Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 292-1: Có phải nên là thành toàn hay không



Editor: Quỳnh Nguyễn

"Uh`m, mẹ và ba tạm thời đều đã không thích hợp đi công ty." Minh Ý nhàn nhạt đáp lại.

"Vì sao mẹ và ba đều đã không thích hợp đi công ty?" Tống Mạn Vân tới cùng nhịn không được tính tình, vừa nghe những lời này từ con lớn nhất liền giận theo tâm tới.

"Hai người xử lý quan hệ của mình rõ ràng rồi nói sau!" Minh Ý lạnh lùng nói, "Còn có, cái đồng học cũ kiêm tri kỷ Trình Luật kia của mẹ đi Thượng Hải, lại vẫn gặp được Nhất Hạ."

Lời này như một trái bomb qua đi, Tống Mạn Vân bị bùng nổ choáng váng đầu hoa mắt, bà nghe ra nồng đậm không vui trong lời nói con trai này, càng ý thức được con trai nói chuyện này khả năng cực kỳ nghiêm trọng, để cho bà cực kỳ không biết làm sao.

"Mẹ, gần đây Nhất Hạ thừa nhận quá nhiều chuyện, con để cho cô đi Thượng Hải là để cho cô tránh đi phiền toái. Mẹ vẫn lại là đừng cho phiền toái không cần thiết lại quấn cô là tốt hơn." Nói xong, Minh Ý cúp điện thoại.

Kết thúc điện thoại, Minh Ý đột nhiên trở nên cực kỳ uể oải, uể oải đến giờ phút nầy anh cảm thấy được căn phòng này mình đều nhanh ngốc không nổi nữa. Anh thói quen một người, trước cưới Mậu Hinh cũng thói quen sinh hoạt như vậy. Anh quản lý Hoàn Vũ chống đỡ Minh gia cũng không thấy được mệt hoặc là cô đơn.

Nhưng mà có Hinh Hinh và Tiểu Sâm, trong sinh mệnh của anh có địa phương giống như bị lấp đầy, anh cảm nhận được ấm áp, phong phú cùng thỏa mãn. Hiện tại bỗng mất đi, giống như lấy đi một khối trong sinh mệnh của anh, mấy ngày này trời vừa tối anh liền tịch mịch không tự kiềm chế, hận không thể hiện tại bỏ chạy tiếp xuống tìm bọn họ.

Anh cầm ra điện thoại, tìm dãy số của cô, muốn gọi điện thoại của cô. Nhưnggọi điện thoại cho cô có thể nói cái gì, cô có thể tiếp hay không? Cô có thể còn nói không nghĩ muốn nhìn đến anh không muốn nghe thanh âm của anh hay không.

Anh không xác định, không có dũng khí.

Lúc đang nghĩ như vậy điện thoại của anh vang, đúng là cô gọi tới, anh lập tức tiếp điện thoại: "Hinh Hinh."

" Hiện tại anh ở nhà sao? "Thanh âm Hinh Hinh mang theo do dự..

"Ở đây, anh ở trên lầu." Anh trả lời.

" Bồn cầu chỗ này giống như hỏng, hiện tại làm cho tất cả phòng tắm phòng khách đều là nước, anh có thể tiếp xuống một phen hay không?" Hinh Hinh nói.

"Anh lập tức đến ngay." Anh lập tức nói, trong lòng vẫn còn không quên cảm ơn, cảm ơn bồn cầu, anh có cơ hội tiếp xuống.

Mậu Hinh và Tiểu Sâm hiện tại là không biết làm sao, từ bắt đầu di chuyển tiếp xuống, cái bồn cầu kia liền vẫn có chút vấn đề, chính cô thông hai lần, hôm nay vẫn nghẹt, cô cho rằng phía dưới khẳng định có đồ, vì thế cầm một cái cặp gắp than đi kẹp, kết quả không cẩn thận dùng lực đâm liền phá hủy bồn cầu, những cái nước bẩn này lập tức dũng mãnh tiến ra, cô sợ hãi.

Khẩn trương để cho Tiểu Sâm đóng cửa phòng tắm, nhưng đã không còn kịp rồi, nước bẩn dũng mãnh tiến ra tất cả phòng tắm. Trong lúc này phòng tắm thối tha, nước lại vẫn đang không ngừng tỏa ra, cô thật sự sợ tất cả nhà cửa đều sẽ bị uế vật chìm ngập.

Lúc này, cô không có biện pháp không cầu hỗ trợ, hiện tại đã khuya cô cũng không tốt tìm Ninh Vĩ Trạch, mà Minh Ý liền ở trên lầu. Tiểu Sâm vẫn nói kêu ba ba tiếp xuống, kêu ba ba tiếp xuống, cô đành phải gọi điện thoại cho anh.

Nghe được tiếng chuông cửa, Tiểu Sâm lập tức đi mở cửa.

"Ba ba, hiện tại phòng tắm chúng ta thối." Tiểu Sâm nói.

Minh Ý vừa tiến đến liền ngửi thấy được, Mậu Hinh mang theo ủng đi mưa ra, còn mang theo khẩu trang, trên tay là cái bao tay. Tóc cũng rối loạn, cả người đều đã tại bên cạnh tan vỡ.

"Làm sao bây giờ a?" Hinh Hinh khóc không ra nước mắt, "Em không nghĩ tới em đâm một chút thành như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện