Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 226-1: Đều là người đáng thương
Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh và Minh Ý đều cho rằng Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân nên là không tới, ai biết vợ chồng bọn họ cũng đến đây, ở lúc Mậu Hinh vf Minh Ý cắt bánh ngọt sinh nhật, Minh Văn Hiên xuất hiện tại cửa.
Minh Ý thấy được, cũng không để ý đến, tiếp tục cùng Mậu Hinh cắt bánh ngọt, tiếp thu mọi người chúc phúc.
Cắt xong bánh ngọt, đó là thời gian mọi người tự nhiên nói chuyện phiếm ăn cơm khiêu vũ, Minh Ý ôm Hinh Hinh nhảy ra trận, Piano khúc 《 Fur Elise 》 chậm rãi vang lên tới, Hinh Hinh tựa vào trong lòng anh.
Quay người lại cô liền thấy Tống Mạn Vân vào được, sau đó đi tới bên người Nhạc Vi.
Nhạc Vi thấy Tống Mạn Vân không hề kích động, trái lại cười cực kỳ ung dung, Minh Văn Hiên thấy một màn như vậy lập tức qua đi, chỉ sợ hai phụ nữ sẽ đánh nhau.
Minh Nhất Hạ cũng đi theo đi qua, đoàn người Minh gia rời khỏi đại sảnh đến chỗ sảnh nhỏ phía sau, sau đó đóng cửa lại.
"Anh có nghe được tiếng nhạc hay không?" Hinh Hinh đột nhiên mở miệng.
Minh Ý hoảng sợ: "Hinh Hinh, em có thể nói rồi."
Đúng vậy a, cô có thể nói rồi hả? Cô như thế nào đột nhiên liền có thể nói, chính cô đều đã cực kỳ giật mình. Cô chỉ cảm thấy tiếng nhạc bên tai càng ngày càng rõ ràng, giống như chi phối thần kinh của cô.
"Anh nghe được tiếng nhạc sao?" Cô hỏi lại.
"Hiện tại là Piano khúc 《 Fur Elise 》." Minh Ý nói.
"Không phải 《 Fur Elise 》." Hinh Hinh nói xong, tay dời từ trong tay Minh Ý, không khỏi tự quay phía sau.
"Hinh Hinh, em làm sao vậy?" Minh Ý giữ chặt cô.
"Em nghe được tiếng nhạc." Mậu Hinh tránh ra tay anh, một đường đi ra ngoài, đẩy ra cửa sảnh.
Mới đẩy cửa cô liền nghe được tiếng tranh cãi kịch liệt.
"Anh thật xác định nó mang thai con anh sao? Anh xác định nó mang thai không phải đứa nhỏ Nhất Kỳ sao?" Mậu Hinh nghe được Tống Mạn Vân nói như vậy, "Anh đã quên lần trước chúng ta vừa vặn bắt gian cô cùng Minh Nhất Kỳ sao? Minh Văn Hiên, anh thật sự là ngu xuẩn về đến nhà rồi."
"Cho tới bây giờ tôi cùng Minh nhị thiếu đều là thuần khiết trong trắng." Nhạc Vi lớn tiếng nói, "Nhị thiếu, chị Nguyệt Đình, hai người đều đã biết đến không phải sao? Tôi chỉ cùng chú Minh cùng một chỗ, đứa nhỏ trong bụng ta cũng là chú Minh "
"Mẹ, con có thể làm chứng, Nhạc Vi cùng A Kỳ thật là trong sạch." Giang Nguyệt Đình nói.
"Giang Nguyệt Đình, đầu óc cô là làm như thế nào." Minh Nhất Hạ nghe lời này giận theo tâm tới, "Cô cho là như vậy anh hai sẽ toàn tâm toàn ý đối với cô sao? Chồng mình ngoạn chơi người phụ nữ khắp nơi ở bên ngoài, cô còn thay anh chùi đít, cô người phụ nữ ngươi như vậy thật sự là cực phẩm."
"Tôi chỉ là nói thật, Nhất Hạ, em cần gì phải tức giận? Hơn nữa chuyện này kỳ thật không có quan hệ gì với em." Giang Nguyệt Đình vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Minh Văn Hiên, mấy năm nay ông ngoại tình... Chứng cứ đều đã ở trong tay tôi, ông ngươi dám ly hôn cùng tôi, tôi sẽ cho ông không chiếm được cái gì." Tống Mạn Vân nói.
"Mẹ, mẹ yên tâm, nếu ba ly hôn, con sẽ kiến nghị lý do ảnh hưởng danh dự công ty để cho ông rời khỏi Hội Đồng Quản Trị. Đồng thời cổ quyền danh nghĩa ông cũng sẽ tự nhiên chuyển sang danh nghĩa của mẹ." Minh Ý đi theo sau lưng Mậu Hinh, nghe thế, anh chậm rãi mở miệng.
Nghe lời này, sắc mặt Minh Văn Hiên đại biến, ông không dám tin nhìn Minh Ý: "A Nhất, con cư nhiên dám đối với ba như vậy? Con đừng quên mẹ con đối vớmejcon như thế nào?"
"Con sẽ không cho ba làm bất luận cái chuyện gì thương tổn công ty." Minh Ý lành lạnh nói, "Bắt đầu từ ngày mai Nhạc Vi không cần đi công ty đi làm, hơn nữa con sẽ thả ra tiếng gió, chỉ cần công ty dám mời Nhạc Vi, đều là cản trở Minh Ý."
Mậu Hinh và Minh Ý đều cho rằng Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân nên là không tới, ai biết vợ chồng bọn họ cũng đến đây, ở lúc Mậu Hinh vf Minh Ý cắt bánh ngọt sinh nhật, Minh Văn Hiên xuất hiện tại cửa.
Minh Ý thấy được, cũng không để ý đến, tiếp tục cùng Mậu Hinh cắt bánh ngọt, tiếp thu mọi người chúc phúc.
Cắt xong bánh ngọt, đó là thời gian mọi người tự nhiên nói chuyện phiếm ăn cơm khiêu vũ, Minh Ý ôm Hinh Hinh nhảy ra trận, Piano khúc 《 Fur Elise 》 chậm rãi vang lên tới, Hinh Hinh tựa vào trong lòng anh.
Quay người lại cô liền thấy Tống Mạn Vân vào được, sau đó đi tới bên người Nhạc Vi.
Nhạc Vi thấy Tống Mạn Vân không hề kích động, trái lại cười cực kỳ ung dung, Minh Văn Hiên thấy một màn như vậy lập tức qua đi, chỉ sợ hai phụ nữ sẽ đánh nhau.
Minh Nhất Hạ cũng đi theo đi qua, đoàn người Minh gia rời khỏi đại sảnh đến chỗ sảnh nhỏ phía sau, sau đó đóng cửa lại.
"Anh có nghe được tiếng nhạc hay không?" Hinh Hinh đột nhiên mở miệng.
Minh Ý hoảng sợ: "Hinh Hinh, em có thể nói rồi."
Đúng vậy a, cô có thể nói rồi hả? Cô như thế nào đột nhiên liền có thể nói, chính cô đều đã cực kỳ giật mình. Cô chỉ cảm thấy tiếng nhạc bên tai càng ngày càng rõ ràng, giống như chi phối thần kinh của cô.
"Anh nghe được tiếng nhạc sao?" Cô hỏi lại.
"Hiện tại là Piano khúc 《 Fur Elise 》." Minh Ý nói.
"Không phải 《 Fur Elise 》." Hinh Hinh nói xong, tay dời từ trong tay Minh Ý, không khỏi tự quay phía sau.
"Hinh Hinh, em làm sao vậy?" Minh Ý giữ chặt cô.
"Em nghe được tiếng nhạc." Mậu Hinh tránh ra tay anh, một đường đi ra ngoài, đẩy ra cửa sảnh.
Mới đẩy cửa cô liền nghe được tiếng tranh cãi kịch liệt.
"Anh thật xác định nó mang thai con anh sao? Anh xác định nó mang thai không phải đứa nhỏ Nhất Kỳ sao?" Mậu Hinh nghe được Tống Mạn Vân nói như vậy, "Anh đã quên lần trước chúng ta vừa vặn bắt gian cô cùng Minh Nhất Kỳ sao? Minh Văn Hiên, anh thật sự là ngu xuẩn về đến nhà rồi."
"Cho tới bây giờ tôi cùng Minh nhị thiếu đều là thuần khiết trong trắng." Nhạc Vi lớn tiếng nói, "Nhị thiếu, chị Nguyệt Đình, hai người đều đã biết đến không phải sao? Tôi chỉ cùng chú Minh cùng một chỗ, đứa nhỏ trong bụng ta cũng là chú Minh "
"Mẹ, con có thể làm chứng, Nhạc Vi cùng A Kỳ thật là trong sạch." Giang Nguyệt Đình nói.
"Giang Nguyệt Đình, đầu óc cô là làm như thế nào." Minh Nhất Hạ nghe lời này giận theo tâm tới, "Cô cho là như vậy anh hai sẽ toàn tâm toàn ý đối với cô sao? Chồng mình ngoạn chơi người phụ nữ khắp nơi ở bên ngoài, cô còn thay anh chùi đít, cô người phụ nữ ngươi như vậy thật sự là cực phẩm."
"Tôi chỉ là nói thật, Nhất Hạ, em cần gì phải tức giận? Hơn nữa chuyện này kỳ thật không có quan hệ gì với em." Giang Nguyệt Đình vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Minh Văn Hiên, mấy năm nay ông ngoại tình... Chứng cứ đều đã ở trong tay tôi, ông ngươi dám ly hôn cùng tôi, tôi sẽ cho ông không chiếm được cái gì." Tống Mạn Vân nói.
"Mẹ, mẹ yên tâm, nếu ba ly hôn, con sẽ kiến nghị lý do ảnh hưởng danh dự công ty để cho ông rời khỏi Hội Đồng Quản Trị. Đồng thời cổ quyền danh nghĩa ông cũng sẽ tự nhiên chuyển sang danh nghĩa của mẹ." Minh Ý đi theo sau lưng Mậu Hinh, nghe thế, anh chậm rãi mở miệng.
Nghe lời này, sắc mặt Minh Văn Hiên đại biến, ông không dám tin nhìn Minh Ý: "A Nhất, con cư nhiên dám đối với ba như vậy? Con đừng quên mẹ con đối vớmejcon như thế nào?"
"Con sẽ không cho ba làm bất luận cái chuyện gì thương tổn công ty." Minh Ý lành lạnh nói, "Bắt đầu từ ngày mai Nhạc Vi không cần đi công ty đi làm, hơn nữa con sẽ thả ra tiếng gió, chỉ cần công ty dám mời Nhạc Vi, đều là cản trở Minh Ý."
Bình luận truyện