Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 286-3: Được phần thưởng
Editor: Quỳnh Nguyễn
A Đào cau chặt mày, muốn đưa tay đi kéo Nhất Hạ, nhưng Miêu Từ Hành cực kỳ xảo diệu ngăn cách, anh ngay cả góc áo Nhất Hạ cũng chưa dính vào. Người đàn ông này xuất hiện từ chỗ nào, A Đào có kích thích đánh người rồi.
"Tôi đều nói, Nhất Hạ cũng không đặt cậu trong mắt." Một phụ nữ khác tới đây nói với A Đào, "Đại tiểu thư người ta ngay cả chơi đùa cũng không muốn chơi với cậu."
"Cút!" A Đào vẻ mặt tức giận đẩy người phụ nữ kia ra.
Trong mắt Nhất Hạ chỉ có Miêu Từ Hành, làm sao lại vẫn xem tới được A Đào. Vừa đến quán bar cô còn có điểm trách nhiệm điểm tâm, sợ anh biết cô tới quán bar sẽ mất hứng, sợ anh sẽ thất vọng tức giận đối với mình. Hiện tại anh đến đây, ngay tại trước mặt mình, cô cảm thấy được mình giống đứa nhỏ đạt được phần thưởng, vui vẻ muốn thét chói tai.
Nhất Hạ đương nhiên chơi đùa vui vẻ, chỉ là Miêu Từ Hành chú ý tới phản ứng bạn từ nhỏ A Đào, anh như có như không sẽ ngăn tầm mắt A Đào rơi vào trên người Nhất Hạ, tay mình trước sau như có như không bảo vệ sau lưng cô.
A Đào đến trên chỗ ngồi liền nghe đến bạn bên cạnh thảo luận.
" Người đàn ông này là bạn trai Nhất Hạ sao?"
"Nhìn không giống a, Nhất Hạ làm sao có thể thích loại hình này. Bộ dáng là rất tuấn tú, nhưng vừa thấy không phải nhóm người vòng tròn này."
"Cũng không phải là sao? Đại tiểu thư khẩu vị thay đổi sao?"
"A Đào, cậu lại không hạ thủ, Minh tam tiểu thư đã bị đoạt đi rồi."
"Là của tôi liền cướp đoạt không được." A Đào nhìn Nhất Hạ còn đang tại vui đùa nói.
Nhất Hạ nào biết đâu rằng tâm tư A Đào, cô vui vẻ giống người điên, cô thích âm nhạc như vậy, thích ngẫu nhiên điên cuồng như vậy để cho mình thoải mái, hưởng thụ giờ khắc này thì tốt rồi.
Miêu Từ Hành chưa bao giờ thích trường hợp này, nhưng Nhất Hạ là như thế, khóe mắt cô cười là thật. Ngẫm lại gần đây Minh gia đã xảy ra nhất định để cho cô cực kỳ thống khổ, thả lỏng như vậy đại khái đối với cô mà nói cũng cực kỳ tất yếu.
Anh đột nhiên nghĩ mình có thể quản quá nghiêm hay không, nếu ngẫu nhiên thả lỏng như vậy có thể để cho cô vui vẻ, kỳ thật lại có cái gì không thể a. Chỉ cần, mình tại bên người cô là được.
Nhảy hai bài hát, Nhất Hạ mệt thở gấp hồng hộc, tay cô rơi vào trên eo anh: "Em mệt mỏi anh Miêu, chúng ta đi nghỉ ngơi một hồi."
" Tốt." Miêu Từ Hành ôm thắt lưng của cô đi qua.
Đến chỗ vị trí, Nhất Hạ để cho Miêu Từ Hành ngồi ở bên cạnh mình: "Giới thiệu cho mọi người một phen, đây là anh Miêu. Anh Miêu, đây là một đám hồ bằng cẩu hữu em tại Thượng Hải, tên anh liền không cần nhận thức rồi."
"Nhất Hạ, cô cái không có suy nghĩ này, ngay cả tên cũng không cho chúng ta giới thiệu, tốt xấu để cho chúng ta nhận thức một phen vị chú đẹp trai này, đúng hay không?" Một người nữ sinh hô hô cười rộ lên.
Nhất Hạ ôm tay Miêu Từ Hành, lạnh lùng liếc bạn kia: "Một hồi đi chơi."
"Anh Miêu, anh uống rượu không?" Nhất Hạ quay đầu nhìn anh, mâu quang kiều mỵ như nước.
"Tùy ý." Miêu Từ Hành nhàn nhạt trả lời.
"A Đào, cậu có đối thủ cạnh tranh rồi." Có người ồn ào như vậy, "Sớm bảo cậu về Tân Thị truy Hạ Hạ tới đây, hiện tại biết khẩn trương thôi!"
Lời này vừa ra tới, sắc mặt Miêu Từ Hành khẽ thay đổi, anh ngồi bất động.
"Tôi gọi là Đào Quang, tất cả mọi người gọi A Đào." A Đào nói xong lấy ra cái chén rót một chén rượu cho Miêu Từ Hành, "Lần đầu gặp mặt, kính anh một ly."
Miêu Từ Hành cũng không ra ngoài trường hợp như vậy, càng đừng nói uống rượu, nhưng này cũng không có nghĩa là anh sẽ không uống. Anh cầm lấy chén rượu, đụng một cái cùng A Đào nói: "May mắn, Miêu Từ Hành." Nói xong uống một hơi cạn sạch.
" Rượu tốt!" Mọi người lập tức ồn ào.
A Đào lạnh lùng cười, cũng đi theo uống một hơi cạn sạch.
A Đào cau chặt mày, muốn đưa tay đi kéo Nhất Hạ, nhưng Miêu Từ Hành cực kỳ xảo diệu ngăn cách, anh ngay cả góc áo Nhất Hạ cũng chưa dính vào. Người đàn ông này xuất hiện từ chỗ nào, A Đào có kích thích đánh người rồi.
"Tôi đều nói, Nhất Hạ cũng không đặt cậu trong mắt." Một phụ nữ khác tới đây nói với A Đào, "Đại tiểu thư người ta ngay cả chơi đùa cũng không muốn chơi với cậu."
"Cút!" A Đào vẻ mặt tức giận đẩy người phụ nữ kia ra.
Trong mắt Nhất Hạ chỉ có Miêu Từ Hành, làm sao lại vẫn xem tới được A Đào. Vừa đến quán bar cô còn có điểm trách nhiệm điểm tâm, sợ anh biết cô tới quán bar sẽ mất hứng, sợ anh sẽ thất vọng tức giận đối với mình. Hiện tại anh đến đây, ngay tại trước mặt mình, cô cảm thấy được mình giống đứa nhỏ đạt được phần thưởng, vui vẻ muốn thét chói tai.
Nhất Hạ đương nhiên chơi đùa vui vẻ, chỉ là Miêu Từ Hành chú ý tới phản ứng bạn từ nhỏ A Đào, anh như có như không sẽ ngăn tầm mắt A Đào rơi vào trên người Nhất Hạ, tay mình trước sau như có như không bảo vệ sau lưng cô.
A Đào đến trên chỗ ngồi liền nghe đến bạn bên cạnh thảo luận.
" Người đàn ông này là bạn trai Nhất Hạ sao?"
"Nhìn không giống a, Nhất Hạ làm sao có thể thích loại hình này. Bộ dáng là rất tuấn tú, nhưng vừa thấy không phải nhóm người vòng tròn này."
"Cũng không phải là sao? Đại tiểu thư khẩu vị thay đổi sao?"
"A Đào, cậu lại không hạ thủ, Minh tam tiểu thư đã bị đoạt đi rồi."
"Là của tôi liền cướp đoạt không được." A Đào nhìn Nhất Hạ còn đang tại vui đùa nói.
Nhất Hạ nào biết đâu rằng tâm tư A Đào, cô vui vẻ giống người điên, cô thích âm nhạc như vậy, thích ngẫu nhiên điên cuồng như vậy để cho mình thoải mái, hưởng thụ giờ khắc này thì tốt rồi.
Miêu Từ Hành chưa bao giờ thích trường hợp này, nhưng Nhất Hạ là như thế, khóe mắt cô cười là thật. Ngẫm lại gần đây Minh gia đã xảy ra nhất định để cho cô cực kỳ thống khổ, thả lỏng như vậy đại khái đối với cô mà nói cũng cực kỳ tất yếu.
Anh đột nhiên nghĩ mình có thể quản quá nghiêm hay không, nếu ngẫu nhiên thả lỏng như vậy có thể để cho cô vui vẻ, kỳ thật lại có cái gì không thể a. Chỉ cần, mình tại bên người cô là được.
Nhảy hai bài hát, Nhất Hạ mệt thở gấp hồng hộc, tay cô rơi vào trên eo anh: "Em mệt mỏi anh Miêu, chúng ta đi nghỉ ngơi một hồi."
" Tốt." Miêu Từ Hành ôm thắt lưng của cô đi qua.
Đến chỗ vị trí, Nhất Hạ để cho Miêu Từ Hành ngồi ở bên cạnh mình: "Giới thiệu cho mọi người một phen, đây là anh Miêu. Anh Miêu, đây là một đám hồ bằng cẩu hữu em tại Thượng Hải, tên anh liền không cần nhận thức rồi."
"Nhất Hạ, cô cái không có suy nghĩ này, ngay cả tên cũng không cho chúng ta giới thiệu, tốt xấu để cho chúng ta nhận thức một phen vị chú đẹp trai này, đúng hay không?" Một người nữ sinh hô hô cười rộ lên.
Nhất Hạ ôm tay Miêu Từ Hành, lạnh lùng liếc bạn kia: "Một hồi đi chơi."
"Anh Miêu, anh uống rượu không?" Nhất Hạ quay đầu nhìn anh, mâu quang kiều mỵ như nước.
"Tùy ý." Miêu Từ Hành nhàn nhạt trả lời.
"A Đào, cậu có đối thủ cạnh tranh rồi." Có người ồn ào như vậy, "Sớm bảo cậu về Tân Thị truy Hạ Hạ tới đây, hiện tại biết khẩn trương thôi!"
Lời này vừa ra tới, sắc mặt Miêu Từ Hành khẽ thay đổi, anh ngồi bất động.
"Tôi gọi là Đào Quang, tất cả mọi người gọi A Đào." A Đào nói xong lấy ra cái chén rót một chén rượu cho Miêu Từ Hành, "Lần đầu gặp mặt, kính anh một ly."
Miêu Từ Hành cũng không ra ngoài trường hợp như vậy, càng đừng nói uống rượu, nhưng này cũng không có nghĩa là anh sẽ không uống. Anh cầm lấy chén rượu, đụng một cái cùng A Đào nói: "May mắn, Miêu Từ Hành." Nói xong uống một hơi cạn sạch.
" Rượu tốt!" Mọi người lập tức ồn ào.
A Đào lạnh lùng cười, cũng đi theo uống một hơi cạn sạch.
Bình luận truyện