Quân Lâm Thiên Hạ
Nhạc Vũ nghe được thì nhíu mày, hắn biết chuyện không hề đơn giản như vậy. Chẳng qua là không ngờ tới, tình huống sẽ ác liệt như thế. Tấn Húc xuất thủ quả thật tàn nhẫn. Một năm tuyệt thu, cộng thêm những năm trước đây liên tiếp bị tổn thất và đả kích đủ để khiến căn cơ nhà bọn họ dao động.
Nhạc Vũ nhớ được, đối với những nhà có một ngàn hai trăm mẫu ruộng thì cũng có nghĩa vụ nhất định đối với dòng họ. Hàng năm phải nạp lên hai thành lương thực để cho trong tộc làm thuế lương thực. Nếu bị tuyệt thu, kẻ kia lại động thủ cước vào giá lương thực thì quả thật là tai hoạ ngập đầu.
- Vốn là ta cũng cho là tai họa này sẽ sập xuống nhà chúng ta.
Nhạc Trương Thị đầu tiên là khẽ cười giễu rồi sau đó ánh mắt lóe lên sắc bén như đao:
- Nhưng đó là trước kia! Nếu như Vũ nhi đã trưởng thành như thế thì mẹ con dù đi mượn tiền cũng phải chống đỡ cho được! Đợi đến lúc con trưởng thành thì những gì của nhà chúng ta, bọn chúng cũng biết điều mà ói ra!
Nhạc Trương Thị nói những lời cuối cùng cực kỳ khí phách. Nhạc Vũ cũng không lấy làm lạ, tình hình bên trong Nhạc thị bây giờ là một mạch của tộc trưởng khống chế gia phó, lấy số lượng võ sư khổng lồ dùng thế lực bắt ép số còn lại và chi lưu. Cho nên thân là một thành viên trực hệ, Nhạc Vũ chỉ cần được chứng nhận có thiên phú võ học thì sau khi trưởng thành sẽ chấp chưởng trọng quyền. Hắn hoặc là cầm giữ Tấn Húc không thể làm gì, song mấy tên ăn theo thì có thể bóp chết. Những gì mà nhà bọn họ tổn thất đều có thể đòi lại trên người bọn chúng.
Chẳng qua là lúc này mượn tiền, bây giờ trong Nhạc gia thành còn có người cho bọn họ mượn tiền sao?
- Tiểu tử ngốc! Không khó khăn như con tưởng tượng đâu. Trước kia ta đã chuẩn bị cho muội muội của con chút đồ cưới, lúc này lấy ra sẽ chống đỡ qua được một thời gian.
Nhạc Trương Thị liếc thấy Nhạc Vũ lo lắng, lập tức lại cười một tiếng:
- Muội muội con nếu biết ca ca tưởng là vô dụng lại là thiên tài mười hai tuổi đã đem đại Hỗn Nguyên tấn công luyện đến cấp năm, tất nhiên sẽ cực kỳ vui lòng!
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vị Mẫu thân" này đúng là bản lĩnh, một khi bình ổn trở lại thì lập tức động não.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười rồi đưa tay phải ra để lộ hai hoàn thuốc trắng như ngọc trong lòng bàn tay. Một viên trong đó chính là viên mà mấy tháng trước Nhạc Vũ đã đòi từ trong tay Nhạc Trương Thị, giờ đổi thành một viên có màu sắc lại càng trắng muốt hơn.
Hắn giao cả hai viên cho Nhạc Trương Thị, trừ đi viên Bồi Nguyên hoàn đã cải tiến đi còn có thuốc trị thương và dược phương trị cốt thương mà hắn đã suy nghĩ ra trong hai tháng này.
Mục đích của Nhạc Vũ ngoại trừ chứng minh bản thân là một thiên tài ở phương diện chế thuốc thì còn đưa cho Nhạc Trương Thị một giải thích thoạt nhìn có vẻ hợp lý, cũng là có ý tứ giúp cho nhà mình quả được cửa ải khó khăn lần này. Loại dược vật vừa đưa ra, hiện giờ trong Nhạc gia thành, ngoại trừ Bổ khí hoàn thì là loại có lượng giao dịch lớn nhất. Chẳng những đám thợ săn và dược sư cần mà mấy chục vạn người tập võ trong thành, mỗi ngày bởi vì các loại nguyên nhân, mà bị thương gãy xương cũng không ở số ít. Mỗi tháng còn có một số lượng lớn người từ các thành trấn khác đến mua.
Lấy hai dược phương này làm chủ để mở tiệm thuốc mặc dù không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đủ để cả nhà vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Nhạc Vũ bây giờ quyết định sẽ sắm vai là một thiên tài ở phương diện chế thuốc. Hắn thậm chí vì thế mà biểu diễn trước mặt Nhạc Trương Thị không cần dùng mắt, chỉ cần dùng khứu giác đã có thể nói ra những kỹ xảo luyện dược vật. Phối hợp với kinh nghiệm hai tháng trước ở trong tiệm thuốc coi như là có thể tự bào chữa. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
Kết quả xem ra không tệ. Nhạc Trương Thị vô cùng vui mừng đón nhận, nhi tử này của bà đã vô vọng ở phương diện tập võ nhưng giờ đột nhiên lại có thiên phú kinh người ở phương diện chế thuốc.
Trên đời này không có mẫu thân nào mà không mong con mình tốt lên. Thậm chí Nhạc Trương Thị lúc trước hoài nghi, cũng chỉ là tâm trạng không dám tin tưởng chứ không bao giờ nghi ngờ con mình đã đổi linh hồn.
Dĩ nhiên hắn cũng biết, Nhạc Trương Thị có thể cũng không hoàn toàn hết nghi ngờ. Bất quá Nhạc Vũ cũng không cần quản nhiều như vậy, điều hắn cần bây giờ là một không gian đủ lớn để hắn trưởng thành. Đợi đến khi có thực lực nhất định thì cho dù là lưu lại hay là trốn đi, cũng có thể tiến thối tự nhiên.
Nhạc Vũ cũng không lãng phí quá nhiều tinh lực ở phương diện này. Thậm chí sau khi giao ra những phương thuốc kia thì cũng không xen vào nữa. Nhạc Vũ tin tưởng, ở phương diện kinh doanh này, Nhạc Trương Thị sẽ làm tốt hơn hắn.
Tính tình của mẫu thân hắn ngoại nhu nội cương, cũng vô cùng tháo vát. Mấy năm này nếu không phải bà tiến hành một chút chuyện làm ăn thì nhà bọn họ đã sớm không thể chống đỡ. Trên thực tế, Nhạc Vũ cũng đã lãnh giáo sự thông tuệ của bà.
Sau lần hắn gặp chuyện không may, bà cũng không điều phố võ sư có thực lực mạnh hơn cấp một bên trang viên để hộ vệ mà dùng Nhiễm Lực được trưởng bối của Nhạc thị coi trọng theo bên cạnh quả thật là một sự tính toán chuẩn xác.
Mười ngày sau đó, những động tác của Nhạc Trương Thị cũng không làm hắn thất vọng. Tìm thuê người tạp dịch, tìm kiếm cửa hàng mặt tiền, tìm được mấy mối lão thủ hái thuốc, lại nhờ vừa quan hệ bên nhà ngoại tìm về mấy dược học đồ có thể chế thuốc, hết thảy đều được an bài chặt chẽ.
Có mẫu thân sở trường kinh doanh như vậy, Nhạc Vũ cũng vui vẻ không đi nhúng tay. Trên thực tế, lúc này hắn cũng không có tâm trạng đi bận tâm chuyện tiệm thuốc.
Theo cường độ của chân khí đang từng bước tiến lên cấp năm, hắn cũng phải vì bản thân làm công tác chuẩn bị đi ra ngoài thành.
Đầu tiên là tìm hiểu địa hình bên ngoài khe sâu, những người ở đây tựa hồ cũng không coi trọng tác dụng của bản đồ. Những thợ săn và dược sư trong thành bình thường đi lại phần nhiều dựa vào kinh nghiệm cùng cảm giác. Nhạc Vũ dành ra sáu ngày, lợi dụng thăm hỏi tình huống khắp nơi mới vẽ ra một bộ bản đồ sơ lược. Tính chính xác tạm thời chưa nói đến nhưng những khu vực nguy hiểm đều được hắn đánh dấu rõ ràng.
Tiếp theo đó là chuẩn bị cung tên. Trong thế giới này, cun mới là đứng đầu trong các binh khí, cho dù là yêu thú, hay là yêu cầm đều có thể đối phó.
Tất cả những đệ tử trong Nhạc gia thành lúc bắt đầu tập võ cần nắm vững không phải là nội công, cũng không phải là vũ kỹ, mà là yếu quyết bắn tên. Tiễn thủ ngoài tám trăm bước có thể bách phát bách trúng thì địa vị trong thành cơ hồ tương đương với võ sư cao cấp.
Nói đến cung tên, thật ra thì tiểu Nhạc Vũ lúc trước cũng có một bộ tứ thạch cường cung, đổi lại là Nhạc Vũ kiếp trước, ít nhất sẽ làm khó đến hơn phân nửa người. Nhưng ở nơi này, chẳng qua là trình độ sơ cấp mà thôi.
Suy nghĩ đến tu vi của mình rất nhanh nữ sẽ có đột phá, Nhạc Vũ quyết định chọn một bộ khác thật tốt. Hắn và Nhiễm Lực không có chuyện gì nên mò mẫm vào chợ trong thành một chuyến. Liên tục mấy ngày, mới nhìn trúng một cây lục thạch cung màu đen trong tay một lão thợ săn.
Bởi vì không phải là chế cung sư chuyên nghiệp nên cây cung màu đen này chế tạo cực kỳ thô ráp. Lấy sừng của Tam Nhãn tê giác chế thành thân cung, lấy gân Tọa Sơn Hổ làm dây cung, lực bắn và độ đàn hồi có thể so với thất thạch cung.
Tiếp theo là Nhiễm Lực có cự lực trời sinh cộng thêm tu vi cấp tám đã miễn cưỡng có thể kéo ra thập nhị thạch kim sí xuyên vân cung mà phụ thân gã lưu lại. Bất quá Nhạc Vũ cuối cùng xuất lực trang bị cho gã một cây thập thạch lực thanh hoa cung. Tiễn thuật người này còn chưa tinh, có loại trọng pháo này khi ra ngoài cốc ít nhất không cần quan tâm yêu cầm cấp ba tập kích, về phần cấp bốn trở lên, chỉ sợ cũng không có tinh lực gì đi chú ý tới hai tên bọn họ, không đủ để nhét kẽ răng.
Nhiễm Lực lúc này vẫn chưa hề hay biết gì, tuy thấy Nhạc Vũ mua cung cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không nói nhiều. Chẳng qua sau lần tỉ thí bại trận thì bắt đầu hoài nghi tiễn thuật thiếu gia.
Lúc ấy Nhạc Vũ cười nhẹ rồi một mũi tên bắn ra ngoài bốn trăm bước liên tục xuyên qua mười chiếc lá rụng sau đó cắm phập vào một gốc đại thụ mười người ôm. Điều này làm Nhiễm Lực nhất thời kinh nghi bất định, cũng đoán không ra đây là trùng hợp, hay là Nhạc Vũ thật có tiễn thuật kinh nhân.
Chương 23: Trăm việc, việc binh đứng đầu
Nhạc Vũ nghe được thì nhíu mày, hắn biết chuyện không hề đơn giản như vậy. Chẳng qua là không ngờ tới, tình huống sẽ ác liệt như thế. Tấn Húc xuất thủ quả thật tàn nhẫn. Một năm tuyệt thu, cộng thêm những năm trước đây liên tiếp bị tổn thất và đả kích đủ để khiến căn cơ nhà bọn họ dao động.
Nhạc Vũ nhớ được, đối với những nhà có một ngàn hai trăm mẫu ruộng thì cũng có nghĩa vụ nhất định đối với dòng họ. Hàng năm phải nạp lên hai thành lương thực để cho trong tộc làm thuế lương thực. Nếu bị tuyệt thu, kẻ kia lại động thủ cước vào giá lương thực thì quả thật là tai hoạ ngập đầu.
- Vốn là ta cũng cho là tai họa này sẽ sập xuống nhà chúng ta.
Nhạc Trương Thị đầu tiên là khẽ cười giễu rồi sau đó ánh mắt lóe lên sắc bén như đao:
- Nhưng đó là trước kia! Nếu như Vũ nhi đã trưởng thành như thế thì mẹ con dù đi mượn tiền cũng phải chống đỡ cho được! Đợi đến lúc con trưởng thành thì những gì của nhà chúng ta, bọn chúng cũng biết điều mà ói ra!
Nhạc Trương Thị nói những lời cuối cùng cực kỳ khí phách. Nhạc Vũ cũng không lấy làm lạ, tình hình bên trong Nhạc thị bây giờ là một mạch của tộc trưởng khống chế gia phó, lấy số lượng võ sư khổng lồ dùng thế lực bắt ép số còn lại và chi lưu. Cho nên thân là một thành viên trực hệ, Nhạc Vũ chỉ cần được chứng nhận có thiên phú võ học thì sau khi trưởng thành sẽ chấp chưởng trọng quyền. Hắn hoặc là cầm giữ Tấn Húc không thể làm gì, song mấy tên ăn theo thì có thể bóp chết. Những gì mà nhà bọn họ tổn thất đều có thể đòi lại trên người bọn chúng.
Chẳng qua là lúc này mượn tiền, bây giờ trong Nhạc gia thành còn có người cho bọn họ mượn tiền sao?
- Tiểu tử ngốc! Không khó khăn như con tưởng tượng đâu. Trước kia ta đã chuẩn bị cho muội muội của con chút đồ cưới, lúc này lấy ra sẽ chống đỡ qua được một thời gian.
Nhạc Trương Thị liếc thấy Nhạc Vũ lo lắng, lập tức lại cười một tiếng:
- Muội muội con nếu biết ca ca tưởng là vô dụng lại là thiên tài mười hai tuổi đã đem đại Hỗn Nguyên tấn công luyện đến cấp năm, tất nhiên sẽ cực kỳ vui lòng!
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vị Mẫu thân" này đúng là bản lĩnh, một khi bình ổn trở lại thì lập tức động não.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười rồi đưa tay phải ra để lộ hai hoàn thuốc trắng như ngọc trong lòng bàn tay. Một viên trong đó chính là viên mà mấy tháng trước Nhạc Vũ đã đòi từ trong tay Nhạc Trương Thị, giờ đổi thành một viên có màu sắc lại càng trắng muốt hơn.
Hắn giao cả hai viên cho Nhạc Trương Thị, trừ đi viên Bồi Nguyên hoàn đã cải tiến đi còn có thuốc trị thương và dược phương trị cốt thương mà hắn đã suy nghĩ ra trong hai tháng này.
Mục đích của Nhạc Vũ ngoại trừ chứng minh bản thân là một thiên tài ở phương diện chế thuốc thì còn đưa cho Nhạc Trương Thị một giải thích thoạt nhìn có vẻ hợp lý, cũng là có ý tứ giúp cho nhà mình quả được cửa ải khó khăn lần này. Loại dược vật vừa đưa ra, hiện giờ trong Nhạc gia thành, ngoại trừ Bổ khí hoàn thì là loại có lượng giao dịch lớn nhất. Chẳng những đám thợ săn và dược sư cần mà mấy chục vạn người tập võ trong thành, mỗi ngày bởi vì các loại nguyên nhân, mà bị thương gãy xương cũng không ở số ít. Mỗi tháng còn có một số lượng lớn người từ các thành trấn khác đến mua.
Lấy hai dược phương này làm chủ để mở tiệm thuốc mặc dù không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đủ để cả nhà vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Nhạc Vũ bây giờ quyết định sẽ sắm vai là một thiên tài ở phương diện chế thuốc. Hắn thậm chí vì thế mà biểu diễn trước mặt Nhạc Trương Thị không cần dùng mắt, chỉ cần dùng khứu giác đã có thể nói ra những kỹ xảo luyện dược vật. Phối hợp với kinh nghiệm hai tháng trước ở trong tiệm thuốc coi như là có thể tự bào chữa. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
Kết quả xem ra không tệ. Nhạc Trương Thị vô cùng vui mừng đón nhận, nhi tử này của bà đã vô vọng ở phương diện tập võ nhưng giờ đột nhiên lại có thiên phú kinh người ở phương diện chế thuốc.
Trên đời này không có mẫu thân nào mà không mong con mình tốt lên. Thậm chí Nhạc Trương Thị lúc trước hoài nghi, cũng chỉ là tâm trạng không dám tin tưởng chứ không bao giờ nghi ngờ con mình đã đổi linh hồn.
Dĩ nhiên hắn cũng biết, Nhạc Trương Thị có thể cũng không hoàn toàn hết nghi ngờ. Bất quá Nhạc Vũ cũng không cần quản nhiều như vậy, điều hắn cần bây giờ là một không gian đủ lớn để hắn trưởng thành. Đợi đến khi có thực lực nhất định thì cho dù là lưu lại hay là trốn đi, cũng có thể tiến thối tự nhiên.
Nhạc Vũ cũng không lãng phí quá nhiều tinh lực ở phương diện này. Thậm chí sau khi giao ra những phương thuốc kia thì cũng không xen vào nữa. Nhạc Vũ tin tưởng, ở phương diện kinh doanh này, Nhạc Trương Thị sẽ làm tốt hơn hắn.
Tính tình của mẫu thân hắn ngoại nhu nội cương, cũng vô cùng tháo vát. Mấy năm này nếu không phải bà tiến hành một chút chuyện làm ăn thì nhà bọn họ đã sớm không thể chống đỡ. Trên thực tế, Nhạc Vũ cũng đã lãnh giáo sự thông tuệ của bà.
Sau lần hắn gặp chuyện không may, bà cũng không điều phố võ sư có thực lực mạnh hơn cấp một bên trang viên để hộ vệ mà dùng Nhiễm Lực được trưởng bối của Nhạc thị coi trọng theo bên cạnh quả thật là một sự tính toán chuẩn xác.
Mười ngày sau đó, những động tác của Nhạc Trương Thị cũng không làm hắn thất vọng. Tìm thuê người tạp dịch, tìm kiếm cửa hàng mặt tiền, tìm được mấy mối lão thủ hái thuốc, lại nhờ vừa quan hệ bên nhà ngoại tìm về mấy dược học đồ có thể chế thuốc, hết thảy đều được an bài chặt chẽ.
Có mẫu thân sở trường kinh doanh như vậy, Nhạc Vũ cũng vui vẻ không đi nhúng tay. Trên thực tế, lúc này hắn cũng không có tâm trạng đi bận tâm chuyện tiệm thuốc.
Theo cường độ của chân khí đang từng bước tiến lên cấp năm, hắn cũng phải vì bản thân làm công tác chuẩn bị đi ra ngoài thành.
Đầu tiên là tìm hiểu địa hình bên ngoài khe sâu, những người ở đây tựa hồ cũng không coi trọng tác dụng của bản đồ. Những thợ săn và dược sư trong thành bình thường đi lại phần nhiều dựa vào kinh nghiệm cùng cảm giác. Nhạc Vũ dành ra sáu ngày, lợi dụng thăm hỏi tình huống khắp nơi mới vẽ ra một bộ bản đồ sơ lược. Tính chính xác tạm thời chưa nói đến nhưng những khu vực nguy hiểm đều được hắn đánh dấu rõ ràng.
Tiếp theo đó là chuẩn bị cung tên. Trong thế giới này, cun mới là đứng đầu trong các binh khí, cho dù là yêu thú, hay là yêu cầm đều có thể đối phó.
Tất cả những đệ tử trong Nhạc gia thành lúc bắt đầu tập võ cần nắm vững không phải là nội công, cũng không phải là vũ kỹ, mà là yếu quyết bắn tên. Tiễn thủ ngoài tám trăm bước có thể bách phát bách trúng thì địa vị trong thành cơ hồ tương đương với võ sư cao cấp.
Nói đến cung tên, thật ra thì tiểu Nhạc Vũ lúc trước cũng có một bộ tứ thạch cường cung, đổi lại là Nhạc Vũ kiếp trước, ít nhất sẽ làm khó đến hơn phân nửa người. Nhưng ở nơi này, chẳng qua là trình độ sơ cấp mà thôi.
Suy nghĩ đến tu vi của mình rất nhanh nữ sẽ có đột phá, Nhạc Vũ quyết định chọn một bộ khác thật tốt. Hắn và Nhiễm Lực không có chuyện gì nên mò mẫm vào chợ trong thành một chuyến. Liên tục mấy ngày, mới nhìn trúng một cây lục thạch cung màu đen trong tay một lão thợ săn.
Bởi vì không phải là chế cung sư chuyên nghiệp nên cây cung màu đen này chế tạo cực kỳ thô ráp. Lấy sừng của Tam Nhãn tê giác chế thành thân cung, lấy gân Tọa Sơn Hổ làm dây cung, lực bắn và độ đàn hồi có thể so với thất thạch cung.
Tiếp theo là Nhiễm Lực có cự lực trời sinh cộng thêm tu vi cấp tám đã miễn cưỡng có thể kéo ra thập nhị thạch kim sí xuyên vân cung mà phụ thân gã lưu lại. Bất quá Nhạc Vũ cuối cùng xuất lực trang bị cho gã một cây thập thạch lực thanh hoa cung. Tiễn thuật người này còn chưa tinh, có loại trọng pháo này khi ra ngoài cốc ít nhất không cần quan tâm yêu cầm cấp ba tập kích, về phần cấp bốn trở lên, chỉ sợ cũng không có tinh lực gì đi chú ý tới hai tên bọn họ, không đủ để nhét kẽ răng.
Nhiễm Lực lúc này vẫn chưa hề hay biết gì, tuy thấy Nhạc Vũ mua cung cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không nói nhiều. Chẳng qua sau lần tỉ thí bại trận thì bắt đầu hoài nghi tiễn thuật thiếu gia.
Lúc ấy Nhạc Vũ cười nhẹ rồi một mũi tên bắn ra ngoài bốn trăm bước liên tục xuyên qua mười chiếc lá rụng sau đó cắm phập vào một gốc đại thụ mười người ôm. Điều này làm Nhiễm Lực nhất thời kinh nghi bất định, cũng đoán không ra đây là trùng hợp, hay là Nhạc Vũ thật có tiễn thuật kinh nhân.
Bình luận truyện