Quan Thuật
Chương 675: Kiêng kị
Trong nhà hình như cũng chẳng có ai làm quan, có thể vượt qua được nhiều sóng gió như vậy, kể ra cũng hơi kỳ lạ.
Mâu Cương vẻ mặt kinh ngạc thì thào, dường như hơi khó tiếp nhận.
Không ngờ nếu không phải đưa ra chỉ thị xử lý tạm thời Diệp Phàm do Chủ tịch tỉnh Chu phê duyệt thì ba mình, đường đường là một Chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy không cách nào bắt được hắn ta rồi.
- Haizz… đừng tưởng cha con là vạn năng. Sáng hôm đó Hiệu phó Lôi và hiệu phó Lâm hai người sống chết bảo vệ tên nhãi đó, lấy cái cớ là chuyện này vẫn chưa được định luận rõ ràng, không muốn xử lý Diệp Phàm.
May mắn là trước đó cha đã tìm Bí thư Hứa, thông qua ông ta mới lấy được chỉ thị do Chủ tịch tỉnh Chu phê, bằng không, con chắc đã mất không cái răng cửa này rồi.
Sau này ít gây chuyện đi, để cho cha còn làm việc yên ổn, đừng có suốt ngày nằm trên bụng đàn bà như thế, hừ!
Mâu Tư Thành cũng có chút bất đắc dĩ, đứa còn này cứ toàn gây phiền phức cho mình.
Nhưng, trước đây những phiền phức nhỏ bọn nó đều tự giải quyết, phiền phức lần này dường như tương đối lớn, hơn nữa con mình còn bị thiệt hại nặng. Mâu Tư Thành đương nhiên khó nuốt được cơn giận này, cho nên phải tự mình hành động.
- Ba không thể tự đi tìm Chủ tịch tỉnh Chu sao?
Mâu Cường hơi giật mình, vẫn nghĩ ba mình cũng là người trong vòng tròn của Chủ tịch tỉnh Chu kia, sao lại phải thông qua cha của Hứa Thông Hứa Vạn Sơn xuất ngựa.
Có khi chơi với Hứa Thông, nhìn khí khái đại ca của y, trong lòng Mâu Cường có chút không phục.
Đương nhiên, ai cũng muốn được làm anh cả, Mâu Cương đương nhiên cũng có mong muốn này. Tuy nhiên đầu óc của y cũng không hồ đồ, cho nên vẫn chịu đựng sự cuồng ngạo của Hứa Thông.
- Tìm Chủ tịch tỉnh Chu, con cho rằng ba con cấp bậc gì hả? Có thể lọt vào mắt Chủ tịch tỉnh Chu sao? Có thể đối thoại với Chủ tịch tỉnh Chu đều phải là quan lớn cấp Phó tỉnh.
Hơn nữa, không phải Ủy viên thường vụ nên phân lượng còn rất nhẹ. Ba của con cũng chỉ là một Chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh, cấp Giám đốc sở, tuy nói chỉ cách cấp Phó tỉnh một bước thôi, nhưng cũng là cách xa ngàn dặm rồi, muốn lên tới cấp Phó bộ, không biết kiếp này có còn hy vọng hay không.
Mà, nói về Phòng giám sát Tỉnh ủy, người làm chủ chân chính không phải cha, cấp trên của cha còn có Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lô Minh Châu, bà ta mới là nhân vật số một của Phòng giám sát Tỉnh ủy.
Chỉ có điều công việc của bà ấy khá bận, chuyện quan trọng là việc của Tỉnh ủy, cho nên cha mới được nắm chút quyền thôi, chuyện này, khó lắm!
Mâu Tư Thành không khỏi thở dài, liếc nhìn con trai, trầm ngâm một lát, dường như nhớ đến chuyện gì đó.
Lại hỏi:
- Cái tên nhãi họ Diệp sao có thể khiến một phụ nữ đã có chồng như Lôi Ngọc Phượng coi trọng hắn như vậy. Ngay cả cái ông già bảo thủ như Lâm Đức Trì cũng kêu oan cho hắn, chuyện này hơi kỳ lạ, con thực sự không nghe được chút tin tức gì về mối quan hệ của hắn chứ?
- Chẳng lẽ là Tề Thiên giật dây bắc cầu ở đâu đó?
Mâu Cương không kìm nổi lẩm bẩm.
Lời nói này vừa lọt vào tai Mâu Tư Thành, ông ta bèn lập tức hỏi:
- Tề Thiên là ai?
- À! Tề Thiên… Tề Thiên là con trai Tề Chấn Đào.
Mâu Cường thấy không thể giấu diếm được, đành phải khai ra.
Trong lòng đúng là có chút hoài nghi về chuyện này, cho rằng không biết có phải Tề Thiên thông qua cha của mình là Tề Chấn Đào để đánh tiếng với Lôi Ngọc Phượng không, bằng không với năng lực Diệp Phàm làm sao có thể nhờ Lôi Ngọc Phượng đối đầu cứng rắn với cha mình được.
Hơn nữa, gần đây hình như ngay cả Lý Xương Hải cũng có chút khách khí với Diệp Phàm, bằng không, dù sao Diệp Phàm cũng là một nghi phạm, theo quy định thì phải bị tạm giam, làm sao còn có thể tiêu dao bên ngoài như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
- Con trai của Tề Chấn Đào, rốt cục là có chuyện gì, con nói rõ cho cha, không được giấu diếm gì hết.
Mâu Tư Thành đột nhiêm cảm thấy đuôi bị người ta giẫm chân lên, đứng bật lên khỏi ghế, mặt âm u, nhìn chăm chú vào đứa con trai Mâu Cường trong lòng sợ hãi, mồ hôi cũng tuôn ra khắp người.
- Lần đó, Hứa Thông với một vài người bạn đi đến bar chơi, thấy Diệp Phàm thì nảy sinh xung đột, lúc đó Tề Thiên cũng ngồi chung với Diệp Phàm, hình như còn gọi Diệp Phàm là anh Diệp gì đó. Còn quan hệ của bọn họ thế nào, con cũng không rõ.
Mâu Cường có chút né tránh nói.
- Còn gì nữa?
Mâu Tư Thành nhìn chằm chằm vào con trai, con cáo già này biết chắc đứa con trai còn giấu diếm gì đó.
- Ờ! Lúc đó Mai Thiên Kiệt của Mai gia cũng ở đó, sau lại bị đánh, ngay cả Mai Diệc Thu cũng phải chạy đến…
Mâu Cường đem toàn bộ chuyện lúc đó nói ra. Mâu Tư Thành nghe xong gương mặt sắt kia đương nhiên càng khó coi hơn rồi, tay cầm chén trà mà run bần bật.
- Con ơi là con, đúng là làm cha tức chết. Mai gia là nhà giàu ở thủ đô, là tai to mặt lớn trong giới quân đội, không phải chỗ mà con đắc tội được.
Ngẫm lại, nếu lúc đó Mai Thiên Kiệt thực sự có chuyện gì lớn, ắt hẳn Mai gia sẽ bắt Hứa Thông và con chịu tội rồi.
Đừng tưởng cha của Hứa Thông Hứa Vạn Sơn có thể một tay che trời. Dù đây là thành phố Thủy Châu, tuy nói ông ta là nhân vật số một, nhưng cũng không thể một tay che trời được, trên đầu ông ta còn có mười Ủy viên thường vụ tỉnh ủy đó.
Người nào cũng không phải là loại mà ông ta có thể đối phó dễ dàng được. Quan hệ hiện nay ở tỉnh rất phức tạp. Con cẩn thận một chút giùm cha đi, đừng có chịu tội thay cho người ta, đến cuối cùng ngay cả cha cũng chẳng bảo vệ được cho con…
Mâu Tư Thành thở dài, khoát tay, không muốn nói gì nữa.
- Con hiểu mà ba!
Mâu Cường nhỏ giọng trả lời, trong lòng nỗi hận đối với Diệp Phàm tăng thêm một tầng nữa.
- Công tử, nếu thật sự không thể tìm ra Bì Cổ, chi bằng trực tiếp bắt Mâu Cường lại, tin rằng với "thủ đoạn" của tôi, sợ gì nó không nhận tội chứ.
Trần Khiếu Thiên giọng bực bội nói trong điện thoại.
- Không ổn! Không được làm như vậy. Trước mắt Mâu Cường là người làm chứng, tôi tin Lý Xương Hải sớm đã sắp xếp người quan sát y. Nếu Mâu Cường mất tích hoặc có thương tổn gì, thì chúng ta sẽ càng bất lợi, cứ chờ xem đã.
Diệp Phàm gác máy.
