Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 13: 13: Ăn Trộm




Hôm nay Duệ Thư Bạch có tiết buổi tối, phòng máy mở máy lạnh vù vù, thế mà sau khi ra khỏi cậu bị gió thổi một cái liền lạnh đến run cầm cập.

Kéo chặt áo lại một chút, lúc này cậu chỉ muốn nằm ở nhà thôi, nhưng thực tế đau khổ cậu đang ở trường, hơn nữa là đang trên đường về nhà.

Bắt đầu bước vào đầu đông, trời trở lạnh, thật sự là thấu tim can.

Lần sau đi học mang khăn quàng cổ là vừa rồi, Duệ Thư Bạch vừa đi vừa nghĩ.

Nhìn bên đường, có quán bán sữa đậu nành, nhìn nồi sữa khói bốc nghi ngút là biết nó ấm đến cỡ nào, cậu nhanh chân đi tới mua một ly.

Trả tiền xong, cầm ly sữa nóng mà thấy mình như vừa được cứu về nhân gian, cúi đầu hút một ngụm sau đó lên xe buýt đang đợi sẵn.

Xe chạy trên đường, Thành phố Thủ đô bắt đầu cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc, đèn đường bật sáng, hai bên đường đầy người qua lại nói cười vui vẻ, nhìn lên trên, vô số tòa nhà cao tầng san sát nhau mở đèn neon sáng lấp lánh, như tranh thủ cướp đi ánh sáng le lói trên nền trời đen kịt của các vì sao.

Duệ Thư Bạch nhất thời ngẩn người không biết đang nghĩ gì.

Xe chạy gần 15 phút sau đó dừng lại nơi khu cậu sống.

Cậu nhanh chân chạy xuống chỉ mong mau vào nhà sưởi ấm một chút.

Hai chân không ngừng nghỉ chạy tới nhà, vừa định tra ổ khóa thì cậu ngớ người một lát, sau đó cảm thấy sau lưng lạnh run.

Ổ khóa của cậu...!
Sao lại trầy xước lỏng lẻo như vậy.

Cậu nhớ trước khi đi mình đã khóa rồi cơ mà?
Đầu óc cậu xoay chuyển, sau đó khuôn mặt nhất thời biến sắc.

Cậu đưa tay, thử vặn một cái.

Tay cầm theo lực tay của cậu xoay theo.

Duệ Thư Bạch vội lùi lại, sau đó nhấc chân chạy về phía ngược lại của mình.

Mặt cậu không còn một giọt máu.

Nhà cậu, có trộm!
Nơi này trị an không tệ, thậm chí rất tốt, thế mà lại có trộm vào nhà cậu.

Duệ Thư Bạch vừa giận vừa sợ.

Cậu băng qua bồn cây rồi dừng lại trước một căn nhà khác, cậu gấp gáp gõ cửa.

Mở cửa mở cửa!
Cậu thực sự gấp đến nơi rồi.


Mặc dù cậu biết mình có thể sẽ làm phiền người ta, nhưng mà, cậu không có can đảm vào đó một mình.

Lỡ tên trộm còn ở trong đó, cậu biết làm sao đối phó đây?
Như cảm nhận được sự vội vã của cậu, cửa cạch một tiếng mở ra.

Người bên trong mặc đồ ở nhà thoải mái xuất hiện, làm Duệ Thư Bạch thật sự cảm động muốn khóc.

"Lục, Lục Huyền Âm, nhà tôi, nhà tôi..."
Duệ Thư Bạch gấp đến lắp bắp, cậu bực bội không thôi.

"Có chuyện gì, từ từ nói."
Cậu hít một hơi sâu, sau đó mới nói, "Nhà tôi có trộm!"
Lục Huyền Âm vịn tay vào cánh cửa, cau mày, "Trộm?" Đây là lần đầu tiên hắn nghe có trộm ở nơi này.

Duệ Thư Bạch gật đầu, cậu ngẩng đầu, khuôn mặt sợ hãi lộ ra chút đáng thương, chọc vào chỗ mềm trong lòng của Lục Huyền Âm.

"Anh, anh đi xem giúp tôi có được không? Tôi, tôi sợ gã còn ở trong..."
Cậu không dám nói lớn, âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.

Lục Huyền Âm nhìn cậu, trong lòng không rõ là dư vị gì.

Có trộm vào nhà, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là báo cảnh sát, mà là tìm hắn, hắn có nên vui không? Vì cậu xem trọng hắn như vậy?
Lục Huyền Âm sống hai mươi tám năm trời, lại vì được một người coi trọng mà cảm thấy vui vẻ.

Không nghe thấy tiếng đáp lời, đáy lòng Duệ Thư Bạch nguội lạnh dần.

Cậu không rõ vì sao mình lại làm như vậy, chỉ là, ý nghĩ đầu tiên của cậu, là đi tìm ngài Đại tá đây.

Có lẽ cậu cảm thấy, Quân nhân, luôn mang trên mình cảm giác có thể dựa dẫm, giống như cha cậu vậy.

Nhưng mà, không phải cậu cần thì người khác sẽ giúp, có lẽ, cậu chỉ đang làm phiền người ta thật.

"Nếu anh bận..."
"Đi thôi." Âm thanh trầm ấm cắt ngang lời cậu nói.

Hắn đi ra, đóng cửa lại, sau đó đi về phía nhà cậu.

Duệ Thư Bạch nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, trái tim run rẩy dần bình thản trở lại, cậu đưa tay quệt mặt một cái sau đó chạy theo.

Đứng trước cửa nhà, Duệ Thư Bạch theo bản năng mà kéo tay Lục Huyền Âm, lúc hắn nhìn sang cậu mới giật mình mà nhận ra mình đang gì, cậu ngại ngùng thu tay lại.

Lục Huyền Âm nhìn ổ khóa liền biết đúng là có trộm thật, nhìn Duệ Thư Bạch bên cạnh, hắn vậy mà có chút buồn cười.

Tới tới lui lui vậy mà trộm ngay nhà cậu.

Lục Huyền Âm vặn khóa muốn vào thì Duệ Thư Bạch kéo hắn lại, "Anh, cẩn thận một chút, nhỡ bên trong có người..."
"Không sao." Hắn vỗ nhẹ tay cậu sau đó vặn khóa bước vào trong.


Duệ Thư Bạch nuốt nước bọt đi sau hắn, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, nhà cửa cậu như có bão quét qua vậy!
Bàn ghế lộn xộn, ngăn tủ bị lục tung, đồ đạc vương vãi dưới đất, mà xung quanh, lại chẳng có ai.

Lục Huyền Âm đi một vòng căn nhà, lát sau hắn đi ra, "Hắn đi mất rồi."
Hôm nay hắn về trễ, lúc về đến nơi có lẽ tên trộm đã trộm xong.

Trộm có thể lẻn vào đây, chứng tỏ, hắn phải quen thuộc, hoặc ít nhất, hắn là người ở đây, nếu không, muốn qua cổng của khu này phải xuất trình thẻ.

"Cậu xem xem, có mất thứ gì không?"
Duệ Thư Bạch chạy lên lầu xem xét, sau đó thấy chỉ mất tiền và vài món đồ có giá trị.

"Tên trộm có lẽ chỉ trộm tiền."
Lục Huyền Âm ngồi xuống ghế, "Ngày mai cậu báo cảnh sát đi."
Duệ Thư Bạch gật đầu, giờ đã trễ, nếu báo cảnh sát lại làm phiền mọi người làm việc nghỉ ngơi.

Cậu đau đầu không thôi, lần đầu tiên trong đời, cậu bị trộm!
"Có lẽ hắn ta thấy cậu là sinh viên nên có vẻ dễ ra tay hơn."
Nơi này đa số là người đã đi làm, gia thế danh dự đều không nhỏ, chọn những người đó trộm đồ thì có hơi ngu xuẩn, vì không biết bên trong có thứ gì không thể nhìn thấy.

Lại nhắc đến Duệ Thư Bạch, cậu mới chuyển đến đây, lại là sinh viên, có thể điều kiện gia đình không tồi nhưng bên cạnh cậu không có ai, nhìn có vẻ đơn sơ.

Nhìn tới nhìn lui đều cảm thấy cậu hợp để ra tay hơn.

Lục Huyền Âm nhìn cậu bận rộn dọn dẹp, cả khuôn mặt mệt đến đỏ bừng, trông có vẻ giận dỗi.

Hắn muốn giúp lại không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng đành thôi.

Gần nửa tiếng đồng hồ hắn ngồi xem cậu loay hoay khắp nơi, vậy mà không cảm thấy không kiên nhẫn.

Duệ Thư Bạch dọn xong, nhìn qua sopha thấy hắn còn ngồi thì kinh ngạc.

"Anh còn ở đây sao?"
Lục Huyền Âm: "..."
Cậu hỏi xong mới cảm thấy mình có chút thất lễ.

Hắn dù sao cũng đã giúp cậu một chuyện to đùng.

"A ha ha, xin lỗi, tôi bận quá nên không để ý.

Anh, anh có muốn uống nước không?"
"Không cần.

Tối nay cậu ở đâu?"

Cậu hỏi hắn một chuyện đơn giản, hắn quăng lại cậu một vấn đề nan giải.

"Ặc..." Cậu băn khoăn.

Tối nay, cậu ở đâu nhỉ?
Ổ khóa hư rồi, cậu ngủ ở đây thì không an toàn lắm.

"Tôi, ngủ đại đi? Hắn lấy được đồ rồi, chắc sẽ không trở lại đâu?"
Cậu có chút chần chờ.

Giờ đã gần 9 giờ, cũng không thể trở lại khu cũ.

"Nếu không cậu ngủ ở nhà tôi một đêm, ngày mai gọi cảnh sát cùng quản lí đến?"
Lời vừa dứt không khí im lặng cực điểm.

Duệ Thư Bạch tròn mắt nhìn hắn, kinh ngạc không thôi.

Cậu được crush mời tới nhà crush ngủ.

Vui sướng làm cậu không kìm được mà cong môi, nhưng ngại bản thân quá lộ liễu nên cậu giả vờ ho nhẹ một cái, che đi vẻ ửng đỏ bên mặt.

Mà Lục Huyền Âm cũng bất đắc dĩ vô cùng.

Hắn càng ngày không quản được bản thân.

....!
Lúc Duệ Thư Bạch đặt chân vào nhà của Lục Huyền Âm, cậu vẫn còn mơ màng.

Cậu nên phẫn nộ vì nhà bị trộm, hay vui mừng vì nhà bị trộm?
Vui mừng? Nghe qua có vẻ vô trách nhiệm quá đi.

Nhưng mà vẫn không thể ngăn cản sự vui sướng của cậu.

Đưa mắt nhìn xung quanh, thật sự là vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cậu không hiểu sao mình lại cảm thấy quen thuộc, nhưng nó thật sự rõ ràng, giống như, cậu từng thấy qua vậy
Ngồi xuống ghế, Lục Huyền Âm thấy cậu im lặng, còn tưởng cậu lo lắng, hắn mím môi một lát, rồi mở miệng, "Không cần lo, cảnh sát sẽ bắt được hắn ta."
Trời mới biết, hắn đã bao lâu chưa an ủi người ta.

Duệ Thư Bạch nghe hắn nói thì ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc sau đó cười nói, "Tôi không lo.

Tôi chỉ đang nghĩ, nhà anh đẹp hơn nhà tôi."
Dù ở đối diện nhau, nhưng nhìn kỹ thì kiến trúc ở nơi này khác nơi cậu ở.

Lục Huyền Âm còn chưa từng xem xét đến vấn đề này, lúc hắn xem nhà, quản lý liền dẫn hắn đến đây.

Lục Huyền Âm cũng chẳng quan tâm xem chỗ này kiến trúc thế nào, giờ Duệ Thư Bạch nói thì hắn càng mờ mịt.

Duệ Thư Bạch cũng không có ý gì, cậu chỉ vu vơ suy nghĩ mà thôi.

"Cậu có muốn tắm không?"
Giờ cậu mới phát hiện, bản thân từ lúc về đến giờ còn chưa tắm rửa gì cả, cả người có mùi máy lạnh khó chịu.

Cậu nói: "Vậy tôi về lấy đồ cái đã."

....!
Tối đó cậu ăn ké ngủ ké nhà Lục Huyền Âm, lúc nằm trên giường, cậu lại có một loại xúc động, cậu và Lục Huyền Âm ở chung nhà.

Phòng cậu kế bên phòng Lục Huyền Âm, căn phòng cách âm vô cùng tốt nên chẳng nghe ra bên kia đang làm gì, nhưng cậu cảm giác được, hắn vẫn còn thức.

Đèn ngủ mờ sáng, máy sưởi sưởi ấm thân thể lạnh băng của cậu, Duệ Thư Bạch miên man suy nghĩ rồi rơi vào giấc ngủ lúc nào chả hay.

- -Sáng hôm sau--
Cảnh sát đến lấy lời khai.

Duệ Thư Bạch kể tình hình, còn đặc biệt nhấn mạnh tối này mình không ngủ được.

Lục Huyền Âm chứng kiến cậu phơi phới vào buổi sáng: "..."
Cảnh sát nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, liên tục an ủi rồi mới rời đi.

Cảnh sát rất nhanh đã tìm được nghi phạm.

Lúc cậu thấy mặt người đó thì giật mình.

Là một trong số những người bảo vệ ở khu này.

Cảnh sát đã bắt giữ người, lời khai của ông ta khớp với những gì cậu nói, cùng suy đoán của Lục Huyền Âm.

Do thấy cậu là sinh viên, lại một thân một mình nên ông ta mới nhân cơ hội trộm đồ.

Trước nhà mỗi người do đảm bảo tính riêng tư nên không có lắp camera, trừ khi do chủ nhà tự động muốn lắp.

Ông ta canh lúc cậu rời đi, xung quanh vắng người liền lẻn vào nhà.

Vì chuyện này mà đích thân người đại diện khu đất đến xin lỗi cậu, đồng thời còn bồi thường phí tổn cho cậu.

Duệ Thư Bạch cũng chả ngại ngùng gì mà cầm lấy cả, còn ra vẻ suy sụp tinh thần, làm đại diện vô cùng áy náy, ông ấy cam kết từ nay về sau sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa.

Chuyện này là do lỗi quản lý của họ không nghiêm, phải trở về xem xét.

Mọi chuyện xong xuôi, Duệ Thư Bạch lại dư một khoản tiền không nhỏ, cả người vui vẻ như trên mây.

"Lần này lại làm phiền anh nữa rồi."
"Không có gì lớn lao cả.

Không cần áy náy." Lục Huyền Âm lãnh đạm đáp.

Duệ Thư Bạch nhìn khuôn mặt vô biểu tình kia mà tim đập mạnh, thật chỉ muốn lấy thân báo đáp.

Trái tim hường phấn của cậu sắp rụng luôn rồi, mà người ta vẫn thờ ơ quá đi.

"Nhân cơ hội này cậu thay một cái khóa vân tay đi."
Duệ Thư Bạch gật đầu, "Được."
Khóa vân tay cùng khóa chìa, hai thứ này cộng lại sẽ an toàn hơn.

Tối đó, Duệ Thư Bạch nằm trên giường nhà mình nhưng không ngủ được, phần vì ám ảnh do nhà có trộm, phần vì cậu nhớ man máng một mùi hương nhẹ nhàng nào đó...
____
Yêu tui hông? Yêu thì vote cho tui đi mà????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện