Quấn Riết Vào Nhau
Chương 8
Minh Lăng độ rày không tài nào ngủ ngon được, hơn nữa thể chất cũng kém, nay được trấn an vỗ về, nhanh chóng thiếp đi.
Minh Hy bị chất dẫn dụ tỏa ra từ cậu kích thích, lại còn ôm người yêu trong lòng, thân thể vẫn đang ở trạng thái hưng phấn chẳng thể ngủ nổi.
Anh buộc phải trở dậy tìm quần lót cho Minh Lăng, sau đó mặc vào cho cậu, còn mình về thư phòng làm việc tiếp.
Hai ngày sau.
Minh Lăng đặt mua một cái máy may trên mạng, rồi cậu cài chương trình may vào người máy dọn dẹp của nhà cậu, còn tự sáng tạo chương trình theo ý tưởng của mình để người máy hợp tác ăn ý cùng máy may.
Cậu đang ngồi xem người máy may quần áo, Tiểu Tạp bỗng bay vào, “Lăng Lăng, có điện thoại của An An.”
Tiểu Tạp là người máy trí tuệ hiện đại nhất nhà, lúc này đang ở hình dạng quả bóng tròn, bởi được sạc đầy năng lượng, nó tự đắc bay tới bay lui.
Vải là do Minh Lăng tự chọn. Những tấm vải đều là hàng tơ lụa cực cao cấp, người bình thường chẳng dám mơ mua được, nên cậu cũng nâng niu chúng vô cùng.
Minh Lăng vuốt ve một tấm vải, bảo, “Chuyển máy đi.”
Tiểu Tạp trực tiếp thò ra hai cái mắt, phóng hình ảnh ba chiều vào không gian. An An đang ngồi trước máy vi tính.
An An hỏi, “Đang làm gì vậy Lăng Lăng?”
Minh Lăng để Tiểu Tạp chuyển góc quay qua bên cạnh cậu, An An sửng sốt hỏi, “Oa, ôi trời, bồ mỗi lúc một đảm đang đó nha, may vá cơ đấy!”
Minh Lăng phấn khởi nói, “Thì như bồ thấy đó.”
An An nhìn hai má Minh Lăng hồng hào bởi tình yêu, vốn dĩ Lăng Lăng đã xinh đẹp, nay càng thêm phần rực rỡ, song An An tuyệt nhiên không vui chút nào, “Bồ may áo cho ai?”
Minh Lăng bảo, “Yên chí, cái áo may thử đầu tiên là may cho bồ, may đúng cỡ của bồ.”
Mắt An An lại hiện vẻ lo lắng, nhưng trên mặt vẫn giả đò hí hửng, “Ều, cục cưng, cưng tốt với ông xã quá, ông xã yêu cưng dã man.”
Minh Lăng quẳng cho cậu ta một ánh nhìn khinh bỉ, “Sắp vào kỳ động dục rồi mà bồ còn ghẹo tớ.”
An An vùng vằng, “Bồ ít có quá đáng lắm.”
Minh Lăng chỉ cười cười, không cãi cọ với cậu ta.
Lại một lát, An An mới ngập ngừng, “Lăng Lăng, tớ báo bồ một tin không hay nè.”
Minh Lăng lấy làm ngạc nhiên, “Tin gì vậy?”
An An trực tiếp chuyển góc quay về máy tính mình, bật một tin lên cho cậu xem, giải thích, “Tin sáng nay. Tớ phải chuẩn bị vì sắp trưởng thành, được phép nghỉ học, sáng nay lên mạng thì thấy. Bồ đừng buồn, rất nhiều gã Alpha lăng nhăng trước khi cưới, không trút hết tinh lực dư thừa trên người là không giữ trấn định nổi, nhưng chỉ cần cưới là sẽ chung thủy tuyệt đối với Omega, không bồ bịch bên ngoài nữa đâu. Ngài Marton chắc cũng thế.”
Minh Lăng đọc tin tức nọ, có đăng kèm một số video cho thấy diễn viên Thược Anh đang hẹn hò bên hồ Eiffel cùng thiếu gia Eis Marton của nhà Marton – một người sắp kết hôn. Rồi còn cả cảnh hai người “dã chiến”.
Thược Anh là diễn viên tương đối nổi danh, Minh Lăng từng rất thích mấy bộ phim anh ta đóng vai chính.
Đế quốc không cho Omega làm những nghề lộ mặt như diễn viên ca sĩ, nên trong giới phim ảnh, một Beta có vẻ ngoài giống Omega thường rất được ưa chuộng. Thược Anh là một diễn viên như vậy, hầu hết các bộ phim điện ảnh lẫn phim truyền hình anh ta nhận, đều là diễn vai Omega.
An An mắng mỏ, “Thược Anh trơ trẽn thật, chắc chắc y dụ dỗ ngài Marton đấy. Cậu không biết thôi, y chuyên trị lợi dụng mấy scandal kiểu này để thu hút sự chú ý. Lần này thì quá trớn quá, y nghĩ mình bao nhiêu tuổi rồi mà trần trùng trục trước ống kính thế chứ, đúng là không biết đâu là điểm dừng.”
Minh Lăng đọc tin mà lòng không có cảm xúc gì hết. Dù sao cậu cũng chẳng định cưới hỏi ngài Marton, Eis Marton có khiêu khích thần kinh công dân cỡ nào cũng không thuộc phạm vi quan tâm của cậu. May mắn là tin chỉ đăng ngài Marton sắp cưới một Omega chứ không viết rõ Omega này là ai, giúp cậu không bị chường mặt lên báo.
Nhưng mà điều này cũng dễ hiểu thôi, thân phận và danh dự Omega đều được luật pháp đế quốc bảo hộ, báo chí không bao giờ dám đăng tên Omega, nếu không sẽ bị phê bình, nặng thì bị phạt.
Minh Lăng chỉ nói, “Tớ sẽ nhờ anh hai tớ đi hủy hôn ước với ngài ấy. Mấy tháng nữa chúng tớ cưới rồi mà ngài ấy làm trò này, rõ ràng không tôn trọng tớ lẫn hôn ước.”
An An sốc thiếu điều rớt hàm, “Lăng Lăng, bồ nói thật à? Tớ… Tớ đưa bồ đọc tin chỉ là định dặn bồ sau này quản ngài Marton cho chặt thôi.”
Minh Lăng lạnh lùng nói, “Đương nhiên tớ nói thật. Bồ biết thừa tớ không phải dạng ăn nói lung tung mà.”
An An lo nghĩ, “Thực sự thì tớ cũng không thích ngài Marton lắm, công nhận ổng vừa có tiền vừa có mã lại còn là con cháu gia tộc Marton, mỗi tội quá lăng nhăng. Trước kia ổng lăng nhăng cũng được đi, cơ mà các cậu đã đính hôn rồi mà ổng vẫn chứng nào tật nấy, đúng là quá đà. Tớ lo cho bồ, nhưng mà, cứ thế từ hôn, vậy bồ sẽ thế nào?”
Nói thật, sau khi Omega chọn được một Alpha rồi, ít trường hợp nào hôn nhân không thành. Trong tình huống bắt buộc phải từ hôn của Minh Lăng, nói trắng ra, có khi trở thành trường hợp đặc biệt phải xét xử riêng.
Minh Lăng đáp, “Không biết, chờ anh hai tớ về rồi hỏi ý anh tớ thử.”
An An tâm sự với cậu mấy chuyện nữa mới gác máy, cậu lại tiếp tục nhìn thành phẩm may ra. Rồi chốc lát sau, Tiểu Tạp lại bay vù đến trước mặt cậu, “Lăng Lăng, Tướng quân Cố Nguyên gọi điện thoại mật từ hành tinh Scorpion, đã để máy mã hóa nhận nghe.”
Minh Lăng khá kinh ngạc nhìn qua Tiểu Tạp, liền bỏ đồ trong tay xuống, bước về phía thư phòng Minh Hy.
Cố Nguyên là bạn thân của Minh Hy từ khi còn trẻ, mười hai tuổi hai người làm bạn ở trường quân đội, tình bạn ấy vẫn duy trì đến tận hôm nay. Đã không ít lần hắn đến Minh gia, Minh Lăng cũng quen hắn.
Thế nhưng Minh Lăng không có quan hệ cá nhân gì cùng hắn, cậu không hiểu tại sao hắn lại gọi điện cho mình.
Cửa thư phòng đóng lại, Minh Lăng nhận nghe cuộc điện thoại của Cố Nguyên thông qua cổng mã hóa.
Hình ảnh Cố Nguyên xuất hiện trên màn hình. Hắn cũng tóc đen mắt đen, hốc mắt sâu hoắm và một phần nữa là hắn lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm trang, vậy nên thường mang đến cảm giác nanh nọc thâm hiểm cho người đối diện.
