Quan Thanh

Chương 651: Làm bậy thì không có đất sống (phần 2): Bí Thư Thành Uỷ tự giới hạn quyền lực bản thân - phần 2



Triệu Kiến Quốc đến Lam Yên làm Chủ tịch thành phố, tin tức này đối với lãnh đạo cao tầng của thành phố Phòng Sơn cũng là một tin tức ngoài dự đoán của mọi người. Triệu Kiến Quốc năm nay 52 tuổi, ở cấp Phó giám đốc sở hơn hơn mười năm. Với số tuổi của ông ta hiện giờ, khả năng được đề bạt lên là khá thấp.

Đương nhiên, cũng không thể loại trừ có tình huống bất ngờ nào đó.

Triệu Kiến Quốc ở Phòng Sơn có thể nói kinh nghiệm lý lịch rất sâu. Ông ta đi từ một nhân viên, đến Chủ tịch huyện Cốc lan, rồi Bí thư huyện ủy, và cuối cùng là Phó chủ tịch thành phố. Con đường làm quan của ông ta có thể nói là xuôi chèo mát mái, chỉ có điều là sau này có chút không được thoải mái. Ở vị trí Phó chủ tịch thành phố nhiều năm như vậy mà vẫn không có cơ hội lên chức.

Là một Phó chủ tịch thành phố bình thường, Triệu Kiến Quốc vẫn không thể đi vào trung tâm lãnh đạo cao tầng của thành phố Phòng Sơn được. Khi Trương Bằng Viễn làm Bí thư Thành ủy, ông ta vốn có cơ hội tiến vào Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng không ngờ là không được Trương Bằng Viễn hưởng ứng, mơ hồ bị Trương Bằng Viễn bài xích ở vòng ngoài trung tâm. Trong lúc Tống Nghênh Xuân làm Bí thư Thành ủy, ông ta cũng có cơ hội trở thành Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực thành phố. Nhưng nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim. An Tại Đào từ văn phòng Tỉnh ủy và Bộ Ngoại giao Yên Kinh tạm giữ chức trở về, tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường trực thành phố, cũng đồng thời được xác định là người tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố sau này.

Đông Phương Du được điều đến Thiên Nam làm Chủ tịch thành phố, An Tại Đào kế thừa chức vụ. Triệu Kiến Quốc lần này nghĩ sẽ đến lượt ông ta, nhưng không nghĩ đến lại xuất hiện một Dương Hoa chứ.

Khi Dương Hoa tiếp nhận vị trí của An Tại Đào, ông ta với cương vị là Phó chủ tịch lâu năm nhất sẽ khả năng tiếp nhận vị trí của Dương Hoa, nhưng cuối cùng Mã Hiểu Yến lại xuất hiện.

Cơ hội lần lượt bị đánh mất, tâm trạng của Triệu Kiến Quốc dần dần trở nên phẫn nộ. Cơn oán khí này ông ta không có chỗ giải phóng, liền phát tán lên người An Tại Đào, coi An Tại Đào là vật cản trở lớn nhất trên con đường làm quan của ông ta.

Với số tuổi của ông ta, cho dù được đề bạt thì cũng chỉ có thể là một Chủ tịch thành phố một nhiệm kỳ mà thôi. Lúc này đây, con đường làm quan của ông ta trên cơ bản là sắp kết thúc, nhưng ai biết một cơ hội lại nhảy ra như vậy. Chủ tịch tỉnh tân nhậm Hám Tân Dân lại là anh họ của vợ ông ta Hám Kim Chi.

Có quan hệ như vậy, Triệu Kiến Quốc như nhìn thấy ánh bình minh, liền không chậm trễ mà bắt lấy.

Hám Kim Chi dùng hết khả năng của mình, không ngừng chạy ở tỉnh, thậm chí còn vận dụng mặt mũi của bề trên, lúc này mới có thể tiếp cận với Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân. Vừa lúc Bí thư Thành ủy Lam Yên Hạ Thiên Nông hướng Tỉnh ủy gửi đơn xin từ chức, ở nhà dưỡng bệnh, ở tỉnh đã cố ý muốn Chủ tịch tỉnh Lam Yên tiếp nhận chức vụ, mà như vậy thì vị trí này sẽ bị bỏ trống.

Triệu Kiến Quốc liền lập tức nhắm vào vị trí này. Ông ta biết đây là cơ hội cuối cùng của mình. Cho nên, lúc này đây ông ta quyết định phải làm cho bằng được. Dưới sự cố gắng của Hám Kim Chi, và cũng là nể mặt bà con, Hám Tân Dân cuối cùng cũng đáp ứng suy xét một chút ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.

Hám Tân Dân là một lãnh đạo phát ngôn rất cẩn thận. Ông ta từ trước đến nay chưa bao giờ tỏ thái độ liền. Nếu ông ta đã nói như vậy thì chứng tỏ là ông ta đã đồng ý. Đối với vị trí của một Chủ tịch thành phố cấp địa, Chủ tịch tỉnh có lời nói tương đối lớn. Cho dù là Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên cũng phải nể mặt ông ta một chút.

Hai ngày trước, Hám Kim Chi ở tỉnh chiếm được tin tức xác thực. Hám Tân Dân đã đề cập qua chuyện này với Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên. Lý Đại Niên cũng không phản đối gì. Một khi đã như vậy thì việc Triệu Kiến Quốc đi nhậm chức Chủ tịch thành phố Lam Yên trên cơ bản cũng đã thành kết cục đã định.

Tiền đồ đã được định xong, tâm tư Triệu Kiến Quốc đương nhiên là không còn ở Phòng Sơn nữa, mà trong lòng mơ hồ còn có vài phần đắc ý. Chính vì vậy mà tâm tính của ông ta đã có sự thay đổi.

Cải cách xe công của An Tại Đào hừng hực khí thế, Triệu Kiến Quốc liền nhìn rất không vừa mắt, muốn tìm một cơ hội nào đó để giải phóng tâm trạng tiêu cực bị ứ đọng lâu nay. Cho nên ông ta mới âm thầm sai khiến Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Mông Đào, khiến một số lái xe đến Yên Kinh để khiếu oan.

Triệu Kiến Quốc tất nhiên là sẽ không nghĩ rằng vì việc này mà làm cho cải cách xe công của An Tại Đào phải bỏ dỡ nửa chừng. Ông ta chỉ muốn chuyện này khiến An Tại Đào lo sợ một chút, gây thêm phiền toái cho hắn, còn ông ta thì đứng một bên xem náo nhiệt.

Nhưng không ngờ, náo nhiệt mà ông ta muốn xem lại không có, sự việc lái xe Phòng Sơn tụ tập khiếu oan ở Yên Kinh không ngờ không có làm ầm ĩ lên. Trung ương cũng chẳng có động tĩnh gì, còn An Tại Đào dù bận cũng vẫn ung dung phái người đến Yên Kinh để thu thập tàn cục. Kết quả này khiến Triệu Kiến Quốc vô cùng thất vọng, âm thầm mắng An Tại Đào đúng là chó ngáp phải ruồi, ngay cả ông trời cũng giúp cho hắn.

Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Mông Đào hai ngày nay như con kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên. Y vừa lo lắng An Tại Đào sẽ trực tiếp thu thập y, vừa lo lắng Triệu Kiến Quốc sẽ nuốt lời buông tay mặc kệ y. Tuy rằng quan hệ giữa y và Triệu Kiến Quốc vẫn không tồi, lúc trước lại còn ám chỉ sẽ mang y theo đến Lam Yên, nhưng Mông Đào trong lòng kỳ thật vẫn không nắm chắc.

Nghe nói Cổ Vân Lan đã xử lý tốt chuyện lái xe khiếu oan, chính mình đã mang theo người đến Yên Kinh để "trục xuất" mười mấy lái xe về Phòng Sơn. Mông Đào trong lòng liền trở nên thấp thỏm lo âu.

Do dự thật lâu, ông ta đến văn phòng của Triệu Kiến Quốc, muốn từ miệng của Triệu Kiến Quốc phát ra một tin chính xác. Y trong lòng rất minh bạch, lúc này đây, nếu Triệu Kiến Quốc trở mặt, vỗ mông chạy lấy người, thì Mông Đào y chắc chắc là số mệnh bi thảm rồi.

Gõ cửa phòng Triệu Kiến Quốc, Mông Đào tâm trạng bối rối bước vào. Triệu Kiến Quốc đang thu dọn gì đó. Ông ta hiện tại đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng đợi lãnh đạo của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tìm ông nói chuyện. Mà kỳ thật, người của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng đã thu thập tài liệu về ông ta. Ông ta từ Ban tổ chức cán bộ có được tin tức xác thực.

Ngẩng đầu nhìn thấy Mông Đào, Triệu Kiến Quốc biết Mông Đào vì sao mà đến. Tuy trong lòng có hơi chút khó chịu nhưng vẫn cười:

- Tiểu Mông à, mau đến đây ngồi đi.

Mông Đào là người do Triệu Kiến Quốc một tay đề bạt, lại làm quản lý của Mông Đào nhiều năm như vậy, nên mối quan hệ giữa hai người chặt chẽ cũng là chuyện bình thường. Triệu Kiến Quốc đồng ý mang Mông Đào đến Lam Yên, nói trắng ra là xuất phát từ việc cần lực lượng tâm phúc cho mình.

Tuy rằng trên lý luận thì ông ta chỉ có thể làm Chủ tịch thành phố duy nhất có một lần nữa, nhưng cho dù là vậy, cũng cần phải có người giúp đỡ ở dưới, nhất là đến một địa phương hoàn toàn xa lạ.

- Phó chủ tịch thành phố Triệu…

Mông Đào cẩn thận ngồi xuống, do dự một chút rồi lấy từ trong cặp xách ra một phong thư. Triệu Kiến Quốc nhướng mày:

- Tiểu Mông, cậu làm cái gì vậy? Cậu cũng học người ta làm chuyện này sao? Cất vào đi! Cậu là cán bộ do một tay tôi đề bạt lên, tôi không hy vọng cậu sẽ phạm sai lầm.

- Phó chủ tịch thành phố Triệu, nghe nói ngài được điều đến Lam Yên, tôi trong lòng cảm thấy khó chịu. Xem như là món quà đưa tiễn lãnh đạo vậy.

Mông Đào cười, nhỏ giọng nói, thuận tay nhét phong thư vào chồng văn kiện đang đặt trên bàn của Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc dường như tỏ ra không thấy động tác của y, thản nhiên cười:

- Đưa tiễn cái gì? Cậu đừng nghe những tin tức đồn thổi bên ngoài.

Tuy Triệu Kiến Quốc nói như vậy, nhưng ngôn từ lại không khỏi mang vài phần đắc ý. Mông Đào trong lòng cũng cảm thấy yên tâm, vừa cười nói:

- Nói thật, lãnh đạo, tôi tin đây là sự thật. Bằng kinh nghiệm lý lịch của ngài, bằng công trạng và năng lực, cấp trên cũng nên sớm đề bạt ngài rồi, không cần nói là một Chủ tịch thành phố, cho dù là Bí thư Thành ủy cũng hoàn toàn đúng quy cách. Mấy năm nay, cấp dưới chúng tôi cũng đều cảm thấy bất bình thay cho ngài.

Triệu Kiến Quốc cười ha hả:

- Tiểu Mông, chúng ta không phải là người ngoài. Cho dù trước mặt tôi cậu có nói càn một chút tôi cũng không so đo. Nhưng lời này ngàn vạn lần không được nói trước mặt người khác, sẽ làm cho người khác nói chúng ta không xem trọng họ.

- Vâng, vâng, lãnh đạo. Tôi cũng là trước mặt ngài mới dám nói như vậy, chứ bên ngoài làm sao dám nói lung tung. Tóm lại, chúc lãnh đạo từng bước thăng chức, vận may vào người, tương lai cũng giống như lúc trước, sẽ luôn chiếu cố cấp dưới chúng tôi. Ai, tôi là ở Phòng Sơn này cũng lâu rồi. Nếu thật sự được thì tôi cũng muốn đi theo lãnh đạo. Cho dù là một cấp cục Phó, chỉ cần có thể công tác bên cạnh ngài thì tốt hơn so với ở lại đây chịu nghẹn khuất.

Mông Đào nhỏ giọng thăm dò một câu.

Triệu Kiến Quốc thản nhiên cười, nhìn Mông Đào đầy thâm ý, khoát tay nói:

- Tiểu Mông, cậu thật muốn rời khỏi Phòng Sơn sao? Nhưng cậu phải nhớ cho kỹ, cậu hiện tại ở Phòng Sơn là một Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại, đến địa phương khác nhất định không có vị trí tốt như thế này đâu.

Mông Đào cắn chặt răng, dứt khoát nói:

- Tôi nguyện ý công tác bên cạnh lãnh đạo.

Triệu Kiến Quốc cười ha hả:

- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Về sau có cơ hội thì nói sau.

Đối với tin tức này thì An Tại Đào thật ra biết hơi muộn một tý. Không phải là tin tức hắn mất linh thông mà là tinh lực của hắn có hạn, công tác của hắn trước mắt rất nhiều, làm sao mà có tinh lực quan tâm đến chuyện này.

Hạ Thiên Nông về hưu là sự thật. Đây là kết quả là Hạ Hiểu Tuyết đã luôn mãi cố gắng thuyết phục, Hạ Thiên Nông mới đồng ý gửi đơn xin từ chức lên Tỉnh ủy. Khi Hạ Thiên Nông lui về rồi, ai tiếp nhận vị trí của ông, ai làm Chủ tịch Lam Yên An Tại Đào cũng không quan tâm nữa.

Nguyên bản, cho dù là Triệu Kiến Quốc đến Lam Yên làm Chủ tịch thành phố, đối với An Tại Đào mà nói thì cũng là sự kiện nhạt thếch. Đảm nhiệm hay không đảm nhiệm đối với hắn cũng chẳng can hệ gì.

Nhưng trước khi đi, Triệu Kiến Quốc lại chơi hắn một vố như vậy, hiển nhiên là muốn thị uy. Ở thành phố làm động tác nhỏ thì thôi, không ngờ lại còn xui khiến người đến Yên Kinh làm ầm ĩ. Cái loại thiểu năng trí tuệ như thế này khiến cho An Tại Đào phải giận dữ.

An Tại Đào gọi vài cuộc điện thoại đến tỉnh, biết được tin tức này cơ bản là thật. Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân ở Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã đề danh Triệu Kiến Quốc đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Lam Yên. Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên tuy rằng chưa có trực tiếp gật đầu, nhưng cũng không có phản ứng gì. Trước mắt, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đang làm công tác khảo sát, sau một tuần, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy sẽ nghiên cứu xác định lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu Kiến Quốc trở thành Chủ tịch thành phố Lam Yên sẽ được xác định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện