện giữa không trung, quang hoa tán ra bốn phía che đậy toàn bộ chân trời, chỉ thấy linh quang mà không hề thấy người, khí tức mênh mông.
Từ bảo tràng có một lực hấp xả cực lớn hạ xuống, quang hoa chưa đến đã đem thần hồn của Nhạc Vũ cưỡng ép kéo qua.
Nhạc Vũ không chút động dung, sau lưng hiện ra một vòng minh nguyệt. Côn Luân Kính đồng dạng chiếu ra một đạo quang hoa thanh u đối kháng với linh quang thất thải khiến không gian chấn động, dấy lên từng đợt phong ba hồn lực khiến tất cả nguyên linh mộc hệ trong vòng mười tỷ dặm lập tức tịch diệt, trên mặt Nhạc Vũ cũng hơi lộ ra tái nhợt!
Người ở phía xa không hề tổn hao mảy may, vẫn lộ ý tán thưởng:
- Hay cho một môn huyễn pháp vô thượng thần thông, lại tương hợp với Côn Luân Kính, mạnh hơn nhiều so với Côn Luân tâm kính thuật của Đông Vương công năm xưa, không trách có thể chống được thần tràng của ta!
Chỉ thấy kính quang lập loè, dưới sự áp bức của thần tràng đã hơi có xu hướng suy tàn nhưng không hề thấy dấu hiệu bị thua, thủy chung định tại đỉnh đầu Nhạc Vũ khiến hồn niệm hắn vẫn vững vàng.
Nhạc Vũ cũng hừ lạnh một tiếng, trong mắt càng lộ ra lăng lệ ác liệt, tâm niệm vừa động, dưới chân liền mở ra bát quái trận đồ tiên thiên hậu thiên rồi kết thành linh trận bao phủ toàn bộ mộc tuyệt chi địa, trong lúc mơ hồ đã nhìn thấy thân ảnh đối phương.
Một đạo quang hoa lại bắn vọt tới như đạn pháp, loáng thoáng có thể thấy trong đó một cây cự xử, bên trên vô số pháp tắc đại đạo gia trì, vặn vẹo nhân quả, nghịch chuyển thời không, những nơi quét qua đều nát bấy, với long nhãn của Nhạc Vũ cũng không hoàn toàn bắt được hình bóng, chỉ ngay lập tức đã tới trước người.!
Cũng may Nhạc Vũ sớm có chuẩn bị, cơ hồ ngay lập tức tế lên Trấn Thiên Tỳ, đón gió trướng lên khai mở trăm vạn trượng, áp về trước người.
Cả hai vũ khí giao kích khiến cả phiến không gian chấn động vặn vẹo, ảnh hưởng đến cả tỷ dặm, cương phong trùng kích còn vượt qua cả hai kiện linh bảo, tất cả cỏ cây trong vòng ảnh hưởng đều hóa thành tro bụi.
Khóe miệng Nhạc Vũ tràn ra một tia máu tươi, sắc mặt càng âm trầm như nước, thần sắc thê lương, bất quá chỉ sau giây lát đã cưỡng chế ý niệm chí tôn kia lui về như nước thủy triều, vô luận là thần xử hay công đức kim liên, thần tràng đều liên tiếp rút đi.
Xa xa lại truyền đến thanh âm hùng hồn của Tiếp Dẫn Đạo Nhân:
- Hà Đồ Lạc Thư trong tay bệ hạ quả nhiên cực kỳ đắc dụng! Tiếp Dẫn hôm nay đã lĩnh hội thủ đoạn của Tử Vi Đại Đế.
Trong hồn niệm của Nhạc Vũ đã sớm không thấy tung ảnh của đối phương, bất quá lời nói vẫn còn tiếp tục.
- Thế nhân chỉ biết, ta cùng sư đệ Chuẩn Đề thiếu sư tổ Hồng Vân của ngươi nhân quả lớn lao mà không biết hai người chúng ta cũng vì vậy mà chịu khổ quá sâu. Đưa cho ngươi Bạch Lộc Già Thiên lệnh đã là bồi thường ân Hồng Vân thoái vị. Một kích này là vì đệ tử Bất Động Như Lai, cùng ngươi kết thúc nhân quả. Ngày sau Bệ Hạ, tự giải quyết cho tốt.
Thanh âm đến cuối cùng lúc đã ẩn thấu sát cơ, giọng nói âm trầm.
Nhạc Vũ cũng đem này nhiều loại Linh Bảo thu hồi, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía tây.
-- Thánh Nhân Chí Tôn, quả nhiên đã vượt ra ngoài phạm trù tu hành, cho dù hôm nay hắn có thể một mình áp chế tất cả Thái Thượng Kim Tiên của hồng hoang thì cũng còn xa mới là đối thủ của thánh nhân.
Giao kích với vị Tây Phương Giáo chủ này ba lượt, vô luận là thân thể hay thần hồn đều bị thương trầm trọng, chẳng qua vừa được mấy nhịp thở thì trong mắt Nhạc Vũ đã không thấy nửa phần uể oải, lại lộ ra ý cười lạnh, lấy ra một khay ngọc màu vàng, chính là thế giới hương tích, chẳng qua bên trong đã không thấy bóng dáng của Huyết Văn đạo nhân, chỗ phong ấn cũng chỉ còn lại một linh trận bị phá hủy, cấm chế đã bị tổn hại hơn một nửa.
- 30 năm sau, chắc vị thánh nhân này sẽ hận ta thấu xương.
Khẽ nhếch miệng, Nhạc Vũ thu hồi khay ngọc, cũng không nóng lòng rời đi mà sưu tầm trong Mộc Tuyệt Chi Địa.
Nơi này không giống Kim tuyệt chi địa có Tây Phương Đại Đế tọa hóa nên sinh ra biến dị, có vô số Linh Bảo.
Bất quá khi Nhạc Vũ dùng hồn niệm Thánh Nhân cẩn thận tìm tòi trong Mộc Tuyệt Chi Địa liên tục mấy ngày thì cuối cùng vẫn có chút đoạt được, trong tay đã có năm viên ngọc thạch lóng lánh thanh quang, phẩm chất vượt qua siêu phẩm linh thạch không ít, tương đương với mộc linh tinh châu mà Mạnh Chương thần quân tặng cho hắn trước đó, tuy nhiên sau đó tìm thêm thì không còn.
Duy nhất đoạt được là hơn hai mươi viên siêu phẩm linh thạch, chứng tỏ nơi đây đã bị tiên tu Hồng Hoang càn quét.
Năm viên linh thạch Mộc hệ Chí Thánh cũng là do Nhạc Vũ tìm được tại một chỗ cực kỳ hiểm ác mà ngay cả Thái Thượng Kim Tiên cũng khó khăn tới gần, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng trên chín tầng mây nhìn xuống.
- Năm giọt Tạo Hóa chân dịch sao?
Khẽ thở dài, Nhạc Vũ cũng không để ý tới, lúc đến đây vốn không ôm quá nhiều hi vọng, giờ đã có được năm viên linh thạch Mộc hệ Chí Thánh đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Cảm giác được Liễu Nguyệt Như trong Diễn Thiên Châu đang dốc lòng chuẩn bị, pháp lực quanh thân không thể đè nén đang bành trướng khắp nơi, thần sắc Nhạc Vũ khẽ động, lập tức xé rách thời không xuyên ra khỏi Hồng Hoang, đứng trong hư không, hướng về chỗ ý niệm tỏa định bước đi.
Cũng không biết qua bao lâu thì hắn ẩn ước cảm giác được vô số ma niệm chen chúc tới, tâm Nhạc Vũ lại sáng như gương, pháp lực huy triển tìm một chỗ hổng trong hàng rào hư không rồi bước vào bên trong.
Lần đến ám giới này khác trước, vừa bước vào đã mơ hồ cảm giác được lực bài xích của thế giới này với hắn, hơn nữa tất cả Vực Ngoại Thiên Ma đều cảnh giác với hắn, cơ hồ phát ra hồn niệm gào thét chấn động.
Trong mắt Nhạc Vũ cũng hơi lộ ra dị sắc.
-- Những Vực Ngoại Thiên Ma này ngay cả ý niệm thiên địa cũng có thể đồng hóa! Toàn bộ hạch tâm ám giới đã xảy ra dị biến, ý chí của thế giới này dường như đã thoát ly khỏi thiên đạo.Cũng không biết những Vực Ngoại Thiên Ma này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Là Hồng Quân hay là La Hầu?
Đến tột cùng là Thánh Nhân sở tạo hay đến từ vực ngoại. Với lực tính toán của hắn hiện giờ theo lý đã có thể ngược dòng quá khứ nhưng việc này liên quan đến thánh nhân nên manh mối ít càng thêm ít. Có thể ra kết quả thì qua trăm ngàn năm cũng chưa chắc đã xong, lúc này cũng không thể có thời gian tìm hiểu kỹ nhân quả.
- Nếu không sớm xử trí, chỉ sợ những thiên ma này là họa tâm phúc của trẫm.
Trong lòng thầm đánh giá, cả người Nhạc Vũ cũng cưỡng ép đi vào thời không này, pháp lực không hề bị tiêu giảm, lực bài xích cũng bị tiêu trừ, lại dùng thần thông thông thiên sửa đổi pháp tắc.
Vừa tiến vào thế giới này thấy Vực Ngoại Thiên Ma vùng phụ cận cơ bản đã bị thanh trừ, chỉ còn lại một bộ phận thiên ma cấp thấp.
Trên không trung, thời thời khắc khắc đều có chiến xa đi tuần tra, chỉ cần một số thiên ma hơi cường hoành xuất hiện sẽ bị truy đuổi càn quét.
Sâu trong tối tăm cũng cảm giác được tồn tại của Kế Đô, nhưng có thể vì nguyên nhân chịu thiệt quá mức lần trước mà vạn ma chi tổ này tuy tràn đầy lệ ý nhưng thủy chung đều né tránh.
Sưu tầm qua một lát, Nhạc Vũ liền hạ xuống trên một chỗ đỉnh núi có linh mạch phong phú, ý niệm vừa dẫn liền đem Liễu Nguyệt Như ra ngoài, thấy nàng ngồi nhập định khởi động chân khí toàn thân, dẫn tới thiên địa trong thế giới này cũng phập phồng, trong không trung tụ tập vô số lôi quang.
Tiếp đó Nhạc Vũ cũng không bố trí linh trận gì, trực tiếp đem Hà Đồ Lạc Thư phân biệt đặt trên đỉnh đầu và dưới chân Liễu Nguyệt Như, chỉ qua mấy nhịp thở đã hình thành một Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận.
Cũng ngay tại một sát na này, có vô số Vực Ngoại Thiên Ma xuyên không bay tới, dù vô hình hay hữu hình thì đều điên cuồng trùng kích Liễu Nguyệt Như.
Nhạc Vũ cũng không ngăn cản, đại trận cũng không thấy vận chuyển, phảng phất mặc kệ những thiên ma kia hướng về Liễu Nguyệt Như, ngồi sang một chỗ khác chiêu xuất ra hai hóa thân ở bên cạnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Tiếp đó hắn lại lấy ra hai khối Bổ Thiên Thần Thạch, đều có hình dạng như một viên gạch, lớn hơn gấp mười lần so với Ngũ Sắc Thần Thạch hắn đoạt được ở Thiên Nguyên giới, phẩm chất cũng tương xứng, chưa uẩn dưỡng Hồng Mông tử khí đã lóng lánh linh quang, không một tỳ vết.
Nhạc Vũ lấy tay sờ vào, càng cảm giác bên trong từng đợt thai động, biết hai khối thần thạch này chỉ qua chừng trăm vạn năm sau sẽ tự sinh linh trí, thành tựu sinh linh. Nếu hắn có lòng dạ ác độc, vùi vào nhân gian để kinh lịch hồng trần thì chừng qua ngàn năm, luân hồi thiên thế cũng có thể sinh ra linh thai, bất quá hiện giờ ngoài thai động thì cũng chỉ trống rỗng, lấy làm hóa thân cũng không tổn thương thiên hòa.
Trong mắt hơi lộ vẻ vui mừng, Nhạc Vũ liền đem hai hóa thân chấp trong tay, vỗ lên khiến thân thể hóa thành huyết nhục, tính cả nguyên anh kim đan dung nhập vào hai khối Bổ Thiên Thạch, sau đó lại lấy ra mười hai liên tử bỏ vào trong tịnh đế liên khiến chúng lập tức chớp lên linh quang rồi hấp thụ.
Nhạc Vũ mỉm cười, sau một khắc lại lấy ra năm viên Chí Thánh linh thạch dung nhập vào Thanh ngọc chân nguyên bình thành Tạo Hóa chân dịch, rót từng giọt vào hai đóa liên hoa.
Qua một lát liền chỉ thấy cánh hoa không ngừng vươn ra, lá sen cũng không ngừng tăng lên, đến khi có mười một cánh hoa và mười một phiến lá mới dừng lại.
Lực Tạo Hóa chân dịch vẫn còn sót lại không ít, từng sợi tơ dần mở rộng, giao hội bên trong, thành tựu một nụ hoa thanh sắc chớm nở.
Nhạc Vũ đè nén nỗi vui mừng, nhỏ thêm một giọt Tạo Hóa chân dịch vào nụ hoa khiến nó đồng dạng nở ra mười một cánh, mười một phiến lá.
Bình luận truyện