Lúc trước Minh Lăng nghĩ Minh Hy thích Alpha, chính là cậu đoán anh thích Cố Nguyên.
Hồi ở trường quân đội, hai người họ như hình với bóng, nhưng sau khi cùng tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, hai người mỗi kẻ một ngả. Bằng tổng điểm đứng đầu ở mọi hạng mục, Minh Hy được giữ lại đế đô Ossifer gia nhập quân đoàn Khiên Bạc, sau đó có thể nói là con át chủ bài vinh quang nhất của quân đoàn, lần nào cũng được giao làm chỉ huy dẫn quân đi chiến đấu, giành ngôi vô địch ở các trận đấu, kỹ năng điều khiển robot tuyệt đỉnh, ngay cả Đại tướng Gustav chiến tích lẫy lừng mà cũng đặc biệt dành lời khen ngợi anh vì anh đã hạ gục cả lính điều khiển robot xuất sắc nhất dưới trướng Đại tướng, về sau anh được thăng chức làm Tổng Tư lệnh quân đoàn.
Minh Hy đi trên một con đường quân nhân vẻ vang và huy hoàng mà bao người ngưỡng mộ. Loại kỳ ngộ không chỉ phải cực kỳ vĩ đại, mà còn phải là con cháu danh gia.
Con đường của Cố Nguyên lại hoàn toàn bất đồng Minh Hy. Thành tích tốt nghiệp của hắn cũng vô cùng xuất sắc nhưng lại bị điều nhiệm ra khu vực biên giới. Khu vực biên giới là gì nào? Là lãnh địa tinh cầu mà đế quốc không ngừng bành trướng thế lực, chiến tranh xảy ra liên miên. Sự ác liệt nơi này, những Omega được trưởng thành tại điều kiện tốt đẹp ở đế đô không thể hình dung ra được.
Lần Cố Nguyên đến Minh gia chơi, có khoe mẽ chiến công của hắn cho Tiểu Minh Lăng mới mười ba mười bốn tuổi nghe, rằng chiến công của hắn đều là dựa vào giết được bao nhiêu kẻ ngoại tộc, bao nhiêu thú, nốc ao bao nhiêu robot, phi thuyền, tàu bay mới có.
Cố Nguyên tham gia vô số trận đánh vào sinh ra tử, hiện tại cũng vẫn chỉ ở hàm Thiếu tướng.
Minh Nguyên lễ phép chào hỏi hắn, “Anh Cố Nguyên có khỏe không ạ?”
Cố Nguyên lại chẳng nể nang gì cậu, mặt mày lạnh tanh, “Cậu sắp trưởng thành phải không?”
Hắn hỏi vấn đề này là cực kỳ bất lịch sự. Sự trưởng thành của Omega luôn được người thân chúc phúc và bảo vệ, không thể nào nói với người ngoài. Nếu người khác hỏi vậy, có lẽ Minh Lăng sẽ đáp trả bằng sự im lặng, nhưng người hỏi lại là Cố Nguyên, cậu đành mỉm cười, trả lời, “Vâng, khoảng hai ba tháng nữa. Không biết anh Cố Nguyên có việc gì không?”
Cố Nguyên chằm chằm nhìn cậu, sau đó hừ lạnh, “Hồng nhan họa thủy.”
Cậu sững sờ vì câu này của hắn, không khỏi buột miệng, “Anh Cố Nguyên, xin hỏi anh có ý gì?”
Cố Nguyên sầm mặt, “Minh Hy xin được chuyển ra biên giới Cherno, tất cả chỉ vì cậu. Tình hình ở Cherno cực kỳ tồi tệ, cậu biết không hả? Hơn nữa chuyện đám cưới của cậu và nhà Marton tôi cũng biết rồi. Cậu ấy chỉ vì cậu mà dùng sức ảnh hưởng của Đại tướng Minh Trạm trong quân đội để tạo áp lực với Thượng tướng Minh Huy Úc. Cậu ấy muốn cưới cậu.”
Nói tới đây, Cố Nguyên cười khẩy, “Gặp cậu là chả có gì tốt đẹp cho cam. Cậu ấy đang yên lành ở Ossifer là thế, vẫn là Tư lệnh quân Khiên Bạc, vẫn là chức vụ chói sáng trong quân đội, giờ lại đòi ra tiền tuyến. Trước kia cũng thế, cậu có nhớ một lần cậu ốm, cậu ấy muốn xin về thăm cậu nên bỏ cả trận đấu, khiến Học viện chúng tôi mất đi vinh quang ngày đó. Giờ thì đến chuyện này. Năm Đại tướng Minh Trạm mất cũng liên quan đến cậu. Cậu tự xem mình, có phải chuyên gây họa cho Minh Hy không?”
Minh Lăng bị hắn thóa mạ đến nỗi đỏ mặt tía tai, không thốt nổi một lời lẽ phản bác đặng cứu vớt mặt mũi. Vì cậu biết hắn ta nói đúng.
Lần chần bao lâu, cậu mới hỏi thẳng, “Anh Cố Nguyên, nếu anh chỉ muốn mắng em, em nghĩ đây cũng không phải mục đích thật sự của anh. Anh muốn em làm gì?”
Cố Nguyên nghiêm mặt, “Dĩ nhiên tôi không gọi đến chỉ để mắng chửi cậu. Tôi cần cậu khuyên bảo ông anh trai dở hơi của cậu đi, nói cậu ta đừng có từ bỏ vị trí lừng lẫy hiện tại để lao ra tận biên giới. Đành rằng quân nhân biên giới chúng tôi đều chướng mắt Ngũ đại quân đoàn ở nội địa lãnh thổ, chúng chả khác gì con công giương oai giễu võ với dân chúng. Song tốt xấu gì đó cũng là bộ mặt quân nhân, lại là con đường có thể tiến thẳng vào bộ máy quyết sách trung ương, tôi mong Minh Hy vẫn ở lại đế đô, giành một ít quyền lợi cho quân nhân ngoài biên giới. Cậu ấy ra biên giới là hủy diệt con đường này, lại còn đắc tội cả Thượng tướng Minh Huy Úc lẫn gia tộc Marton, kiểu gì cũng gở. Anh trai cậu không phải thằng đần, lại là người nhà họ Minh, chẳng lẽ không biết cái giới chính trị ấy thối hoắc như bị trét cứt chó hả? Trước đây cậu ta vẫn chịu được, giờ hết chịu nổi chỉ vì cái mùi động dục của một Omega à?”
Mặt Minh Lăng càng thêm đỏ ké trước cả tràng từ ngữ thô thiển của Cố Nguyên, nghe không sao lọt tai. Mãi sau, cậu mới cất lời, “Em không cho rằng em có quyền can thiệp quyết định của anh em, mà cũng chẳng can thiệp được cơ. Anh ấy có quyền tự lựa chọn cuộc đời cho mình. Đường bằng phẳng hay đường chông gai không phải điều người ngoài có thể nhận xét, chỉ có người đi qua nó mới biết chiêm nghiệm. Dù phía trước có là hiểm trở, nếu anh em chọn đi, cũng sẽ có em đồng hành. Nên anh Cố Nguyên à, xin lỗi, em sẽ hỏi ý kiến anh em, nhưng cuối cùng anh ấy chọn gì, em không dám hứa trước.”
Cố Nguyên tức tối, “Đám Omega các cậu ăn nói ngọt xớt, rặt toàn đám phế vật õng ẹo và vô năng, còn phí phạm ý chí của Alpha.”
Minh Lăng cũng nổi giận, “Chả lẽ anh không sinh ra từ Omega? Anh thấy Omega õng ẹo và vô năng, còn là phế vật, vậy sao anh không chọn chui ra từ cơ thể ai không phải Omega ấy? Anh nghĩ tôi mong mình là Omega lắm sao? Nhưng sinh ra đã là Omega, tôi chỉ có thể bước tiếp, hoàn thành nghĩa vụ của một Omega. Vì Alpha có cơ thể khỏe mạnh hơn nên khinh rẻ Omega? Chỉ có thể trách nội tâm anh yếu đuối, chỉ có người yếu đuối mới không có lòng khoan dung lẫn nhìn nhận giá trị của người khác, vì anh không mạnh mẽ đến nỗi có thể mang lòng khoan dung, không thấy điểm mạnh của người ta, thế là anh tự tôn vinh giá trị của mình đòi người ta kính trọng.”
Cậu giận dữ ngắt máy, thở phì phò ra khỏi thư phòng Minh Hy. Tiểu Tạp bay đến cạnh cậu, bắt gặp gò má đỏ ửng vì tức giận của cậu nên hỏi, “Lăng Lăng, mặt đỏ quá kìa.”
Minh Lăng liếc nó một cái, “Tiểu Tạp, cậu để chế độ im lặng được không?”
Tiểu Tạp tức tưởi “a” một tiếng, đáp, “Được rồi, Lăng Lăng.”
Minh Hy bị chất dẫn dụ tỏa ra từ cậu kích thích, lại còn ôm người yêu trong lòng, thân thể vẫn đang ở trạng thái hưng phấn chẳng thể ngủ nổi.
Anh buộc phải trở dậy tìm quần lót cho Minh Lăng, sau đó mặc vào cho cậu, còn mình về thư phòng làm việc tiếp.
Hai ngày sau.
Minh Lăng đặt mua một cái máy may trên mạng, rồi cậu cài chương trình may vào người máy dọn dẹp của nhà cậu, còn tự sáng tạo chương trình theo ý tưởng của mình để người máy hợp tác ăn ý cùng máy may.
Cậu đang ngồi xem người máy may quần áo, Tiểu Tạp bỗng bay vào, “Lăng Lăng, có điện thoại của An An.”
Tiểu Tạp là người máy trí tuệ hiện đại nhất nhà, lúc này đang ở hình dạng quả bóng tròn, bởi được sạc đầy năng lượng, nó tự đắc bay tới bay lui.
Vải là do Minh Lăng tự chọn. Những tấm vải đều là hàng tơ lụa cực cao cấp, người bình thường chẳng dám mơ mua được, nên cậu cũng nâng niu chúng vô cùng.
Minh Lăng vuốt ve một tấm vải, bảo, “Chuyển máy đi.”
Tiểu Tạp trực tiếp thò ra hai cái mắt, phóng hình ảnh ba chiều vào không gian. An An đang ngồi trước máy vi tính.
An An hỏi, “Đang làm gì vậy Lăng Lăng?”
Minh Lăng để Tiểu Tạp chuyển góc quay qua bên cạnh cậu, An An sửng sốt hỏi, “Oa, ôi trời, bồ mỗi lúc một đảm đang đó nha, may vá cơ đấy!”
Minh Lăng phấn khởi nói, “Thì như bồ thấy đó.”
An An nhìn hai má Minh Lăng hồng hào bởi tình yêu, vốn dĩ Lăng Lăng đã xinh đẹp, nay càng thêm phần rực rỡ, song An An tuyệt nhiên không vui chút nào, “Bồ may áo cho ai?”
Minh Lăng bảo, “Yên chí, cái áo may thử đầu tiên là may cho bồ, may đúng cỡ của bồ.”
Mắt An An lại hiện vẻ lo lắng, nhưng trên mặt vẫn giả đò hí hửng, “Ều, cục cưng, cưng tốt với ông xã quá, ông xã yêu cưng dã man.”
Minh Lăng quẳng cho cậu ta một ánh nhìn khinh bỉ, “Sắp vào kỳ động dục rồi mà bồ còn ghẹo tớ.”
An An vùng vằng, “Bồ ít có quá đáng lắm.”
Minh Lăng chỉ cười cười, không cãi cọ với cậu ta.
Lại một lát, An An mới ngập ngừng, “Lăng Lăng, tớ báo bồ một tin không hay nè.”
Minh Lăng lấy làm ngạc nhiên, “Tin gì vậy?”
An An trực tiếp chuyển góc quay về máy tính mình, bật một tin lên cho cậu xem, giải thích, “Tin sáng nay. Tớ phải chuẩn bị vì sắp trưởng thành, được phép nghỉ học, sáng nay lên mạng thì thấy. Bồ đừng buồn, rất nhiều gã Alpha lăng nhăng trước khi cưới, không trút hết tinh lực dư thừa trên người là không giữ trấn định nổi, nhưng chỉ cần cưới là sẽ chung thủy tuyệt đối với Omega, không bồ bịch bên ngoài nữa đâu. Ngài Marton chắc cũng thế.”
Minh Lăng đọc tin tức nọ, có đăng kèm một số video cho thấy diễn viên Thược Anh đang hẹn hò bên hồ Eiffel cùng thiếu gia Eis Marton của nhà Marton – một người sắp kết hôn. Rồi còn cả cảnh hai người “dã chiến”.
Thược Anh là diễn viên tương đối nổi danh, Minh Lăng từng rất thích mấy bộ phim anh ta đóng vai chính.
Đế quốc không cho Omega làm những nghề lộ mặt như diễn viên ca sĩ, nên trong giới phim ảnh, một Beta có vẻ ngoài giống Omega thường rất được ưa chuộng. Thược Anh là một diễn viên như vậy, hầu hết các bộ phim điện ảnh lẫn phim truyền hình anh ta nhận, đều là diễn vai Omega.
An An mắng mỏ, “Thược Anh trơ trẽn thật, chắc chắc y dụ dỗ ngài Marton đấy. Cậu không biết thôi, y chuyên trị lợi dụng mấy scandal kiểu này để thu hút sự chú ý. Lần này thì quá trớn quá, y nghĩ mình bao nhiêu tuổi rồi mà trần trùng trục trước ống kính thế chứ, đúng là không biết đâu là điểm dừng.”
Minh Lăng đọc tin mà lòng không có cảm xúc gì hết. Dù sao cậu cũng chẳng định cưới hỏi ngài Marton, Eis Marton có khiêu khích thần kinh công dân cỡ nào cũng không thuộc phạm vi quan tâm của cậu. May mắn là tin chỉ đăng ngài Marton sắp cưới một Omega chứ không viết rõ Omega này là ai, giúp cậu không bị chường mặt lên báo.
Nhưng mà điều này cũng dễ hiểu thôi, thân phận và danh dự Omega đều được luật pháp đế quốc bảo hộ, báo chí không bao giờ dám đăng tên Omega, nếu không sẽ bị phê bình, nặng thì bị phạt.
Minh Lăng chỉ nói, “Tớ sẽ nhờ anh hai tớ đi hủy hôn ước với ngài ấy. Mấy tháng nữa chúng tớ cưới rồi mà ngài ấy làm trò này, rõ ràng không tôn trọng tớ lẫn hôn ước.”
An An sốc thiếu điều rớt hàm, “Lăng Lăng, bồ nói thật à? Tớ… Tớ đưa bồ đọc tin chỉ là định dặn bồ sau này quản ngài Marton cho chặt thôi.”
Minh Lăng lạnh lùng nói, “Đương nhiên tớ nói thật. Bồ biết thừa tớ không phải dạng ăn nói lung tung mà.”
An An lo nghĩ, “Thực sự thì tớ cũng không thích ngài Marton lắm, công nhận ổng vừa có tiền vừa có mã lại còn là con cháu gia tộc Marton, mỗi tội quá lăng nhăng. Trước kia ổng lăng nhăng cũng được đi, cơ mà các cậu đã đính hôn rồi mà ổng vẫn chứng nào tật nấy, đúng là quá đà. Tớ lo cho bồ, nhưng mà, cứ thế từ hôn, vậy bồ sẽ thế nào?”
Nói thật, sau khi Omega chọn được một Alpha rồi, ít trường hợp nào hôn nhân không thành. Trong tình huống bắt buộc phải từ hôn của Minh Lăng, nói trắng ra, có khi trở thành trường hợp đặc biệt phải xét xử riêng.
Minh Lăng đáp, “Không biết, chờ anh hai tớ về rồi hỏi ý anh tớ thử.”
An An tâm sự với cậu mấy chuyện nữa mới gác máy, cậu lại tiếp tục nhìn thành phẩm may ra. Rồi chốc lát sau, Tiểu Tạp lại bay vù đến trước mặt cậu, “Lăng Lăng, Tướng quân Cố Nguyên gọi điện thoại mật từ hành tinh Scorpion, đã để máy mã hóa nhận nghe.”
Minh Lăng khá kinh ngạc nhìn qua Tiểu Tạp, liền bỏ đồ trong tay xuống, bước về phía thư phòng Minh Hy.
Cố Nguyên là bạn thân của Minh Hy từ khi còn trẻ, mười hai tuổi hai người làm bạn ở trường quân đội, tình bạn ấy vẫn duy trì đến tận hôm nay. Đã không ít lần hắn đến Minh gia, Minh Lăng cũng quen hắn.
Thế nhưng Minh Lăng không có quan hệ cá nhân gì cùng hắn, cậu không hiểu tại sao hắn lại gọi điện cho mình.
Cửa thư phòng đóng lại, Minh Lăng nhận nghe cuộc điện thoại của Cố Nguyên thông qua cổng mã hóa.
Hình ảnh Cố Nguyên xuất hiện trên màn hình. Hắn cũng tóc đen mắt đen, hốc mắt sâu hoắm và một phần nữa là hắn lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm trang, vậy nên thường mang đến cảm giác nanh nọc thâm hiểm cho người đối diện.
Lúc trước Minh Lăng nghĩ Minh Hy thích Alpha, chính là cậu đoán anh thích Cố Nguyên.
Hồi ở trường quân đội, hai người họ như hình với bóng, nhưng sau khi cùng tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, hai người mỗi kẻ một ngả. Bằng tổng điểm đứng đầu ở mọi hạng mục, Minh Hy được giữ lại đế đô Ossifer gia nhập quân đoàn Khiên Bạc, sau đó có thể nói là con át chủ bài vinh quang nhất của quân đoàn, lần nào cũng được giao làm chỉ huy dẫn quân đi chiến đấu, giành ngôi vô địch ở các trận đấu, kỹ năng điều khiển robot tuyệt đỉnh, ngay cả Đại tướng Gustav chiến tích lẫy lừng mà cũng đặc biệt dành lời khen ngợi anh vì anh đã hạ gục cả lính điều khiển robot xuất sắc nhất dưới trướng Đại tướng, về sau anh được thăng chức làm Tổng Tư lệnh quân đoàn.
Minh Hy đi trên một con đường quân nhân vẻ vang và huy hoàng mà bao người ngưỡng mộ. Loại kỳ ngộ không chỉ phải cực kỳ vĩ đại, mà còn phải là con cháu danh gia.
Con đường của Cố Nguyên lại hoàn toàn bất đồng Minh Hy. Thành tích tốt nghiệp của hắn cũng vô cùng xuất sắc nhưng lại bị điều nhiệm ra khu vực biên giới. Khu vực biên giới là gì nào? Là lãnh địa tinh cầu mà đế quốc không ngừng bành trướng thế lực, chiến tranh xảy ra liên miên. Sự ác liệt nơi này, những Omega được trưởng thành tại điều kiện tốt đẹp ở đế đô không thể hình dung ra được.
Lần Cố Nguyên đến Minh gia chơi, có khoe mẽ chiến công của hắn cho Tiểu Minh Lăng mới mười ba mười bốn tuổi nghe, rằng chiến công của hắn đều là dựa vào giết được bao nhiêu kẻ ngoại tộc, bao nhiêu thú, nốc ao bao nhiêu robot, phi thuyền, tàu bay mới có.
Cố Nguyên tham gia vô số trận đánh vào sinh ra tử, hiện tại cũng vẫn chỉ ở hàm Thiếu tướng.
Minh Nguyên lễ phép chào hỏi hắn, “Anh Cố Nguyên có khỏe không ạ?”
Cố Nguyên lại chẳng nể nang gì cậu, mặt mày lạnh tanh, “Cậu sắp trưởng thành phải không?”
Hắn hỏi vấn đề này là cực kỳ bất lịch sự. Sự trưởng thành của Omega luôn được người thân chúc phúc và bảo vệ, không thể nào nói với người ngoài. Nếu người khác hỏi vậy, có lẽ Minh Lăng sẽ đáp trả bằng sự im lặng, nhưng người hỏi lại là Cố Nguyên, cậu đành mỉm cười, trả lời, “Vâng, khoảng hai ba tháng nữa. Không biết anh Cố Nguyên có việc gì không?”
Cố Nguyên chằm chằm nhìn cậu, sau đó hừ lạnh, “Hồng nhan họa thủy.”
Cậu sững sờ vì câu này của hắn, không khỏi buột miệng, “Anh Cố Nguyên, xin hỏi anh có ý gì?”
Cố Nguyên sầm mặt, “Minh Hy xin được chuyển ra biên giới Cherno, tất cả chỉ vì cậu. Tình hình ở Cherno cực kỳ tồi tệ, cậu biết không hả? Hơn nữa chuyện đám cưới của cậu và nhà Marton tôi cũng biết rồi. Cậu ấy chỉ vì cậu mà dùng sức ảnh hưởng của Đại tướng Minh Trạm trong quân đội để tạo áp lực với Thượng tướng Minh Huy Úc. Cậu ấy muốn cưới cậu.”
Nói tới đây, Cố Nguyên cười khẩy, “Gặp cậu là chả có gì tốt đẹp cho cam. Cậu ấy đang yên lành ở Ossifer là thế, vẫn là Tư lệnh quân Khiên Bạc, vẫn là chức vụ chói sáng trong quân đội, giờ lại đòi ra tiền tuyến. Trước kia cũng thế, cậu có nhớ một lần cậu ốm, cậu ấy muốn xin về thăm cậu nên bỏ cả trận đấu, khiến Học viện chúng tôi mất đi vinh quang ngày đó. Giờ thì đến chuyện này. Năm Đại tướng Minh Trạm mất cũng liên quan đến cậu. Cậu tự xem mình, có phải chuyên gây họa cho Minh Hy không?”
Minh Lăng bị hắn thóa mạ đến nỗi đỏ mặt tía tai, không thốt nổi một lời lẽ phản bác đặng cứu vớt mặt mũi. Vì cậu biết hắn ta nói đúng.
Lần chần bao lâu, cậu mới hỏi thẳng, “Anh Cố Nguyên, nếu anh chỉ muốn mắng em, em nghĩ đây cũng không phải mục đích thật sự của anh. Anh muốn em làm gì?”
Cố Nguyên nghiêm mặt, “Dĩ nhiên tôi không gọi đến chỉ để mắng chửi cậu. Tôi cần cậu khuyên bảo ông anh trai dở hơi của cậu đi, nói cậu ta đừng có từ bỏ vị trí lừng lẫy hiện tại để lao ra tận biên giới. Đành rằng quân nhân biên giới chúng tôi đều chướng mắt Ngũ đại quân đoàn ở nội địa lãnh thổ, chúng chả khác gì con công giương oai giễu võ với dân chúng. Song tốt xấu gì đó cũng là bộ mặt quân nhân, lại là con đường có thể tiến thẳng vào bộ máy quyết sách trung ương, tôi mong Minh Hy vẫn ở lại đế đô, giành một ít quyền lợi cho quân nhân ngoài biên giới. Cậu ấy ra biên giới là hủy diệt con đường này, lại còn đắc tội cả Thượng tướng Minh Huy Úc lẫn gia tộc Marton, kiểu gì cũng gở. Anh trai cậu không phải thằng đần, lại là người nhà họ Minh, chẳng lẽ không biết cái giới chính trị ấy thối hoắc như bị trét cứt chó hả? Trước đây cậu ta vẫn chịu được, giờ hết chịu nổi chỉ vì cái mùi động dục của một Omega à?”
Mặt Minh Lăng càng thêm đỏ ké trước cả tràng từ ngữ thô thiển của Cố Nguyên, nghe không sao lọt tai. Mãi sau, cậu mới cất lời, “Em không cho rằng em có quyền can thiệp quyết định của anh em, mà cũng chẳng can thiệp được cơ. Anh ấy có quyền tự lựa chọn cuộc đời cho mình. Đường bằng phẳng hay đường chông gai không phải điều người ngoài có thể nhận xét, chỉ có người đi qua nó mới biết chiêm nghiệm. Dù phía trước có là hiểm trở, nếu anh em chọn đi, cũng sẽ có em đồng hành. Nên anh Cố Nguyên à, xin lỗi, em sẽ hỏi ý kiến anh em, nhưng cuối cùng anh ấy chọn gì, em không dám hứa trước.”
Cố Nguyên tức tối, “Đám Omega các cậu ăn nói ngọt xớt, rặt toàn đám phế vật õng ẹo và vô năng, còn phí phạm ý chí của Alpha.”
Minh Lăng cũng nổi giận, “Chả lẽ anh không sinh ra từ Omega? Anh thấy Omega õng ẹo và vô năng, còn là phế vật, vậy sao anh không chọn chui ra từ cơ thể ai không phải Omega ấy? Anh nghĩ tôi mong mình là Omega lắm sao? Nhưng sinh ra đã là Omega, tôi chỉ có thể bước tiếp, hoàn thành nghĩa vụ của một Omega. Vì Alpha có cơ thể khỏe mạnh hơn nên khinh rẻ Omega? Chỉ có thể trách nội tâm anh yếu đuối, chỉ có người yếu đuối mới không có lòng khoan dung lẫn nhìn nhận giá trị của người khác, vì anh không mạnh mẽ đến nỗi có thể mang lòng khoan dung, không thấy điểm mạnh của người ta, thế là anh tự tôn vinh giá trị của mình đòi người ta kính trọng.”
Cậu giận dữ ngắt máy, thở phì phò ra khỏi thư phòng Minh Hy. Tiểu Tạp bay đến cạnh cậu, bắt gặp gò má đỏ ửng vì tức giận của cậu nên hỏi, “Lăng Lăng, mặt đỏ quá kìa.”
Minh Lăng liếc nó một cái, “Tiểu Tạp, cậu để chế độ im lặng được không?”
Tiểu Tạp tức tưởi “a” một tiếng, đáp, “Được rồi, Lăng Lăng.”
Bình luận truyện