Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 228-3: Đã khôi phục trong sạch



Editor: Quỳnh Nguyễn

Tây Tử mang theo Tiểu Sâm tới đây, cô qua đi ôm lấy Tiểu Sâm, ôm bé vào trong ngực: "Tiểu Sâm, chúng ta về nhà."

"Tốt." Tiểu Sâm ôm Mậu Hinh, "Hinh Hinh, con có vẻ nặng, để cho ba ba ôm ấp đi! Hơn nữa con là nam tử hán, có thể mình đi."

Hinh Hinh nghe con nói câu nói ba ba kia, thân thể không khỏi run lẩy bẩy, cũng không có thả con trai.

"Nhất Hạ, em về nhà cùng mẹ. Tây Tử, cô và Tạ Tạ sắp xếp bọn họ trở về, trừ bỏ Nhạc Vi." Minh Ý muốn về nhà cùng Mậu Hinh.

Hinh Hinh không phản đối Minh Ý đi theo bên cạnh mình, ra du thuyền anh nói: "Từ Hành không lái xe, anh theo chúng ta đi có thể chứ?"

Hinh Hinh gật gật đầu, lên xe ngồi ở phía sau cùng con trai.

Miêu Từ Hành lái xe, Minh Ý ngồi ở tay lái phụ. Mậu Hinh ôm con trai, khép hờ không nói lời nào. Tiểu Sâm đại khái cũng mệt mỏi, vừa lên xe ghé vào trong lòng Hinh Hinh, chỉ chốc lát sau liền vù vù ngủ tới.

Trở lại nhà trọ, Miêu Từ Hành đi xe Minh Ý về trước.

Minh Ý xuống xe anh nói: "Anh tới ôm ấp Tiểu Sâm, bé quá trầm rồi."

Hinh Hinh vốn muốn cự tuyệt, sau cùng vẫn lại là nhịn xuống, do Minh Ý ôm ấp Tiểu Sâm lên lầu.

"Ngày mai tôi tới đón hai người?" Miêu Từ Hành nhô đầu ra, "Chạy xe của hai người đi, quá xấu hổ rồi."

"Cũng được." Minh Ý gật gật đầu, "Vất vả rồi!"

Miêu Từ Hành khoát tay cùng Minh Ý mới lái xe rời khỏi.

Vào thang máy, Mậu Hinh cầm điện thoại gọi điện thoại cho Dương Tại Xuân: "Dương kiểm, em muốn quay về đi làm."

Dương Tại Xuân trước biết cô mất tiếng, nhất thời không thể nói chuyện, đột nhiên nhận được điện thoại của cô biết cô khôi phục tiếng nói cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng mà lại vẫn là cao hứng: "Vậy thì tốt quá rồi! Gần đây vụ án trong viện áp lực lớn, tôi đang phát sầu a!"

" Ngày mai em trở về tìm cô." Hinh Hinh lập tức nói.

Minh Ý nghe được cô muốn đi làm, không khỏi hơi hơi thay đổi sắc mặt, quay đầu xem cô.

Thấy cô biểu tình thanh lãnh, cũng không có định nói chuyện với anh.

Về đến nhà, Minh Ý ôm ấp con trai trở về phòng ngủ, Mậu Hinh lấy quần áo đi phòng tắm rồi.

Thấy Hinh Hinh đi tắm, Minh Ý lập tức gọi điện thoại cho Miêu Từ Hành.

"Cậu giúp tôi phân tích một chút, Hinh Hinh sẽ là cái tình huống gì?" Minh Ý hỏi.

"Lần trước cô từ thôn Lôi Cổ trở về tôi kiểm tra cho cô, máu của cô có thuốc thành phần cùng loại với trấn định, cái loại thuốc này có thể dùng để làm thôi miên, không bài trừ cô bị thôi miên rồi." Miêu Từ Hành nói.

"Thôi miên có thể thay đổi trí nhớ người sao?" Minh Ý đã hỏi.

"Thôi miên không thể thay đổi trí nhớ người, nhưng là có thể hỗn loạn trí nhớ người." Miêu Từ Hành nói, "Thôi miên lợi hại có thể tại lúc người ý chí bạc nhược nhất tiến vào thôi miên ý thức người, công kích nơi âm u sợ hãi nhất trong ký ức của cô, sau đó dùng phương thức thôi miên đưa vào trong trí nhớ mới, mà trí nhớ này liền biến thành trí nhớ người bị thôi miên. Cậu nói Hinh Hinh chắc chắn đêm đó là cha cậu, nếu sự thật thật sự không phải nói như vậy, cực kỳ khả năng cô chính là bị thôi miên mơ hồ trí nhớ đêm đó."

"Có biện pháp nào thay đổi trở về không?" Minh Ý hỏi.

"Nếu là như thế này, sẽ rất khó." Miêu Từ Hành nói, "Lúc nội dung thôi miên biến thành một phần trí nhớ, trừ phi tìm đến từ mấu chốt thôi miên cùng mệnh lệnh, nếu không cơ hồ không thể."

"Nếu tiến hành thôi miên mới a?" Minh Ý lập tức hỏi, "Hiện tại cô sống quá thống khổ, mà còn sợ hãi tôi, sợ hãi ảnh hưởng đến Tiểu Sâm, ảnh hưởng tình cảm giữa vợ chồng chúng ta."

"A Nhất, dung lượng trí nhớ người tựa như một cái hệ thống, lúc cậu rót vào một cái chương trình, lại cắm vào một cái trình tự ngược lại, hệ thống sẽ tan vỡ. Nếu là như vậy, cô cực kỳ khả năng sẽ tinh thần thác loạn." Miêu Từ Hành nói, "Như vậy đi, ngày mai tìm đến cơ hội, tôi kiểm tra cho cô một phen, tốt sao?"

"Tốt, tôi sẽ thuyết phục cô phối hợp." Minh Ý nói xong, nghe được cửa phòng tắm mở, hẳn là Hinh Hinh tắm xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện