Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 74: THẦN TIỄN XUYÊN VÂN




Một vị trung cấp võ sư chịu trách nhiệm quan sát lên tiếng cảnh báo, Nhạc Vũ ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy phía chân trời có mấy chục con Thiết Vũ Điêu sắp xếp theo đội hình chữ nhân đang bay tới bên này. Trong không trung vốn có rất nhiều yêu cầm nhỏ cấp thấp nhưng lúc này đều tránh ra xa.

Nhạc Vũ vội vàng bình trụ hô hấp, cũng học những người bên cạnh vỗ về Long Lân Mã đang bất an vừa tìm một nơi rậm rạp để ẩn nấp. Ước chừng hơn hai phút sau, bầy Thiết Vũ Điêu đã bay tới khu vực này, đầu tiên là phát hiện thấy những yêu thú đại hình đang kêu rên trên bãi đất trống. Sau đó cả bầy bắt đầu quanh quẩn trên bầu trời chung quanh khu rừng. Một hai con Thiết Vũ Điêu trong đó tách bầy thử tấn công thăm dò bên dưới, bất quá lúc cách mặt đất khoảng một trăm mét thì lại bay ngóc lên trên.

Bởi vì có cành lá trên đầu che khuất, Nhạc Vũ nhất thời cũng thấy không rõ tình hình cụ thể bên trên. Hắn chỉ có thể thấy loáng thoáng tổng số chừng 130 đến 140 con, chỉ có thể coi là một bầy Thiết Vũ Điêu khá ít, nghĩ thầm chỉ có như vậy nên cũng khó trách Nhạc Duẫn Kiệt dám lấy hai mươi Huyền Giáp trọng kỵ tới săn giết. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Chẳng qua bầy yêu cầm này tuy phát hiện thấy con mồi nhưng chỉ quanh quẩn trong khoảng 300m trên cao, tuyệt không hạ xuống. Tuy không phải vượt qua xạ trình nhưng là khu vực cực kỳ khó nhắm trúng nhất. Xem ra loài người ở Đông Thắng đại lục tuy đã học được cách dùng cung tên xua đuổi đám yêu cầm nhưng ngược lại bọn chúng cũng đã dần có được ứng đối phù hợp.

Bầy Thiết Vũ Điêu sau khi dò xét đến lần thứ tư không ngờ lại bay cả lên cao thêm ba mươi thước. Lúc này sắc mặt Nhạc Duẫn Kiệt cùng Nhạc Duẫn Văn bên cạnh đều đã khó coi cực điểm, cơ hồ là cùng giương cung lắp tên nhắm vào con yêu cầm đang bay cuối cùng. Đáng tiếc là tốc độ con yêu cầm khổng lồ cực nhanh, khoảng cách lại hơi xa nên mặc dù tiễn nghệ của huynh đệ Nhạc Duẫn Kiệt cùng Nhạc Duẫn Văn kinh người nhưng cuối cùng vẫn chỉ bắt sượt sang bên cạnh.

"Ghê tởm! Bọn súc sinh này từ khi nào trở nên thông minh như vậy?"

Sau khi bắn tên thất bại, Nhạc Duẫn Văn tiến ra khỏi chỗ ẩn thân, ánh mắt hung ác ngó chừng bầu trời."Huynh trưởng! Ta xem hay là thay đổi biện pháp, nếu không tìm đến sào huyệt của bọn chúng thì cũng phải đợi đến mùa đông"

Nhạc Duẫn Kiệt chẳng nói chẳng rằng, than nhẹ một tiếng rồi cũng đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, trong mắt vẻ lo âu càng đậm."Bầy Thiết Vũ Điêu này đêm khuya mới trở về, muốn tìm được sào huyệt nói dễ vậy sao? Ngày hôm trước cũng đã mời mười mấy lão thợ săn có kinh nghiệm dò xét quản chế xung quanh, bất quá cơ hội có thể tìm tới không lớn. Chỉ có thể tẫn nhân sự nghe thiên mệnh mà thôi. Về phần đợi đến mùa đông …"

Nói tới đây, Nhạc Duẫn Kiệt bất đắc dĩ cười một tiếng rồi im lặng, chẳng qua khuôn mặt khó coi đã để lộ tâm trạng thật của y.

Nhạc Vũ cũng không nói gì, vào đông tuyệt đại đa số yêu thú ngủ đông, những loài thú khác trên mặt đấu cũng sẽ giảm bớt hoạt động. Trong tình hình thức ăn khan hiếm như vậy, cơ hội đánh lừa bầy Thiết Vũ Điêu càng khó hơn bình thường. Bất quá điều này cũng có nghĩa là năm nay Nhạc gia thành sẽ gặp phải tổn thất rất lớn. Tuy không đến năm mươi vạn mẫu như lúc đầu y nói khoa trương nhưng tuyệt thu ba mươi vạn mẫu thì cơ hồ có thể xác định, như vậy thì tình cảnh Nhạc gia thành sang năm sẽ càng thêm khốn đốn.

"Hừ! Nếu không phải là có người quấy rối, Nhạc gia thành ta đã liên thủ với Đạm Vân Thành, hạ xong Vân Cốc phía nam kia rồi!"

Nhạc Duẫn Văn hừ nhẹ một tiếng rồi lạnh lùng liếc Nhạc Vũ một cái."Có năm mươi lăm vạn mẫu ruộng tốt đã kinh doanh trăm năm kia, Nhạc gia thành làm sao lại phải ưu phiền vì bầy Thiết Vũ Điêu này"

Nhạc Vũ biết đường thúc của mình chẳng qua chỉ nhân cơ hội phát hỏa. Hắn cũng không có ý định để ý tới, chẳng qua là lấy tay phải dựng lều, nhìn lên không trung. Bầy Thiết Vũ Điêu vẫn chưa bay đi mà vẫn quanh quẩn trên không trung, rít lên từng hồi chói tai như cười nhạo bẫy rập vụng về của đám người phía dưới.

"Bá phụ, bầy Thiết Vũ Điêu này nhất định phải bắn chết trước mùa thu?"

"Có thể giết sạch trước mùa thu là tốt nhất! Điều này cũng không chỉ ở phương diện nguyên nhân lương thực, gần đây trong tộc có lão nhân hoài nghi, bầy Thiết Vũ Điêu này có thể đã đẻ trứng quy mô lớn. Thật ra thì một tháng trước, số lượng bầy chim này lớn hơn hôm nay, ước chừng có hai trăm con. Những con biến mất nếu như bị bắn chết cũng là thôi, nhưng nếu ở lại ổ ấp trứng thì đúng là làm người ta lo âu!"

Nhạc Duẫn Kiệt vừa nói, thần sắc lộ vẻ lo lắng quay đầu lại nhìn Nhạc Vũ:"Vũ nhi, ngươi vừa hỏi như thế, chẳng lẽ là có biện pháp khác?"

"Huynh trưởng! Ngươi hỏi vậy làm gì? Một đứa trẻ nhỏ có biện pháp gì được chứ?" Nhạc Duẫn Văn lại nhíu mày, y nói vậy không phải cố ý nhằm vào Nhạc Vũ mà đúng là bản thân Nhạc Vũ chưa từng thấy qua bầy yêu cầm này, cũng chưa từng có kinh nghiệm săn thú, vậy thì có thể giúp đỡ được gì.

Nhạc Vũ cười không đáp, chỉ cầm cây Bích Triều cung bên yên ra, lại đem một nửa trong năm mươi mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn nhất nhất cắm ở trước người rồi mới nhìn lại lên bầu trời. Bầy chim vẫn còn trên đó chưa bay đi, hắn cũng không gấp gáp, yên lặng tính toán tốc độ gió và tầng đối lưu. Hệ thống phụ trợ trí năng nhanh chóng vận chuyển, cung cấp hình ảnh phóng đại để dự đoán.

Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, Nhạc Vũ hít nhẹ một hơi, sắc mặt ngưng trọng mới nhẹ hít vào một hơi, sắc mặt ngưng trọng rồi rút ra từ túi tên phía sau một mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn tiến.

Ngưỡng bắn cực hạn của cây Bích Triều cung ước chừng là chừng năm trăm thước. Khoảng cách từ mặt đất đến bầy Thiết Vũ Điêu kia cũng đã vượt qua 400m. Ở khoảng cách này, Bích Triều cung bắn ra mười bốn tiễn thạch mặc dù vẫn có thể duy trì lực sát thương nhất định nhưng uy hiếp đối với Thiết Vũ Điêu thật sự quá nhỏ, vì thế mũi đầu tiên rất quan trọng.

"Tiểu tử! Ở khoảng cách khoảng một ngàn hai trăm bước muốn bắn Thiết Vũ Điêu, ngoại trừ tiên thiên cường giả thì cho dù là thần xạ cũng không thể làm gì! Ngươi thật cho là có thể bắn trúng sao?"

Nhìn thấy bộ dạng thận trọng của Nhạc Vũ, Nhạc Duẫn Văn giễu cợt. Y còn chưa dứt lời thì Nhạc Vũ đã buông cung. Ánh mắt Nhạc Duẫn Văn theo bản năng nhìn theo mũi tên đang vút lên như lưu tinh lên bầu trời. Chỉ thấy mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn như một đường chỉ trắng phá vỡ không gian rồi biến thành một điểm nhỏ trong tầm mắt. Trong nháy mắt từ bầy Thiết Vũ Điêu phát ra một tiếng gào thét chói tai, một bóng chim mày đen rớt thẳng xuống đất.

Nhất định là ngoài ý muốn! Vận khí tiểu này quả thật rất tốt.

Tu vi nội tức của Nhạc Duẫn Văn là võ sư cấp tám, trong đám người ở đây chỉ có y và Nhạc Duẫn Kiệt là có thể miễn cưỡng thấy rõ ràng tình hình trên cao. Một mũi tên kia đã đã bắn trúng đúng hốc mắt con Thiết Vũ Điêu rồi trực tiếp xuyên thấu xương sọ.

Nhạc Duẫn Văn hiện giờ cũng không tin vào mắt mình. Trong lúc y đang còn suy nghĩ mông lung thì Nhạc Vũ đã lại một lần nữa nhanh như cắt rút ra một mũi tên rồi giương cung nhắm bắn.

Trên không trung tiếp tục truyền đến một tiếng gào thét, lần này cả đám người đứng bên dưới ngây ra không nói được một tiếng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện