Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ
Chương 10
Editor: Puck
Vì bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, quen thuộc với công việc, mặc dù hoàn cảnh khác nhau, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng, cô nhiệt tình yêu thương đối với nghề nghiệp này của mình.
Trước kia là hy vọng có thể gần Giản Dung hơn, sau này, trực tiếp đi trợ giúp, cứu sống khiến cho cô biểt nghề nghiệp này vĩ đại.
Ăn cơm tối, rồi trở lại đội y tế, mà buổi tối cũng không có nhiều việc như ban ngày nữa, Ôn Uyển dọn dẹp chút thuốc men, quét sạch sẽ mọi nơi, làm bác sỹ khó tránh khỏi mắc chút bệnh thích sạch sẽ, Diệp Khả cũng đặc biệt khó chịu cô về điểm này.
“Chị dâu, không có việc gì nữa, chị về trước đi, em trông là được.”
Tiểu Trạch bưng khay thuốc từ bên trong ra, nói với Ôn Uyển đang bận rộn, từ lúc chị dâu đến, cậu và tiểu Mục thoải mái hơn nhiều rồi, đám chiến sỹ ầm ĩ đòi ra viện cũng ngượng ngùng không làm ồn ào nữa rồi.
Ôn Uyển quay đầu, cười cười: “Một mình cậu làm được hả?” Nõi xong Ôn Uyển nhét hòm thuốc vào trong ô vuông, trước kia trong bệnh viện, mọi người đều là: “Ôn Uyển, em giúp một chút đi, tôi còn có việc.”
Cô cũng vui vẻ đáp ứng, Giản Dung không ở nhà, cô trở về cũng chỉ là gian phòng trống rỗng, không có hy vọng gì, có lúc ngồi trước TV, rõ ràng là tiết mục giải trí, cô lại ngơ ngác ngồi đó, giống như ngây dại.
“Được rồi, chị về trước đi, em là một người đàn ông trưởng thành sao lại không được?” Tiểu Trạch trực tiếp kéo Ôn Uyển ra ngoài, tính tình chị dâu chính là cố chấp.
Ôn Uyển cười theo: “Vậy cũng được, tôi đi trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi là được.” Tiểu Trạch đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người tiếp tục làm công việc ban ngày chưa xong.
Ôn Uyển cởi áo blue trắng, thuận tay gấp gọn bỏ vào trong ngăn kéo đầu tiên, đứng dậy rời khỏi đội y tế, nhìn sao sáng chi chít đầy trời, gió lạnh ban đêm nhẹ nhàng thổi.
Bên trong sân huấn luyện truyền đến tiếng còi huấn luyện, Ôn Uyển sửa nón lính, đi tới sân huấn luyện, cô nhớ rõ lời Giản Dung nói, nếu như cô tan việc sớm, phải đến sân huấn luyện chờ anh.
Chạy chậm dọc đường, Ôn Uyển đến sân huấn luyện, cả sân huấn luyện, dưới ánh đèn yếu ớt, từng bóng dáng nhanh chóng chạy nước rút, tiến hành kỹ năng huấn luyện, chưa bao giờ nhìn thấy tư thế này, Ôn Uyển tìm một góc sân cỏ sạch sẽ ngồi xuống.
--- ------Puck---- -----
Bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc: “Mấy thằng nhóc này, các cậu nhanh lên chút, hai năm rồi, vẫn là tốc độ này, tôi không có ở đây, các cậu đều cho rằng tôi đã rời khỏi, đúng không?”
Giản Dung nhìn những bóng dáng trong đêm tối này, bóp chặt tay, đối với binh lính của chính mình, cho tới bây giờ anh vẫn không hài lòng, Ôn Uyển nhìn cách huấn luyện của Giản Dung, làm mẫu động tác chính xác cho mọi người, giảng giải phương pháp tiến bộ.
Anh là người đàn ông cố chấp, rất hiền lành, cũng rất chính trực, từ nhỏ đến lớn đã thế.
Cô ấn tượng sâu nhất chính là khi còn bé, mình có một môn thi không đạt tiêu chuẩn, ngồi khóc ở cửa đại viện, còn phải về nhà ký tên, ba quản rất nghiêm, nhìn phiếu điểm nhất định sẽ cấm đoán cô, cô sợ nhất chính là trở về bị biệt giam *.
(*) biệt giam: Giam cầm nơi vắng vẻ.
Lúc đó Giản Dung đã học năm đầu đại học rồi, xin nghỉ phép trở về lấy vài thứ, nhìn thấy Ôn Uyển đang ngồi khóc trên thềm đá, chạy chậm tới: “Sao vậy, tiểu Uyển? Sao khóc vậy, ai bắt nạt em?”
Thằng nhóc kia, gan to chừng nào mà dám bắt nạt cô nương bé nhỏ?
“Em học toán không đạt tiêu chuẩn, thầy giáo kêu về ký tên, trở nhà chắc chắn ba sẽ mắng.” Ôn Uyển lau nước mắt, nhìn Giản Dung, đưa bài thi trong tay tới trước mặt Giản Dung.
Giản Dung nhìn phiếu điểm của Ôn Uyển, mày kiếm khẽ nhíu lại, chính là vì chuyện này, từ trong túi áo lấy ra một cây bút máy luôn mang theo người, roẹt roẹt vài cái, ký tên ba Ôn Uyển.
Đưa tới trước mặt Ôn Uyển: “Được rồi, cầm lấy, nhưng đừng nói cho ba em biết, nếu không, thế nào cũng đuổi đánh anh khắp đại viện.”
Nói xong, Giản Dung chạy đi, Ôn Uyển cảm thấy lúc đó Giản Dung rất đẹp trai, người khác cũng không dám quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt không liên quan tới mình này.
Sợ bị đánh, chỉ có Giản Dung không chút do dự giúp cô, ôm bài thi trong tay, Ôn Uyển vui mừng trở về nhà, nhưng sự việc cuối cùng vẫn bại lộ.
Trước khi Ôn Uyển về nhà, thầy giáo đã gọi điện cho ba Ôn Uyển, do nhìn cảm xúc Ôn Uyển không tốt lắm, mong trong nhà đừng quá hà khắc, trẻ nhỏ có thể từ từ dạy.
Ba Ôn Uyển vừa nhìn chữ ký trên bài thi, liền hỏi Ôn Uyển người nào ký, vì bảo vệ tính mạng, Ôn Uyển liền nói tên Giản Dung ra.
--- ------Puck---- -----
Ai ngờ Giản Dung không bị đánh, còn được ba Ôn biểu dương: “Chữ viết tiểu tử kia không tệ, gan to thật, hôm nay ký tên cho con, che chở con, như vậy cũng được, nhưng nếu lần sau con vẫn không đạt tiêu chuẩn, ba liền cắt đứt chân Giản Dung.”
Ôn Uyển vừa nghe xong lời này, trong lòng khẽ run rẩy, nếu chân Giản Dung đứt thật, vậy phải làm sao? Từ đó về sau, Ôn Uyển liều mạng mà học, thành tích toán học đột nhiên tăng mạnh, cô chỉ sợ Giản Dung bị đánh thật.
“Đang nhìn ai vậy? Xuất thần như thế?” Giản Dung nhìn theo phương hướng Ôn Uyển đang nhìn, Ôn Uyển mạnh mẽ lấy lại tinh thần, đón nhận ánh mắt Giản Dung: “Không nhìn gì cả? Anh kết thúc huấn luyện rồi sao?”
Giản Dung “Ừ” một tiếng, cũng không suy nghĩ gì nhiều, tùy tiện nói: “Kết thúc, không có chuyện gì lớn, nhóm doanh trưởng ổn định như vậy, chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong, Giản Dung đưa tay kéo Ôn Uyển, lúc Ôn Uyển đứng dậy, do ngồi lâu không di động, chân tê rần, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống, được Giản Dung đỡ lấy.
“Không có chuyện gì chứ?” Trong mắt Giản Dung tràn đầy hốt hoảng.
Ôn Uyển nắm tay Giản Dung, cười lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ có chút tê chân!” Nói xong chà chà đôi chân tê dại của mình.
Toàn bộ cảnh ấm áp này nơi vào trong mắt đám lính đang tập hợp trên sân, ái chà, phó đoàn Giản cũng có lúc tình cảm như nước vậy, mấy vị doanh trưởng chung ánh mắt, một doanh trưởng cất cao giọng hô: “Hôm nay chúng ta hát ‘Nói nhỏ với anh’!”
“Nói nhỏ với anh, chuẩn bị hát!” Một doanh trưởng khởi đầu, cả đám lính cười rộ lên, bắt đầu hắng giọng hát bài hát cũ:
“Để em nhè nhẹ nói nhỏ với anh
Ngôi sao trên bầu trời đang chờ đợi
Cùng anh chia sẻ niềm vui nỗi buồn
Còn những điều gì mà không thể nói
Hãy để em từ từ tới gần bên anh
Dang rộng đôi tay anh còn có em
Trao anh những mộng mơ và cầu chúc
Cuộc sống này thật ấm áp biết bao
Đừng hỏi em mặt trời cao chừng nào
Em sẽ nói với anh rằng em rất chân thật
Cũng đừng hỏi em có bao nhiêu vì sao
Em sẽ nói với anh rất nhiều, rất nhiều!”
(*) Bài hát轻轻的告诉你 “Nói nhỏ với anh” do ca sỹ Dương Ngọc Dĩnh thể hiện
Ôn Uyển vừa nghe, chỉ cảm thấy thật mất mặt, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, nắm chặt tay Giản Dung.
Giản Dung quay đầu nhìn nhóm lính, cười quát: “Vừa huấn luyện thực tế các cậu, lão tử nói cho các cậu biết, lúc này nhị doanh trưởng vẫn còn cầm bàn chải đánh răng lau kính phòng làm việc trên tầng, mấy nhóc con các cậu muốn đi giúp một tay, đúng không?”
Vì bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, quen thuộc với công việc, mặc dù hoàn cảnh khác nhau, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng, cô nhiệt tình yêu thương đối với nghề nghiệp này của mình.
Trước kia là hy vọng có thể gần Giản Dung hơn, sau này, trực tiếp đi trợ giúp, cứu sống khiến cho cô biểt nghề nghiệp này vĩ đại.
Ăn cơm tối, rồi trở lại đội y tế, mà buổi tối cũng không có nhiều việc như ban ngày nữa, Ôn Uyển dọn dẹp chút thuốc men, quét sạch sẽ mọi nơi, làm bác sỹ khó tránh khỏi mắc chút bệnh thích sạch sẽ, Diệp Khả cũng đặc biệt khó chịu cô về điểm này.
“Chị dâu, không có việc gì nữa, chị về trước đi, em trông là được.”
Tiểu Trạch bưng khay thuốc từ bên trong ra, nói với Ôn Uyển đang bận rộn, từ lúc chị dâu đến, cậu và tiểu Mục thoải mái hơn nhiều rồi, đám chiến sỹ ầm ĩ đòi ra viện cũng ngượng ngùng không làm ồn ào nữa rồi.
Ôn Uyển quay đầu, cười cười: “Một mình cậu làm được hả?” Nõi xong Ôn Uyển nhét hòm thuốc vào trong ô vuông, trước kia trong bệnh viện, mọi người đều là: “Ôn Uyển, em giúp một chút đi, tôi còn có việc.”
Cô cũng vui vẻ đáp ứng, Giản Dung không ở nhà, cô trở về cũng chỉ là gian phòng trống rỗng, không có hy vọng gì, có lúc ngồi trước TV, rõ ràng là tiết mục giải trí, cô lại ngơ ngác ngồi đó, giống như ngây dại.
“Được rồi, chị về trước đi, em là một người đàn ông trưởng thành sao lại không được?” Tiểu Trạch trực tiếp kéo Ôn Uyển ra ngoài, tính tình chị dâu chính là cố chấp.
Ôn Uyển cười theo: “Vậy cũng được, tôi đi trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi là được.” Tiểu Trạch đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người tiếp tục làm công việc ban ngày chưa xong.
Ôn Uyển cởi áo blue trắng, thuận tay gấp gọn bỏ vào trong ngăn kéo đầu tiên, đứng dậy rời khỏi đội y tế, nhìn sao sáng chi chít đầy trời, gió lạnh ban đêm nhẹ nhàng thổi.
Bên trong sân huấn luyện truyền đến tiếng còi huấn luyện, Ôn Uyển sửa nón lính, đi tới sân huấn luyện, cô nhớ rõ lời Giản Dung nói, nếu như cô tan việc sớm, phải đến sân huấn luyện chờ anh.
Chạy chậm dọc đường, Ôn Uyển đến sân huấn luyện, cả sân huấn luyện, dưới ánh đèn yếu ớt, từng bóng dáng nhanh chóng chạy nước rút, tiến hành kỹ năng huấn luyện, chưa bao giờ nhìn thấy tư thế này, Ôn Uyển tìm một góc sân cỏ sạch sẽ ngồi xuống.
--- ------Puck---- -----
Bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc: “Mấy thằng nhóc này, các cậu nhanh lên chút, hai năm rồi, vẫn là tốc độ này, tôi không có ở đây, các cậu đều cho rằng tôi đã rời khỏi, đúng không?”
Giản Dung nhìn những bóng dáng trong đêm tối này, bóp chặt tay, đối với binh lính của chính mình, cho tới bây giờ anh vẫn không hài lòng, Ôn Uyển nhìn cách huấn luyện của Giản Dung, làm mẫu động tác chính xác cho mọi người, giảng giải phương pháp tiến bộ.
Anh là người đàn ông cố chấp, rất hiền lành, cũng rất chính trực, từ nhỏ đến lớn đã thế.
Cô ấn tượng sâu nhất chính là khi còn bé, mình có một môn thi không đạt tiêu chuẩn, ngồi khóc ở cửa đại viện, còn phải về nhà ký tên, ba quản rất nghiêm, nhìn phiếu điểm nhất định sẽ cấm đoán cô, cô sợ nhất chính là trở về bị biệt giam *.
(*) biệt giam: Giam cầm nơi vắng vẻ.
Lúc đó Giản Dung đã học năm đầu đại học rồi, xin nghỉ phép trở về lấy vài thứ, nhìn thấy Ôn Uyển đang ngồi khóc trên thềm đá, chạy chậm tới: “Sao vậy, tiểu Uyển? Sao khóc vậy, ai bắt nạt em?”
Thằng nhóc kia, gan to chừng nào mà dám bắt nạt cô nương bé nhỏ?
“Em học toán không đạt tiêu chuẩn, thầy giáo kêu về ký tên, trở nhà chắc chắn ba sẽ mắng.” Ôn Uyển lau nước mắt, nhìn Giản Dung, đưa bài thi trong tay tới trước mặt Giản Dung.
Giản Dung nhìn phiếu điểm của Ôn Uyển, mày kiếm khẽ nhíu lại, chính là vì chuyện này, từ trong túi áo lấy ra một cây bút máy luôn mang theo người, roẹt roẹt vài cái, ký tên ba Ôn Uyển.
Đưa tới trước mặt Ôn Uyển: “Được rồi, cầm lấy, nhưng đừng nói cho ba em biết, nếu không, thế nào cũng đuổi đánh anh khắp đại viện.”
Nói xong, Giản Dung chạy đi, Ôn Uyển cảm thấy lúc đó Giản Dung rất đẹp trai, người khác cũng không dám quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt không liên quan tới mình này.
Sợ bị đánh, chỉ có Giản Dung không chút do dự giúp cô, ôm bài thi trong tay, Ôn Uyển vui mừng trở về nhà, nhưng sự việc cuối cùng vẫn bại lộ.
Trước khi Ôn Uyển về nhà, thầy giáo đã gọi điện cho ba Ôn Uyển, do nhìn cảm xúc Ôn Uyển không tốt lắm, mong trong nhà đừng quá hà khắc, trẻ nhỏ có thể từ từ dạy.
Ba Ôn Uyển vừa nhìn chữ ký trên bài thi, liền hỏi Ôn Uyển người nào ký, vì bảo vệ tính mạng, Ôn Uyển liền nói tên Giản Dung ra.
--- ------Puck---- -----
Ai ngờ Giản Dung không bị đánh, còn được ba Ôn biểu dương: “Chữ viết tiểu tử kia không tệ, gan to thật, hôm nay ký tên cho con, che chở con, như vậy cũng được, nhưng nếu lần sau con vẫn không đạt tiêu chuẩn, ba liền cắt đứt chân Giản Dung.”
Ôn Uyển vừa nghe xong lời này, trong lòng khẽ run rẩy, nếu chân Giản Dung đứt thật, vậy phải làm sao? Từ đó về sau, Ôn Uyển liều mạng mà học, thành tích toán học đột nhiên tăng mạnh, cô chỉ sợ Giản Dung bị đánh thật.
“Đang nhìn ai vậy? Xuất thần như thế?” Giản Dung nhìn theo phương hướng Ôn Uyển đang nhìn, Ôn Uyển mạnh mẽ lấy lại tinh thần, đón nhận ánh mắt Giản Dung: “Không nhìn gì cả? Anh kết thúc huấn luyện rồi sao?”
Giản Dung “Ừ” một tiếng, cũng không suy nghĩ gì nhiều, tùy tiện nói: “Kết thúc, không có chuyện gì lớn, nhóm doanh trưởng ổn định như vậy, chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong, Giản Dung đưa tay kéo Ôn Uyển, lúc Ôn Uyển đứng dậy, do ngồi lâu không di động, chân tê rần, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống, được Giản Dung đỡ lấy.
“Không có chuyện gì chứ?” Trong mắt Giản Dung tràn đầy hốt hoảng.
Ôn Uyển nắm tay Giản Dung, cười lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ có chút tê chân!” Nói xong chà chà đôi chân tê dại của mình.
Toàn bộ cảnh ấm áp này nơi vào trong mắt đám lính đang tập hợp trên sân, ái chà, phó đoàn Giản cũng có lúc tình cảm như nước vậy, mấy vị doanh trưởng chung ánh mắt, một doanh trưởng cất cao giọng hô: “Hôm nay chúng ta hát ‘Nói nhỏ với anh’!”
“Nói nhỏ với anh, chuẩn bị hát!” Một doanh trưởng khởi đầu, cả đám lính cười rộ lên, bắt đầu hắng giọng hát bài hát cũ:
“Để em nhè nhẹ nói nhỏ với anh
Ngôi sao trên bầu trời đang chờ đợi
Cùng anh chia sẻ niềm vui nỗi buồn
Còn những điều gì mà không thể nói
Hãy để em từ từ tới gần bên anh
Dang rộng đôi tay anh còn có em
Trao anh những mộng mơ và cầu chúc
Cuộc sống này thật ấm áp biết bao
Đừng hỏi em mặt trời cao chừng nào
Em sẽ nói với anh rằng em rất chân thật
Cũng đừng hỏi em có bao nhiêu vì sao
Em sẽ nói với anh rất nhiều, rất nhiều!”
(*) Bài hát轻轻的告诉你 “Nói nhỏ với anh” do ca sỹ Dương Ngọc Dĩnh thể hiện
Ôn Uyển vừa nghe, chỉ cảm thấy thật mất mặt, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, nắm chặt tay Giản Dung.
Giản Dung quay đầu nhìn nhóm lính, cười quát: “Vừa huấn luyện thực tế các cậu, lão tử nói cho các cậu biết, lúc này nhị doanh trưởng vẫn còn cầm bàn chải đánh răng lau kính phòng làm việc trên tầng, mấy nhóc con các cậu muốn đi giúp một tay, đúng không?”
Bình luận truyện