Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 232-2: Là như thế này sao?
Editor: Quỳnh Nguyễn
Anh nắm Mậu Hinh ôm con trai vào cửa, liền có thể cảm giác Minh gia thoáng áp khí nặng nề. Vẻ mặt Minh Văn Hiên hơi có chút tiều tụy, vẻ mặt Tống Mạn Vân rất lạnh lùng. Mậu Hinh phát hiện, không thấy được mẹ Lý rồi! Không thấy bà cực kỳ bình thường, hiện tại Nhạc Vi và Minh gia nháo thành như vậy, Minh gia làm sao có thể còn để cho bà đứng ở Minh gia a!
Hinh Hinh cũng không thấy được Minh Nhất Kỳ và Giang Nguyệt Đình, không cần nhìn đến bọn họ cô cũng thoải mái, nhìn đến Minh Văn Hiên lại để cho cô đặc biệt không được tự nhiên, giống như nhiều xem một cái đều đã toàn thân khó chịu.
Lúc ăn cơm lão phu nhân nói: "Mặc kệ người một nhà làm sai cái gì, tóm lại đều là người một nhà, người một nhà vẫn là muốn cùng một chỗ, A Nhất, cháu nói đúng không?"
"Bà nội, người một nhà nếu đồng tâm đồng đức tất nhiên muốn cùng một chỗ. Nhưng nếu người một nhà cách tâm, miễn cưỡng cùng một chỗ chỉ biết gia tăng thống khổ." Minh Ý nhàn nhạt nói.
" Tốt, đừng nói nói, ăn cơm." Minh Chí Côn gầm nhẹ một tiếng, nhất thời lão phu nhân lập tức cũng không nói.
Tiểu Sâm nhìn lão gia gia một phen, bé ngồi ở bên người Hinh Hinh cũng không ngẩng đầu lên.
Cơm nước xong, Hinh Hinh liền dẫn Tiểu Sâm lên lầu, Minh Ý bị Minh Chí Côn kêu đi.
" Hiện tại Nhất Kỳ ở đâu?" Minh Chí Côn trực tiếp hỏi, "A Nhất, chuyện này ông vô cùng thất vọng ta đối với cháu, vì sao cháu làm cho chuyện biến thành như vậy? Cháu nói một chút, hiện tại để cho người một nhà ở chung như thế nào?"
"Ông nội, vậy ông cảm thấy được cháu phải nên làm như thế nào mới là tốt hơn?" Minh Ý hỏi.
" Cháu..." Minh Chí Côn ngồi đến trên ghế dựa, "Mặc kệ như thế nào, A Kỳ là em trai cháu, cháu nhốt nó tính chuyện gì? Nhạc Vi xử trí liền xử trí, A Nhất, cháu không thể động anh."
"Ai nói cháu động anh rồi." Minh Ý giận từ tâm tới, "Cháu còn chưa nghĩ ra động anh như thế nào."
"A Nhất, A Kỳ là tùy hứng chút, nhưng anh là em trai cháu, cháu tha thứ anh đi! Lại nói chuyện không phải bị cháu biết rõ ràng sao? Năm đó anh là có sai, nhưng mà chó ngáp phải ruồi không phải sao? Cháu cũng chứng thật Tiểu Sâm là con cháu, hiện tại Hinh Hinh cũng là vợ cháu, anh cũng bị không ít giáo huấn, cháu liền tha thứ anh đi!" Lão phu nhân tận tình khuyên bảo nói.
"Cháu buông tha anh có thể." Minh Ý nói, "Từ giờ trở đi, Minh Nhất Kỳ và ba ba cũng không có thể lại tham dự bất kỳ nghiệp vụ gì công ty, gồm bất kỳ công ty trên dưới Hoàn Vũ."
"..." Minh Chí Côn không dám tin nhìn cháu trai. " Có phải cháu cảm thấy được hiện tại Hoàn Vũ chính là tất cả một người cháu hay không."
"Ông nội, cho tới bây giờ cháu không cảm thấy được hiện tại Hoàn Vũ là một mình cháu. "Minh Ý cười lạnh, "Cổ quyền ở trong tay cháu không tới 3%, trước mua sắm cổ quyền cũng đáp lại yêu cầu của ông thả lại cho những người đó. Ngay cả cổ phần Nhất Hạ đều đã nhiều so với cháu, trên thực tế cháu một mực thay Minh gia làm công thay tất cả cổ đông, cháu làm sao có thể cho rằng Hoàn Vũ là của cháu."
"Cháu là tại oán ông đưa cho cháu ít cổ phần đi?" Minh Chí Côn mắt, đôi mắt lộ ra nguy hiểm.
"Không phải. "Minh Ý nói, "Ông nội, cháu đã từng đáp ứng ông, cháu vào Hoàn Vũ năm năm, quản lý công ty năm năm, cháu muốn thay đổi thay đổi ước định giữa chúng ta?"
Sắc mặt Minh Chí Côn đen, tay nắm chặt gậy trượng nhìn cháu trai: "Cháu muốn thay đổi như thế nào?"
"Cháu muốn đổi thành ba năm, cũng là đến sang năm, đến sang năm cháu giao ra công ty, bao gồm cổ quyền hiện tại cháu cầm." Minh Ý nói, "A Kỳ và ba còn có mẹ cảm thấy cháu chiếm lấy công ty, bọn họ hận cháu như kẻ thù, người một nhà thành như vậy thật sự không cần thiết, đơn giản công ty vẫn lại là trả lại cho ba và Nhất Kỳ đi!"
Anh nắm Mậu Hinh ôm con trai vào cửa, liền có thể cảm giác Minh gia thoáng áp khí nặng nề. Vẻ mặt Minh Văn Hiên hơi có chút tiều tụy, vẻ mặt Tống Mạn Vân rất lạnh lùng. Mậu Hinh phát hiện, không thấy được mẹ Lý rồi! Không thấy bà cực kỳ bình thường, hiện tại Nhạc Vi và Minh gia nháo thành như vậy, Minh gia làm sao có thể còn để cho bà đứng ở Minh gia a!
Hinh Hinh cũng không thấy được Minh Nhất Kỳ và Giang Nguyệt Đình, không cần nhìn đến bọn họ cô cũng thoải mái, nhìn đến Minh Văn Hiên lại để cho cô đặc biệt không được tự nhiên, giống như nhiều xem một cái đều đã toàn thân khó chịu.
Lúc ăn cơm lão phu nhân nói: "Mặc kệ người một nhà làm sai cái gì, tóm lại đều là người một nhà, người một nhà vẫn là muốn cùng một chỗ, A Nhất, cháu nói đúng không?"
"Bà nội, người một nhà nếu đồng tâm đồng đức tất nhiên muốn cùng một chỗ. Nhưng nếu người một nhà cách tâm, miễn cưỡng cùng một chỗ chỉ biết gia tăng thống khổ." Minh Ý nhàn nhạt nói.
" Tốt, đừng nói nói, ăn cơm." Minh Chí Côn gầm nhẹ một tiếng, nhất thời lão phu nhân lập tức cũng không nói.
Tiểu Sâm nhìn lão gia gia một phen, bé ngồi ở bên người Hinh Hinh cũng không ngẩng đầu lên.
Cơm nước xong, Hinh Hinh liền dẫn Tiểu Sâm lên lầu, Minh Ý bị Minh Chí Côn kêu đi.
" Hiện tại Nhất Kỳ ở đâu?" Minh Chí Côn trực tiếp hỏi, "A Nhất, chuyện này ông vô cùng thất vọng ta đối với cháu, vì sao cháu làm cho chuyện biến thành như vậy? Cháu nói một chút, hiện tại để cho người một nhà ở chung như thế nào?"
"Ông nội, vậy ông cảm thấy được cháu phải nên làm như thế nào mới là tốt hơn?" Minh Ý hỏi.
" Cháu..." Minh Chí Côn ngồi đến trên ghế dựa, "Mặc kệ như thế nào, A Kỳ là em trai cháu, cháu nhốt nó tính chuyện gì? Nhạc Vi xử trí liền xử trí, A Nhất, cháu không thể động anh."
"Ai nói cháu động anh rồi." Minh Ý giận từ tâm tới, "Cháu còn chưa nghĩ ra động anh như thế nào."
"A Nhất, A Kỳ là tùy hứng chút, nhưng anh là em trai cháu, cháu tha thứ anh đi! Lại nói chuyện không phải bị cháu biết rõ ràng sao? Năm đó anh là có sai, nhưng mà chó ngáp phải ruồi không phải sao? Cháu cũng chứng thật Tiểu Sâm là con cháu, hiện tại Hinh Hinh cũng là vợ cháu, anh cũng bị không ít giáo huấn, cháu liền tha thứ anh đi!" Lão phu nhân tận tình khuyên bảo nói.
"Cháu buông tha anh có thể." Minh Ý nói, "Từ giờ trở đi, Minh Nhất Kỳ và ba ba cũng không có thể lại tham dự bất kỳ nghiệp vụ gì công ty, gồm bất kỳ công ty trên dưới Hoàn Vũ."
"..." Minh Chí Côn không dám tin nhìn cháu trai. " Có phải cháu cảm thấy được hiện tại Hoàn Vũ chính là tất cả một người cháu hay không."
"Ông nội, cho tới bây giờ cháu không cảm thấy được hiện tại Hoàn Vũ là một mình cháu. "Minh Ý cười lạnh, "Cổ quyền ở trong tay cháu không tới 3%, trước mua sắm cổ quyền cũng đáp lại yêu cầu của ông thả lại cho những người đó. Ngay cả cổ phần Nhất Hạ đều đã nhiều so với cháu, trên thực tế cháu một mực thay Minh gia làm công thay tất cả cổ đông, cháu làm sao có thể cho rằng Hoàn Vũ là của cháu."
"Cháu là tại oán ông đưa cho cháu ít cổ phần đi?" Minh Chí Côn mắt, đôi mắt lộ ra nguy hiểm.
"Không phải. "Minh Ý nói, "Ông nội, cháu đã từng đáp ứng ông, cháu vào Hoàn Vũ năm năm, quản lý công ty năm năm, cháu muốn thay đổi thay đổi ước định giữa chúng ta?"
Sắc mặt Minh Chí Côn đen, tay nắm chặt gậy trượng nhìn cháu trai: "Cháu muốn thay đổi như thế nào?"
"Cháu muốn đổi thành ba năm, cũng là đến sang năm, đến sang năm cháu giao ra công ty, bao gồm cổ quyền hiện tại cháu cầm." Minh Ý nói, "A Kỳ và ba còn có mẹ cảm thấy cháu chiếm lấy công ty, bọn họ hận cháu như kẻ thù, người một nhà thành như vậy thật sự không cần thiết, đơn giản công ty vẫn lại là trả lại cho ba và Nhất Kỳ đi!"
Bình luận truyện