Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ
Chương 59
Quân y nhìn Giản Dung, vừa nhìn đã biết người đàn ông này đã từng đi lính, vẻ kiên cường chính trực hiện lên trên mặt, lau cũng không đi, huống chi, Giản Dung là người trải qua mọi kiểu rèn luyện, nhìn một cái cũng biết anh ta làm lính.
Quân y cười cười với Giản Dung: “Đồng chí, ngài chờ một lát, tôi kiểm tra giúp ngài.”
Trước máy vi tính, đảo qua ghi chép phòng bệnh, chỉ trong một lát, quân y ngẩng đầu lên, nói với Giản Dung: “Tòa nhà số 4, phòng bệnh cao cấp 1029, các anh lên tầng ba, quẹo trái, đi về phía trước là có thể thấy.”
Bên đó đều là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, ở đó đều là người quan trọng.
“Được, cảm ơn ngài!” Giản Dung cười cười với quân y.
Sau khi hỏi rõ ràng phòng bệnh, Giản Dung liền mang Ôn Uyển đi lên tòa nhà số bốn, lên phòng bệnh cao cấp ở tầng ba, nơi đó đều là quyền quý, điều kiện tốt, phí tổn cao, nhưng đối với người quyền quý mà nói, cũng không thiếu tiền, bọn họ không quan tâm.
Đến phòng bệnh ở tầng ba, quẹo trái, Giản Dung cùng Ôn Uyển nhìn thấy phòng bệnh 1029, đứng gõ cửa mấy cái, Giản Dung đẩy cửa ra, Ôn Uyển chỉ thấy mấy người đàn ông to lớn đứng trong phòng bệnh, đều là người cô biết, rất quen thuộc với anh Dương.
Hai cậu nhóc nhà họ Diệp, hai cậu nhóc nhà họ Văn đều ở đây, còn có Từ Sính cùng mấy người kia, đều mặc trang phục huấn luyện, Ôn Uyển nhận ra bọn họ mới chạy về từ doanh trại, xem chừng đều nghe nói anh Dương nhập viện, nhất thời lo lắng, cũng liền tự mình tới nhìn xem.
Dương nằm trên giường bệnh, chăn đắp trắng như tuyết, đang nhận kiểm tra, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, mọi người nghe tiếng gõ cửa đều nhìn ra, chỉ thấy Ôn Uyển cùng Giản Dung đang đứng đó.
Nhìn thấy Ôn Uyển tới, còn có Giản Dung, đầu tiên Dương sững sờ, cô nhóc này trở lại không nói cho anh, anh cũng nghe nói, vốn cho rằng Ôn Uyển sợ thấy anh nên không thông báo cho anh, chỉ có điều không rõ, sao người lại tới vào lúc này.
Trong chốc lát, mặt Dương tối sầm xuống, lạnh lùng nói: “Thằng nào thối miệng vậy?”
Nếu không phải có ai gọi điện thoại, Ôn Uyển không thể nào biết anh nằm viện, vốn cảm thấy rất mất mặt, vào lúc này thật oách, toàn bộ mặt trong mặt ngoài đều nát bét.
Mọi người cũng trầm mặc, ánh mắt Diệp Hiểu Hàng cũng mơ hồ, không thể để cho Dương biết, nếu không người đàn ông này chắc sẽ giết anh?
Ngay khi mọi người đang trầm mặc, nữ quân y đang xem bệnh cho Dương ở bên cạnh đưa tay kéo Dương, nói không có cảm xúc *: “Vừa bị đau dạ dày, tức giận sẽ bị đau gan, nếu không, tôi kê đơn thuốc cho anh, đến chết không đau, điều kiện đầu tiên là anh phải để lại di thư **.”
(*) nguyên gốc: không tim không phổ
(**) di thư: thư từ của người chết, di chúc.
Mọi người vừa nghe xong lời này đều nén cười, không ai dám lên tiếng, cô gái này rất lợi hại, dám nói chuyện như vậy với Dương, chắc không biết Dương rất nổi tiếng, là kẻ bạc tình bạc nghĩa với phụ nữ, nếu không, đã qua bao nhiêu năm, khoản nợ tình đã không còn rõ.
Dương trừng mắt nhìn nữ quân y này, lạnh lùng nói: “Cô có chuyện gì?”
“Tôi không có chuyện gì, vừa rồi anh còn hôn tôi đó?” Kim Lân Nhi trợn mắt nhìn lại Dương, lúc người đàn ông này vừa được đưa vào bệnh viện, sau khi kiểm tra, không có chuyện gì quá lớn, đưa vào phòng bệnh này.
Cô chuẩn bị treo nước truyền cho người đàn ông này, ai ngờ, anh ta say đến mức mơ hồ, không nói hai lời, kéo cô đè lên giường hôn tới tấp, trong miệng gọi tên tuổi không rõ lắm.
Bị một bệnh nhân hôn mà không biết vì sao, chuyện như vậy thì cũng thôi đi, lại còn trở thành người thay thế, vốn tức giận không nhẹ, nhưng ồn ào thì cũng không làm được gì, người đàn ông này uống nhiều quá, cô có thể giết chết anh ta sao?
Nhưng khi nhìn Ôn Uyển tới, Kim Lân Nhi liền hiểu đã có chuyện gì xảy ra, dáng dấp của cô có điểm giống Ôn Uyển, nhưng nhìn kỹ thì thua xa, Ôn Uyển thuần thục điềm tĩnh, vừa nhìn đã biết là cô gái khéo léo.
Còn tính cách của cô, mang theo vài phần thẳng thắn từ trong xương, cũng là cô gái hấp dẫn, nhất là đã ngây ngốc ở nước ngoài, vừa nhìn đã biết là cô gái rất độc lập.
Những người khác cũng nhìn Kim Lân Nhi, là cháu gái nhà họ Kim, du học nước ngoài về, khi còn bé cũng là cô bé ngang ngược thẳng thắn, không khác Phó Sủng bao nhiêu, nhưng được tín nhiệm hơn Phó Sủng một chút.
Về nước liền thi vào bệnh viện đa khoa quân khu, bạn cho rằng nhờ quan hệ thì bạn sai lầm rồi, tuy cô nhóc này còn nhỏ, nhưng ở nước ngoài có tiếng là hung ác, chỉ có điều vừa trở về không bao lâu, cũng không thể có đủ trình độ chuyên môn làm bác sỹ chính thức.
Nhưng cũng là bác sỹ trợ lý, bản lãnh cũng lớn, hôm nay trực ở bệnh viện lại đụng phải Dương, có thể nói là vô cùng xui xẻo rồi.
Ôn Uyển và Giản Dung ở bên cạnh càng thêm bối rối không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy cô gái này quen mắt, nhưng không nhớ nổi rốt cuộc là ai, cũng lười nhớ đến, Ôn Uyển đi tới nhìn Dương, nóng nảy hỏi: “Không có chuyện gì chứ? Anh Dương, sao anh uống nhiều như vậy?”
Quả nhiên là người đàn ông này không muốn sống nữa? Cô vẫn là thiếu nợ Dương.
“Anh không có chuyện gì, chính là uống hơi nhiều, làm ăn xã giao khó tránh khỏi uống thành như vậy, không cần lo lắng.” Dương cưng chiều nhìn Ôn Uyển, mở miệng an ủi, nhìn cô tốt, anh cũng tốt.
Ôn Uyển xụ mặt nhìn Dương: “Không cần lo lắng, nhất định là anh muốn em phải lo lắng thì anh mới tốt với bản thân, biết yêu thương quý trọng bản thân, anh cũng trưởng thành rồi, đừng để ông nội Trì cùng bác trai bác gái lo lắng.”
Tuổi Dương không còn nhỏ, lại là hy vọng trong nhà, ông cụ coi trọng người thừa kế của dòng họ, nếu có mệnh hệ gì, nhà họ Trì chính là trời muốn sập.
Kim Lân Nhi liếc nhìn Ôn Uyển, lại nhìn Dương, không đợi Dương nói, thuận miệng tiếp lời: “Cô gái, loại người như thế á, nói cũng uổng công, tốt nhất thận hư luôn mới là đúng đạo lý!”
Cô vừa trở lại thì nghe nói, công tử phong lưu Trì Dương, không biết đã làm tổn thương trái tim biết bao cô gái, Ôn Uyển còn quan tâm anh ta, thận hư mới là tốt nhất.
Mọi người càng thêm buồn cười, cũng muốn vỗ tay giúp cô ấy, nhưng sợ Dương trở mặt, cũng chỉ có thể vỗ tay khen hay ở trong lòng.
Dương ngước mắt nhìn cô gái này, trong nháy mắt liền rối bời, vẻ mặt thất vọng: “Tôi vừa uống nhiều quá, cô không đến mức nguyền rủa tôi chứ?”
Bệnh viện này rất rảnh rỗi sao? Công việc của cô gái này chính là vây quanh anh sao? Bà cô đâu cần làm vậy chứ? Không phải anh chỉ hôn một cái, còn phải hận thù lớn bao nhiêu, lúc ấy cô gái này còn mặc quân trang.
Cặp mắt thật to, vô cùng giống mắt Ôn Uyển, trong suốt như nước, lúc đó anh nằm mơ, nhưng nhìn kỹ một chút, lúc ấy nhất định là đầu óc hỏng rồi, có thể giống Ôn Uyển sao? Cô ấy chính là người nối nghiệp của Phó Sủng.
Từ nay về sau không lo Bắc Kinh không có yêu nghiệt, nhìn xem, đây không phải là đợt nọ nối tiếp đợt kia?
Quân y cười cười với Giản Dung: “Đồng chí, ngài chờ một lát, tôi kiểm tra giúp ngài.”
Trước máy vi tính, đảo qua ghi chép phòng bệnh, chỉ trong một lát, quân y ngẩng đầu lên, nói với Giản Dung: “Tòa nhà số 4, phòng bệnh cao cấp 1029, các anh lên tầng ba, quẹo trái, đi về phía trước là có thể thấy.”
Bên đó đều là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, ở đó đều là người quan trọng.
“Được, cảm ơn ngài!” Giản Dung cười cười với quân y.
Sau khi hỏi rõ ràng phòng bệnh, Giản Dung liền mang Ôn Uyển đi lên tòa nhà số bốn, lên phòng bệnh cao cấp ở tầng ba, nơi đó đều là quyền quý, điều kiện tốt, phí tổn cao, nhưng đối với người quyền quý mà nói, cũng không thiếu tiền, bọn họ không quan tâm.
Đến phòng bệnh ở tầng ba, quẹo trái, Giản Dung cùng Ôn Uyển nhìn thấy phòng bệnh 1029, đứng gõ cửa mấy cái, Giản Dung đẩy cửa ra, Ôn Uyển chỉ thấy mấy người đàn ông to lớn đứng trong phòng bệnh, đều là người cô biết, rất quen thuộc với anh Dương.
Hai cậu nhóc nhà họ Diệp, hai cậu nhóc nhà họ Văn đều ở đây, còn có Từ Sính cùng mấy người kia, đều mặc trang phục huấn luyện, Ôn Uyển nhận ra bọn họ mới chạy về từ doanh trại, xem chừng đều nghe nói anh Dương nhập viện, nhất thời lo lắng, cũng liền tự mình tới nhìn xem.
Dương nằm trên giường bệnh, chăn đắp trắng như tuyết, đang nhận kiểm tra, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, mọi người nghe tiếng gõ cửa đều nhìn ra, chỉ thấy Ôn Uyển cùng Giản Dung đang đứng đó.
Nhìn thấy Ôn Uyển tới, còn có Giản Dung, đầu tiên Dương sững sờ, cô nhóc này trở lại không nói cho anh, anh cũng nghe nói, vốn cho rằng Ôn Uyển sợ thấy anh nên không thông báo cho anh, chỉ có điều không rõ, sao người lại tới vào lúc này.
Trong chốc lát, mặt Dương tối sầm xuống, lạnh lùng nói: “Thằng nào thối miệng vậy?”
Nếu không phải có ai gọi điện thoại, Ôn Uyển không thể nào biết anh nằm viện, vốn cảm thấy rất mất mặt, vào lúc này thật oách, toàn bộ mặt trong mặt ngoài đều nát bét.
Mọi người cũng trầm mặc, ánh mắt Diệp Hiểu Hàng cũng mơ hồ, không thể để cho Dương biết, nếu không người đàn ông này chắc sẽ giết anh?
Ngay khi mọi người đang trầm mặc, nữ quân y đang xem bệnh cho Dương ở bên cạnh đưa tay kéo Dương, nói không có cảm xúc *: “Vừa bị đau dạ dày, tức giận sẽ bị đau gan, nếu không, tôi kê đơn thuốc cho anh, đến chết không đau, điều kiện đầu tiên là anh phải để lại di thư **.”
(*) nguyên gốc: không tim không phổ
(**) di thư: thư từ của người chết, di chúc.
Mọi người vừa nghe xong lời này đều nén cười, không ai dám lên tiếng, cô gái này rất lợi hại, dám nói chuyện như vậy với Dương, chắc không biết Dương rất nổi tiếng, là kẻ bạc tình bạc nghĩa với phụ nữ, nếu không, đã qua bao nhiêu năm, khoản nợ tình đã không còn rõ.
Dương trừng mắt nhìn nữ quân y này, lạnh lùng nói: “Cô có chuyện gì?”
“Tôi không có chuyện gì, vừa rồi anh còn hôn tôi đó?” Kim Lân Nhi trợn mắt nhìn lại Dương, lúc người đàn ông này vừa được đưa vào bệnh viện, sau khi kiểm tra, không có chuyện gì quá lớn, đưa vào phòng bệnh này.
Cô chuẩn bị treo nước truyền cho người đàn ông này, ai ngờ, anh ta say đến mức mơ hồ, không nói hai lời, kéo cô đè lên giường hôn tới tấp, trong miệng gọi tên tuổi không rõ lắm.
Bị một bệnh nhân hôn mà không biết vì sao, chuyện như vậy thì cũng thôi đi, lại còn trở thành người thay thế, vốn tức giận không nhẹ, nhưng ồn ào thì cũng không làm được gì, người đàn ông này uống nhiều quá, cô có thể giết chết anh ta sao?
Nhưng khi nhìn Ôn Uyển tới, Kim Lân Nhi liền hiểu đã có chuyện gì xảy ra, dáng dấp của cô có điểm giống Ôn Uyển, nhưng nhìn kỹ thì thua xa, Ôn Uyển thuần thục điềm tĩnh, vừa nhìn đã biết là cô gái khéo léo.
Còn tính cách của cô, mang theo vài phần thẳng thắn từ trong xương, cũng là cô gái hấp dẫn, nhất là đã ngây ngốc ở nước ngoài, vừa nhìn đã biết là cô gái rất độc lập.
Những người khác cũng nhìn Kim Lân Nhi, là cháu gái nhà họ Kim, du học nước ngoài về, khi còn bé cũng là cô bé ngang ngược thẳng thắn, không khác Phó Sủng bao nhiêu, nhưng được tín nhiệm hơn Phó Sủng một chút.
Về nước liền thi vào bệnh viện đa khoa quân khu, bạn cho rằng nhờ quan hệ thì bạn sai lầm rồi, tuy cô nhóc này còn nhỏ, nhưng ở nước ngoài có tiếng là hung ác, chỉ có điều vừa trở về không bao lâu, cũng không thể có đủ trình độ chuyên môn làm bác sỹ chính thức.
Nhưng cũng là bác sỹ trợ lý, bản lãnh cũng lớn, hôm nay trực ở bệnh viện lại đụng phải Dương, có thể nói là vô cùng xui xẻo rồi.
Ôn Uyển và Giản Dung ở bên cạnh càng thêm bối rối không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy cô gái này quen mắt, nhưng không nhớ nổi rốt cuộc là ai, cũng lười nhớ đến, Ôn Uyển đi tới nhìn Dương, nóng nảy hỏi: “Không có chuyện gì chứ? Anh Dương, sao anh uống nhiều như vậy?”
Quả nhiên là người đàn ông này không muốn sống nữa? Cô vẫn là thiếu nợ Dương.
“Anh không có chuyện gì, chính là uống hơi nhiều, làm ăn xã giao khó tránh khỏi uống thành như vậy, không cần lo lắng.” Dương cưng chiều nhìn Ôn Uyển, mở miệng an ủi, nhìn cô tốt, anh cũng tốt.
Ôn Uyển xụ mặt nhìn Dương: “Không cần lo lắng, nhất định là anh muốn em phải lo lắng thì anh mới tốt với bản thân, biết yêu thương quý trọng bản thân, anh cũng trưởng thành rồi, đừng để ông nội Trì cùng bác trai bác gái lo lắng.”
Tuổi Dương không còn nhỏ, lại là hy vọng trong nhà, ông cụ coi trọng người thừa kế của dòng họ, nếu có mệnh hệ gì, nhà họ Trì chính là trời muốn sập.
Kim Lân Nhi liếc nhìn Ôn Uyển, lại nhìn Dương, không đợi Dương nói, thuận miệng tiếp lời: “Cô gái, loại người như thế á, nói cũng uổng công, tốt nhất thận hư luôn mới là đúng đạo lý!”
Cô vừa trở lại thì nghe nói, công tử phong lưu Trì Dương, không biết đã làm tổn thương trái tim biết bao cô gái, Ôn Uyển còn quan tâm anh ta, thận hư mới là tốt nhất.
Mọi người càng thêm buồn cười, cũng muốn vỗ tay giúp cô ấy, nhưng sợ Dương trở mặt, cũng chỉ có thể vỗ tay khen hay ở trong lòng.
Dương ngước mắt nhìn cô gái này, trong nháy mắt liền rối bời, vẻ mặt thất vọng: “Tôi vừa uống nhiều quá, cô không đến mức nguyền rủa tôi chứ?”
Bệnh viện này rất rảnh rỗi sao? Công việc của cô gái này chính là vây quanh anh sao? Bà cô đâu cần làm vậy chứ? Không phải anh chỉ hôn một cái, còn phải hận thù lớn bao nhiêu, lúc ấy cô gái này còn mặc quân trang.
Cặp mắt thật to, vô cùng giống mắt Ôn Uyển, trong suốt như nước, lúc đó anh nằm mơ, nhưng nhìn kỹ một chút, lúc ấy nhất định là đầu óc hỏng rồi, có thể giống Ôn Uyển sao? Cô ấy chính là người nối nghiệp của Phó Sủng.
Từ nay về sau không lo Bắc Kinh không có yêu nghiệt, nhìn xem, đây không phải là đợt nọ nối tiếp đợt kia?
Bình luận truyện