Quân Quyền Liêu Sắc
Chương 53-1
Edit: Sudo
Beta: Nê
Bác Hai?!
Nghe danh đã lâu nhưng chưa từng gặp mặt. Bởi vậy, Chiêm Sắc có chút tò mò về người bác Hai của tên họ Quyền này.
Cô khẽ nở nụ cười, nhìn thẳng vào mắt của Quyền Thế Hành.
“Con chào bác.”
“Được, được… Đúng là một đứa trẻ ngoan!”
Quyền Thế Hành nheo cặp mắt tràn đầy ý cười.
Nhưng nhìn ông ta quá mức nhiệt tình tới như vậy, con tim vốn đã chịu đủ loại dày vò trong ngày hôm nay của Chiêm Sắc lại càng đập nhanh hơn.
Tại sao?
Thân có thói quen nghề nghiệp của nhà tâm lý học, cô cực kì thích quan sát ánh mắt của người khác. Bởi vì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cho dù một người có che giấu cảm xúc tốt đến đâu, thì thường cặp mắt vẫn chẳng thể lừa được người khác. Vì vậy, tình huống hiện tại chính là, từ đôi mắt đục ngầu của người đàn ông già nua, hiền lành, đang cười trước mặt cô, cô không thể nhìn thấy chút tình cảm thực sự nào từ cặp mắt đã bị hao mòn qua năm tháng ấy.
Hơn nữa, điều làm cho cô càng cảm thấy khó hiểu hơn chính là, người này tuy đã qua 50 tuổi, nhưng thể trạng vẫn rất khỏe mạnh, tuổi lớn nhưng khí thế không giảm, cơ thể rõ ràng cường trắng rắn chắc, sao lại phải sử dụng nạng?
Vừa khí thế, vừa quyền uy, hay là bên trong có gì không ổn?
Với chỉ số thông minh của Chiêm Sắc lại thêm tính nóng nảy, cô nghĩ không ra.
Thấy cô gái nhỏ lại sững sờ ở đằng kia, rõ ràng là bộ dáng đang đánh giá người khác, Quyền Thiếu Hoàng trong lòng buồn cười, lén siết lấy eo cô, nhướng mày nhìn Quyền Thế Hành nói: “Bác Hai, cô nhóc này của con, từ trước đến nay hay ngại ngùng sợ người lạ, lần đầu tiên thấy trưởng bối có chút lo lắng, bác đừng để ý.”
Cô ngại ngùng sợ người lạ?!
Chiêm Sắc liếc nhìn anh một cái, thầm nghĩ, cô sợ người lạ sao?
Chẳng qua lúc đối diện với người bác Hai họ Quyền, cô hơi tò mò thôi.
Tuy chưa đoán ra được sự thật ẩn giấu, nhưng không có nghĩa là cô không biết mình chẳng hề có thiện cảm gì với người này.
Không sai, Chiêm Sắc có thói quen dùng lý trí để phân tích người khác, cũng có một tật xấu cực lớn —— cô thích xem bản thân thích hay ghét người ta chỉ dựa trên cảm xúc —— Ông lão này, không hề nhân ái, dễ gần như vẻ bề ngoài.
Quyền Thế Hành hình như không cảm nhận được ánh mắt thăm dò từ cô, thái độ vẫn luôn hiền hoà như vậy.
“Nào, nào, lão Tứ, cuối cùng con cũng tìm được người vừa ý rồi, là một trưởng bối, trong lòng ta cảm thấy vô cùng vui mừng. Theo ta thấy, chuyện con vừa ý đứa nhỏ này quả thực không sai.” Nói đến đây, chuyển sang đề tài khác, ông ta lại than thở, “Chỉ đáng tiếc, cha mẹ con không có phúc phần như ta, chẳng thể tận mắt nhìn thấy đứa con dâu nhà mình…”
Nhắc đến chuyện anh chị đã mất của mình, Quyền Thế Hành làm như rất xúc động, không ngừng dụi mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Quyền Thiếu Hoàng khẽ nhíu mắt, hơi thở âm trầm càng lúc càng rõ ràng, ngay cả ngón tay đang đặt trên eo Chiêm Sắc cũng siết thêm mạnh hơn.
“Bác Hai đừng đau lòng, cha mẹ con đang ở trên thiên đường dõi theo… Bọn họ chắc chắn sẽ hài lòng vì con.”
“Phải… Đúng thế… Con cưới một người vợ xinh đẹp như vậy, bọn họ có chết cũng sẽ nhắm mắt.”
Bác Hai vừa nói đến đây, bàn tay lớn của Quyền Thiếu Hoàng đang đặt trên eo Chiêm Sắc lại siết chặt một lần nữa.
Trong lòng lạnh lẽo, cô liếc nhìn qua Quyền Thiếu Hoàng.
Trong nhận thức của cô, những chuyện về người đàn ông này, chuyện cha mẹ anh mất là một đề tài vô cùng cấm kỵ. Nhưng chẳng hiểu sao người bác Hai thương yêu anh, lại cố tình nói ra những lời không hay trong hôn lễ.
Nghĩ ngợi một chút, cô nắm lấy tay Quyền Thiếu Hoàng, nở nụ cười khách sáo nhìn Quyền Thế Hành, chuyển rời khỏi đề tài nhạy cảm này.
“Ha ha, bác Hai, thật ra con đã sớm nghe Thiếu Hoàng nhắc nhiều tới bác rồi. Chỉ là không ngờ rằng hôm nay lại được gặp mặt, còn khỏe khoắn hơn nhiều so với lúc anh ấy kể, tinh thần vô cùng sáng láng nha!”
“Ha ha —— cháu dâu thật biết nói chuyện mà.”
Tục ngữ đã có câu, ngàn xuyên vạn xuyên, chỉ có mông ngựa không mặc*. Những lời này quả nhiên chẳng hề sai.
(*Ngàn xuyên vạn xuyên, chỉ có mông ngựa không mặc: cái gì cũng có thể mặc kệ nhưng tâng bốc thì không.)
Tuy Quyền Thế Hành biết cô đang nói dối, nhưng nhìn trước mặt ông ta lúc này là một người phụ nữ xinh đẹp, da trắng nõn khuôn mặt nhỏ, một đôi mắt đen long lanh giống như chứa đầy nước nhìn mình, đôi môi căng mọng như hai cánh hoa, lời nói ra lại nhu thuận ngoan ngoãn, ông ta có gì mà không vừa ý đây? Trong lòng cảm thấy dễ chịu vô cùng!
“Lão Tứ à lão Tứ, con tìm cho ta cô cháu dâu như thế này. Cũng thật vừa ý mà!”
Trong lòng trầm xuống, đuôi mày của Quyền Thiếu Hoàng khẽ nhếch lên, đôi mắt ngầm phát ra một tia lạnh lẽo.
“Bác Hai cảm thấy vừa ý là tốt rồi.”
Đương nhiên, trong lòng ông ta cũng không tài nào biết, từng câu chữ rõ ràng của Chiêm Tiểu Yêu, dù âm sắc như thường, như thể đang khen ngợi người khác, là vãn bối kính trọng trưởng bối. Nhưng thật ra chỉ có anh mới nghe ra được, giọng điệu của cô cực kì hờ hững và xa cách, đâu đó còn có một chút trào phúng.
Chẳng qua, Quyền Thế Hành không hiểu rõ Chiêm Sắc. Khen ngợi đôi câu cô cháu dâu ngoan, dáng vẻ cao cao tại thượng luôn nhìn xuống cũng dịu bớt. Nghĩ một chút, ông ta đặt tay lên chiếc nạng kim loại, ra hiệu cho Lyon ở bên cạnh vẫn luôn lặng im không nói tiếng nào. Lyon hiểu ý gật gật đầu, nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo đã được chuẩn bị từ trước.
Cầm chiếc hộp ở trong tay, Quyền Thế Hành cười càng thêm ôn hòa.
“Tiểu Chiêm, đây là quà gặp mặt mà bác Hai đã chuẩn bị trước khi về nước. Một chút tâm ý nhỏ, con cứ nhận lấy đi. Ta không còn lời dặn dò gì khác nữa, chỉ hy vọng đôi vợ chồng son các con, vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão, cầm sắt hòa minh!”
Lời nói ra nghe thật êm tai.
Chiêm Sắc hơi gượng cười, cũng không duỗi tay nhận lấy, chỉ ngượng ngùng quay đầu ra chỗ khác, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Quyền Thiếu Hoàng. Cô không nói ra, nhưng ý tứ thì vô cùng rõ ràng.
