Quân Lâm Thiên Hạ
Hồng Liên Nghiệp Hỏa ở trong mắt Nhạc Vũ chỉ là việc nhỏ, đừng nói lần này chẳng qua dùng Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông đánh chết mấy vạn tu sĩ, cho dù là mười vạn trăm vạn hắn cũng sẽ không quan tâm. Đừng nói hôm nay trong cơ thể hắn có bốn loại linh hỏa linh thủy, dù với hồn lực hôm nay của hắn cũng đã đủ đem áp chế.
Về phần tam cửu trọng lôi, tuy cao tới tầng hai mươi mốt, là Thiên Thanh Tam Dương Lôi có uy năng nằm ở trung thượng giai, nhưng Nhạc Vũ vẫn chưa xem vào đâu.
Nếu là trước khi hắn tu luyện ra thân ngoại hóa thân, hoặc là hắn có thể kiêng kỵ vài phần, nhưng hôm nay pháp lực đã tăng thêm hai thành, hắn làm sao cần sợ hãi?
Nhưng hắn vẫn có thể khẳng định, Ngũ Hành Linh Thể cùng tiên kiếp của mình tuyệt sẽ không đơn giản như thế.
Huyền Hạo Cực Thiên Đan vốn là nhất phẩm, cho dù được hắn cải biến phẩm cấp tăng lên, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ bên trong, chỉ đạt tới cấp thấp nhất bên trong siêu phẩm linh đan mà thôi.
Linh đan như vậy cũng dẫn dắt tới Thiên Thanh Tam Dương Lôi, chỉ có thể nói thiên đạo bất công.
Ngay khi đệ nhất trọng lôi giáng xuống, Nhạc Vũ cũng không dùng hóa thân ngăn cản, hắn trực tiếp hút vào trong cơ thể dùng tôi rèn bản thân.
Cho đến khi trọng lôi thứ mười sáu giáng xuống, Nhạc Vũ mới cảm thấy mình có chút không thể chống đỡ. Tuy hắn có pháp lực cao hơn cửu kiếp Tán Tiên, có thể dùng trấn áp linh lực lưu là dư dả, nhưng không cách nào phân ra tâm thần để khống chế phân chia đề thăng dược phẩm.
Cuối cùng vì bất đắc dĩ, Nhạc Vũ chỉ đành phân ra một luồng thần niệm dùng một cỗ hóa thân đi ngăn cản.
Mãi cho tới khi trọng lôi cuối cùng giáng xuống, bên trong Cửu Long Trầm Kim Đỉnh lập tức phát ra một tiếng chấn vang, ngay sau đó quang hoa bắn ra bốn phía, hương thơm ngào ngạt lan khắp phòng.
- Thành! Lần này không ngờ không có phế đan.
Tinh thần Nhạc Vũ rung lên, trong lòng nổi lên ý mừng. Hắn vẫn chưa mở nắp đỉnh, chỉ đóng kín cửa lò Địa Tâm Phế Hỏa. Cho tới khi kiếp vân trên không trung hoàn toàn tan hết, Hồng Liên Nghiệp Hỏa cũng từ từ biến mất, lúc này hắn mới hút nhiếp nắp Cửu Long Trầm Kim Đỉnh.
Nhìn vào bên trong đỉnh, chỉ thấy có tới bốn mươi viên đan dược màu vàng đang quanh quẩn bay múa bên trong. Nếu không phải hắn dùng pháp lực trấn áp, cơ hồ mấy viên đan dược đã bỏ chạy đi mất. Trong đó có mười viên tản ra quang mang khác hẳn những viên Huyền Hạo Cực Thiên Đan khác, chẳng những càng thêm huyến lệ mờ ảo, thiên địa linh lực bên trong cũng nồng nặc hơn nhiều.
Nhạc Vũ tất nhiên biết được mười viên Huyền Hạo Cực Thiên Đan này chính là siêu phẩm linh đan. Hiệu dụng kinh người, lại cực kỳ hiếm có, chỉ sợ dù là tu sĩ tiên đạo cũng phải khao khát có được. Đọc Truyện Online Tại Truyện Bất Hủ
- Theo truyền thuyết trên nhất phẩm linh đan, đều có thể thành linh, thậm chí có thể tu hành như nhân loại, lời này quả nhiên không sai!
Cảm thán một tiếng, Nhạc Vũ đè nén vui mừng, lấy bình thuốc chuyên dụng đem linh đan thu vào, lại dùng phù triện trấn áp.
Lần này thần hồn của hắn thăm dò ra ngoài đan thất, đang có vô số người trên mặt đầy vẻ vui mừng lơ lửng trên bầu trời nhìn về bên này, dù bên ngoài Quảng Lăng sơn cũng có không ít tu sĩ.
Nhưng cảnh tượng như vậy cũng đã nằm trong dự liệu của hắn. Động tĩnh thành đan của Huyền Hạo Cực Thiên Đan thật sự quá lớn, không thể nào che giấu được ánh mắt của người khác, cũng may lần này không ai dám tới quấy rầy.
Ngày hôm nay đan thành, những liên lụy dây dưa nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ thông truyền cả Đông Thắng đại lục.
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ đang định thu hồi hồn niệm, đột nhiên phát giác vẻ hâm mộ trên mặt mấy vị đan sư của Phù Dung Phong.
Vẻ mặt của họ cũng không phải khao khát đan dược, mà là nhằm vào điều khác, không hề có vẻ tham lam, ngược lại mang theo vài tia kính nể.
Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi khẽ động, lại nghĩ đã đến lúc mình cũng nên truyền xuống phương pháp luyện đan cho tông môn.
Hắn có thể dùng năng lực phân tích luyện đan, loại bí pháp này đối với người khác mà nói tự nhiên tuyệt đối không cách nào tu luyện được.
Nhưng nếu cách luyện chế linh đan có thể sửa sang lại một chút, để lại yếu quyết tăng thêm tỷ lệ thành đan, ngoài ra có thể sửa sang lại thành một bộ hệ thống thật đầy đủ, vừa thích hợp với đan dược dược nguyên của Quảng Lăng Tông, cùng pháp môn luyện đan tương ứng…
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn liền tạm thời bỏ xuống, sau một khắc Nhạc Vũ thu hồi suy nghĩ, tiếp tục đem dược liệu bỏ vào bên trong đỉnh.
Huyền Hạo Cực Thiên Đan đã luyện thành công, hắn không còn bất kỳ lo lắng cố kỵ gì, kế tiếp chỉ cần luyện nhất nhị phẩm linh đan. Đối với hắn mà nói, cho dù hiện tại có thêm mười vạn tu sĩ chạy tới cửa, cũng khó thể ngăn cản hắn thành đan.
Cứ như vậy, mãi cho đến khi trôi qua hơn bảy mươi ngày Nhạc Vũ mới huýt dài một tiếng, đứng lên.
Hắn liếc nhìn một dãy bình ngọc màu trắng chứa đủ màu linh đan ngay trước người, cười đắc ý, tiện tay thu hồi. Duỗi ra một ngón tay chỉ vào Cửu Lâm Trầm Kim Đỉnh, cự đỉnh liền co rút nhỏ xíu như hạt gạo bay vào trong tu di không gian tay áo hắn.
Đợi đến khi hắn đi ra đan thất, chỉ thấy Nông Dịch Sơn dẫn đầu, hơn mười vị Nguyên Anh trong tông môn mặt hiện ý cười mang theo vài phần chờ đợi bên ngoài.
Nhưng ở một bên còn một người ngồi xếp bằng, nhắm mắt, thần sắc lạnh lùng hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh chung quanh.
Nhạc Vũ thoáng ngạc nhiên, liền đem mười mấy bình ngọc dùng pháp lực đưa tới trước người Nông Dịch Sơn nói:
- Tổng cộng là ba mươi chín viên Huyền Hạo Cực Thiên Đan, một trăm năm mươi viên Huyền Hạo Đan, ba trăm viên Diên Thọ Đan, một trăm viên Hóa Hình Đan, lần này đệ tử đã dốc hết sức rồi!
Chân mày Nông Dịch Sơn cau lại, vô cùng cẩn thận đem những bình ngọc thu vào giới chỉ, lại đem Nguyên Dương Đao Luân tế lên không trung.
Hắn biết giá trị của những linh đan này, dù có đi vào những thượng cổ động phủ cùng tiên cung di chỉ cũng khó thể tìm được. Trong đây bất cứ là một viên nào lưu truyền ra ngoài cũng sẽ đưa tới sự chém giết tranh giành của chư tông tu sĩ.
Nhạc Vũ lại lấy một bình ngọc đưa tới trước người Thanh Dương Tử cùng Vân Hồ Tiên Tử, nói:
- Trước đây Nhạc Vũ thiếu hai vị rất nhiều, bên trong đây là bốn viên Tố Hình Đan, xem như đệ tử hiếu kính.
Thanh Dương Tử không có thân thể, bất quá giờ khắc này hình thể của hắn cũng chấn động, cơ hồ không cách nào duy trì nguyên hình.
Qua hồi lâu hắn mới trầm mặc thu vào trong tay áo.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, sau đó đi thẳng tới trước người thanh niên đang tĩnh tọa, cung kính cúi người thi lễ, hô tiếng tổ sư.
Lúc này Thôn Tinh mới mở mắt, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Nhạc Vũ, nhẹ giọng cười nói:
- Đánh một trận lực áp mười vạn tu sĩ, xem thần thông pháp lực hôm nay của ngươi đều đã không thua gì chủ nhân của ta cùng Mặc Quan Lan năm xưa. Bản lĩnh luyện đan bậc này ngay cả chủ nhân cũng không sánh bằng. Thành tựu ngày sau chỉ sợ cũng vượt xa bọn họ. Nếu chủ nhân biết được nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Nhạc Vũ khẽ cười, tiếp theo chợt thấy vẻ mặt Thôn Tinh trở nên ảm đạm:
- Hôm nay ta tới tìm ngươi chỉ vì một chuyện. Thiên Đạo Liên Minh còn dư lại vài Tán Tiên, mấy ngày nay ta đã giết hết toàn bộ. Nhưng còn vài người cuối cùng ta vẫn không nhẫn tâm thực sự hạ sát thủ, trong đó có hai người là lão hữu tương giao nhiều năm của ta…
Hắn nói tới đây, trong mắt Nhạc Vũ không khỏi lóe lên tia sáng, Thiên Đạo Liên Minh bị tiêu diệt hắn không chút nào ngoài ý muốn, dù sao chỉ là tán tu tụ họp, không thể sánh bằng các đại tông môn, có thể làm được trên dưới một lòng. Chẳng sợ cho dù thế lực có cường thịnh bao nhiêu, cũng chia thành năm bè bảy mảng.
Hiện tại các nơi trong Trung Nguyên, ngoại trừ những tông môn đã thần phục Quảng Lăng Tông, người nào không muốn lấy lòng Quảng Lăng Tông? Một câu nói truyền ra đủ khiến cho tán tu minh hội bị tai họa ngập đầu.
Có thể nói ở mấy tháng trước khi hắn nói Thiên Đạo Liên Minh không cần tiếp tục tồn tại trên thế gian, cũng đã quyết định vận mệnh của bọn họ.
Chỉ còn lại vì Tán Tiên đứng sau màn còn khó giải quyết, nhưng với khả năng của Thôn Tinh chỉ cần tìm được chỗ ẩn thân của họ sẽ dễ dàng đem họ giết chết.
Về phần nghe Thôn Tinh nói còn vài vị hẳn là muốn nói mấy vị Yêu Đế ngày đó vây khốn hắn.
Thôn Tinh không nói hết lời, chỉ cau chặt mày, sắc mặt xanh mét. Nhạc Vũ thoáng ngẫm nghĩ, liền hiểu được ý hắn, trên mặt xẹt qua vài tia sát cơ lành lạnh, thoáng mỉm cười nói:
- Đệ tử đã hiểu! Có chuyện cứ giao cho đệ tử đi làm, mấy ngày sau đệ tử sẽ đến Thương Phong sơn một chuyến.
Nói xong, Nhạc Vũ hướng Thôn Tinh thi lễ, tiếp theo quay người bay ra khỏi Phù Dung Phong.
Thôn Tinh vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng lắc mình rời đi.
Dùng Súc Địa Pháp, Nhạc Vũ nhảy qua Minh Trụ Phong, đến bên ngoài Ly Hận Phủ.
Nhìn tấm biển đá điêu khắc bên ngoài động phủ, Nhạc Vũ trầm mặc một lúc lâu, trong lòng thoáng hoài niệm, tiếp theo lại có vài phần buồn bã.
Hắn bước vào bên trong động phủ, đi qua hành lang thật dài, Nhạc Vũ không khỏi thoáng ngẩn ra.
Hắn chỉ cảm thấy cảnh trí nơi này so với lần cuối cùng hắn đến tuy vẫn tương tự như nhau, nhưng lại hiện ra chút sinh cơ chưa từng có trước đó.
Sự thay đổi này làm người ta có cảm giác hoàn toàn khác hẳn, không còn chút không khí trầm lặng khi trước.
Thoáng nghĩ ngợi, khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, đi thẳng vào lầu các của Xương Băng Hồng.
Chỉ thấy bên trong lầu, Xương Băng Hồng đang ngồi đối diện Tịch Hàm, giữa hai người là mấy trăm trận kỳ cùng vô số linh thạch.
Vừa nhìn thấy Nhạc Vũ đi tới, Xương Băng Hồng không khỏi nhẹ cau mày, Tịch Hàm giật mình đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng quỳ gối khẽ chào Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ gật nhẹ đầu, lại đưa mắt nhìn Xương Băng Hồng, lấy ra một viên linh đan tử kim sắc dùng pháp lực đưa tới trước người hắn.
Xương Băng Hồng quét mắt nhìn, tiếp theo khẽ thở dài nói:
- Huyền Hạo Cực Thiên Đan, vật này rốt cục ngươi đã luyện thành.
Trong lòng Nhạc Vũ khẽ cười, cũng không đáp lời, ý vị thâm trường nhìn Tịch Hàm, đợi khi ánh mắt Xương Băng Hồng biến đổi, mới mở miệng nói:
- Thời gian đệ tử ở lại thế giới này đã không còn nhiều lắm, kính xin sư thúc tổ chớ làm cho đệ tử còn gì nhớ thương tiếc nuối. Thật ra không chỉ vì Tịch sư muội cần người chiếu cố, môn hạ của đệ tử còn một đồ đệ, ngày sau còn cần sư thúc tổ trông nom chỉ điểm.
Xương Băng Hồng nghiêm mặt, biết người Nhạc Vũ đang nói chính là Liễu Nguyệt Như. Chuyện này trong những trưởng lão Nguyên Anh trong tông môn đều biết rõ. Mọi người đều hiểu được tư chất của nữ hài kia rốt cục kinh người tới bậc nào!
Nhạc Vũ nói mình chỉ dừng lại thế giới này trăm năm, nhưng tùy thời đều có thể phi thăng hồng hoang, khi đó bên trong tông môn có thể đưa cho chỉ điểm trong trận đạo, liền chỉ có một mình Xương Băng Hồng mà thôi.
Nhưng giờ phút này hắn còn không bỏ xuống được chính là Tịch Hàm, cũng không biết từ khi nào trong lòng hắn đã không thể nào xem như bản thân không còn gánh nặng.
Chương 734: Huyền Hạo Cực Thiên Đan thành
Hồng Liên Nghiệp Hỏa ở trong mắt Nhạc Vũ chỉ là việc nhỏ, đừng nói lần này chẳng qua dùng Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông đánh chết mấy vạn tu sĩ, cho dù là mười vạn trăm vạn hắn cũng sẽ không quan tâm. Đừng nói hôm nay trong cơ thể hắn có bốn loại linh hỏa linh thủy, dù với hồn lực hôm nay của hắn cũng đã đủ đem áp chế.
Về phần tam cửu trọng lôi, tuy cao tới tầng hai mươi mốt, là Thiên Thanh Tam Dương Lôi có uy năng nằm ở trung thượng giai, nhưng Nhạc Vũ vẫn chưa xem vào đâu.
Nếu là trước khi hắn tu luyện ra thân ngoại hóa thân, hoặc là hắn có thể kiêng kỵ vài phần, nhưng hôm nay pháp lực đã tăng thêm hai thành, hắn làm sao cần sợ hãi?
Nhưng hắn vẫn có thể khẳng định, Ngũ Hành Linh Thể cùng tiên kiếp của mình tuyệt sẽ không đơn giản như thế.
Huyền Hạo Cực Thiên Đan vốn là nhất phẩm, cho dù được hắn cải biến phẩm cấp tăng lên, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ bên trong, chỉ đạt tới cấp thấp nhất bên trong siêu phẩm linh đan mà thôi.
Linh đan như vậy cũng dẫn dắt tới Thiên Thanh Tam Dương Lôi, chỉ có thể nói thiên đạo bất công.
Ngay khi đệ nhất trọng lôi giáng xuống, Nhạc Vũ cũng không dùng hóa thân ngăn cản, hắn trực tiếp hút vào trong cơ thể dùng tôi rèn bản thân.
Cho đến khi trọng lôi thứ mười sáu giáng xuống, Nhạc Vũ mới cảm thấy mình có chút không thể chống đỡ. Tuy hắn có pháp lực cao hơn cửu kiếp Tán Tiên, có thể dùng trấn áp linh lực lưu là dư dả, nhưng không cách nào phân ra tâm thần để khống chế phân chia đề thăng dược phẩm.
Cuối cùng vì bất đắc dĩ, Nhạc Vũ chỉ đành phân ra một luồng thần niệm dùng một cỗ hóa thân đi ngăn cản.
Mãi cho tới khi trọng lôi cuối cùng giáng xuống, bên trong Cửu Long Trầm Kim Đỉnh lập tức phát ra một tiếng chấn vang, ngay sau đó quang hoa bắn ra bốn phía, hương thơm ngào ngạt lan khắp phòng.
- Thành! Lần này không ngờ không có phế đan.
Tinh thần Nhạc Vũ rung lên, trong lòng nổi lên ý mừng. Hắn vẫn chưa mở nắp đỉnh, chỉ đóng kín cửa lò Địa Tâm Phế Hỏa. Cho tới khi kiếp vân trên không trung hoàn toàn tan hết, Hồng Liên Nghiệp Hỏa cũng từ từ biến mất, lúc này hắn mới hút nhiếp nắp Cửu Long Trầm Kim Đỉnh.
Nhìn vào bên trong đỉnh, chỉ thấy có tới bốn mươi viên đan dược màu vàng đang quanh quẩn bay múa bên trong. Nếu không phải hắn dùng pháp lực trấn áp, cơ hồ mấy viên đan dược đã bỏ chạy đi mất. Trong đó có mười viên tản ra quang mang khác hẳn những viên Huyền Hạo Cực Thiên Đan khác, chẳng những càng thêm huyến lệ mờ ảo, thiên địa linh lực bên trong cũng nồng nặc hơn nhiều.
