Quan Thanh

Chương 30: Đưa ra ánh sáng




Sáng sớm, Đỗ Canh mang theo một tờ báo Tân Hải Thần vào văn phòng rộng thênh thang của mình, Tống Lượng Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy vội vàng theo vào.

Đỗ Canh ngồi trên bàn ông chủ màu nâu đỏ cẩn thận đọc tin tức một lần, chậm rãi ngẩng đầu lên thản nhiên nói:

- Lão Tống, có phải tác giả đưa tin cầu vượt lần trước chính là phóng viên An Tại Đào này hay không?

Ngón tay Đỗ Canh chỉ lên bút danh trên tờ báo, ngón tay bắn nhẹ ra.

Tống Lượng vội vàng nhìn lướt qua, kính cẩn mà đáp:

- Đúng vậy, thưa ngài, đúng là An Tại Đào này.

Đỗ Canh ồ một tiếng, sau đó lại khẽ mỉm cười:

- Hoàng Trạch Danh này chắc chắn chính là Tổng biên tập báo Tân Hải Thần đúng không? TBT tự mình thêm tên, xem ra lần này Thần báo rất coi trọng tin tức này.

Tống Lượng mỉm cười xác nhận, đứng một bên nhẹ nhàng nghiền ngẫm suy nghĩ của sếp. Anh ta vốn là thư kí của Đỗ Canh khi Đỗ Canh làm Phó bí thư, Phó Chủ tịch trường trực thành phố Phòng Sơn, Đỗ Canh đến Tân Hải làm Bí thư Thành ủy, liền dẫn theo hắn tới, làm Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy.

Nói chung, Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy là do Trưởng Ban thư ký Thành ủy kiêm nhiệm, nhưng bởi vì Tống Lượng đến, Trưởng Ban thư ký Thành ủy Phùng Hi Khôn không thể kiêm chức này. Người trong trụ sở Thành ủy gần như đều hiểu được, không tới một năm, Tống Lượng làm tâm phúc của Đỗ Canh tuyệt đối sẽ thay thế Phùng Hi Khôn, dùng thân phận Trưởng Ban thư ký Thành ủy tiến vào Ủy viên thường vụ.

Tuy rằng Đỗ Canh ở Tân Hải cũng có thư ký, nhưng bình thường ông ta không cần. Đi theo bên người vẫn là Tống Lượng. Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy Tống Lượng này tự mình đảm đương làm chức trách thư ký của người khác, đi theo làm tùy tùng gió mặc gió, mưa mặc mưa chưa từng có câu oán hận.

Dùng sự hiểu biết của Tống Lượng đối với Đỗ Canh, anh ta biết ông chủ lớn của mình tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà chú ý một bài báo. Thậm chí, sáng sớm còn tự mình điện thoại cho anh ta, khiến anh ta đích thân đi mua một tờ Thần báo xem.

Tống Lượng trầm ngâm trong lòng, ánh mắt kính cẩn mà khiêm tốn, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì. Nhưng mặc dù anh ta đoán được cái gì, cũng sẽ không biểu lộ trước mặt Đỗ Canh. Không hỏi lý do, không hỏi tiền căn hậu quả, chỉ có phục tùng tuyệt đối, chấp hành đúng chỗ không hơn không kém đối với ý đồ của lãnh đạo, hoàn thiện hết thảy chi tiết, từ khi Tống Lượng theo chính trị tới nay đều theo nguyên tắc này.

Vừa không khiến lãnh đạo cảm thấy ngươi rất thông minh, giỏi che giấu sắc cạnh, cũng sẽ không khiến lãnh đạo cho rằng ngươi rất ngu xuẩn. Loại cảm giác đúng mực này nếu muốn nắm giữ vừa đúng, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Đỗ Canh đột nhiên liếc Tống Lượng một cái, thuận thế nhìn đồng hồ thạch anh trên vách tường, thản nhiên nói:

- Lão Tống, lập tức thông báo các lãnh đạo Thành ủy, các lãnh đạo chính phủ, lúc 9h tổ chức hội nghị Thành ủy lâm thời tại phòng họp của Thành ủy.

Tống Lượng lập tức đáp ứng, miệng tuy đáp ứng nhưng người thì vẫn đứng im.

Lập tức đáp ứng tuyệt đối không có bất luận do dự gì đối với phân phó của lãnh đạo, đây là "chuẩn tắc" cơ bản của người làm cấp dưới, nhưng Tống Lượng quen thuộc tâm tính của Đỗ Canh cũng hiểu được, sếp chắc chắn còn có lời phía sau. Mở hội nghị triệu tập Thành ủy lâm thời, ít nhất cần có một lý do.

Quả nhiên, nụ cười nơi khóe miệng Đỗ Canh trở nên âm trầm, khoát tay áo:

- Thông báo bọn họ, mỗi người đều phải mang một tờ báo Tân Hải Thần tới. Mặt khác, thông báo Hoàng Thao Cục Công an, lãnh đạo cao nhất của Viện Kiểm Sát, Tòa án, Tư pháp, đều phải đến dự hội nghị.

Phó Chủ tịch thành phố Tân Hải Chu Liên Hoa đang cực kỳ căm tức gọi điện thoại cho em vợ Lưu Kỳ của hắn. Chu Liên Hoa là tâm phúc của Mông Hổ, buổi sáng hắn tới văn phòng nhìn thấy báo Tân Hải Thần đưa tin về án oan của Mã Bằng Viễn, lập tức biết đây không phải một tin tức tốt đối với Mông Hổ. Sau khi gọi điện cho Mông Hổ, Chu Liên Hoa tự mình gọi điện tìm Lưu Kỳ, không phân trần liền răn dạy ông ta một trận.

Đối với anh rể này, Lưu Kỳ làm sao còn dám cãi lại, chỉ có thể bị Chu Liên Hoa mắng một trận.

- Anh rể, bản thảo này em vốn đã gạt bỏ, nhưng Hoàng Trạch Danh kia… Anh rể, em chỉ là một Phó Tổng biên tập nho nhỏ, trong tay không có quyền, nói không tính, báo Tân Hải Thần này là thiên hạ của họ Hoàng, em làm sao có thể…

- Câm mồm! Cậu chỉ biết muốn quyền, muốn quyền! Cậu không nhìn lại chút tính tình này của cậu, anh nói với cậu như thế nào? Bản thảo cậu ngăn không được, cậu còn không thể gọi điện trước cho anh sao? … Chuyện này khiến cho lãnh đạo thành phố rất bị động, chính cậu cũng hiểu rõ ràng. Được. Cậu nhớ kỹ cho anh, nếu Hoàng Trạch Danh còn muốn tiếp tục đưa tin này, cậu nhất định phải báo cho anh trước tiên!

Nói xong, Chu Liên Hoa phanh một cái cúp điện thoại.

Buông điện thoại đồng trong tay, sắc mặt Lưu Kỳ cực kỳ khó coi, bộ mặt rất dữ tợn, trong lòng tràn đầy lửa giận. Ngọn lửa này, ông ta không dám phát tiết với Hoàng Trạch Danh, cũng không thể giải phóng với những người khác trong Thần báo, trong lúc vô tình sinh ra oán giận rất lớn đối với An Tại Đào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net

Ông ta không biết đề tài này sau khi trải qua sự đồng ý của Hoàng Trạch Danh An Tại Đào mới triển khai phỏng vấn, nhưng lại cho rằng, sở dĩ Hoàng Trạch danh đột nhiên lấy đi thông tin này từ trong tay mình, còn gióng trống khua chiêng như vậy, là An Tại Đào giở trò quỷ ở sau lưng.

Lưu Kỳ càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên đứng dậy muốn đi Ban Tin tức. Vào cửa, thấy một đám phóng viên đang vội vàng soạn bản thảo, cũng không phát hiện bóng dáng An Tại Đào, không khỏi hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu Trương, An Tại Đào đâu?

Phó trưởng Ban Tin tức Trương Cương vội vàng đứng dậy cười đón:

- Lưu Phó tổng, Tiểu An đi tỉnh thành lần theo dấu vết bài báo… Hoàng Tổng an bài, để Tiểu An đặc biệt đưa tin về Mã Bằng Viễn trong khoảng thời gian này.

Lưu Kỳ cả kinh trong lòng, biến sắc, cũng không nói gì nữa, quay đầu trở về văn phòng của mình, vội vàng gọi điện thoại cho Chu Liên Hoa.





Thiên Nam.

Tuy rằng đã là buổi chiều, nhưng thời tiết vẫn cực kỳ khô nóng. Gió nóng thổi qua, tiếng còi hơi không dứt bên tai, thỉnh thoảng có một tiếng ve kêu cuồng loạn, ánh mặt trời nhàn nhạt rơi trên dòng người dòng xe, khiến An Tại Đào đứng ở bên đường chờ Mã Bằng Viễn cảm thấy choáng đầu hoa mắt từng đợt.

Tuy rằng Mã Bằng Viễn được tha, nhưng anh ta vẫn ẩn cư ở tỉnh thành, ngoại trừ tình nhân Thạch Đồng, không ai biết tung tích của anh ta. Nếu không phải có quan hệ của Hạ Hiểu Tuyết, hơn nữa Thạch Đồng khuyên bảo mãi, Mã Bằng Viễn tuyệt đối sẽ không nhận lời cho An Tại Đào phỏng vấn, đương nhiên báo khác càng không cần phải nói.

Hết thảy điều này, đối với người đáng thương trải qua tàn phá hoàn toàn mà nói, không thua gì một cơn ác mộng. Thậm chí, ngay cả nhớ lại anh ta cũng không muốn.

Mấy ngày này, nhất là sau khi báo Tân Hải Thần đưa tin, không ít truyền thông thông qua các loại quan hệ tìm tới Thạch Đồng, hy vọng Thạch Đồng có thể ra mặt liên hệ Mã Bằng Viên, nhưng Thạch Đồng vẫn lấy lý do không rõ tung tích Mã Bằng Viễn lắm để từ chối.

Mã Bằng Viễn mặc bộ áo phông quần đùi vận động nhẹ nhàng, xuống khỏi taxi. Vài ngày không thấy, tinh thần anh ta đã thay đổi tốt hơn rất nhiều, không còn nhìn qua giống có bệnh như vậy.

- Lão Mã!

An Tại Đào lên tiếng, đi qua đón.

Mã Bằng Viễn mặt không chút thay đổi mà liếc nhìn An Tại Đào một cái, vẫy tay với hắn, sau đó đón một chiếc xe taxi màu xanh lá mạ.

- Trước lên xe nói sau.

Mã Bằng Viễn ngồi lên trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện