Quán Rượu Nobu
Chương 1: Khoai tây tron món Oden
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Gần đây mọi người nhắc rất nhiều đến một nơi ở Old Capital này.”
Mới nghe thấy thế, dạ dày của Hans đã sôi lên sùng sục.
Đã thế anh còn vừa trải qua một ngày huấn luyện mệt rã rời nữa.
Hans là một người lính với đồng lương rẻ mạt ở Old Capital, và tiền lương của anh bao gồm nghĩa vụ phải thực hiện quá trình huấn luyện. Và nhờ đó, vóc dáng anh tuy mang lại cảm giác vững chãi, nhưng với mái tóc xoăn màu nâu và đôi mắt to, mặc dù tuổi tác của anh đã ngoài đôi mươi, trông anh vẫn khá trẻ.
Do số lượng binh sĩ gia tăng nên đã có một vị chỉ huy mới, vì thế mà buổi huấn luyện diễn ra cực kì nghiêm ngặt. Hôm nay, đơn vị của Hans phải ra khỏi những bức tường của Old Capital và hành quân cho đến tận dãy núi Albruke. Quả đúng là huấn luyện “địa ngục”.
Nhưng bỏ qua chuyện đó, lúc này đã đến giờ ăn tối.
Ngoài ra còn một tin vui nữa, hôm nay là ngày lĩnh lương nên trong ví của Hans cũng rủng rỉnh hơn chút ít.
Cứ như thế, không cần đến những quán bar quen thuộc và gọi những vại bia chua lè với cái giá rẻ mạt nữa. Tin đồn về một quán ăn khiến anh bước nhanh hơn và không ngại ngần gì.
Dù quán ăn đó ở Old Capital nhưng vị trí của nó cũng khá khó tìm.
Hơn nữa, trông nó cũng có phần kì quái.
Ở Old Capital này, nơi mà mỗi căn nhà đều làm bằng đá và mái hiên thông với nhau thì chỗ này lại làm bằng gỗ và thạch cao. Mái thì toàn đá phiến, đây có thể là mốt ở Capital. Nhìn chung nơi này khá kì lạ, và mang màu sắc bí ẩn.
Và ở đó có một tấm biển báo.
Nếu là một cửa hàng bình thường thì sẽ có một tấm bảng bằng đồng được cắm ở bên đường, nhưng đây lại là một tấm ván gỗ lớn, với những kí tự của ngôn ngữ nước ngoài ghi trên đó.
“Ê Nicolas, trên tấm bảng kia ghi chữ gì vậy?”
“Hình như là ‘Izakaya Nobu.” (Quán rượu Nobu)
Người dẫn Hans tới đây là một thành viên trong trung đoàn của anh, Nicolas ‘râu ria’, một người cũng thuộc dạng có học thức.
“Nobu? Là tên người à?”
“Có vẻ như là tên của chủ cửa hàng. Nobu Taisho. Có thể gọi anh ta là Taisho cũng được.”
“Hee…”
Nobu Taisho.
Đây rõ ràng không phải một cái tên của người ở vùng này. Có thể anh ta đến từ biên giới.
“À Nicolas này, ở đây thì họ phục vụ thứ gì vậy?”
“Tôi chịu. Mỗi ngày một món.”
“Hả? Ý anh là sao?”
Phải là thịt, còn không thì là cá. Rõ ràng mỗi cửa hàng đều có đặc trưng riêng. Còn có những nơi bán rượu ngon nữa. Một cửa hàng có đủ thứ và tất cả đều ngon, điều này hơi hư cấu.
Chưa kể đến Old Capital này cũng không có nhiều món ngon cho lắm. Ngon nhất chắc là xúc xích, pho mát, súp và món hầm. Ngoài ra còn khoai tây và dưa muối nữa.
“Cứ ăn là biết Hans ạ.”
“Nếu anh đã nói thế thì tôi sẽ tin anh. Chúng ta đã ăn quá nhiều khoai tây lúc ở doanh trại rồi, giờ thì ăn gì cũng được, miễn là không phải khoai tây.”
Lúc đó, Hans để ý thấy một thứ kì lạ.
‘Đây là... thủy tinh?’
Cánh cửa trượt bằng gỗ có khung hình lưới, nhưng ở giữa chúng hình như là thủy tinh. Nếu lờ mờ thì khó mà nhận biết khi chỉ nhìn bằng mắt, nhưng với Hans, bố và anh trai anh là những thợ thủ công chuyên về thủy tinh, anh có thể nhận ra chỉ bằng một cái liếc.
“Nicolas này, mọi chuyện sẽ ổn chứ?”
“Ý cậu là sao?”
“Chi phí ấy. Cho dù hôm nay mới lĩnh lương đi nữa...”
“Ôi dào, cậu lo quá rồi. Ở đây họ cho cả kí sổ cơ.”
Sau khi vỗ vai trấn an Hans, Nicolas kéo cửa và bước chân vào trong quán.
“Kính chào quý khách!”
“Kính chào!”
Khi họ bước vào bên trong, 2 giọng nói cất lên.
Giọng nói đầu tiên lịch sự hơn, là của một cô gái. Còn câu ngắn hơn là của một người đàn ông.
Không gian bên trong không rộng lắm, có 6 cái ghế ở cạnh quầy, ngoài ra chỉ có 2 cái bàn. Tất cả mọi thứ được sắp xếp khá chặt chẽ, nhưng vẫn mang lại cảm giác tươi sáng và sạch sẽ. Họ khá may mắn khi bên trong chỉ có một vị khách.
Nicolas phi đến một chiếc ghế bên quầy như một thói quen và gọi món.
“Toriaezu Nama (tạm dịch là bia, chú thích bên dưới sau)! Cho anh chàng này một cốc nữa.”
“Ê, khoan đã, anh vừa gọi cái gì mà Tori... thế?”
“À, ý cậu là Toriaezu Nama phải không? Dù nghĩ tôi đang chơi xỏ cậu nhưng cứ uống đi thì biết. Cậu sẽ ngạc nhiên đấy!”
“Uống? Nó là đồ uống à?”
“Tất nhiên, bia đấy.”
Bia ấy à?
Nếu thế thì anh không chê. Gì chứ Hans luôn uống bia trước khi dùng bữa.
Tuy nhiên anh hơi kén chọn trong chuyện này. Nhiều lần anh từng ngồi uống những loại bia khá ổn với bố và anh trai, nên nếu bia ở đây mà không ra gì, cho dù thức ăn có ngon đến mấy thì cũng vứt.
“Ok, 2 cốc Nama, xin lỗi vì phải đợi. Tôi sẽ đặt chúng ở bên này nhé.”
Cô gái mặc đồ phục vụ bưng ra hai cốc thủy tinh đầy bia.
Đây cũng là thủy tinh, ngoài ra chúng còn trong suốt. Đồ uống cũng được phục vụ trong cốc cao cấp nữa. Đây không thể là quán bình dân được. Nếu là cốc bằng gỗ hay gốm thì khó mà thấy, nhưng đây thì có thể thấy rõ cái cốc này màu vàng trong suốt, không, vàng là màu của Toriaezu Nama. Không giống thứ đồ uống rẻ tiền, nó còn có một lớp bọt ở trên nữa. Cố gắng nhận biết xem bề mặt được làm từ gì, Hans vươn tay ra và...
“Lạnh quá!”
Ngay khi nhận ra, anh rụt tay lại. Nó lạnh, thật ngạc nhiên. Bên trong nó có gì vậy.
“Haha, lần đầu tôi cũng ngẩn ra như thế đấy. Không sao, cứ uống đi. Zô!”
“À... Zô!”
Liếc nhìn Nicolas, cổ họng anh ta đang vang lên âm thanh ực ực, Hans hít một hơi thật sâu.
Bia lạnh, thứ mà anh chưa từng uống qua, nhưng đây là cái quái gì thế?
Ở những thành phố quanh nơi anh sống, ngoài Koenigsbroi, chẳng ai nghĩ đến chuyện làm ra thứ này cả.
Ực.
Ực.
Ực ực ực...
Một hơi hết sạch. Hans mở to mắt nhìn cái cốc trên tay.
Thứ gì đây?
Vấn đề không phải ở chỗ nó ngon hay không ngon. Cảm giác nó trôi xuống cổ họng, trơn tru, toàn bộ, nó khác hoàn toàn những thứ đồ uống anh từng nếm qua.
“Hans, thế nào? Tuyệt phải không?”
“... Như nước đái bò...”
“Hả?” Mặt Nicolas đầy vẻ bối rối.
“Ý tôi là tất cả các thể loại bia tôi từng uống trước đây đều là nước đái bò hết.”
“Hihi, nó ngon thế cơ à? Anh uống nữa chứ?”
Hans gật đầu cái rụp trước câu hỏi của cô phục vụ.
“Một cốc bia nữa.”
“Cảm ơn rất nhiều. Thêm một bia!”
Giờ anh mới để ý, Nicolas đang ăn những hạt đậu được xếp ở giữa hai người, như thể nó rất ngon.
“Ô, cái gì đây?”
“Đồ ăn kèm ấy mà. Đậu luộc với muối.”
“Đậu à? Vẫn chưa bóc vỏ, hay họ cắt góc?”
“Không phải như thế. Có một lớp muối được rắc lên trên vỏ, nên phải ăn như thế này... Muối khiến nó đậm đà và ngon hơn.”
“… ho hou.”
Ăn thử cũng đầy mồm.
Dùng ngón tay để đẩy hạt đậu khỏi vỏ, tiếng ‘tách’ vang lên khi nó chui vào trong miệng.
Tách, một hạt.
Tách, thêm một hạt.
Rất vui, thú vị và ngon nữa.
Cái trò này khá bựa. Nếu những hạt đậu đã được tách vỏ sẵn, bạn chỉ việc lấy thìa xúc và đút vào miệng thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra cái trò con bò kia.
“Nicolas, món này... Tôi không ngừng được.”
“Ngừng làm sao được. Nó còn rất hợp với bia nữa chứ.”
“Thật bất công, sao mỗi mình anh được uống?”
“Đây, cảm ơn vì đã đợi.”
Như để trả lời cho câu hỏi của Hans, một cốc bia mới được đặt trước mặt anh.
Và cứ thế anh uống bia và nhấm nháp món đậu ăn kèm.
“Ngon vãi!”
“Thấy chưa?”
Tiếng đập tay phủi phủi của Nicolas khiến Hans thấy rất vui.