Cặp mắt sắc bén của Quyền Thiếu Hoàng chợt lóe lên, phức tạp đặt lên gương mặt nhỏ của cô, lược câu một chút, ý nghĩa không rõ ràng, bỡn cợt cười nói: “Đồ ngốc, nhìn anh làm gì? Bác Hai tặng quà cho em, còn không mau nói lời cảm ơn?”
Chiêm Sắc nhìn vào mắt anh. Một giây sau cô mới mấp máy môi, hiểu chuyện nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn bác Hai!”
“Hai đứa nhỏ này, bác Hai tặng đồ là chuyện đương nhiên, sao lại cảm ơn?! Ha ha……”
Cầm chiếc hộp trang sức tinh xảo trong tay, Chiêm Sắc vẫn chưa mở ra, chỉ ‘ngoan ngoãn’ đứng bên cạnh Quyền Thiếu Hoàng, nghe hai bác cháu họ nói chuyện, mặc dù không hiểu hàm ý của lời nói cho lắm, nhưng tâm tư nhạy cảm lại là ưu điểm của cô, dường như không cần quá nhiều suy xét hay phân tích, cô vẫn biết giữa hai người bác cháu này đang tồn tại một vấn đề nào đó. Nhưng, rốt cuộc là vấn đề gì vậy?
Cô nhất thời đoán không ra.
“Oa, mẹ! Hôm nay mẹ thật xinh đẹp… Thập Tam rất thích mẹ.”
Một giọng ca ngợi, ngạc nhiên cùng cảm thán của trẻ con vang tới, chỉ thấy một cậu nhóc mặc bộ tây trang đen chạy ra từ chỗ giàn hoa bên ngoài. Thông minh ngoan ngoãn, tươi cười rạng rỡ, không phải Quyền Thập Tam thì còn là ai nữa? Trẻ con đứa nào cũng thích chỗ nào nhiệt, nơi nào náo nhiệt là nhất định phải tới. Thấy ba người họ đang ngồi nói chuyện ở đây, tiểu gia hỏa Thập Tam sao có thể bỏ qua được chứ?
Vội vội vàng vàng, bé cưng đã chạy tới đây rồi!
Sắc mặt của Quyền Thiếu Hoàng trầm trầm, túm lấy cậu nhóc lôi ra: “Thập Tam, gọi ông Hai!”
Quyền Thập Tam chớp chớp mắt, ngẩng cái đầu nhỏ lên, “Ông Hai. Chào ông, con là Quyền Thập Tam!”
Nhìn đứa trẻ nhỏ trước mặt, gương mặt ôn hòa của Quyền Thế Hành thoáng căng thẳng một chút, một chớp mắt sau mặt lại giãn ra tươi cười, vuốt ve đầu của tiểu Thập Tam, xúc động hỏi Quyền Thiếu Hoàng: “Lão Tứ, mấy năm trước đứa nhỏ này là con… Nhặt được sao?”
“Đúng.” Quyền Thiếu Hoàng trả lời vô cùng đơn giản.
Gật gật đầu, Quyền Thế Hành cong chân xuống, cặp mắt nhìn thẳng về phía Quyền Thập Tam, thử thăm dò hỏi: “Đừng nói vậy chứ lão Tứ, đứa nhỏ này rất có duyên với con, ngoại hình còn có chút giống với người của Quyền gia ta! Chẳng lẽ con đã……”
Vận dụng nghệ thuật ngôn ngữ đúng chỗ, nói đến đây ông ta liền dừng lại, ngồi dậy nhìn phía Quyền Thiếu Hoàng đầy ý đồ.
Chuyện mà ông ta đang muốn hỏi, sao mà Quyền Thiếu Hoàng lại không hiểu cho được?
Đương nhiên, Chiêm Sắc cũng biết. Dường như cùng lúc đó, ánh mắt của cô cũng nhìn qua, tò mò muốn xem anh sẽ giải thích như thế nào.
Không ngờ rằng gương mặt của Quyền Tứ gia lại cực kỳ bình tĩnh, tiếp tục dùng cách nói qua loa lấy lệ đánh lạc chủ đề. Điệu bộ vô cùng thản nhiên, chẳng hề thấy một chút dấu vết nói dối, nhưng trong đôi mắt luôn ẩn hiện một tia âm lãnh, càng trở nên quỷ quyệt khó dò.
“Đó chỉ là chuyện bình thường, đứa trẻ đã được nuôi nấng lâu, cùng ăn, cùng mặc, tất nhiên sẽ giống nhau.”
“Cái này cũng đúng……” Quyền Thế Hành mỉm cười, không nói thêm gì nữa, ông ta sờ lên mái tóc của Quyền Thập Tam, nghiêng đầu ra hiệu, Lyon ngay lập tức kêu người mang một chiếc hộp quà đẹp mắt được đóng gói kỹ lưỡng đến.
“Đứa trẻ này, mấy năm nay cha con giấu con kỹ quá rồi, ông Hai cũng không biết con thích cái gì… Nên đành mang theo một món đồ chơi tới tặng con… Con hãy nhận lấy đi!”
Giấu cũng kỹ thật? Quả là một câu hai ý nghĩa!
Chiêm Sắc liếc nhìn bầu không khí giữa hai người, trong lòng hơi xót xa, hướng mắt về phía Quyền Thiếu Hoàng.
Nhưng Quyền Thiếu Hoàng lại cười nhạt, không tỏ rõ ý kiến. Chỉ có tiểu Thập Tam là thực sự vui mừng.
“Cảm ơn ông Hai ——!” Giọng trẻ con, hương vị thuở ấu thơ, trẻ nhỏ hầu như không nảy sinh ý xấu. Mặc dù Quyền Thập Tam thông minh lanh lợi hơn người, thì cũng chẳng thể đấu trí lại với tên cáo già Quyền Thế Hành đây. Bởi vậy, bé cưng thích thú nhận lấy, xem ông ta là người tốt một cách tự nhiên, còn nhiệt tình mời mọc: “Ông Hai, nếu sau này ông muốn về nước chơi, Thập Tam nhất định sẽ chơi với ông!”
“Được, được! Bé ngoan……”
Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, bất chợt túm lấy cổ áo của Quyền Thập Tam kéo lại, vẻ mặt không vui răn dạy.
“Qua bên kia chơi đi. Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
“Vâng, con biết rồi, ba——!” Tiểu Thập Tam thè lưỡi, đã quen với sự nghiêm khắc thường ngày của Quyền Thiếu Hoàng, chẳng cảm thấy sao cả. Cậu ôm món đồ chơi, vui sướng nháy mắt với Chiêm Sắc vài cái rồi mau chóng tung tăng đi khỏi. Sau khi Quyền Thế Hành nghe vậy, liền khuyên nhủ vài câu về việc đừng nói lời nghiêm khắc với trẻ con, rồi hai người lại tiếp tục trò chuyện với nhau.
Người ngoài trông thấy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng tình cảm của hai bác cháu quả thực không tệ. Nhưng lúc ấy, trong lòng Chiêm Sắc lại cảm nhận được rằng vừa rồi Quyền Thiếu Hoàng luôn cố gắng tìm cách tách Quyền Thập Tam ra, hẳn là do không muốn cậu bé tiếp xúc quá nhiều với Quyền Thế Hành.
Còn có, hình như người ở Quyền gia đều cho rằng tiểu Thập Tam là đứa trẻ do Quyền Thiếu Hoàng nhặt được?! Chẳng lẽ chỉ có mỗi ánh mắt của cô không đúng?
Cứ ngẫm nghĩ trong lòng như vậy, Chiêm Sắc càng cảm thấy mê man. Người đàn ông họ Quyền này cũng cất giấu nhiều bí mật quá rồi, xung quanh toàn là những thứ phức tạp, tâm tư lại cực kỳ thâm trầm. Mặc kệ bắt đầu từ hôm nay, cô là vợ anh, nhưng vẫn có cảm giác hoàn toàn không biết gì về anh.
Hoang mang! Phiền muộn!
Lòng thầm bực bội, dường như lông tơ trên người cô đang dựng ngược cả lên.
Cũng may cô không phải là người phụ nữ dễ dàng bị dắt mũi, mặc kệ anh định làm chuyện gì, mặc kệ mục đích của anh là gì, chỉ cần cô giữ vững trái tim, thì mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp thôi. Để trái tim không bị tổn hại, người đó chắc chắn phải kiên cường mạnh mẽ.
Tâm trạng dần dần thay đổi, trên gương mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Mỉm cười, vẫn luôn mỉm cười.
Beta: Nê
Bác Hai?!
Nghe danh đã lâu nhưng chưa từng gặp mặt. Bởi vậy, Chiêm Sắc có chút tò mò về người bác Hai của tên họ Quyền này.
Cô khẽ nở nụ cười, nhìn thẳng vào mắt của Quyền Thế Hành.
“Con chào bác.”
“Được, được… Đúng là một đứa trẻ ngoan!”
Quyền Thế Hành nheo cặp mắt tràn đầy ý cười.
Nhưng nhìn ông ta quá mức nhiệt tình tới như vậy, con tim vốn đã chịu đủ loại dày vò trong ngày hôm nay của Chiêm Sắc lại càng đập nhanh hơn.
Tại sao?
Thân có thói quen nghề nghiệp của nhà tâm lý học, cô cực kì thích quan sát ánh mắt của người khác. Bởi vì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cho dù một người có che giấu cảm xúc tốt đến đâu, thì thường cặp mắt vẫn chẳng thể lừa được người khác. Vì vậy, tình huống hiện tại chính là, từ đôi mắt đục ngầu của người đàn ông già nua, hiền lành, đang cười trước mặt cô, cô không thể nhìn thấy chút tình cảm thực sự nào từ cặp mắt đã bị hao mòn qua năm tháng ấy.
Hơn nữa, điều làm cho cô càng cảm thấy khó hiểu hơn chính là, người này tuy đã qua 50 tuổi, nhưng thể trạng vẫn rất khỏe mạnh, tuổi lớn nhưng khí thế không giảm, cơ thể rõ ràng cường trắng rắn chắc, sao lại phải sử dụng nạng?
Vừa khí thế, vừa quyền uy, hay là bên trong có gì không ổn?
Với chỉ số thông minh của Chiêm Sắc lại thêm tính nóng nảy, cô nghĩ không ra.
Thấy cô gái nhỏ lại sững sờ ở đằng kia, rõ ràng là bộ dáng đang đánh giá người khác, Quyền Thiếu Hoàng trong lòng buồn cười, lén siết lấy eo cô, nhướng mày nhìn Quyền Thế Hành nói: “Bác Hai, cô nhóc này của con, từ trước đến nay hay ngại ngùng sợ người lạ, lần đầu tiên thấy trưởng bối có chút lo lắng, bác đừng để ý.”
Cô ngại ngùng sợ người lạ?!
Chiêm Sắc liếc nhìn anh một cái, thầm nghĩ, cô sợ người lạ sao?
Chẳng qua lúc đối diện với người bác Hai họ Quyền, cô hơi tò mò thôi.
Tuy chưa đoán ra được sự thật ẩn giấu, nhưng không có nghĩa là cô không biết mình chẳng hề có thiện cảm gì với người này.
Không sai, Chiêm Sắc có thói quen dùng lý trí để phân tích người khác, cũng có một tật xấu cực lớn —— cô thích xem bản thân thích hay ghét người ta chỉ dựa trên cảm xúc —— Ông lão này, không hề nhân ái, dễ gần như vẻ bề ngoài.
Quyền Thế Hành hình như không cảm nhận được ánh mắt thăm dò từ cô, thái độ vẫn luôn hiền hoà như vậy.
“Nào, nào, lão Tứ, cuối cùng con cũng tìm được người vừa ý rồi, là một trưởng bối, trong lòng ta cảm thấy vô cùng vui mừng. Theo ta thấy, chuyện con vừa ý đứa nhỏ này quả thực không sai.” Nói đến đây, chuyển sang đề tài khác, ông ta lại than thở, “Chỉ đáng tiếc, cha mẹ con không có phúc phần như ta, chẳng thể tận mắt nhìn thấy đứa con dâu nhà mình…”
Nhắc đến chuyện anh chị đã mất của mình, Quyền Thế Hành làm như rất xúc động, không ngừng dụi mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Quyền Thiếu Hoàng khẽ nhíu mắt, hơi thở âm trầm càng lúc càng rõ ràng, ngay cả ngón tay đang đặt trên eo Chiêm Sắc cũng siết thêm mạnh hơn.
“Bác Hai đừng đau lòng, cha mẹ con đang ở trên thiên đường dõi theo… Bọn họ chắc chắn sẽ hài lòng vì con.”
