Quan Thuật
Chương 669: Hất cánh tay trên
Mâu Cương vừa nói, một đống người vọt lên, đương nhiên, Mâu Cương không hề nhúc nhích, giống như đang chơi trò chơi, người ta nghiễm nhiên là chủ soái mà.
Bá bá bá….
Liên tiếp các tiếng kêu vang lên, ba người lập tức ngã xuống, một đám ôm đầu xoa chân, kêu rên không ngừng, xem ra có vẻ rất đau đớn.
- Còn hai người nữa, xem ông đây.
Một người như tháp sắt, thân cao to tầm thước chín đứng sau Mâu Cương bước lên, một bước lớn, một chân đá vào Diệp Phàm, người kia mang giầy ít nhất số 44, mang theo gió thổi, hung hãn quét một đường ngang qua đầu Diệp Phàm.
"Có chút bản lĩnh, phỏng chừng một cước có sức năm sáu trăm cân."
Diệp Phàm trong lòng rung động, gặp thanh niên tháp sắt, Mâu Cương đứng phía sau cười thâm hiểm, giật mình, có chủ ý.
Một quyền đấm thẳng qua, tuy nhiên, Diệp Phàm một quyền trông bình thường, kỳ thực khá kỳ dị.
Thình thịch…
Một tiếng rung mạnh, thanh niên tháp sắt trai tráng không hề lo lắng, phi đập ra ngoài. Tuy nhiên, một tiếng thình thịch nữa, thẳng tắp niệng trên người Mâu Cương đang cười thâm hiểm, Mâu Cương lập tức như giẻ lau bị đánh vào góc, đập vào ghế gỗ.
Hạ mình trên mặt đất lăn vài cái, trên đầu một dòng máu tươi chảy ra, hai cái răng cửa phi ra ngoài như đạn, như là đạn đạo mi ni, tuy nhiên, loại đạn đạo này là loại răng nanh. Phỏng chừng là ở miệng lâu quá, cũng không chịu nổi sự yên tĩnh.
Tự do thôi, mọi người đều hướng tới mà, kể cả răng cửa cũng vậy.
Kỳ dị chính là thanh niên trai tráng như tháp sắt không bị thương nhiều lắm, thân hình khổng lồ kia chừng 90 cân đè lên trên người Mâu Cương
Khẩn trương nâng Mâu Cương dậy, tuy nhiên phát hiện trên mặt lão kia là một mảnh tay áo, ngay cả môi đều bị ghế sắc bén phủi ra một vài lỗ hổng dữ tợn.
- Đánh chết hắn, có việc gì tôi chịu trách nhiệm.
Mâu Cương khàn khàn gào thét, tuy nhiên không có nhiều tác dụng lắm, bởi vì đồng bọn anh ta đang kêu rên, duy nhất có một vài thanh niên trai tráng kia có vẻ khỏe hơn, nhưng cũng đang đứng yên thất thần nhìn vẻ mặt thản nhiên của Diệp Phàm, hắn liếc mắt một cái, họ cũng nao núng không dám…nhảy tới nửa bước.
Thằng nhãi này giống như bị đánh đần người ra rồi!
- Còn muốn chơi sao, người cao to, thân thể cậu để làm bao cát được.
Diệp Phàm thản nhiên quét mắt nhìn thanh niên kia một cái, kéo ghế đặt mông ngồi xuống
Xoay người sang Bì Cổ an ủi:
- Cô không sao chứ, bọn không không dám làm gì cô đâu, chỉ cần có Diệp Phàm tôi ở đây, bọn họ không thể động đến một sợi lông của cô.
Vài phút sau, tiếng cảnh báo vang lên chói tai, đát đát đát, dưới lầu xông lên một đám cảnh sát oai hùng
Ông chủ Bát Bảo, Trương Phi Nham vẻ mặt tử khí chạy theo sau đi lên, phát hiện người kia kêu thảm thiết, miệng kêu đau đớn
- Sao lại thế này, toàn bộ úp mặt vào tường, không được nhúc nhích.
Một người thủ lĩnh vóc dáng cao, giống cảnh sát quát, âm thanh nghe như sét đánh
- Anh ở đồn công an nào, tôi muốn thấy đồn trưởng của các anh
Mâu Cương che miệng, run rẩy run rẩy cùng đồng bọn đứng lên.
- Tôi chính là Trần Chân Vân, ngươi…
Sở trưởng Trần vừa mới lọt ra câu nói này, Mâu Cương đã quát:
- Còn không bắt thằng nhóc này lại, răng cửa ông đây đều rớt ra. Tôi chính là Mâu Cương, trưởng phòng Tổng hợp, thuộc cơ quan điều tra, sở Công an tỉnh.
- Anh Mâu, rốt cuộc sao lại thế này?
Trần Chân Vân thấp nhất, đột nhiên cúi thấp hơn một chút.
- Sao lại thế này, việc này không đơn giản sao? Vị này trưởng phòng Mâu cùng đám người này kêu nữ nhân viên Bì Cổ phục vụ lại sờ soạng hết người, cô ta từ nông thôn đến, không thể trêu vào hỏa sát thần, sờ cũng sờ cho minh bạch. Tuy nhiên, đám người này lại càng quá đáng, không ngờ yêu cầu Bì Cổ cởi hết quần áo cho bọn họ chơi cái gì ba B bốn niết, một đám súc vật.
Diệp Phàm lạnh như băng nói.
- Nói láo, rõ ràng cô này đưa rượu tới phòng mày, kết quả bị mày ôm đồm muốn đi việc xấu xa kia.
Cô nàng nhát gan này, bị người ta sờ soạng không dám hé răng, cuối cùng tên khốn khiếp này uống rượu, không ngờ ở trong phòng tằng tịu với nhau.
Cô nàng liều mạng không theo, vừa đúng lúc tôi và các bạn đi ngang qua, tôi là ai, đường đường chính chính là cảnh sát nhân dân
Đương nhiên phải ngăn cản hành động của tên súc sinh này, tuy nhiên, tên súc sinh này đả thương tôi và các bạn tôi, tôi còn bị rơi hai chiếc răng cửa đây này, hắn chính là tội phạm.
Mâu Cương gầm rú, quay đầu vào sở trưởng Trần hạ lệnh nói:
- Lập tức báo cáo phân cục Đông thành, đây là vụ án hình sự.
- Vâng, mang thẳng đế phân cục Đông thành
Đồn trưởng Trần mặt lạnh băng, vài cảnh sát hoảng quá bắt tay vào làm ngay.
- Từ từ đã, không có bằng chứng các anh dựa vào gì bắt người. Việc này phải hỏi người bị hại là Bì Cổ đã.
Diệp Phàm vung tay lên, lạnh như băng nhìn chằm chằm Trần Chân Vân, nhìn chăm chú làm thằng nhãi này có chút sợ hãi, trong lòng thầm nhủ: "Thằng nhóc này, ánh mắt thật đúng là lạnh như băng, hình như là một loại mắt lang sói."
Lập từ hừ một tiếng nói:
- Việc này ngươi không cần lo lắng, cùng dẫn đi.
Ba người cảnh sát kia còn muốn tra khảo người, khi bị Diệp Phàm trừng mắt nhìn, lập tức lui về sau. Sở trưởng Trần nhướn mày, hừ nói:
- Đừng hỏi trước, mang về cục đã. Vị tiên sinh này, dù sao cũng phải mang đến cục để hiểu rõ tình hình rồi tính sau.
- Được, trợ giúp công an phá án là nghĩa vụ của từng công dân, điều này thật ra nên làm
Diệp Phàm gật gật đầu đi, theo lên xe cảnh sát. Tuy nhiên, theo trực giác Diệp Phàm cho thấy đồn trưởng Trần và tên thằng nhãi Mâu Cương có vẻ hơi kỳ lạ.
Bởi vì ngay thời điểm mình đồng ý trợ giúp phá án, đôi mắt hắn phát hiện đồn trưởng Trần kia nhìn Mâu Cương với ánh mắt khác lạ.
Chợt trong lòng tối sầm lại, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ buổi tối hai người này có âm mưu với nhau, hay thật ra là tôi phòng ngự trước."
Việc bé không xé ra to, Mâu Cương nếu là trưởng phòng tổng hợp công an tỉnh, đồn trưởng Trần muốn nịnh bợ ông ta cũng là chuyện bình thường.
Chờ đợi cục cảnh sát nếu bọn họ kết hội kết phường sẽ không có lợi. Kể cả là hai người không biết nhau, phỏng chừng đồn trưởng Trần kia cũng sẽ bênh vực Mâu Cương, dù sao Mâu Cương cũng là lãnh đạo anh ta.
Cho nên cũng là một mình mình đơn độc, vờ vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Bí thư Lý Xương Hải, nhân vật số một của thành phố Thuỷ Châu.
Thủy Châu Thành có gần năm triệu người, toàn thành chia làm bốn khu, gồm Đông thành, Tây thành, Nam thành và Bắc Thành. Thực ra tên chính thức là Đông thành khu. Đông thành khu này chính là một thành phố trực thuộc tỉnh, cùng cấp với thành phố Mặc Hương.
Vào phân cục Đông thành khu, Diệp Phàm tự nhiên bình tĩnh đi vào, tin tưởng Lý Xương Hải sẽ xử lý tốt việc này
Một hồi lấy khẩu cung sáu người riêng rẽ. Nguồn: https://truyenbathu.net
Không lâu
Diệp Phàm từ đại sảnh bị dẫn vào phòng thẩm vấn, cảm giác có chút không đúng, miệng hỏi:
- Đồng chí công an, tôi không hiểu, tôi là đến giúp các anh phá án, sao lại đưa tôi đến chỗ này?
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lan Thiên Thành, anh bị nghi là kẻ ẩu đả người khác, khiến người khác bị thương, cần phải thẩm vấn. Hơn nữa, còn ở dạng tình nghi.
Đồng chí cảnh sát Lan Thiên Thành vóc dáng cao, vẻ mặt nghiêm túc nói
- Ẩu đả, lời này ai nói, tôi là vì cứu nhân viên phục vụ Bì Cổ mới ra tay, hơn nữa, cũng là để tự vệ
Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao, bọn họ bốn năm người cùng lúc ra tay với cô nàng kia, tôi không có cách nào đành phải tự vệ, sao bây giờ lại trở thành kẻ tình nghi đánh người?
Hơn nữa, trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ tôi không tự vệ mà trơ mắt nhìn bọn họ làm nhục cô nàng Bì Cổ, lại còn phải vươn đầu ra cho bọn họ đánh phải không?
Còn nữa, cái gì chưa thực hiện được, chỉ ăn nói lung tung, các anh dựa vào cái gì có thể phát ngôn lung tung như thế
Diệp Phàm giọng điệu bình tĩnh, tuy nhiên, có chút chất vấn.
- Cứu cô nàng Bì Cổ, còn muốn nói dối à?
Đội trưởng Lan hừ một tiếng lạnh băng nói, một công an phía sau lấy tay đẩy Diệp Phàm vào phòng thẩm vấn. Tuy nhiên Diệp Phàm nhất định không nghe, một chút ý tứ chịu thẩm vấn cũng không có.
- Còn muốn đùa giỡn sao, thằng nhóc, mày trợn mắt lên mà nhìn xem, đây là phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự phân cục Đông thành, bọn đạo tặc cứng đầu cứng cổ hơn mày nhiều nhưng vào đây cũng mềm như bún.
Người lúc trước đứng phía sau đẩy Diệp Phàm một cái là người công an khỏe mạnh kia, cười lạnh nhạt, vẻ mặt khinh miệt.
- Vậy anh thử lại không
Diệp Phàm tức giận, "khí thế" của một cao thủ thất đẳng đều đã bốc lên rồi khiến cho người công an khỏe mạnh kia vô cớ lùi một bước, chợt không hiểu ra sao cả, trong lòng hơi chấn động "quái, thằng nhóc này có chút tà hồ, giống như người đột nhiên thay đổi thành người khác vậy"
- Ngồi xuống.
Một vài công an ngồi sau cảm thấy rất mất mặt, cùng kêu rống lên, một công an còn giơ côn điện lên, đốm lửa tỏa ra đằng sau.
- Từ từ đã, rốt cuộc sao lại thế này?
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng nói uy nghiêm, Bí thư Lý Xương Hải nhanh chóng tiến vào, hướng tới mấy thủ hạ hỏi lạnh như băng.
- Bí… bí thư Lý
Vài cảnh sát nhanh nhẩu thi lễ, quét mắt nhìn Diệp Phàm có chút bất an, cảm giác kỳ lạ. Lý Xương Hải là chủ nhiệm Ủy ban chính trị Pháp luật kiêm cục trưởng công an, một nhân vật lớn như vậy sao đột nhiên lại vào phân cục Đông thành, bình thường khó có thể nhìn thấy người này.
- Bí thư Lý, tôi là vì…
Diệp Phàm đem chuyện cứu người nói ra trước
- Không đúng, Bí thư Lý, hắn nói dối
Lúc này đội trưởng Lan có chút tức giận, đứng lên.
- Nói dối, nói dối như thế nào, đội trưởng Lan, anh nói cho rõ một chút.
Lý Xương Hải không khách khí, hoàn toàn là giọng cấp trên hỏi cấp dưới
- Đây là khẩu cung của cô nàng Bì Cổ, chúng tôi còn ghi âm, ngài nghe một chút.
Lan Thiên Thành ấn phím mở, Lý Xương Hải ngồi một bên nghe, một tay lật trang ghi chép. Khuôn mặt bắt đầu nghiêm trọng lên
.
Diệp Phàm nghe xong, trong lòng nhủ thầm: "Không xong rồi, xem ra là bẫy của Mâu Cương, cô nàng Bì Cổ này nhất định là có vấn đề."
Lập tức nói:
- Bí thư Lý, cô nàng Bì Cổ kia nhất định có vấn đề, tôi hi vọng anh có thể điều tra rõ. Vừa rồi cô ta không phải nói như vậy, chạy một mạch về phía tôi cầu cứu, cái này có thể là trả thù. Tôi tin tưởng mình trong sạch, nếu tôi trọc người sẽ không mong đem chính mình ra làm cho minh bạch.
- Các ngươi đi xuống trước, nếu tôi gọi lên, hãy hỏi trước.
Lý Xương Hải vung tay lên, bảo những người khác ra ngoài
Nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lúc, nói:
- Lúc ấy hiện trường có có ai khác không?
Bá bá bá….
Liên tiếp các tiếng kêu vang lên, ba người lập tức ngã xuống, một đám ôm đầu xoa chân, kêu rên không ngừng, xem ra có vẻ rất đau đớn.
- Còn hai người nữa, xem ông đây.
Một người như tháp sắt, thân cao to tầm thước chín đứng sau Mâu Cương bước lên, một bước lớn, một chân đá vào Diệp Phàm, người kia mang giầy ít nhất số 44, mang theo gió thổi, hung hãn quét một đường ngang qua đầu Diệp Phàm.
"Có chút bản lĩnh, phỏng chừng một cước có sức năm sáu trăm cân."
Diệp Phàm trong lòng rung động, gặp thanh niên tháp sắt, Mâu Cương đứng phía sau cười thâm hiểm, giật mình, có chủ ý.
Một quyền đấm thẳng qua, tuy nhiên, Diệp Phàm một quyền trông bình thường, kỳ thực khá kỳ dị.
Thình thịch…
Một tiếng rung mạnh, thanh niên tháp sắt trai tráng không hề lo lắng, phi đập ra ngoài. Tuy nhiên, một tiếng thình thịch nữa, thẳng tắp niệng trên người Mâu Cương đang cười thâm hiểm, Mâu Cương lập tức như giẻ lau bị đánh vào góc, đập vào ghế gỗ.
Hạ mình trên mặt đất lăn vài cái, trên đầu một dòng máu tươi chảy ra, hai cái răng cửa phi ra ngoài như đạn, như là đạn đạo mi ni, tuy nhiên, loại đạn đạo này là loại răng nanh. Phỏng chừng là ở miệng lâu quá, cũng không chịu nổi sự yên tĩnh.
Tự do thôi, mọi người đều hướng tới mà, kể cả răng cửa cũng vậy.
Kỳ dị chính là thanh niên trai tráng như tháp sắt không bị thương nhiều lắm, thân hình khổng lồ kia chừng 90 cân đè lên trên người Mâu Cương
Khẩn trương nâng Mâu Cương dậy, tuy nhiên phát hiện trên mặt lão kia là một mảnh tay áo, ngay cả môi đều bị ghế sắc bén phủi ra một vài lỗ hổng dữ tợn.
- Đánh chết hắn, có việc gì tôi chịu trách nhiệm.
Mâu Cương khàn khàn gào thét, tuy nhiên không có nhiều tác dụng lắm, bởi vì đồng bọn anh ta đang kêu rên, duy nhất có một vài thanh niên trai tráng kia có vẻ khỏe hơn, nhưng cũng đang đứng yên thất thần nhìn vẻ mặt thản nhiên của Diệp Phàm, hắn liếc mắt một cái, họ cũng nao núng không dám…nhảy tới nửa bước.
Thằng nhãi này giống như bị đánh đần người ra rồi!
- Còn muốn chơi sao, người cao to, thân thể cậu để làm bao cát được.
Diệp Phàm thản nhiên quét mắt nhìn thanh niên kia một cái, kéo ghế đặt mông ngồi xuống
Xoay người sang Bì Cổ an ủi:
- Cô không sao chứ, bọn không không dám làm gì cô đâu, chỉ cần có Diệp Phàm tôi ở đây, bọn họ không thể động đến một sợi lông của cô.
Vài phút sau, tiếng cảnh báo vang lên chói tai, đát đát đát, dưới lầu xông lên một đám cảnh sát oai hùng
Ông chủ Bát Bảo, Trương Phi Nham vẻ mặt tử khí chạy theo sau đi lên, phát hiện người kia kêu thảm thiết, miệng kêu đau đớn
- Sao lại thế này, toàn bộ úp mặt vào tường, không được nhúc nhích.
Một người thủ lĩnh vóc dáng cao, giống cảnh sát quát, âm thanh nghe như sét đánh
- Anh ở đồn công an nào, tôi muốn thấy đồn trưởng của các anh
Mâu Cương che miệng, run rẩy run rẩy cùng đồng bọn đứng lên.
- Tôi chính là Trần Chân Vân, ngươi…
Sở trưởng Trần vừa mới lọt ra câu nói này, Mâu Cương đã quát:
- Còn không bắt thằng nhóc này lại, răng cửa ông đây đều rớt ra. Tôi chính là Mâu Cương, trưởng phòng Tổng hợp, thuộc cơ quan điều tra, sở Công an tỉnh.
- Anh Mâu, rốt cuộc sao lại thế này?
Trần Chân Vân thấp nhất, đột nhiên cúi thấp hơn một chút.
- Sao lại thế này, việc này không đơn giản sao? Vị này trưởng phòng Mâu cùng đám người này kêu nữ nhân viên Bì Cổ phục vụ lại sờ soạng hết người, cô ta từ nông thôn đến, không thể trêu vào hỏa sát thần, sờ cũng sờ cho minh bạch. Tuy nhiên, đám người này lại càng quá đáng, không ngờ yêu cầu Bì Cổ cởi hết quần áo cho bọn họ chơi cái gì ba B bốn niết, một đám súc vật.
Diệp Phàm lạnh như băng nói.
- Nói láo, rõ ràng cô này đưa rượu tới phòng mày, kết quả bị mày ôm đồm muốn đi việc xấu xa kia.
Cô nàng nhát gan này, bị người ta sờ soạng không dám hé răng, cuối cùng tên khốn khiếp này uống rượu, không ngờ ở trong phòng tằng tịu với nhau.
Cô nàng liều mạng không theo, vừa đúng lúc tôi và các bạn đi ngang qua, tôi là ai, đường đường chính chính là cảnh sát nhân dân
Đương nhiên phải ngăn cản hành động của tên súc sinh này, tuy nhiên, tên súc sinh này đả thương tôi và các bạn tôi, tôi còn bị rơi hai chiếc răng cửa đây này, hắn chính là tội phạm.
Mâu Cương gầm rú, quay đầu vào sở trưởng Trần hạ lệnh nói:
- Lập tức báo cáo phân cục Đông thành, đây là vụ án hình sự.
- Vâng, mang thẳng đế phân cục Đông thành
Đồn trưởng Trần mặt lạnh băng, vài cảnh sát hoảng quá bắt tay vào làm ngay.
- Từ từ đã, không có bằng chứng các anh dựa vào gì bắt người. Việc này phải hỏi người bị hại là Bì Cổ đã.
Diệp Phàm vung tay lên, lạnh như băng nhìn chằm chằm Trần Chân Vân, nhìn chăm chú làm thằng nhãi này có chút sợ hãi, trong lòng thầm nhủ: "Thằng nhóc này, ánh mắt thật đúng là lạnh như băng, hình như là một loại mắt lang sói."
Lập từ hừ một tiếng nói:
- Việc này ngươi không cần lo lắng, cùng dẫn đi.
Ba người cảnh sát kia còn muốn tra khảo người, khi bị Diệp Phàm trừng mắt nhìn, lập tức lui về sau. Sở trưởng Trần nhướn mày, hừ nói:
- Đừng hỏi trước, mang về cục đã. Vị tiên sinh này, dù sao cũng phải mang đến cục để hiểu rõ tình hình rồi tính sau.
- Được, trợ giúp công an phá án là nghĩa vụ của từng công dân, điều này thật ra nên làm
Diệp Phàm gật gật đầu đi, theo lên xe cảnh sát. Tuy nhiên, theo trực giác Diệp Phàm cho thấy đồn trưởng Trần và tên thằng nhãi Mâu Cương có vẻ hơi kỳ lạ.
Bởi vì ngay thời điểm mình đồng ý trợ giúp phá án, đôi mắt hắn phát hiện đồn trưởng Trần kia nhìn Mâu Cương với ánh mắt khác lạ.
Chợt trong lòng tối sầm lại, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ buổi tối hai người này có âm mưu với nhau, hay thật ra là tôi phòng ngự trước."
Việc bé không xé ra to, Mâu Cương nếu là trưởng phòng tổng hợp công an tỉnh, đồn trưởng Trần muốn nịnh bợ ông ta cũng là chuyện bình thường.
Chờ đợi cục cảnh sát nếu bọn họ kết hội kết phường sẽ không có lợi. Kể cả là hai người không biết nhau, phỏng chừng đồn trưởng Trần kia cũng sẽ bênh vực Mâu Cương, dù sao Mâu Cương cũng là lãnh đạo anh ta.
Cho nên cũng là một mình mình đơn độc, vờ vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Bí thư Lý Xương Hải, nhân vật số một của thành phố Thuỷ Châu.
Thủy Châu Thành có gần năm triệu người, toàn thành chia làm bốn khu, gồm Đông thành, Tây thành, Nam thành và Bắc Thành. Thực ra tên chính thức là Đông thành khu. Đông thành khu này chính là một thành phố trực thuộc tỉnh, cùng cấp với thành phố Mặc Hương.
Vào phân cục Đông thành khu, Diệp Phàm tự nhiên bình tĩnh đi vào, tin tưởng Lý Xương Hải sẽ xử lý tốt việc này
Một hồi lấy khẩu cung sáu người riêng rẽ. Nguồn: https://truyenbathu.net
Không lâu
Diệp Phàm từ đại sảnh bị dẫn vào phòng thẩm vấn, cảm giác có chút không đúng, miệng hỏi:
- Đồng chí công an, tôi không hiểu, tôi là đến giúp các anh phá án, sao lại đưa tôi đến chỗ này?
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lan Thiên Thành, anh bị nghi là kẻ ẩu đả người khác, khiến người khác bị thương, cần phải thẩm vấn. Hơn nữa, còn ở dạng tình nghi.
Đồng chí cảnh sát Lan Thiên Thành vóc dáng cao, vẻ mặt nghiêm túc nói
- Ẩu đả, lời này ai nói, tôi là vì cứu nhân viên phục vụ Bì Cổ mới ra tay, hơn nữa, cũng là để tự vệ
Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao, bọn họ bốn năm người cùng lúc ra tay với cô nàng kia, tôi không có cách nào đành phải tự vệ, sao bây giờ lại trở thành kẻ tình nghi đánh người?
Hơn nữa, trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ tôi không tự vệ mà trơ mắt nhìn bọn họ làm nhục cô nàng Bì Cổ, lại còn phải vươn đầu ra cho bọn họ đánh phải không?
Còn nữa, cái gì chưa thực hiện được, chỉ ăn nói lung tung, các anh dựa vào cái gì có thể phát ngôn lung tung như thế
Diệp Phàm giọng điệu bình tĩnh, tuy nhiên, có chút chất vấn.
- Cứu cô nàng Bì Cổ, còn muốn nói dối à?
Đội trưởng Lan hừ một tiếng lạnh băng nói, một công an phía sau lấy tay đẩy Diệp Phàm vào phòng thẩm vấn. Tuy nhiên Diệp Phàm nhất định không nghe, một chút ý tứ chịu thẩm vấn cũng không có.
- Còn muốn đùa giỡn sao, thằng nhóc, mày trợn mắt lên mà nhìn xem, đây là phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự phân cục Đông thành, bọn đạo tặc cứng đầu cứng cổ hơn mày nhiều nhưng vào đây cũng mềm như bún.
Người lúc trước đứng phía sau đẩy Diệp Phàm một cái là người công an khỏe mạnh kia, cười lạnh nhạt, vẻ mặt khinh miệt.
- Vậy anh thử lại không
Diệp Phàm tức giận, "khí thế" của một cao thủ thất đẳng đều đã bốc lên rồi khiến cho người công an khỏe mạnh kia vô cớ lùi một bước, chợt không hiểu ra sao cả, trong lòng hơi chấn động "quái, thằng nhóc này có chút tà hồ, giống như người đột nhiên thay đổi thành người khác vậy"
- Ngồi xuống.
Một vài công an ngồi sau cảm thấy rất mất mặt, cùng kêu rống lên, một công an còn giơ côn điện lên, đốm lửa tỏa ra đằng sau.
- Từ từ đã, rốt cuộc sao lại thế này?
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng nói uy nghiêm, Bí thư Lý Xương Hải nhanh chóng tiến vào, hướng tới mấy thủ hạ hỏi lạnh như băng.
- Bí… bí thư Lý
Vài cảnh sát nhanh nhẩu thi lễ, quét mắt nhìn Diệp Phàm có chút bất an, cảm giác kỳ lạ. Lý Xương Hải là chủ nhiệm Ủy ban chính trị Pháp luật kiêm cục trưởng công an, một nhân vật lớn như vậy sao đột nhiên lại vào phân cục Đông thành, bình thường khó có thể nhìn thấy người này.
- Bí thư Lý, tôi là vì…
Diệp Phàm đem chuyện cứu người nói ra trước
- Không đúng, Bí thư Lý, hắn nói dối
Lúc này đội trưởng Lan có chút tức giận, đứng lên.
- Nói dối, nói dối như thế nào, đội trưởng Lan, anh nói cho rõ một chút.
Lý Xương Hải không khách khí, hoàn toàn là giọng cấp trên hỏi cấp dưới
- Đây là khẩu cung của cô nàng Bì Cổ, chúng tôi còn ghi âm, ngài nghe một chút.
Lan Thiên Thành ấn phím mở, Lý Xương Hải ngồi một bên nghe, một tay lật trang ghi chép. Khuôn mặt bắt đầu nghiêm trọng lên
.
Diệp Phàm nghe xong, trong lòng nhủ thầm: "Không xong rồi, xem ra là bẫy của Mâu Cương, cô nàng Bì Cổ này nhất định là có vấn đề."
Lập tức nói:
- Bí thư Lý, cô nàng Bì Cổ kia nhất định có vấn đề, tôi hi vọng anh có thể điều tra rõ. Vừa rồi cô ta không phải nói như vậy, chạy một mạch về phía tôi cầu cứu, cái này có thể là trả thù. Tôi tin tưởng mình trong sạch, nếu tôi trọc người sẽ không mong đem chính mình ra làm cho minh bạch.
- Các ngươi đi xuống trước, nếu tôi gọi lên, hãy hỏi trước.
Lý Xương Hải vung tay lên, bảo những người khác ra ngoài
Nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lúc, nói:
- Lúc ấy hiện trường có có ai khác không?
Bình luận truyện