Nhạc Vũ tất nhiên biết được mười viên Huyền Hạo Cực Thiên Đan này chính là siêu phẩm linh đan. Hiệu dụng kinh người, lại cực kỳ hiếm có, chỉ sợ dù là tu sĩ tiên đạo cũng phải khao khát có được. Đọc Truyện Online Tại Truyện Bất Hủ
- Theo truyền thuyết trên nhất phẩm linh đan, đều có thể thành linh, thậm chí có thể tu hành như nhân loại, lời này quả nhiên không sai!
Cảm thán một tiếng, Nhạc Vũ đè nén vui mừng, lấy bình thuốc chuyên dụng đem linh đan thu vào, lại dùng phù triện trấn áp.
Lần này thần hồn của hắn thăm dò ra ngoài đan thất, đang có vô số người trên mặt đầy vẻ vui mừng lơ lửng trên bầu trời nhìn về bên này, dù bên ngoài Quảng Lăng sơn cũng có không ít tu sĩ.
Nhưng cảnh tượng như vậy cũng đã nằm trong dự liệu của hắn. Động tĩnh thành đan của Huyền Hạo Cực Thiên Đan thật sự quá lớn, không thể nào che giấu được ánh mắt của người khác, cũng may lần này không ai dám tới quấy rầy.
Ngày hôm nay đan thành, những liên lụy dây dưa nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ thông truyền cả Đông Thắng đại lục.
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ đang định thu hồi hồn niệm, đột nhiên phát giác vẻ hâm mộ trên mặt mấy vị đan sư của Phù Dung Phong.
Vẻ mặt của họ cũng không phải khao khát đan dược, mà là nhằm vào điều khác, không hề có vẻ tham lam, ngược lại mang theo vài tia kính nể.
Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi khẽ động, lại nghĩ đã đến lúc mình cũng nên truyền xuống phương pháp luyện đan cho tông môn.
Hắn có thể dùng năng lực phân tích luyện đan, loại bí pháp này đối với người khác mà nói tự nhiên tuyệt đối không cách nào tu luyện được.
Nhưng nếu cách luyện chế linh đan có thể sửa sang lại một chút, để lại yếu quyết tăng thêm tỷ lệ thành đan, ngoài ra có thể sửa sang lại thành một bộ hệ thống thật đầy đủ, vừa thích hợp với đan dược dược nguyên của Quảng Lăng Tông, cùng pháp môn luyện đan tương ứng…
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn liền tạm thời bỏ xuống, sau một khắc Nhạc Vũ thu hồi suy nghĩ, tiếp tục đem dược liệu bỏ vào bên trong đỉnh.
Huyền Hạo Cực Thiên Đan đã luyện thành công, hắn không còn bất kỳ lo lắng cố kỵ gì, kế tiếp chỉ cần luyện nhất nhị phẩm linh đan. Đối với hắn mà nói, cho dù hiện tại có thêm mười vạn tu sĩ chạy tới cửa, cũng khó thể ngăn cản hắn thành đan.
Cứ như vậy, mãi cho đến khi trôi qua hơn bảy mươi ngày Nhạc Vũ mới huýt dài một tiếng, đứng lên.
Hắn liếc nhìn một dãy bình ngọc màu trắng chứa đủ màu linh đan ngay trước người, cười đắc ý, tiện tay thu hồi. Duỗi ra một ngón tay chỉ vào Cửu Lâm Trầm Kim Đỉnh, cự đỉnh liền co rút nhỏ xíu như hạt gạo bay vào trong tu di không gian tay áo hắn.
Đợi đến khi hắn đi ra đan thất, chỉ thấy Nông Dịch Sơn dẫn đầu, hơn mười vị Nguyên Anh trong tông môn mặt hiện ý cười mang theo vài phần chờ đợi bên ngoài.
Nhưng ở một bên còn một người ngồi xếp bằng, nhắm mắt, thần sắc lạnh lùng hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh chung quanh.
Nhạc Vũ thoáng ngạc nhiên, liền đem mười mấy bình ngọc dùng pháp lực đưa tới trước người Nông Dịch Sơn nói:
- Tổng cộng là ba mươi chín viên Huyền Hạo Cực Thiên Đan, một trăm năm mươi viên Huyền Hạo Đan, ba trăm viên Diên Thọ Đan, một trăm viên Hóa Hình Đan, lần này đệ tử đã dốc hết sức rồi!
Chân mày Nông Dịch Sơn cau lại, vô cùng cẩn thận đem những bình ngọc thu vào giới chỉ, lại đem Nguyên Dương Đao Luân tế lên không trung.
Hắn biết giá trị của những linh đan này, dù có đi vào những thượng cổ động phủ cùng tiên cung di chỉ cũng khó thể tìm được. Trong đây bất cứ là một viên nào lưu truyền ra ngoài cũng sẽ đưa tới sự chém giết tranh giành của chư tông tu sĩ.
Nhạc Vũ lại lấy một bình ngọc đưa tới trước người Thanh Dương Tử cùng Vân Hồ Tiên Tử, nói:
- Trước đây Nhạc Vũ thiếu hai vị rất nhiều, bên trong đây là bốn viên Tố Hình Đan, xem như đệ tử hiếu kính.
Thanh Dương Tử không có thân thể, bất quá giờ khắc này hình thể của hắn cũng chấn động, cơ hồ không cách nào duy trì nguyên hình.
Qua hồi lâu hắn mới trầm mặc thu vào trong tay áo.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, sau đó đi thẳng tới trước người thanh niên đang tĩnh tọa, cung kính cúi người thi lễ, hô tiếng tổ sư.
Lúc này Thôn Tinh mới mở mắt, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Nhạc Vũ, nhẹ giọng cười nói:
- Đánh một trận lực áp mười vạn tu sĩ, xem thần thông pháp lực hôm nay của ngươi đều đã không thua gì chủ nhân của ta cùng Mặc Quan Lan năm xưa. Bản lĩnh luyện đan bậc này ngay cả chủ nhân cũng không sánh bằng. Thành tựu ngày sau chỉ sợ cũng vượt xa bọn họ. Nếu chủ nhân biết được nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Nhạc Vũ khẽ cười, tiếp theo chợt thấy vẻ mặt Thôn Tinh trở nên ảm đạm:
- Hôm nay ta tới tìm ngươi chỉ vì một chuyện. Thiên Đạo Liên Minh còn dư lại vài Tán Tiên, mấy ngày nay ta đã giết hết toàn bộ. Nhưng còn vài người cuối cùng ta vẫn không nhẫn tâm thực sự hạ sát thủ, trong đó có hai người là lão hữu tương giao nhiều năm của ta…
Hắn nói tới đây, trong mắt Nhạc Vũ không khỏi lóe lên tia sáng, Thiên Đạo Liên Minh bị tiêu diệt hắn không chút nào ngoài ý muốn, dù sao chỉ là tán tu tụ họp, không thể sánh bằng các đại tông môn, có thể làm được trên dưới một lòng. Chẳng sợ cho dù thế lực có cường thịnh bao nhiêu, cũng chia thành năm bè bảy mảng.
Hiện tại các nơi trong Trung Nguyên, ngoại trừ những tông môn đã thần phục Quảng Lăng Tông, người nào không muốn lấy lòng Quảng Lăng Tông? Một câu nói truyền ra đủ khiến cho tán tu minh hội bị tai họa ngập đầu.
Có thể nói ở mấy tháng trước khi hắn nói Thiên Đạo Liên Minh không cần tiếp tục tồn tại trên thế gian, cũng đã quyết định vận mệnh của bọn họ.
Chỉ còn lại vì Tán Tiên đứng sau màn còn khó giải quyết, nhưng với khả năng của Thôn Tinh chỉ cần tìm được chỗ ẩn thân của họ sẽ dễ dàng đem họ giết chết.
Về phần nghe Thôn Tinh nói còn vài vị hẳn là muốn nói mấy vị Yêu Đế ngày đó vây khốn hắn.
Thôn Tinh không nói hết lời, chỉ cau chặt mày, sắc mặt xanh mét. Nhạc Vũ thoáng ngẫm nghĩ, liền hiểu được ý hắn, trên mặt xẹt qua vài tia sát cơ lành lạnh, thoáng mỉm cười nói:
- Đệ tử đã hiểu! Có chuyện cứ giao cho đệ tử đi làm, mấy ngày sau đệ tử sẽ đến Thương Phong sơn một chuyến.
Nói xong, Nhạc Vũ hướng Thôn Tinh thi lễ, tiếp theo quay người bay ra khỏi Phù Dung Phong.
Thôn Tinh vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng lắc mình rời đi.
Dùng Súc Địa Pháp, Nhạc Vũ nhảy qua Minh Trụ Phong, đến bên ngoài Ly Hận Phủ.
Nhìn tấm biển đá điêu khắc bên ngoài động phủ, Nhạc Vũ trầm mặc một lúc lâu, trong lòng thoáng hoài niệm, tiếp theo lại có vài phần buồn bã.
Hắn bước vào bên trong động phủ, đi qua hành lang thật dài, Nhạc Vũ không khỏi thoáng ngẩn ra.
Hắn chỉ cảm thấy cảnh trí nơi này so với lần cuối cùng hắn đến tuy vẫn tương tự như nhau, nhưng lại hiện ra chút sinh cơ chưa từng có trước đó.
Sự thay đổi này làm người ta có cảm giác hoàn toàn khác hẳn, không còn chút không khí trầm lặng khi trước.
Thoáng nghĩ ngợi, khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, đi thẳng vào lầu các của Xương Băng Hồng.
Chỉ thấy bên trong lầu, Xương Băng Hồng đang ngồi đối diện Tịch Hàm, giữa hai người là mấy trăm trận kỳ cùng vô số linh thạch.
Vừa nhìn thấy Nhạc Vũ đi tới, Xương Băng Hồng không khỏi nhẹ cau mày, Tịch Hàm giật mình đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng quỳ gối khẽ chào Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ gật nhẹ đầu, lại đưa mắt nhìn Xương Băng Hồng, lấy ra một viên linh đan tử kim sắc dùng pháp lực đưa tới trước người hắn.
Xương Băng Hồng quét mắt nhìn, tiếp theo khẽ thở dài nói:
- Huyền Hạo Cực Thiên Đan, vật này rốt cục ngươi đã luyện thành.
Trong lòng Nhạc Vũ khẽ cười, cũng không đáp lời, ý vị thâm trường nhìn Tịch Hàm, đợi khi ánh mắt Xương Băng Hồng biến đổi, mới mở miệng nói:
- Thời gian đệ tử ở lại thế giới này đã không còn nhiều lắm, kính xin sư thúc tổ chớ làm cho đệ tử còn gì nhớ thương tiếc nuối. Thật ra không chỉ vì Tịch sư muội cần người chiếu cố, môn hạ của đệ tử còn một đồ đệ, ngày sau còn cần sư thúc tổ trông nom chỉ điểm.
Xương Băng Hồng nghiêm mặt, biết người Nhạc Vũ đang nói chính là Liễu Nguyệt Như. Chuyện này trong những trưởng lão Nguyên Anh trong tông môn đều biết rõ. Mọi người đều hiểu được tư chất của nữ hài kia rốt cục kinh người tới bậc nào!
Nhạc Vũ nói mình chỉ dừng lại thế giới này trăm năm, nhưng tùy thời đều có thể phi thăng hồng hoang, khi đó bên trong tông môn có thể đưa cho chỉ điểm trong trận đạo, liền chỉ có một mình Xương Băng Hồng mà thôi.
Nhưng giờ phút này hắn còn không bỏ xuống được chính là Tịch Hàm, cũng không biết từ khi nào trong lòng hắn đã không thể nào xem như bản thân không còn gánh nặng.
Bình luận truyện