Tuyệt vời. Đây là một quán ăn số dzách.
Anh không biết món bia bí ẩn với cái tên Toriaezu Nama đến từ đâu, nhưng đơn giản là nó quá tuyệt.
Hans nhìn ngắm xung quanh với vẻ mặt thỏa mãn.
Cô phục vụ không có việc gì khác để làm, đang quay ra lau bàn, xếp lại cốc và cẩn thận sắp xếp lại từng chi tiết.
Với mái tóc đen buộc sau lưng, một tấm vải hình tam giác quấn quanh đầu, nhìn cô rất cuốn hút. Ngoài ra đôi mắt cô còn có màu đen. Mặc dù khuôn mặt và thân hình khá mảnh mai, có phần gợi cảm nhưng tuyệt nhiên không có một chút nào của sự “đảm đang” không dấu cả.
Phía trước họ, tức đằng sau quầy là “Taisho”, một người đàn ông gợi nhớ đến hình ảnh của một chiến binh kỳ cựu.
Mái tóc đen và ngắn, móng tay được cắt ngang bằng nhau, đôi mắt được rèn luyện để đánh giá nguyên liệu với giác quan của một chiến binh trên chiến trường. Quần áo của anh ta cũng khá dị, 2 người họ có thể tới từ vùng biên giới.
“À Taisho này, hôm nay chúng ta có món gì vậy?”
Để trả lời cho câu hỏi của Nicolas, Taisho ngẩng mặt lên và đáp.
“Hôm nay là Oden.”
“Là oden à..”
“Cậu biết món đó không Nicolas?”
Hans trả lời câu hỏi của Nicolas biết-tuốt.
“Chịu, tôi chưa nghe thấy bao giờ.”
Sau đó, ngay trước mắt họ là một đĩa súp cỡ lớn được bưng ra.
Cái đĩa gốm này lớn quá.
Không giống một món súp bình thường, món này có lẽ giống một món hầm hơn, Hans đã đoán đúng. Ngoài trời gió thổi khiến không khí trở nên lành lạnh, cho nên bây giờ anh rất mừng vì món hầm này.
Nếu để ý đến cái tên Oden này thì nó cũng khá giống một vị thần trong thần thoại Bắc Âu (Odin, bố của 2 thằng mà ai cũng biết là thằng nào đấy), nên đây có thể là một món đặc trưng của vùng có khí hậu lạnh.
“Oden à. Đây là trứng, kia là khoai tây. Ơ, không có xúc xích à? Nếu có thì món hầm này sẽ ngon hơn hẳn đấy.”
Khi nghe Hans nói thế, Taisho cười toe toét.
“Xúc xích à, đúng là như thế sẽ rất ngon. Nhưng hôm nay lại không có mất rồi. Anh dùng tạm thứ này nhé.”
Vừa nói, anh vừa đặt 2 xiên thịt vào đĩa của Hans.
Với Hans, ngoài tên của đồ gốm ra, anh cũng chẳng biết nguyên liệu được dùng bao gồm những gì. Không đoán được nó là món gì, ấn tượng của anh về món này là nó được trang trí khá dễ thương.
Hương thơm nhẹ nhàng của đĩa súp đang chơi đùa với khứu giác của anh. Anh chưa từng ngửi thấy thứ gì như vậy trước đây.
“Nhanh nhanh ăn thôi.”
Nghe Nicolas giục, anh khua khua cây dĩa trong tay.
Miếng nào, anh nên ăn miếng nào trước đây.
Nên bắt đầu từ những thứ anh biết trước, hay là những thứ anh không biết đây...
Hans ngừng ánh mắt lại một lúc, một miếng gì đó hình trụ trong đĩa. Cây dĩa từ từ xiên vào nó.
Như không có gì cản lại, cây dĩa cắm ngập vào. Súp hẳn là ngấm rất nhiều vào nó, vì màu của nó trùng với màu của nước súp.
Nhẹ nhàng, anh đặt nó trước miệng, di chuyển và cắn.
Nóng. Nhưng ngon.
“Ồ, anh ăn cải trắng trước à? Nó rất dậy mùi, đúng không nào?”Taisho nói.
“Phù, umu, phù. Ngon quá.”
Cải trắng là cái củ cải gì? Ai biết, kệ, ngon là được.
Sau khi toát mồ hôi ở trại huấn luyện, với cơ thể đã bị lạnh thì sự ấm áp này, biết nói sao đây nhỉ.
Trước khi nó xuống đến dạ dày và làm ấm chỗ đó, nó đã khiến trái tim cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Thứ màu đen, miếng konnyaku (nưa) mềm mại có một chất lượng tuyệt hảo.
Xiên thịt gyuusuji (gân bò) gần như sắp tan chảy sở hữu hương vị phong phú.
Còn chikuwa (chả cá) đã thấm đẫm nước súp.
Và rồi...
“Khoai tây phải không?”
Khuôn mặt anh như kiểu không cần biết nó như thế nào, chỉ nhìn thôi cũng biết là không ngon rồi.
Từ luộc, nướng, hấp hay rán, Hans đã phát ngán với khoai tây rồi.
Anh đã ngoài đôi mươi. Từ ngày cai sữa đến giờ, không ngày nào là anh không phải ăn cái cc đó. Ngay cả bây giờ, dù có nằm trong đĩa súp cực ngon, anh vẫn nghĩ hương vị của nó chẳng thể thay đổi được.
“Sao thế? Anh dị ứng với khoai tây à?” Taisho nhìn thẳng vào đĩa súp của Hans.
“À không, tôi đã ăn nó đến phát ngán rồi. Dường như sự thích thú của tôi với món Oden này đã tan biến đi đâu mất vậy.”
“Hah. Thế thì anh hãy thử ăn nó với cái này xem.”
Vừa nói, Taisho vừa phết một lớp keo dính dính màu vàng lên đĩa của Hans.
Hans biết được nhờ mùi của nó. Đó là mù tạt.
“Mù tạt ư? Anh muốn ăn khoai tây với mù tạt à?”
“Anh có thể gọi Karashi là mù tạt cũng được. Ăn thử đi.”
Hans cũng biết kha khá về mù tạt.
Thứ gia vị hơi cay và chua, nó được dùng để khử mùi hôi của thịt. Ăn kèm với khoai tây thì là lần đầu anh nghe thấy, nhưng vị của nó không quá khó đoán.
Hans đưa miếng khoai tây thấm đẫm mù tạt lên miệng.
“N, fuha? Nn?”
Cay. Vị cay xộc thẳng lên mũi. Cái này méo phải mù tạt.
Khoai tây thì nóng, xốp, rất ngọt và ngon. Với vị cay của Karashi, chúng rất hợp nhau.
Cái gì đây?
“Cả khoai nữa, rất ngon phải không?”
Hans gật đầu trả lời, và cắn thêm một miếng khoai nữa.
Vừa cay vừa ngon.
Như thể đây không phải khoai tây vậy. Cái thứ ấm nóng và xốp này, khác hoàn toàn thứ khoai anh từng ăn.
Nhìn về hướng của Nicolas để chia sẻ sự phấn khích của mình, anh ta đang cười toe toét khi nhấm nháp thứ gì đó. Không phải một cái bình mà là cái chén nhỏ bằng đất sét.
“Nicolas, cái gì thế?”
“À, đây là Atsukan. Nó rất hợp với Oden.” (atsukan là rượu được hâm nóng trong bình)
“Atsukan? Taisho, cho tôi một bình như anh ta.”
“Có ngay, một rượu nóng.”
Với tâm trạng vui vẻ, miệng của anh đã ngoác đến tận mang tai khi Taisho chuẩn bị món rượu nóng.
Mùi rượu thoang thoảng không giống như bia hay rượu vang, cũng chẳng phải i-ốt.
“Đây rồi, cảm ơn vì đã đợi.”
Trên tay anh cầm một chiếc bình gốm có cổ dài và một cái chén rất nhỏ.
Hans cẩn thận rót thứ ở bên trong ra, nó ấm như thân nhiệt của người, để tránh bị tràn.
Thật thơm.
Mùi hương không gì sánh nổi lan tỏa, nó khiến anh nhớ đến Nectar, thứ đồ uống của các vị thần.
Chén đầu là phải đầy.
Khi rót vào miệng, đầu anh choáng váng vì men say lan tràn.
Nặng.
Thứ rượu này nặng quá.
Nhưng nó hơi khác. Không giống rượu mạnh bình thường, nó không rát chút nào.
Nóng, và rất mạnh. Vị của nó có thể miêu tả là một dòng chảy mạnh nhưng nhẹ nhàng trôi xuống cổ họng. Vị ngon này là thế nào đây?
Chấm miếng khoai vào Karashi, anh đưa nó lên miệng.
Và nhấm một ngụm Atsukan.
Một bản giao hưởng không tên đang lan tỏa trong miệng anh.
Một niềm vui khó có thể diễn tả bằng lời.
Trước khi anh kịp nhận ra, đĩa Oden cùng rượu và bia đã cạn sạch.
Đó là cảm giác dễ chịu khi phê phê và mất cảm giác.
Bữa tối ngon nhất và hạnh phúc nhất từ trước tới giờ.
“Tất cả là ¼ bạc.”
Đưa nửa đồng bạc cho cô phục vụ, Hans đột nhiên nghĩ.
Ăn uống phè phỡn như thế mà chỉ tốn có ¼ bạc thôi sao?
“Cái này... chẳng phải là quá rẻ sao?”
Khi Hans nói, cô gái nở một nụ cười rất tươi. Cô có lúm đồng tiền, quyến rũ làm sao.
“Được thấy những khuôn mặt hài lòng của khách hàng là tiền công giá trị nhất của chúng tôi rồi.”
Khi lang thang chỗ này chỗ nọ, không vội trở về doanh trại, Hans thở dài.
Thấy thế, Nicolas cười nham nhở.
“Sao lại thở dài thế, chẳng lẽ phải lòng cô ấy rồi à?”
“Im đê. Không phải việc của anh.”
Mặt Hans đỏ lên, vì anh vừa uống rượu, hoặc là vì...
Giống như khoai tây trong món Oden, một vầng trăng tròn tỏa sáng trên trời cao.
*****
Team dịch: Đéo cần tên
Trans + Edit: Amethyst
*Toriaezu Nama: ‘Toriaezu’ = bây giờ. ‘Nama’ = bia tươi.
Có thể hiểu là 1 chầu bia khai vị, kiểu kiểu thế. Cứ dịch là bia cho dễ hiểu =)).
“Gần đây mọi người nhắc rất nhiều đến một nơi ở Old Capital này.”
Mới nghe thấy thế, dạ dày của Hans đã sôi lên sùng sục.
Đã thế anh còn vừa trải qua một ngày huấn luyện mệt rã rời nữa.
Hans là một người lính với đồng lương rẻ mạt ở Old Capital, và tiền lương của anh bao gồm nghĩa vụ phải thực hiện quá trình huấn luyện. Và nhờ đó, vóc dáng anh tuy mang lại cảm giác vững chãi, nhưng với mái tóc xoăn màu nâu và đôi mắt to, mặc dù tuổi tác của anh đã ngoài đôi mươi, trông anh vẫn khá trẻ.
Do số lượng binh sĩ gia tăng nên đã có một vị chỉ huy mới, vì thế mà buổi huấn luyện diễn ra cực kì nghiêm ngặt. Hôm nay, đơn vị của Hans phải ra khỏi những bức tường của Old Capital và hành quân cho đến tận dãy núi Albruke. Quả đúng là huấn luyện “địa ngục”.
Nhưng bỏ qua chuyện đó, lúc này đã đến giờ ăn tối.
Ngoài ra còn một tin vui nữa, hôm nay là ngày lĩnh lương nên trong ví của Hans cũng rủng rỉnh hơn chút ít.
Cứ như thế, không cần đến những quán bar quen thuộc và gọi những vại bia chua lè với cái giá rẻ mạt nữa. Tin đồn về một quán ăn khiến anh bước nhanh hơn và không ngại ngần gì.
Dù quán ăn đó ở Old Capital nhưng vị trí của nó cũng khá khó tìm.
Hơn nữa, trông nó cũng có phần kì quái.
Ở Old Capital này, nơi mà mỗi căn nhà đều làm bằng đá và mái hiên thông với nhau thì chỗ này lại làm bằng gỗ và thạch cao. Mái thì toàn đá phiến, đây có thể là mốt ở Capital. Nhìn chung nơi này khá kì lạ, và mang màu sắc bí ẩn.
Và ở đó có một tấm biển báo.
Nếu là một cửa hàng bình thường thì sẽ có một tấm bảng bằng đồng được cắm ở bên đường, nhưng đây lại là một tấm ván gỗ lớn, với những kí tự của ngôn ngữ nước ngoài ghi trên đó.
“Ê Nicolas, trên tấm bảng kia ghi chữ gì vậy?”
“Hình như là ‘Izakaya Nobu.” (Quán rượu Nobu)
Người dẫn Hans tới đây là một thành viên trong trung đoàn của anh, Nicolas ‘râu ria’, một người cũng thuộc dạng có học thức.
“Nobu? Là tên người à?”
“Có vẻ như là tên của chủ cửa hàng. Nobu Taisho. Có thể gọi anh ta là Taisho cũng được.”
“Hee…”
Nobu Taisho.
Đây rõ ràng không phải một cái tên của người ở vùng này. Có thể anh ta đến từ biên giới.
“À Nicolas này, ở đây thì họ phục vụ thứ gì vậy?”
“Tôi chịu. Mỗi ngày một món.”
“Hả? Ý anh là sao?”
Phải là thịt, còn không thì là cá. Rõ ràng mỗi cửa hàng đều có đặc trưng riêng. Còn có những nơi bán rượu ngon nữa. Một cửa hàng có đủ thứ và tất cả đều ngon, điều này hơi hư cấu.
Chưa kể đến Old Capital này cũng không có nhiều món ngon cho lắm. Ngon nhất chắc là xúc xích, pho mát, súp và món hầm. Ngoài ra còn khoai tây và dưa muối nữa.
“Cứ ăn là biết Hans ạ.”
“Nếu anh đã nói thế thì tôi sẽ tin anh. Chúng ta đã ăn quá nhiều khoai tây lúc ở doanh trại rồi, giờ thì ăn gì cũng được, miễn là không phải khoai tây.”
Lúc đó, Hans để ý thấy một thứ kì lạ.
‘Đây là... thủy tinh?’
Cánh cửa trượt bằng gỗ có khung hình lưới, nhưng ở giữa chúng hình như là thủy tinh. Nếu lờ mờ thì khó mà nhận biết khi chỉ nhìn bằng mắt, nhưng với Hans, bố và anh trai anh là những thợ thủ công chuyên về thủy tinh, anh có thể nhận ra chỉ bằng một cái liếc.
“Nicolas này, mọi chuyện sẽ ổn chứ?”
“Ý cậu là sao?”
“Chi phí ấy. Cho dù hôm nay mới lĩnh lương đi nữa...”
“Ôi dào, cậu lo quá rồi. Ở đây họ cho cả kí sổ cơ.”
Sau khi vỗ vai trấn an Hans, Nicolas kéo cửa và bước chân vào trong quán.
“Kính chào quý khách!”
“Kính chào!”
Khi họ bước vào bên trong, 2 giọng nói cất lên.
Giọng nói đầu tiên lịch sự hơn, là của một cô gái. Còn câu ngắn hơn là của một người đàn ông.
Không gian bên trong không rộng lắm, có 6 cái ghế ở cạnh quầy, ngoài ra chỉ có 2 cái bàn. Tất cả mọi thứ được sắp xếp khá chặt chẽ, nhưng vẫn mang lại cảm giác tươi sáng và sạch sẽ. Họ khá may mắn khi bên trong chỉ có một vị khách.
Nicolas phi đến một chiếc ghế bên quầy như một thói quen và gọi món.
“Toriaezu Nama (tạm dịch là bia, chú thích bên dưới sau)! Cho anh chàng này một cốc nữa.”
“Ê, khoan đã, anh vừa gọi cái gì mà Tori... thế?”
“À, ý cậu là Toriaezu Nama phải không? Dù nghĩ tôi đang chơi xỏ cậu nhưng cứ uống đi thì biết. Cậu sẽ ngạc nhiên đấy!”
“Uống? Nó là đồ uống à?”
“Tất nhiên, bia đấy.”
Bia ấy à?
Nếu thế thì anh không chê. Gì chứ Hans luôn uống bia trước khi dùng bữa.
Tuy nhiên anh hơi kén chọn trong chuyện này. Nhiều lần anh từng ngồi uống những loại bia khá ổn với bố và anh trai, nên nếu bia ở đây mà không ra gì, cho dù thức ăn có ngon đến mấy thì cũng vứt.
“Ok, 2 cốc Nama, xin lỗi vì phải đợi. Tôi sẽ đặt chúng ở bên này nhé.”
Cô gái mặc đồ phục vụ bưng ra hai cốc thủy tinh đầy bia.
Đây cũng là thủy tinh, ngoài ra chúng còn trong suốt. Đồ uống cũng được phục vụ trong cốc cao cấp nữa. Đây không thể là quán bình dân được. Nếu là cốc bằng gỗ hay gốm thì khó mà thấy, nhưng đây thì có thể thấy rõ cái cốc này màu vàng trong suốt, không, vàng là màu của Toriaezu Nama. Không giống thứ đồ uống rẻ tiền, nó còn có một lớp bọt ở trên nữa. Cố gắng nhận biết xem bề mặt được làm từ gì, Hans vươn tay ra và...
“Lạnh quá!”
Ngay khi nhận ra, anh rụt tay lại. Nó lạnh, thật ngạc nhiên. Bên trong nó có gì vậy.
“Haha, lần đầu tôi cũng ngẩn ra như thế đấy. Không sao, cứ uống đi. Zô!”
“À... Zô!”
Liếc nhìn Nicolas, cổ họng anh ta đang vang lên âm thanh ực ực, Hans hít một hơi thật sâu.
Bia lạnh, thứ mà anh chưa từng uống qua, nhưng đây là cái quái gì thế?
Ở những thành phố quanh nơi anh sống, ngoài Koenigsbroi, chẳng ai nghĩ đến chuyện làm ra thứ này cả.
Ực.
Ực.
Ực ực ực...
Một hơi hết sạch. Hans mở to mắt nhìn cái cốc trên tay.
Thứ gì đây?
Vấn đề không phải ở chỗ nó ngon hay không ngon. Cảm giác nó trôi xuống cổ họng, trơn tru, toàn bộ, nó khác hoàn toàn những thứ đồ uống anh từng nếm qua.
“Hans, thế nào? Tuyệt phải không?”
“... Như nước đái bò...”
“Hả?” Mặt Nicolas đầy vẻ bối rối.
“Ý tôi là tất cả các thể loại bia tôi từng uống trước đây đều là nước đái bò hết.”
“Hihi, nó ngon thế cơ à? Anh uống nữa chứ?”
Hans gật đầu cái rụp trước câu hỏi của cô phục vụ.
“Một cốc bia nữa.”
“Cảm ơn rất nhiều. Thêm một bia!”
Giờ anh mới để ý, Nicolas đang ăn những hạt đậu được xếp ở giữa hai người, như thể nó rất ngon.
“Ô, cái gì đây?”
“Đồ ăn kèm ấy mà. Đậu luộc với muối.”
“Đậu à? Vẫn chưa bóc vỏ, hay họ cắt góc?”
“Không phải như thế. Có một lớp muối được rắc lên trên vỏ, nên phải ăn như thế này... Muối khiến nó đậm đà và ngon hơn.”
“… ho hou.”
Ăn thử cũng đầy mồm.
Dùng ngón tay để đẩy hạt đậu khỏi vỏ, tiếng ‘tách’ vang lên khi nó chui vào trong miệng.
Tách, một hạt.
Tách, thêm một hạt.
Rất vui, thú vị và ngon nữa.
Cái trò này khá bựa. Nếu những hạt đậu đã được tách vỏ sẵn, bạn chỉ việc lấy thìa xúc và đút vào miệng thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra cái trò con bò kia.
“Nicolas, món này... Tôi không ngừng được.”
“Ngừng làm sao được. Nó còn rất hợp với bia nữa chứ.”
“Thật bất công, sao mỗi mình anh được uống?”
“Đây, cảm ơn vì đã đợi.”
Như để trả lời cho câu hỏi của Hans, một cốc bia mới được đặt trước mặt anh.
Và cứ thế anh uống bia và nhấm nháp món đậu ăn kèm.
“Ngon vãi!”
“Thấy chưa?”
Tiếng đập tay phủi phủi của Nicolas khiến Hans thấy rất vui.
Tuyệt vời. Đây là một quán ăn số dzách.
Anh không biết món bia bí ẩn với cái tên Toriaezu Nama đến từ đâu, nhưng đơn giản là nó quá tuyệt.
Hans nhìn ngắm xung quanh với vẻ mặt thỏa mãn.
Cô phục vụ không có việc gì khác để làm, đang quay ra lau bàn, xếp lại cốc và cẩn thận sắp xếp lại từng chi tiết.
Với mái tóc đen buộc sau lưng, một tấm vải hình tam giác quấn quanh đầu, nhìn cô rất cuốn hút. Ngoài ra đôi mắt cô còn có màu đen. Mặc dù khuôn mặt và thân hình khá mảnh mai, có phần gợi cảm nhưng tuyệt nhiên không có một chút nào của sự “đảm đang” không dấu cả.
Phía trước họ, tức đằng sau quầy là “Taisho”, một người đàn ông gợi nhớ đến hình ảnh của một chiến binh kỳ cựu.
Mái tóc đen và ngắn, móng tay được cắt ngang bằng nhau, đôi mắt được rèn luyện để đánh giá nguyên liệu với giác quan của một chiến binh trên chiến trường. Quần áo của anh ta cũng khá dị, 2 người họ có thể tới từ vùng biên giới.
“À Taisho này, hôm nay chúng ta có món gì vậy?”
Để trả lời cho câu hỏi của Nicolas, Taisho ngẩng mặt lên và đáp.
“Hôm nay là Oden.”
“Là oden à..”
“Cậu biết món đó không Nicolas?”
Hans trả lời câu hỏi của Nicolas biết-tuốt.
“Chịu, tôi chưa nghe thấy bao giờ.”
Sau đó, ngay trước mắt họ là một đĩa súp cỡ lớn được bưng ra.
Cái đĩa gốm này lớn quá.
Không giống một món súp bình thường, món này có lẽ giống một món hầm hơn, Hans đã đoán đúng. Ngoài trời gió thổi khiến không khí trở nên lành lạnh, cho nên bây giờ anh rất mừng vì món hầm này.
Nếu để ý đến cái tên Oden này thì nó cũng khá giống một vị thần trong thần thoại Bắc Âu (Odin, bố của 2 thằng mà ai cũng biết là thằng nào đấy), nên đây có thể là một món đặc trưng của vùng có khí hậu lạnh.
“Oden à. Đây là trứng, kia là khoai tây. Ơ, không có xúc xích à? Nếu có thì món hầm này sẽ ngon hơn hẳn đấy.”
Khi nghe Hans nói thế, Taisho cười toe toét.
“Xúc xích à, đúng là như thế sẽ rất ngon. Nhưng hôm nay lại không có mất rồi. Anh dùng tạm thứ này nhé.”
Vừa nói, anh vừa đặt 2 xiên thịt vào đĩa của Hans.
Với Hans, ngoài tên của đồ gốm ra, anh cũng chẳng biết nguyên liệu được dùng bao gồm những gì. Không đoán được nó là món gì, ấn tượng của anh về món này là nó được trang trí khá dễ thương.
Hương thơm nhẹ nhàng của đĩa súp đang chơi đùa với khứu giác của anh. Anh chưa từng ngửi thấy thứ gì như vậy trước đây.
“Nhanh nhanh ăn thôi.”
Nghe Nicolas giục, anh khua khua cây dĩa trong tay.
Miếng nào, anh nên ăn miếng nào trước đây.
Nên bắt đầu từ những thứ anh biết trước, hay là những thứ anh không biết đây...
Hans ngừng ánh mắt lại một lúc, một miếng gì đó hình trụ trong đĩa. Cây dĩa từ từ xiên vào nó.
Như không có gì cản lại, cây dĩa cắm ngập vào. Súp hẳn là ngấm rất nhiều vào nó, vì màu của nó trùng với màu của nước súp.
Nhẹ nhàng, anh đặt nó trước miệng, di chuyển và cắn.
Nóng. Nhưng ngon.
“Ồ, anh ăn cải trắng trước à? Nó rất dậy mùi, đúng không nào?”Taisho nói.
“Phù, umu, phù. Ngon quá.”
Cải trắng là cái củ cải gì? Ai biết, kệ, ngon là được.
Sau khi toát mồ hôi ở trại huấn luyện, với cơ thể đã bị lạnh thì sự ấm áp này, biết nói sao đây nhỉ.
Trước khi nó xuống đến dạ dày và làm ấm chỗ đó, nó đã khiến trái tim cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Thứ màu đen, miếng konnyaku (nưa) mềm mại có một chất lượng tuyệt hảo.
Xiên thịt gyuusuji (gân bò) gần như sắp tan chảy sở hữu hương vị phong phú.
Còn chikuwa (chả cá) đã thấm đẫm nước súp.
Và rồi...
“Khoai tây phải không?”
Khuôn mặt anh như kiểu không cần biết nó như thế nào, chỉ nhìn thôi cũng biết là không ngon rồi.
Từ luộc, nướng, hấp hay rán, Hans đã phát ngán với khoai tây rồi.
Anh đã ngoài đôi mươi. Từ ngày cai sữa đến giờ, không ngày nào là anh không phải ăn cái cc đó. Ngay cả bây giờ, dù có nằm trong đĩa súp cực ngon, anh vẫn nghĩ hương vị của nó chẳng thể thay đổi được.
“Sao thế? Anh dị ứng với khoai tây à?” Taisho nhìn thẳng vào đĩa súp của Hans.
“À không, tôi đã ăn nó đến phát ngán rồi. Dường như sự thích thú của tôi với món Oden này đã tan biến đi đâu mất vậy.”
“Hah. Thế thì anh hãy thử ăn nó với cái này xem.”
Vừa nói, Taisho vừa phết một lớp keo dính dính màu vàng lên đĩa của Hans.
Hans biết được nhờ mùi của nó. Đó là mù tạt.
“Mù tạt ư? Anh muốn ăn khoai tây với mù tạt à?”
“Anh có thể gọi Karashi là mù tạt cũng được. Ăn thử đi.”
Hans cũng biết kha khá về mù tạt.
Thứ gia vị hơi cay và chua, nó được dùng để khử mùi hôi của thịt. Ăn kèm với khoai tây thì là lần đầu anh nghe thấy, nhưng vị của nó không quá khó đoán.
Hans đưa miếng khoai tây thấm đẫm mù tạt lên miệng.
“N, fuha? Nn?”
Cay. Vị cay xộc thẳng lên mũi. Cái này méo phải mù tạt.
Khoai tây thì nóng, xốp, rất ngọt và ngon. Với vị cay của Karashi, chúng rất hợp nhau.
Cái gì đây?
“Cả khoai nữa, rất ngon phải không?”
Hans gật đầu trả lời, và cắn thêm một miếng khoai nữa.
Vừa cay vừa ngon.
Như thể đây không phải khoai tây vậy. Cái thứ ấm nóng và xốp này, khác hoàn toàn thứ khoai anh từng ăn.
Nhìn về hướng của Nicolas để chia sẻ sự phấn khích của mình, anh ta đang cười toe toét khi nhấm nháp thứ gì đó. Không phải một cái bình mà là cái chén nhỏ bằng đất sét.
“Nicolas, cái gì thế?”
“À, đây là Atsukan. Nó rất hợp với Oden.” (atsukan là rượu được hâm nóng trong bình)
“Atsukan? Taisho, cho tôi một bình như anh ta.”
“Có ngay, một rượu nóng.”
Với tâm trạng vui vẻ, miệng của anh đã ngoác đến tận mang tai khi Taisho chuẩn bị món rượu nóng.
Mùi rượu thoang thoảng không giống như bia hay rượu vang, cũng chẳng phải i-ốt.
“Đây rồi, cảm ơn vì đã đợi.”
Trên tay anh cầm một chiếc bình gốm có cổ dài và một cái chén rất nhỏ.
Hans cẩn thận rót thứ ở bên trong ra, nó ấm như thân nhiệt của người, để tránh bị tràn.
Thật thơm.
Mùi hương không gì sánh nổi lan tỏa, nó khiến anh nhớ đến Nectar, thứ đồ uống của các vị thần.
Chén đầu là phải đầy.
Khi rót vào miệng, đầu anh choáng váng vì men say lan tràn.
Nặng.
Thứ rượu này nặng quá.
Nhưng nó hơi khác. Không giống rượu mạnh bình thường, nó không rát chút nào.
Nóng, và rất mạnh. Vị của nó có thể miêu tả là một dòng chảy mạnh nhưng nhẹ nhàng trôi xuống cổ họng. Vị ngon này là thế nào đây?
Chấm miếng khoai vào Karashi, anh đưa nó lên miệng.
Và nhấm một ngụm Atsukan.
Một bản giao hưởng không tên đang lan tỏa trong miệng anh.
Một niềm vui khó có thể diễn tả bằng lời.
Trước khi anh kịp nhận ra, đĩa Oden cùng rượu và bia đã cạn sạch.
Đó là cảm giác dễ chịu khi phê phê và mất cảm giác.
Bữa tối ngon nhất và hạnh phúc nhất từ trước tới giờ.
“Tất cả là ¼ bạc.”
Đưa nửa đồng bạc cho cô phục vụ, Hans đột nhiên nghĩ.
Ăn uống phè phỡn như thế mà chỉ tốn có ¼ bạc thôi sao?
“Cái này... chẳng phải là quá rẻ sao?”
Khi Hans nói, cô gái nở một nụ cười rất tươi. Cô có lúm đồng tiền, quyến rũ làm sao.
“Được thấy những khuôn mặt hài lòng của khách hàng là tiền công giá trị nhất của chúng tôi rồi.”
Khi lang thang chỗ này chỗ nọ, không vội trở về doanh trại, Hans thở dài.
Thấy thế, Nicolas cười nham nhở.
“Sao lại thở dài thế, chẳng lẽ phải lòng cô ấy rồi à?”
“Im đê. Không phải việc của anh.”
Mặt Hans đỏ lên, vì anh vừa uống rượu, hoặc là vì...
Giống như khoai tây trong món Oden, một vầng trăng tròn tỏa sáng trên trời cao.
*****
Team dịch: Đéo cần tên
Trans + Edit: Amethyst
*Toriaezu Nama: ‘Toriaezu’ = bây giờ. ‘Nama’ = bia tươi.
Có thể hiểu là 1 chầu bia khai vị, kiểu kiểu thế. Cứ dịch là bia cho dễ hiểu =)).
Bình luận truyện