- Cậu em Diệp, có cần ra trước không, anh em mình đi uống vài ly giải sầu.
Trong điện thoại truyền ra giọng của Hạ Hải Vĩ, ắt hẳn chuyện của Diệp Phàm anh ta cũng có nghe nói, vì hôm qua sau khi Diệp Phàm nói với anh ta, anh ta vẫn luôn chú ý. Thông qua các đồng chí công an huấn luyện ở trường Đảng tỉnh ủy cũng biết được một số chuyện.
- Cảm ơn anh Hạ đã quan tâm, em không ra ngoài được, phải đợi cho vụ án điều tra xong mới ra ngoài được, bây giờ, haha, trường Đảng thành nhà tù rồi.
Diệp Phàm cười khổ.
- Tôi sẽ tăng số người đi tìm kiếm Bì Cổ, chẳng lẽ có thể biến thành con chuột chui xuống đất sao?
Hạ Hải Vĩ mắng.
- Cảm ơn anh!
Diệp Phàm gác máy bước vào phòng của Lâm Đức Trì.
- Thầy, em xin lỗi thầy!
Diệp Phàm hơi bất an, đưa lên một điếu thuốc.
- Haizz… rốt cuộc là sao thế này? Ngay cả Hiệu phó Lan trường Đại học Hải Giang cũng tin tưởng em, làm người bảo lãnh cho em, Lâm Đức Trì tôi còn không tin em sao? Em là một học sinh ưu tú nhất của tôi, giờ lại thành ra thế này, tôi đau lòng lắm! Còn nữa, em có oan uổng gì nói đi, tôi chạy cho em.
Lâm Đức Trì thực sự hơi thích Diệp Phàm, nói như một trưởng bối.
- Tối qua…
Diệp Phàm kể lại chuyện xảy ra ở Bát Bảo các, Lâm Đức Trì sau khi nghe xong thì trầm tư.
Thật lâu sau mới nói:
- Nếu chân tướng sự việc giống như em nói, thì dụng tâm của Mâu Cương kia thật là độc ác, tôi không thể ngờ được trong khóa học Anh tài vượt thế kỷ chúng ta còn có người như thế.
Thế lực của cha Hứa Thông quá lớn, em tạm thời không nên xung đột với cậu ta. Đợi khi nào em có năng lực rồi hãy tính sau.
Tôi có bạn học bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, để tôi đánh tiếng với ông ấy, nhờ ông ấy đi nói với người bên Tỉnh một chút, nhờ bọn họ để tâm một chút.
- Cảm ơn thầy, chuyện này không cần thầy phải ra tay đâu ạ. Em đã sớm có cách rồi, tin là không lâu nữa, em có thể chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng cái danh sách đi huấn luyện ở trường Đảng trung ương kia, hy vọng thầy có thể giữ lại cho em thêm vài ngày, bằng không, sợ là không kịp.
Diệp Phàm cung kính nói, hắn tương đối cảm kích Lâm Đức Trì.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Lâm Đức Trì liếc nhìn Diệp Phàm, chua xót nhả một vòng khói, trong lòng bi ai vì một học sinh mà mình hài lòng nhất sắp mất đi tiền đồ.
Thầm nhủ: "Chắc cái danh sách kia cũng không đảm bảo rồi, nếu bọn họ có thể đem được Chỉ thị do Chủ tịch tỉnh Chu phê duyệt đến, thì Hiệu phó trường Đảng Lôi chắc chắn sẽ không ủng hộ Diệp Phàm nữa, dù đây là học sinh ưu tú thì cũng đã sao chứ. Thực tại tàn khốc như vậy đấy, có một số chuyện không kịp trở tay, chính trị là như thế, khi đụng đến anh thì chỉ cần một chuyện nhỏ thôi cũng có thể là con dao giết người rồi. Khi không động đến anh thì anh tham ô đến mấy chục triệu cũng cứ tiêu dao. Khốn nạn, haizz…"
Chung quy cũng không nhịn được, vẫn nhắc nhở Diệp Phàm một chút, nói:
- Diệp Phàm, em cũng chuẩn bị tâm lý đi. Ắt hẳn danh sách kia, haizz…
Còn về giấy chứng nhận huấn luyện, tôi sẽ cố gắng hết sức giữ lại, nhưng, hy vọng cũng không lớn.
Được rồi, người sống một đời, đều có thể gặp phải những chuyện như vậy, không phải có cán bộ cả đời chìm nổi mà vẫn có thể vượt qua được sao.
Mượn những vĩ nhân của nước ta mà nói đi, không phải cũng gặp bao khó khăn, thậm chí phải trao quyền cho cấp dưới. Diệp Phàm, em phải học nhẫn nại, học được thì có thể chống đỡ được, nhất định đừng để bị đánh ngã.
- Em sẽ không ngã đâu, xin thầy cứ yên tâm.
Thái độ của Diệp Phàm cương quyết, làm cho Lâm Đức Trì yên tâm hơn nhiều, chỉ sợ hắn không nghĩ thoáng, cứ cam chịu trong lòng, cuối cùng thì nầm non tốt lại bị hủy hoại mất.
- Thầy, đây là em kính tặng thầy. Chắc hẳn không lâu sau em phải về, muốn gặp lại cũng không dễn dàng gì. Mà, cũng chỉ là một cây thuốc thôi, cũng chẳng đáng là bao, nếu như thầy tin em thì xin nhận lấy ạ.
Diệp Phàm lấy ra một cây Trung Hoa đặc biệt, bên ngoài còn có hàng rời đưa cho Lâm Đức Trì một gói.
Lâm Đức Trì nhìn lướt qua, phát hiện là Trung Hoa, nhưng phải mấy trăm một gói, vì để Diệp Phàm tin tưởng, ông nhận lấy, chủ yếu là Lâm Đức Trì tin tưởng vào trực giác của mình.
- Tào Hồng, Bì Cổ ở chỗ cậu vẫn khỏe chứ, hahaha…
Hứa Thông thích chí cười, bản thân từ khi nhờ Tào Hồng con trai của Phó tư lệnh quân khu tỉnh ủy Tào Chính Đức đưa Bì Cổ vào sân sau của khu nhà quan quân tầng cao tỉnh ủy, lòng Hứa Thông cũng nhẹ nhỏm.
Giấu Bì Cổ ở đâu an toàn hơn đây được. Chỗ quan quân lớn ở, có mấy ai đui mù mà dám đi vuốt râu hùm chứ.
Ngay cả Lý Xương Hải muốn đến điều tra chắc hẳn cũng khó mà vào tròn được, huống chi căn bản là không thể tra được chỗ này.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)
Mâu Cương vẻ mặt kinh ngạc thì thào, dường như hơi khó tiếp nhận.
Không ngờ nếu không phải đưa ra chỉ thị xử lý tạm thời Diệp Phàm do Chủ tịch tỉnh Chu phê duyệt thì ba mình, đường đường là một Chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy không cách nào bắt được hắn ta rồi.
- Haizz… đừng tưởng cha con là vạn năng. Sáng hôm đó Hiệu phó Lôi và hiệu phó Lâm hai người sống chết bảo vệ tên nhãi đó, lấy cái cớ là chuyện này vẫn chưa được định luận rõ ràng, không muốn xử lý Diệp Phàm.
May mắn là trước đó cha đã tìm Bí thư Hứa, thông qua ông ta mới lấy được chỉ thị do Chủ tịch tỉnh Chu phê, bằng không, con chắc đã mất không cái răng cửa này rồi.
Sau này ít gây chuyện đi, để cho cha còn làm việc yên ổn, đừng có suốt ngày nằm trên bụng đàn bà như thế, hừ!
Mâu Tư Thành cũng có chút bất đắc dĩ, đứa còn này cứ toàn gây phiền phức cho mình.
Nhưng, trước đây những phiền phức nhỏ bọn nó đều tự giải quyết, phiền phức lần này dường như tương đối lớn, hơn nữa con mình còn bị thiệt hại nặng. Mâu Tư Thành đương nhiên khó nuốt được cơn giận này, cho nên phải tự mình hành động.
- Ba không thể tự đi tìm Chủ tịch tỉnh Chu sao?
Mâu Cường hơi giật mình, vẫn nghĩ ba mình cũng là người trong vòng tròn của Chủ tịch tỉnh Chu kia, sao lại phải thông qua cha của Hứa Thông Hứa Vạn Sơn xuất ngựa.
Có khi chơi với Hứa Thông, nhìn khí khái đại ca của y, trong lòng Mâu Cường có chút không phục.
Đương nhiên, ai cũng muốn được làm anh cả, Mâu Cương đương nhiên cũng có mong muốn này. Tuy nhiên đầu óc của y cũng không hồ đồ, cho nên vẫn chịu đựng sự cuồng ngạo của Hứa Thông.
- Tìm Chủ tịch tỉnh Chu, con cho rằng ba con cấp bậc gì hả? Có thể lọt vào mắt Chủ tịch tỉnh Chu sao? Có thể đối thoại với Chủ tịch tỉnh Chu đều phải là quan lớn cấp Phó tỉnh.
Hơn nữa, không phải Ủy viên thường vụ nên phân lượng còn rất nhẹ. Ba của con cũng chỉ là một Chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh, cấp Giám đốc sở, tuy nói chỉ cách cấp Phó tỉnh một bước thôi, nhưng cũng là cách xa ngàn dặm rồi, muốn lên tới cấp Phó bộ, không biết kiếp này có còn hy vọng hay không.
Mà, nói về Phòng giám sát Tỉnh ủy, người làm chủ chân chính không phải cha, cấp trên của cha còn có Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lô Minh Châu, bà ta mới là nhân vật số một của Phòng giám sát Tỉnh ủy.
Chỉ có điều công việc của bà ấy khá bận, chuyện quan trọng là việc của Tỉnh ủy, cho nên cha mới được nắm chút quyền thôi, chuyện này, khó lắm!
Mâu Tư Thành không khỏi thở dài, liếc nhìn con trai, trầm ngâm một lát, dường như nhớ đến chuyện gì đó.
Lại hỏi:
- Cái tên nhãi họ Diệp sao có thể khiến một phụ nữ đã có chồng như Lôi Ngọc Phượng coi trọng hắn như vậy. Ngay cả cái ông già bảo thủ như Lâm Đức Trì cũng kêu oan cho hắn, chuyện này hơi kỳ lạ, con thực sự không nghe được chút tin tức gì về mối quan hệ của hắn chứ?
- Chẳng lẽ là Tề Thiên giật dây bắc cầu ở đâu đó?
Mâu Cương không kìm nổi lẩm bẩm.
Lời nói này vừa lọt vào tai Mâu Tư Thành, ông ta bèn lập tức hỏi:
- Tề Thiên là ai?
- À! Tề Thiên… Tề Thiên là con trai Tề Chấn Đào.
Mâu Cường thấy không thể giấu diếm được, đành phải khai ra.
Trong lòng đúng là có chút hoài nghi về chuyện này, cho rằng không biết có phải Tề Thiên thông qua cha của mình là Tề Chấn Đào để đánh tiếng với Lôi Ngọc Phượng không, bằng không với năng lực Diệp Phàm làm sao có thể nhờ Lôi Ngọc Phượng đối đầu cứng rắn với cha mình được.
Hơn nữa, gần đây hình như ngay cả Lý Xương Hải cũng có chút khách khí với Diệp Phàm, bằng không, dù sao Diệp Phàm cũng là một nghi phạm, theo quy định thì phải bị tạm giam, làm sao còn có thể tiêu dao bên ngoài như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
- Con trai của Tề Chấn Đào, rốt cục là có chuyện gì, con nói rõ cho cha, không được giấu diếm gì hết.
Mâu Tư Thành đột nhiêm cảm thấy đuôi bị người ta giẫm chân lên, đứng bật lên khỏi ghế, mặt âm u, nhìn chăm chú vào đứa con trai Mâu Cường trong lòng sợ hãi, mồ hôi cũng tuôn ra khắp người.
- Lần đó, Hứa Thông với một vài người bạn đi đến bar chơi, thấy Diệp Phàm thì nảy sinh xung đột, lúc đó Tề Thiên cũng ngồi chung với Diệp Phàm, hình như còn gọi Diệp Phàm là anh Diệp gì đó. Còn quan hệ của bọn họ thế nào, con cũng không rõ.
Mâu Cường có chút né tránh nói.
- Còn gì nữa?
Mâu Tư Thành nhìn chằm chằm vào con trai, con cáo già này biết chắc đứa con trai còn giấu diếm gì đó.
- Ờ! Lúc đó Mai Thiên Kiệt của Mai gia cũng ở đó, sau lại bị đánh, ngay cả Mai Diệc Thu cũng phải chạy đến…
Mâu Cường đem toàn bộ chuyện lúc đó nói ra. Mâu Tư Thành nghe xong gương mặt sắt kia đương nhiên càng khó coi hơn rồi, tay cầm chén trà mà run bần bật.
- Con ơi là con, đúng là làm cha tức chết. Mai gia là nhà giàu ở thủ đô, là tai to mặt lớn trong giới quân đội, không phải chỗ mà con đắc tội được.
Ngẫm lại, nếu lúc đó Mai Thiên Kiệt thực sự có chuyện gì lớn, ắt hẳn Mai gia sẽ bắt Hứa Thông và con chịu tội rồi.
Đừng tưởng cha của Hứa Thông Hứa Vạn Sơn có thể một tay che trời. Dù đây là thành phố Thủy Châu, tuy nói ông ta là nhân vật số một, nhưng cũng không thể một tay che trời được, trên đầu ông ta còn có mười Ủy viên thường vụ tỉnh ủy đó.
Người nào cũng không phải là loại mà ông ta có thể đối phó dễ dàng được. Quan hệ hiện nay ở tỉnh rất phức tạp. Con cẩn thận một chút giùm cha đi, đừng có chịu tội thay cho người ta, đến cuối cùng ngay cả cha cũng chẳng bảo vệ được cho con…
Mâu Tư Thành thở dài, khoát tay, không muốn nói gì nữa.
- Con hiểu mà ba!
Mâu Cường nhỏ giọng trả lời, trong lòng nỗi hận đối với Diệp Phàm tăng thêm một tầng nữa.
- Công tử, nếu thật sự không thể tìm ra Bì Cổ, chi bằng trực tiếp bắt Mâu Cường lại, tin rằng với "thủ đoạn" của tôi, sợ gì nó không nhận tội chứ.
Trần Khiếu Thiên giọng bực bội nói trong điện thoại.
- Không ổn! Không được làm như vậy. Trước mắt Mâu Cường là người làm chứng, tôi tin Lý Xương Hải sớm đã sắp xếp người quan sát y. Nếu Mâu Cường mất tích hoặc có thương tổn gì, thì chúng ta sẽ càng bất lợi, cứ chờ xem đã.
Diệp Phàm gác máy.
- Cậu em Diệp, có cần ra trước không, anh em mình đi uống vài ly giải sầu.
Trong điện thoại truyền ra giọng của Hạ Hải Vĩ, ắt hẳn chuyện của Diệp Phàm anh ta cũng có nghe nói, vì hôm qua sau khi Diệp Phàm nói với anh ta, anh ta vẫn luôn chú ý. Thông qua các đồng chí công an huấn luyện ở trường Đảng tỉnh ủy cũng biết được một số chuyện.
- Cảm ơn anh Hạ đã quan tâm, em không ra ngoài được, phải đợi cho vụ án điều tra xong mới ra ngoài được, bây giờ, haha, trường Đảng thành nhà tù rồi.
Diệp Phàm cười khổ.
- Tôi sẽ tăng số người đi tìm kiếm Bì Cổ, chẳng lẽ có thể biến thành con chuột chui xuống đất sao?
Hạ Hải Vĩ mắng.
- Cảm ơn anh!
Diệp Phàm gác máy bước vào phòng của Lâm Đức Trì.
- Thầy, em xin lỗi thầy!
Diệp Phàm hơi bất an, đưa lên một điếu thuốc.
- Haizz… rốt cuộc là sao thế này? Ngay cả Hiệu phó Lan trường Đại học Hải Giang cũng tin tưởng em, làm người bảo lãnh cho em, Lâm Đức Trì tôi còn không tin em sao? Em là một học sinh ưu tú nhất của tôi, giờ lại thành ra thế này, tôi đau lòng lắm! Còn nữa, em có oan uổng gì nói đi, tôi chạy cho em.
Lâm Đức Trì thực sự hơi thích Diệp Phàm, nói như một trưởng bối.
- Tối qua…
Diệp Phàm kể lại chuyện xảy ra ở Bát Bảo các, Lâm Đức Trì sau khi nghe xong thì trầm tư.
Thật lâu sau mới nói:
- Nếu chân tướng sự việc giống như em nói, thì dụng tâm của Mâu Cương kia thật là độc ác, tôi không thể ngờ được trong khóa học Anh tài vượt thế kỷ chúng ta còn có người như thế.
Thế lực của cha Hứa Thông quá lớn, em tạm thời không nên xung đột với cậu ta. Đợi khi nào em có năng lực rồi hãy tính sau.
Tôi có bạn học bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, để tôi đánh tiếng với ông ấy, nhờ ông ấy đi nói với người bên Tỉnh một chút, nhờ bọn họ để tâm một chút.
- Cảm ơn thầy, chuyện này không cần thầy phải ra tay đâu ạ. Em đã sớm có cách rồi, tin là không lâu nữa, em có thể chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng cái danh sách đi huấn luyện ở trường Đảng trung ương kia, hy vọng thầy có thể giữ lại cho em thêm vài ngày, bằng không, sợ là không kịp.
Diệp Phàm cung kính nói, hắn tương đối cảm kích Lâm Đức Trì.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Lâm Đức Trì liếc nhìn Diệp Phàm, chua xót nhả một vòng khói, trong lòng bi ai vì một học sinh mà mình hài lòng nhất sắp mất đi tiền đồ.
Thầm nhủ: "Chắc cái danh sách kia cũng không đảm bảo rồi, nếu bọn họ có thể đem được Chỉ thị do Chủ tịch tỉnh Chu phê duyệt đến, thì Hiệu phó trường Đảng Lôi chắc chắn sẽ không ủng hộ Diệp Phàm nữa, dù đây là học sinh ưu tú thì cũng đã sao chứ. Thực tại tàn khốc như vậy đấy, có một số chuyện không kịp trở tay, chính trị là như thế, khi đụng đến anh thì chỉ cần một chuyện nhỏ thôi cũng có thể là con dao giết người rồi. Khi không động đến anh thì anh tham ô đến mấy chục triệu cũng cứ tiêu dao. Khốn nạn, haizz…"
Chung quy cũng không nhịn được, vẫn nhắc nhở Diệp Phàm một chút, nói:
- Diệp Phàm, em cũng chuẩn bị tâm lý đi. Ắt hẳn danh sách kia, haizz…
Còn về giấy chứng nhận huấn luyện, tôi sẽ cố gắng hết sức giữ lại, nhưng, hy vọng cũng không lớn.
Được rồi, người sống một đời, đều có thể gặp phải những chuyện như vậy, không phải có cán bộ cả đời chìm nổi mà vẫn có thể vượt qua được sao.
Mượn những vĩ nhân của nước ta mà nói đi, không phải cũng gặp bao khó khăn, thậm chí phải trao quyền cho cấp dưới. Diệp Phàm, em phải học nhẫn nại, học được thì có thể chống đỡ được, nhất định đừng để bị đánh ngã.
- Em sẽ không ngã đâu, xin thầy cứ yên tâm.
Thái độ của Diệp Phàm cương quyết, làm cho Lâm Đức Trì yên tâm hơn nhiều, chỉ sợ hắn không nghĩ thoáng, cứ cam chịu trong lòng, cuối cùng thì nầm non tốt lại bị hủy hoại mất.
- Thầy, đây là em kính tặng thầy. Chắc hẳn không lâu sau em phải về, muốn gặp lại cũng không dễn dàng gì. Mà, cũng chỉ là một cây thuốc thôi, cũng chẳng đáng là bao, nếu như thầy tin em thì xin nhận lấy ạ.
Diệp Phàm lấy ra một cây Trung Hoa đặc biệt, bên ngoài còn có hàng rời đưa cho Lâm Đức Trì một gói.
Lâm Đức Trì nhìn lướt qua, phát hiện là Trung Hoa, nhưng phải mấy trăm một gói, vì để Diệp Phàm tin tưởng, ông nhận lấy, chủ yếu là Lâm Đức Trì tin tưởng vào trực giác của mình.
- Tào Hồng, Bì Cổ ở chỗ cậu vẫn khỏe chứ, hahaha…
Hứa Thông thích chí cười, bản thân từ khi nhờ Tào Hồng con trai của Phó tư lệnh quân khu tỉnh ủy Tào Chính Đức đưa Bì Cổ vào sân sau của khu nhà quan quân tầng cao tỉnh ủy, lòng Hứa Thông cũng nhẹ nhỏm.
Giấu Bì Cổ ở đâu an toàn hơn đây được. Chỗ quan quân lớn ở, có mấy ai đui mù mà dám đi vuốt râu hùm chứ.
Ngay cả Lý Xương Hải muốn đến điều tra chắc hẳn cũng khó mà vào tròn được, huống chi căn bản là không thể tra được chỗ này.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)
Bình luận truyện