“Phải… Đúng thế… Con cưới một người vợ xinh đẹp như vậy, bọn họ có chết cũng sẽ nhắm mắt.”
Bác Hai vừa nói đến đây, bàn tay lớn của Quyền Thiếu Hoàng đang đặt trên eo Chiêm Sắc lại siết chặt một lần nữa.
Trong lòng lạnh lẽo, cô liếc nhìn qua Quyền Thiếu Hoàng.
Trong nhận thức của cô, những chuyện về người đàn ông này, chuyện cha mẹ anh mất là một đề tài vô cùng cấm kỵ. Nhưng chẳng hiểu sao người bác Hai thương yêu anh, lại cố tình nói ra những lời không hay trong hôn lễ.
Nghĩ ngợi một chút, cô nắm lấy tay Quyền Thiếu Hoàng, nở nụ cười khách sáo nhìn Quyền Thế Hành, chuyển rời khỏi đề tài nhạy cảm này.
“Ha ha, bác Hai, thật ra con đã sớm nghe Thiếu Hoàng nhắc nhiều tới bác rồi. Chỉ là không ngờ rằng hôm nay lại được gặp mặt, còn khỏe khoắn hơn nhiều so với lúc anh ấy kể, tinh thần vô cùng sáng láng nha!”
“Ha ha —— cháu dâu thật biết nói chuyện mà.”
Tục ngữ đã có câu, ngàn xuyên vạn xuyên, chỉ có mông ngựa không mặc*. Những lời này quả nhiên chẳng hề sai.
(*Ngàn xuyên vạn xuyên, chỉ có mông ngựa không mặc: cái gì cũng có thể mặc kệ nhưng tâng bốc thì không.)
Tuy Quyền Thế Hành biết cô đang nói dối, nhưng nhìn trước mặt ông ta lúc này là một người phụ nữ xinh đẹp, da trắng nõn khuôn mặt nhỏ, một đôi mắt đen long lanh giống như chứa đầy nước nhìn mình, đôi môi căng mọng như hai cánh hoa, lời nói ra lại nhu thuận ngoan ngoãn, ông ta có gì mà không vừa ý đây? Trong lòng cảm thấy dễ chịu vô cùng!
“Lão Tứ à lão Tứ, con tìm cho ta cô cháu dâu như thế này. Cũng thật vừa ý mà!”
Trong lòng trầm xuống, đuôi mày của Quyền Thiếu Hoàng khẽ nhếch lên, đôi mắt ngầm phát ra một tia lạnh lẽo.
“Bác Hai cảm thấy vừa ý là tốt rồi.”
Đương nhiên, trong lòng ông ta cũng không tài nào biết, từng câu chữ rõ ràng của Chiêm Tiểu Yêu, dù âm sắc như thường, như thể đang khen ngợi người khác, là vãn bối kính trọng trưởng bối. Nhưng thật ra chỉ có anh mới nghe ra được, giọng điệu của cô cực kì hờ hững và xa cách, đâu đó còn có một chút trào phúng.
Chẳng qua, Quyền Thế Hành không hiểu rõ Chiêm Sắc. Khen ngợi đôi câu cô cháu dâu ngoan, dáng vẻ cao cao tại thượng luôn nhìn xuống cũng dịu bớt. Nghĩ một chút, ông ta đặt tay lên chiếc nạng kim loại, ra hiệu cho Lyon ở bên cạnh vẫn luôn lặng im không nói tiếng nào. Lyon hiểu ý gật gật đầu, nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo đã được chuẩn bị từ trước.
Cầm chiếc hộp ở trong tay, Quyền Thế Hành cười càng thêm ôn hòa.
“Tiểu Chiêm, đây là quà gặp mặt mà bác Hai đã chuẩn bị trước khi về nước. Một chút tâm ý nhỏ, con cứ nhận lấy đi. Ta không còn lời dặn dò gì khác nữa, chỉ hy vọng đôi vợ chồng son các con, vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão, cầm sắt hòa minh!”
Lời nói ra nghe thật êm tai.
Chiêm Sắc hơi gượng cười, cũng không duỗi tay nhận lấy, chỉ ngượng ngùng quay đầu ra chỗ khác, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Quyền Thiếu Hoàng. Cô không nói ra, nhưng ý tứ thì vô cùng rõ ràng.
Cặp mắt sắc bén của Quyền Thiếu Hoàng chợt lóe lên, phức tạp đặt lên gương mặt nhỏ của cô, lược câu một chút, ý nghĩa không rõ ràng, bỡn cợt cười nói: “Đồ ngốc, nhìn anh làm gì? Bác Hai tặng quà cho em, còn không mau nói lời cảm ơn?”
Chiêm Sắc nhìn vào mắt anh. Một giây sau cô mới mấp máy môi, hiểu chuyện nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn bác Hai!”
“Hai đứa nhỏ này, bác Hai tặng đồ là chuyện đương nhiên, sao lại cảm ơn?! Ha ha……”
Cầm chiếc hộp trang sức tinh xảo trong tay, Chiêm Sắc vẫn chưa mở ra, chỉ ‘ngoan ngoãn’ đứng bên cạnh Quyền Thiếu Hoàng, nghe hai bác cháu họ nói chuyện, mặc dù không hiểu hàm ý của lời nói cho lắm, nhưng tâm tư nhạy cảm lại là ưu điểm của cô, dường như không cần quá nhiều suy xét hay phân tích, cô vẫn biết giữa hai người bác cháu này đang tồn tại một vấn đề nào đó. Nhưng, rốt cuộc là vấn đề gì vậy?
Cô nhất thời đoán không ra.
“Oa, mẹ! Hôm nay mẹ thật xinh đẹp… Thập Tam rất thích mẹ.”
Một giọng ca ngợi, ngạc nhiên cùng cảm thán của trẻ con vang tới, chỉ thấy một cậu nhóc mặc bộ tây trang đen chạy ra từ chỗ giàn hoa bên ngoài. Thông minh ngoan ngoãn, tươi cười rạng rỡ, không phải Quyền Thập Tam thì còn là ai nữa? Trẻ con đứa nào cũng thích chỗ nào nhiệt, nơi nào náo nhiệt là nhất định phải tới. Thấy ba người họ đang ngồi nói chuyện ở đây, tiểu gia hỏa Thập Tam sao có thể bỏ qua được chứ?
Vội vội vàng vàng, bé cưng đã chạy tới đây rồi!
Sắc mặt của Quyền Thiếu Hoàng trầm trầm, túm lấy cậu nhóc lôi ra: “Thập Tam, gọi ông Hai!”
Quyền Thập Tam chớp chớp mắt, ngẩng cái đầu nhỏ lên, “Ông Hai. Chào ông, con là Quyền Thập Tam!”
Nhìn đứa trẻ nhỏ trước mặt, gương mặt ôn hòa của Quyền Thế Hành thoáng căng thẳng một chút, một chớp mắt sau mặt lại giãn ra tươi cười, vuốt ve đầu của tiểu Thập Tam, xúc động hỏi Quyền Thiếu Hoàng: “Lão Tứ, mấy năm trước đứa nhỏ này là con… Nhặt được sao?”
“Đúng.” Quyền Thiếu Hoàng trả lời vô cùng đơn giản.
Gật gật đầu, Quyền Thế Hành cong chân xuống, cặp mắt nhìn thẳng về phía Quyền Thập Tam, thử thăm dò hỏi: “Đừng nói vậy chứ lão Tứ, đứa nhỏ này rất có duyên với con, ngoại hình còn có chút giống với người của Quyền gia ta! Chẳng lẽ con đã……”
Vận dụng nghệ thuật ngôn ngữ đúng chỗ, nói đến đây ông ta liền dừng lại, ngồi dậy nhìn phía Quyền Thiếu Hoàng đầy ý đồ.
Chuyện mà ông ta đang muốn hỏi, sao mà Quyền Thiếu Hoàng lại không hiểu cho được?
Đương nhiên, Chiêm Sắc cũng biết. Dường như cùng lúc đó, ánh mắt của cô cũng nhìn qua, tò mò muốn xem anh sẽ giải thích như thế nào.
Không ngờ rằng gương mặt của Quyền Tứ gia lại cực kỳ bình tĩnh, tiếp tục dùng cách nói qua loa lấy lệ đánh lạc chủ đề. Điệu bộ vô cùng thản nhiên, chẳng hề thấy một chút dấu vết nói dối, nhưng trong đôi mắt luôn ẩn hiện một tia âm lãnh, càng trở nên quỷ quyệt khó dò.
“Đó chỉ là chuyện bình thường, đứa trẻ đã được nuôi nấng lâu, cùng ăn, cùng mặc, tất nhiên sẽ giống nhau.”
“Cái này cũng đúng……” Quyền Thế Hành mỉm cười, không nói thêm gì nữa, ông ta sờ lên mái tóc của Quyền Thập Tam, nghiêng đầu ra hiệu, Lyon ngay lập tức kêu người mang một chiếc hộp quà đẹp mắt được đóng gói kỹ lưỡng đến.
“Đứa trẻ này, mấy năm nay cha con giấu con kỹ quá rồi, ông Hai cũng không biết con thích cái gì… Nên đành mang theo một món đồ chơi tới tặng con… Con hãy nhận lấy đi!”
Giấu cũng kỹ thật? Quả là một câu hai ý nghĩa!
Chiêm Sắc liếc nhìn bầu không khí giữa hai người, trong lòng hơi xót xa, hướng mắt về phía Quyền Thiếu Hoàng.
Nhưng Quyền Thiếu Hoàng lại cười nhạt, không tỏ rõ ý kiến. Chỉ có tiểu Thập Tam là thực sự vui mừng.
“Cảm ơn ông Hai ——!” Giọng trẻ con, hương vị thuở ấu thơ, trẻ nhỏ hầu như không nảy sinh ý xấu. Mặc dù Quyền Thập Tam thông minh lanh lợi hơn người, thì cũng chẳng thể đấu trí lại với tên cáo già Quyền Thế Hành đây. Bởi vậy, bé cưng thích thú nhận lấy, xem ông ta là người tốt một cách tự nhiên, còn nhiệt tình mời mọc: “Ông Hai, nếu sau này ông muốn về nước chơi, Thập Tam nhất định sẽ chơi với ông!”
“Được, được! Bé ngoan……”
Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, bất chợt túm lấy cổ áo của Quyền Thập Tam kéo lại, vẻ mặt không vui răn dạy.
“Qua bên kia chơi đi. Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
“Vâng, con biết rồi, ba——!” Tiểu Thập Tam thè lưỡi, đã quen với sự nghiêm khắc thường ngày của Quyền Thiếu Hoàng, chẳng cảm thấy sao cả. Cậu ôm món đồ chơi, vui sướng nháy mắt với Chiêm Sắc vài cái rồi mau chóng tung tăng đi khỏi. Sau khi Quyền Thế Hành nghe vậy, liền khuyên nhủ vài câu về việc đừng nói lời nghiêm khắc với trẻ con, rồi hai người lại tiếp tục trò chuyện với nhau.
Người ngoài trông thấy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng tình cảm của hai bác cháu quả thực không tệ. Nhưng lúc ấy, trong lòng Chiêm Sắc lại cảm nhận được rằng vừa rồi Quyền Thiếu Hoàng luôn cố gắng tìm cách tách Quyền Thập Tam ra, hẳn là do không muốn cậu bé tiếp xúc quá nhiều với Quyền Thế Hành.
Còn có, hình như người ở Quyền gia đều cho rằng tiểu Thập Tam là đứa trẻ do Quyền Thiếu Hoàng nhặt được?! Chẳng lẽ chỉ có mỗi ánh mắt của cô không đúng?
Cứ ngẫm nghĩ trong lòng như vậy, Chiêm Sắc càng cảm thấy mê man. Người đàn ông họ Quyền này cũng cất giấu nhiều bí mật quá rồi, xung quanh toàn là những thứ phức tạp, tâm tư lại cực kỳ thâm trầm. Mặc kệ bắt đầu từ hôm nay, cô là vợ anh, nhưng vẫn có cảm giác hoàn toàn không biết gì về anh.
Hoang mang! Phiền muộn!
Lòng thầm bực bội, dường như lông tơ trên người cô đang dựng ngược cả lên.
Cũng may cô không phải là người phụ nữ dễ dàng bị dắt mũi, mặc kệ anh định làm chuyện gì, mặc kệ mục đích của anh là gì, chỉ cần cô giữ vững trái tim, thì mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp thôi. Để trái tim không bị tổn hại, người đó chắc chắn phải kiên cường mạnh mẽ.
Tâm trạng dần dần thay đổi, trên gương mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Mỉm cười, vẫn luôn mỉm cười.
Bình luận truyện