Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1383: Thời gian bích chướng




- Tiêu hao chênh lệch vạn lần này lại khủng bố như vậy.

Nhạc Vũ hít một ngụm lãnh khí, sau đó lại dùng pháp quyết phân cách một số khu vực trong Thiên Ý Phủ. Đại bộ phận khu vực còn lại đều từ bỏ hiệu quả chồng lên nhưng tổn hao linh lực do thời không nghịch lưu vẫn kịch liệt như cũ.

Nhạc Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể lại làm chậm dần thời gian vặn vẹo. Từng bước hạ thấp xuống khoảng sáu ngàn lần, lúc này mới vững chắc. Chỉ là trong Thiên Ý Phủ, phạm vi đạt được hiệu quả chồng lên chính thức cũng ít đến đáng thương.

- Kết quả cuối cùng, chỉ có sáu ngàn lần sao? Chỉ có thể dung nạp hai người. Hơn nữa với linh lực tiêu hao này, đoán chừng tối đa chỉ có thể chèo chống đến ba mươi năm.

Nhạc Vũ than thở, mặc dù trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối, nhưng trên mặt lại không có vẻ tiếc hận.

Nếu thời gian chồng lên có thể thành công, dĩ nhiên là may mắn, là niềm vui bất ngờ. Sau ba mươi năm, tinh lực mà Chu Thiên Tinh Đấu đại trận tích súc tinh lực bao nhiêu năm đều bị hắn tiêu hao không còn! Còn linh mạch trong Diễn Thiên Châu, cũng tổn hao nhiều nguyên khí, tiến vào thời kì dài đến hai mươi vạn năm. Ngay cả Hỗn Độn Chung, Trấn Thiên Tỳ và Hồng Mông Ngũ Hành Kiếm Trận cũng đạt đến cực hạn. Nhưng chênh lệch sáu ngàn lần, thời gian ba mươi năm, tính ra là đủ mười tám vạn năm, như vậy đã khiến hắn tích lũy một khâu yếu kém nhất, đuổi theo mấy vị Thánh Nhân!

Hắn cẩn thận quan sát một phen, sau khi xác định tu hành bên trong cũng không xảy ra vấn đề gì, lúc này mới yên lòng, thu hồi thần niệm.

- Đáng tiếc! Cái này tốn rất nhiều linh lực, chỉ còn chừng non nửa, không nên lãng phí. Nếu trong tay ta có một chí bảo điều hòa, nhất định có thể tiết kiệm tiêu hao bảy thành linh lực, lại có thêm mười vạn năm.

Suy nghĩ đến đây, Nhạc Vũ bất giác khẽ lắc đầu, làm sao có thể dễ dàng lấy được Hồng Mông chí bảo cấp bậc giống như Hỗn Độn Chung. Trên thế gian tổng cộng chỉ có mấy món như vậy nhưng đều là vật đã có chủ.

Vứt bỏ tạp niệm, Nhạc Vũ triệu hoán Chiến Tuyết đang trú binh trong Câu Trần đế cung đến tế đàn, sau đó thân ảnh lóe lên tiến vào thế giới Diễn Thiên Châu.

Chỗ hắn xuất hiện lại không phải là dưới cây ngân hạnh mà là ở chỗ giáp ranh trong Thiên Ý Phủ.

Sáu ngàn lần, liên tục ba mươi năm. Nhạc Vũ tựa hồ có thể xác định, sau khi chấm dứt, khu vực nhỏ này khẳng định sẽ phân cách với Động Thiên Thiên Ý Phủ. Vì vậy mặc dù chỗ dưới cây ngân hạnh là nơi linh lực cường thịnh nhất, càng có thể mượn lực của Tiên Thiên linh căn cảm ngộ thế giới.

Nhạc Vũ thực sự không dám lựa chọn khu vực trọng yếu nhất trong động thiên giống như trước, hắn rất sợ nếu làm không tốt, sẽ khiến nơi này tan thành mây khói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

Chiến Tuyết đã sớm có chuẩn bị sẽ bị Nhạc Vũ triệu hoán. Chẳng qua lúc này đang ở Tây Phương thế giới. Trong đôi mắt sáng, vừa có vẻ kinh hãi lại cũng có mấy phần giật mình.

- Chênh lệch sáu ngàn lần!

Chẳng trách, Nhạc Vũ lại tự tin như vậy, trong trăm năm có thể đem nàng và Liễu Nguyệt Như đề thăng đến cảnh giới Thái Thượng Kim Tiên!

Đối với người khác mà nói, chỉ sợ chẳng khác nào rơi vào đầm rồng hang hổ, thậm chí bản thân Chiến Tuyết còn có chút không tin.

Với kinh nghiệm sát phạt hiện giờ của nàng, trong huyễn tưởng Thiên Ma, ngưng tụ đạo tâm, có Hỗn Độn đạo điển, thậm chí chỉ cần thời gian ba vạn năm, là được chứng nhận Thái Thượng hồn ấn. Có mấy vạn năm tích lũy, thậm chí sẽ không thua kém nhữngThái Thượng Kim Tiên cao cấp nhất.

Một lát sau lại thấy có hai luồng linh quang đánh tới. Chiến Tuyết khẽ cau mày, đưa tay nắm lấy. Sau đó ánh mắt lại càng lấp lánh.

- Xi Vương khôi, Hỗn Độn nguyên thạch!

Mặc dù Xi Vương khôi chỉ là Tiên Thiên Chí Thánh sơ giai nhưng trong mắt người như nàng lại chẳng khác gì kỳ trân tuyệt đỉnh, giá trị không hề thua kém bảo vật như Côn Luân Kính.

Có thể tăng thêm trí tuệ giống như hạt Bồ Đề, càng có thể ngưng tụ lực trấn áp tín nguyện, ngưng tụ thần cách nhanh hơn mấy lần những thứ khác. Xi Vưu năm đó có thể quật khởi rất nhanh trong mấy vạn năm, hoàn toàn là dựa vào vật này.

Về phần Hỗn Độn nguyên thạch thì càng khiến người ta kinh ngạc. Vật này chính là thứ duy nhất trên thế gian có thể trực tiếp cung cấp vũ trụ nguyên lực. Khi chưa luyện hóa, có thể trực tiếp trở thành thần tinh sử dụng, cung cấp vu lực vô lượng. Còn nếu luyện hóa hoàn toàn thì có thể trực tiếp khiến một người không hề có pháp lực, đạt được cao vị thần cách. Hơn nữa là vĩnh hằng pháp tắc, không bị lực tín nguyện câu thúc!

Khối nguyên thạch trước mắt nàng chỉ lớn bằng nắm tay, ánh sáng long lanh, lóe ra năm màu sáng bóng.

Trực tiếp chứng thánh, hoặc là còn kém một chút, nhưng mười chín tầng vĩnh hằng pháp tắc, tuyệt đối cũng không có vấn đề gì.

Với tính tình không màng danh lợi của Chiến Tuyết, lúc này cũng không khỏi vui mừng.

Nàng lại dùng thần niệm dò xét, trong lòng khẽ giật mình. Ấn ký Xi Vưu bên trong đã bị Nhạc Vũ hủy diệt.

Chỉ là nguyên thạch này biểu hiện đã bị Xi Vưu gần luyện hóa thành công, lưu lại vô số thần mân, từ ngoài vào trong, từng vòng lan tràn, chính là hình thức ban đầu của vĩnh hằng pháp tắc.

Cho đến khi Hỗn Độn nguyên thạch hoàn toàn được dò xét. Lúc này Chiến Tuyết mới thoáng yên tâm.

Thần chức của Xi Vưu cũng gần với nàng, nếu là chiến thần, cũng là đế vương, thần mân khắc ấn bên trong, chỉ cần hơi cải tiến, là có thể ứng dụng, còn xa mới đến trình độ báo hỏng.

Sau khi cất hai vật này, Chiến Tuyết khẽ gật đầu ra hiệu với Nhạc Vũ, sau đó khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp đeo nón trụ Xi Vương lên đỉnh đầu, Hỗn Độn nguyên thạch đặt trước người. Một tia ý niệm từ sâu trong bản nguyên xuyên vào mi tâm.

Lúc này Nhạc Vũ lại đem toàn bộ Hỗn Độn chi khí còn lại đánh vào trong bình Thanh Ngọc chân nguyên.

Tam Giới chân tuyền sớm đã sử dụng hết. Nhưng linh thủy này cũng không làm khó được hắn. Đại pháp nhất chiêu, bay thẳng đến Dao Trì gần rừng đào bên ngoài Thủy Thành, hấp thụ hơn phân nửa linh thủy Dao Trì, hóa thành thủy long, đưa lên đài Quan Tinh.

Thêm chút tế luyện, ngàn hạt hợp nhất, sau mười mấy lần áp súc. Linh lực tăng thêm thực dịch Dao Trì của Tam Giới thực tuyền đã thành hình trong tay Nhạc Vũ.

Trong bình Thanh Ngọc chân nguyên, dung hợp Hỗn Độn chi khí, tổng cộng hợp thành mười giọt Hỗn Độn linh dịch, cong ngón búng ra, dung nhập vào trong cây Bồ Đề.

Thứ này còn hơn Tạo Hóa mấy phần, tổng cộng là 30 lần héo rũ, 30 lần nở rộ. Nhưng trong một lát lại được hơn ba ngàn hạt Bồ Đề.

Một nửa bên trong phân cho Chiến Tuyết. sau đó Nhạc Vũ lại như có điều suy nghĩ nhìn về phía trước.

Nếu cứ tiếp tục chênh lệch sáu ngàn năm, vậy có thể thấy giữa Phương thế giới và Thiên Ý phủ đã có một tấm bình chướng rõ rệt.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, càng ngày càng rõ ràng, càng dày đặc, trở thành một tấm màn thời gian thật sự. Có thể thấy, sau mười tám vạn năm, tấm bình chướng này sẽ dày đến mức nào. Nếu không phải đạt tới Thánh Nhân chi cảnh, cho dù hắn biết rõ phương pháp, cũng không dám mạo hiểm.

Cho đến hiện giờ cũng là bất ngờ, có mấy phần cảm giác không chắc chắn, trừ phi bản thân lúc đó đạt đến Ngũ hành nguyên dung chính thức, còn không chỉ sợ khó mà làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện