Quan Thương
Quyển 10 - Chương 4: Minh Tu Sạn Đạo, Ám Độ Trần Thương (2)
Cả hai lén lén lút lút quay về mở cửa vào sân, Lâm Tuyền vừa mới rẽ ra sau nhà thì nghe thấy Thư Nhã nói chuyện với cha mẹ cô ở tiền sảnh, sợ tới tim đập thình thịch.
- Hai đứa đi tản bộ cơ mà, sao về nhanh thế?
Thư Nhã trả lời:
- Dạ, Lâm Tuyền nhận được điện thoại có chuyện gấp phải đi, nên con về.
Lâm Tuyền không dám nghe nữa lẻn ra phía sau nhà, ngồi im thin thít dưới cửa sổ, đợi chừng mười lăm phút không thấy có chút động tĩnh gì, đang vừa sốt ruột vừa thất vọng vì cơ hội tốt như thế lại hỏng mất, thì Thư Nhã mở cửa sổ gọi khẽ, y vội leo vào như tên trộm chuyên nghiệp:
- Đây không phải là phòng của giúp việc nhà em à?
- Em bảo đi chỗ khác rồi, anh nói nhỏ thôi.
Thư Nhã bảo Lâm Tuyền cởi giày ra, he hé mở cửa, thấy cha mẹ cùng bà nội xem TV ở phòng khách không nhìn về phía này, vẫy tay bảo y đi nhanh.
Vừa mới vào phòng, cả hai không còn khống chế được tình dục nữa, ôm siết lấy nhau, tiếng chút chít vang lên không ngớt, Lâm Tuyền kéo áo Thư Nhã lên, chẳng kịp cởi áo lót của cô, cứ thế ấn mặt vào hôn hít cắn mút loạn xạ, Thư Nhã còn tỉnh táo một chút , đẩy y ra:
- Đi tắm trước đã, hôm nay nóng chết đi, người toàn mồ hôi.
Lâm Tuyền chỉ vào phía dưới đã dựng lên thành cái lều, Thư Nhã phì một cái mắng "lưu manh", rồi quay ngoắt đi vào phòng tắm, Lâm Tuyền tiu ngỉu nằm xuống giường, Nghe tiếng nước róc rách bên trong, nhịp tim Lâm Tuyền đột nhiên đập rộn, mường tượng cảnh tiên nữ giỡn nước, trong đó, đột nhiên Thư Nhã thò đầu ra gọi:
- Sao còn chưa vào?
Lâm Tuyền mừng muốn phát điên, thoáng cái cởi sạch quần áo chạy vào, nhưng Thư Nhã vẫn ăn mặc chỉnh tề, bĩu môi:
- Trông kìa, háo sắc tới độ ấy ...
Lúc này rồi chẳng nam nhân nào đi để ý chuyện khác, đưa tay cởi quần áo Thư Nhã, mắt hau háu nhìn cơ thể trần truồng của cô, chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn bay ra, hơi nước nóng từ bồn tắm bốc lên khiến cảnh tượng có phần mờ ảo, làn da trằng sáng, cặp vú tròn mịn màng, núm vú vênh vểnh run run đẩy khêu gợi, rốn nhỏ ngay chính giữa cái bụng phẳng lì quyến rũ.
Thư Nhã xấu hổ che hạ thân, làn da như tàn tuyết được chiều tà chiếu vào, trong trắng có hồng, Lâm Tuyền không kìm được thốt lên:
- Đẹp quá.
Thư Nhã không muốn để Lâm Tuyền thấy mình sợ hãi, hất mặt nói:
- Bản cô nương còn cần anh khen à, nhìn thứ xấu xa của anh là biết bản cô nương đẹp thế nào, hôm nay để anh hưởng lợi rồi.
- Sao lại muốn tắm uyên ương với anh?
- Anh tưởng em muốn lắm à, ba mẹ em không ngốc, chia nhau ra tắm, ai chẳng biết có vấn đề.
Thư Nhã thấy Lâm Tuyền đưa tay ra ôm, người cứng lại, hơi ấm từ lòng bàn tay y truyền ra làm cô thấy dễ chịu, tim nhũn dần, người cũng nhũn dần, khao khát bùng lên, song miệng không chịu yếu thế.
Lâm Tuyền kệ, ấn cơ thể đầy đặn trắng trẻo của Thư Nhã lên tường, kề môi ngậm nhẹ vành tai Thư Nhã, dùng đầu lưỡi ươn ướt khiêu khích, tay đặt lên vú cô, lưng cô, vuốt ve, nắn bóp, chỉ hận tay không đủ nhiều, không đủ lớn để chạm vào toàn bộ tấm thân mê người đó, miệng dần kéo xuống, qua cổ, ngậm lấy núm vú. Thư Nhã vươn cần cổ thanh tú, môi run rẩy, rên lên từng tiếng nho nhỏ, hai tay ôm lấy đầu Lâm Tuyền, người run lên không ngừng.
Lâm Tuyền tách chân cô ra, ai múi thịt non mềm đã tràn ra dịch thể óng ánh rưới ướt lớp cỏ mềm xung quanh, chuẩn bị tiến vào thì Thư Nhã cảm nhận được, người thoáng cứng đờ rồi run rẩy rõ rệt, nhưng Lâm Tuyền lúc này chìm sâu vào dục vọng sao nhận ra được, chỉ biết xông tới công thành chiếm đất …
Hai chân Thư Nhã quắp chặt lưng Lâm Tuyền, lưng dựa vào vách tường, nơi sâu nhất trong tâm hoa vị quấy động, kích thích chỉ muốn hét lên, song phải cắn răng nhịn, chống vai Lâm Tuyền, muốn thứ kia kéo ra một chút:
- Sâu quá chịu không nổi ...
Nhưng tay mềm nhũn, mông tuột xuống, khiến thứ đó đâm vào sâu hơn, không kìm được tiếng kêu tiêu hồn, thấy Lâm Tuyền nhìn mình cười xấu xa, ôm chặt lấy đầu y, kích thích này quá mạnh, chẳng mấy chốc bị đẩy lên tận mây xanh, hai mép thịt siết chặt, giọt nước không ngừng chảy ra.
- Đứng im đi, em không chịu được nữa.
Lâm Tuyền bị môi dưới của Thư Nhã hút chặt lấy hạ thể, nước chảy theo đùi xuống chân, hai tay nâng cặp mông lớn của cô, nói:
- Sao mới một chút đã đầu hàng, nếu là nam bị gọi là xuất tinh sớm đấy.
- Tư thế này kích thích quá, vả lại người ta cũng lâu lắm rồi không làm.
Lâm Tuyền gian ác nảy mông, Thư Nhã không kìm được kêu lớn, sợ làm cha mẹ dưới lầu nghe thấy, vội bịt chặt lấy miệng, vùng vẫy rời người Lâm Tuyền, nhéo y một cái:
- Còn dám giở trò em đuổi anh đi đấy, tắm thôi.
- Vậy anh phải làm sao?
Thư Nhã đưa tay ra nắm lấy, dinh dính khó chịu, nhíu mày lau tay, Lâm Tuyền thừa lúc cô xoay người, bôi lên cặp mông trắng trẻo của cô, Thư Nhã ré lên:
- Đáng ghét, ghê chết đi được.
- Của em chảy ra mà.
- Vẫn ghê.
Thư Nhã vặn vòi nước cho thêm nước lạnh, cúi xuống thử độ ấm, từ đằng sau nhìn đường cong mê người của Thư Nhã, tư thế đó còn nam nhân nào chịu thấu, lửa dụng cháy bừng bừng, vừa tiến tới thì Thư Nhã quay đầu lại nói:
- Em tắm trước.
Lâm Tuyền muốn kéo cô xuống tắm cùng, nhưng nhìn thấy khóe mắt cô long lanh nước.
- Sao thế?
- Em biết nam nhân không nhịn được như nữ nhân, anh muốn, em mới cho anh, nhưng lần đầu tiên đau kinh khủng, lại chảy bao nhiêu máu, trong lòng không oán anh, song sợ vô cùng, lúc vừa ngồi xuống, tim còn đập dữ dội, không ngờ vượt qua được ...
Thư Nhã áp mặt vào ngực Lâm Tuyền, nước mắt lã chã ..
Lâm Tuyền không ngờ năm xưa lỗ lãng để lại ám ảnh trong tâm lý cô, ôm cơ thể đầy đặn mỹ miều, lòng vừa yêu vừa thương, đợi Thư Nhã thu tiếng khóc lại mới nhớ ra một việc, nâng đầu cô lên:
- Nói như thế bao năm qua vì anh mà em không tìm bạn trai khác?
- Anh mơ đấy à? Bản cô nương chẳng phải muốn thủ tiết vì anh, chỉ không ngờ chuyện này lại thích như tế ...
Thư Nhã mạnh miệng, nhưng tính ý trong mắt làm sao không nhìn ra được Lâm Tuyền yêu thương vô cùng, lấy nước rửa đi nước mắt trên người cô, để Thư Nhã ngồi lên người minh, Thư Nhã nhíu mày:
- Vẫn quá sâu ...
Không dám ngồi hẳn xuống, Lâm Tuyền bảo cô nhúc nhích, Thư Nhã đã lấy sữa tắm xoa lên người, còn ngân nga hát, Lâm Tuyền tức giận ngồi dậy giúp cô xoa cặp vú vừa to vừa trắng.
Vất vả lắm mới tắm xong được, Thư Nhã quấn khăn tắm đi ra, không ngờ nhìn thấy Thư Sướng đang ngồi ở đầu giường, cười tủm tỉm nhìn mình.
Thư Nhã hoảng hồn ấn vội đầu Lâm Tuyền vào trong, y vẫn còn đang trần truồng:
- Sao em lại ở nhà?
Thư Sướng nói tỉnh queo như không:
- Liên hoan tốt nghiệp kết thúc rồi, nên về nhà, rõ ràng nghe thấy tiếng nam nhân vào phòng chị, hỏi ba thì ba bảo anh rể ăn cơm xong về rồi, đang định vào bắt gian giúp anh rể, ai ngờ hai người minh tu sạn đạo, ấm độ Trần Thương, trốn trong phòng tắm làm chuyện đó, có tình thú thật đấy.
Thư Nhã muốn phát điên, không cách nào diễn tả đứa em gái này nữa rồi:
- Em vào bao lâu rồi?
- Chưa lâu lắm, mới nghe được có một lúc à, lúc chỉ bảo sâu quá ấy ...
Thư Nhã thấy Thư Sướng còn định nói tiếp, cuống lên nhào tới bóp miệng, Thư Sướng rối rít cầu xin, hai chị em lăn lộn, khăn tắm tuột xuống, Thư Sướng nói với Lâm Tuyền đầu thập thò đầu ở cửa phòng tắm:
- Chị em mê người không?
Lâm Tuyền gật đầu cái rụp, tỏ ra hết sức tán đồng, Thư Nhã nhặt khăn lên, rồi nhặt quần áo của Lâm Tuyền đưa cho y, Lâm Tuyền mặc quần áo xong đi ra, hối hận vừa rồi quá nóng vôi, quên cả đóng cửa.
- Hai đứa đi tản bộ cơ mà, sao về nhanh thế?
Thư Nhã trả lời:
- Dạ, Lâm Tuyền nhận được điện thoại có chuyện gấp phải đi, nên con về.
Lâm Tuyền không dám nghe nữa lẻn ra phía sau nhà, ngồi im thin thít dưới cửa sổ, đợi chừng mười lăm phút không thấy có chút động tĩnh gì, đang vừa sốt ruột vừa thất vọng vì cơ hội tốt như thế lại hỏng mất, thì Thư Nhã mở cửa sổ gọi khẽ, y vội leo vào như tên trộm chuyên nghiệp:
- Đây không phải là phòng của giúp việc nhà em à?
- Em bảo đi chỗ khác rồi, anh nói nhỏ thôi.
Thư Nhã bảo Lâm Tuyền cởi giày ra, he hé mở cửa, thấy cha mẹ cùng bà nội xem TV ở phòng khách không nhìn về phía này, vẫy tay bảo y đi nhanh.
Vừa mới vào phòng, cả hai không còn khống chế được tình dục nữa, ôm siết lấy nhau, tiếng chút chít vang lên không ngớt, Lâm Tuyền kéo áo Thư Nhã lên, chẳng kịp cởi áo lót của cô, cứ thế ấn mặt vào hôn hít cắn mút loạn xạ, Thư Nhã còn tỉnh táo một chút , đẩy y ra:
- Đi tắm trước đã, hôm nay nóng chết đi, người toàn mồ hôi.
Lâm Tuyền chỉ vào phía dưới đã dựng lên thành cái lều, Thư Nhã phì một cái mắng "lưu manh", rồi quay ngoắt đi vào phòng tắm, Lâm Tuyền tiu ngỉu nằm xuống giường, Nghe tiếng nước róc rách bên trong, nhịp tim Lâm Tuyền đột nhiên đập rộn, mường tượng cảnh tiên nữ giỡn nước, trong đó, đột nhiên Thư Nhã thò đầu ra gọi:
- Sao còn chưa vào?
Lâm Tuyền mừng muốn phát điên, thoáng cái cởi sạch quần áo chạy vào, nhưng Thư Nhã vẫn ăn mặc chỉnh tề, bĩu môi:
- Trông kìa, háo sắc tới độ ấy ...
Lúc này rồi chẳng nam nhân nào đi để ý chuyện khác, đưa tay cởi quần áo Thư Nhã, mắt hau háu nhìn cơ thể trần truồng của cô, chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn bay ra, hơi nước nóng từ bồn tắm bốc lên khiến cảnh tượng có phần mờ ảo, làn da trằng sáng, cặp vú tròn mịn màng, núm vú vênh vểnh run run đẩy khêu gợi, rốn nhỏ ngay chính giữa cái bụng phẳng lì quyến rũ.
Thư Nhã xấu hổ che hạ thân, làn da như tàn tuyết được chiều tà chiếu vào, trong trắng có hồng, Lâm Tuyền không kìm được thốt lên:
- Đẹp quá.
Thư Nhã không muốn để Lâm Tuyền thấy mình sợ hãi, hất mặt nói:
- Bản cô nương còn cần anh khen à, nhìn thứ xấu xa của anh là biết bản cô nương đẹp thế nào, hôm nay để anh hưởng lợi rồi.
- Sao lại muốn tắm uyên ương với anh?
- Anh tưởng em muốn lắm à, ba mẹ em không ngốc, chia nhau ra tắm, ai chẳng biết có vấn đề.
Thư Nhã thấy Lâm Tuyền đưa tay ra ôm, người cứng lại, hơi ấm từ lòng bàn tay y truyền ra làm cô thấy dễ chịu, tim nhũn dần, người cũng nhũn dần, khao khát bùng lên, song miệng không chịu yếu thế.
Lâm Tuyền kệ, ấn cơ thể đầy đặn trắng trẻo của Thư Nhã lên tường, kề môi ngậm nhẹ vành tai Thư Nhã, dùng đầu lưỡi ươn ướt khiêu khích, tay đặt lên vú cô, lưng cô, vuốt ve, nắn bóp, chỉ hận tay không đủ nhiều, không đủ lớn để chạm vào toàn bộ tấm thân mê người đó, miệng dần kéo xuống, qua cổ, ngậm lấy núm vú. Thư Nhã vươn cần cổ thanh tú, môi run rẩy, rên lên từng tiếng nho nhỏ, hai tay ôm lấy đầu Lâm Tuyền, người run lên không ngừng.
Lâm Tuyền tách chân cô ra, ai múi thịt non mềm đã tràn ra dịch thể óng ánh rưới ướt lớp cỏ mềm xung quanh, chuẩn bị tiến vào thì Thư Nhã cảm nhận được, người thoáng cứng đờ rồi run rẩy rõ rệt, nhưng Lâm Tuyền lúc này chìm sâu vào dục vọng sao nhận ra được, chỉ biết xông tới công thành chiếm đất …
Hai chân Thư Nhã quắp chặt lưng Lâm Tuyền, lưng dựa vào vách tường, nơi sâu nhất trong tâm hoa vị quấy động, kích thích chỉ muốn hét lên, song phải cắn răng nhịn, chống vai Lâm Tuyền, muốn thứ kia kéo ra một chút:
- Sâu quá chịu không nổi ...
Nhưng tay mềm nhũn, mông tuột xuống, khiến thứ đó đâm vào sâu hơn, không kìm được tiếng kêu tiêu hồn, thấy Lâm Tuyền nhìn mình cười xấu xa, ôm chặt lấy đầu y, kích thích này quá mạnh, chẳng mấy chốc bị đẩy lên tận mây xanh, hai mép thịt siết chặt, giọt nước không ngừng chảy ra.
- Đứng im đi, em không chịu được nữa.
Lâm Tuyền bị môi dưới của Thư Nhã hút chặt lấy hạ thể, nước chảy theo đùi xuống chân, hai tay nâng cặp mông lớn của cô, nói:
- Sao mới một chút đã đầu hàng, nếu là nam bị gọi là xuất tinh sớm đấy.
- Tư thế này kích thích quá, vả lại người ta cũng lâu lắm rồi không làm.
Lâm Tuyền gian ác nảy mông, Thư Nhã không kìm được kêu lớn, sợ làm cha mẹ dưới lầu nghe thấy, vội bịt chặt lấy miệng, vùng vẫy rời người Lâm Tuyền, nhéo y một cái:
- Còn dám giở trò em đuổi anh đi đấy, tắm thôi.
- Vậy anh phải làm sao?
Thư Nhã đưa tay ra nắm lấy, dinh dính khó chịu, nhíu mày lau tay, Lâm Tuyền thừa lúc cô xoay người, bôi lên cặp mông trắng trẻo của cô, Thư Nhã ré lên:
- Đáng ghét, ghê chết đi được.
- Của em chảy ra mà.
- Vẫn ghê.
Thư Nhã vặn vòi nước cho thêm nước lạnh, cúi xuống thử độ ấm, từ đằng sau nhìn đường cong mê người của Thư Nhã, tư thế đó còn nam nhân nào chịu thấu, lửa dụng cháy bừng bừng, vừa tiến tới thì Thư Nhã quay đầu lại nói:
- Em tắm trước.
Lâm Tuyền muốn kéo cô xuống tắm cùng, nhưng nhìn thấy khóe mắt cô long lanh nước.
- Sao thế?
- Em biết nam nhân không nhịn được như nữ nhân, anh muốn, em mới cho anh, nhưng lần đầu tiên đau kinh khủng, lại chảy bao nhiêu máu, trong lòng không oán anh, song sợ vô cùng, lúc vừa ngồi xuống, tim còn đập dữ dội, không ngờ vượt qua được ...
Thư Nhã áp mặt vào ngực Lâm Tuyền, nước mắt lã chã ..
Lâm Tuyền không ngờ năm xưa lỗ lãng để lại ám ảnh trong tâm lý cô, ôm cơ thể đầy đặn mỹ miều, lòng vừa yêu vừa thương, đợi Thư Nhã thu tiếng khóc lại mới nhớ ra một việc, nâng đầu cô lên:
- Nói như thế bao năm qua vì anh mà em không tìm bạn trai khác?
- Anh mơ đấy à? Bản cô nương chẳng phải muốn thủ tiết vì anh, chỉ không ngờ chuyện này lại thích như tế ...
Thư Nhã mạnh miệng, nhưng tính ý trong mắt làm sao không nhìn ra được Lâm Tuyền yêu thương vô cùng, lấy nước rửa đi nước mắt trên người cô, để Thư Nhã ngồi lên người minh, Thư Nhã nhíu mày:
- Vẫn quá sâu ...
Không dám ngồi hẳn xuống, Lâm Tuyền bảo cô nhúc nhích, Thư Nhã đã lấy sữa tắm xoa lên người, còn ngân nga hát, Lâm Tuyền tức giận ngồi dậy giúp cô xoa cặp vú vừa to vừa trắng.
Vất vả lắm mới tắm xong được, Thư Nhã quấn khăn tắm đi ra, không ngờ nhìn thấy Thư Sướng đang ngồi ở đầu giường, cười tủm tỉm nhìn mình.
Thư Nhã hoảng hồn ấn vội đầu Lâm Tuyền vào trong, y vẫn còn đang trần truồng:
- Sao em lại ở nhà?
Thư Sướng nói tỉnh queo như không:
- Liên hoan tốt nghiệp kết thúc rồi, nên về nhà, rõ ràng nghe thấy tiếng nam nhân vào phòng chị, hỏi ba thì ba bảo anh rể ăn cơm xong về rồi, đang định vào bắt gian giúp anh rể, ai ngờ hai người minh tu sạn đạo, ấm độ Trần Thương, trốn trong phòng tắm làm chuyện đó, có tình thú thật đấy.
Thư Nhã muốn phát điên, không cách nào diễn tả đứa em gái này nữa rồi:
- Em vào bao lâu rồi?
- Chưa lâu lắm, mới nghe được có một lúc à, lúc chỉ bảo sâu quá ấy ...
Thư Nhã thấy Thư Sướng còn định nói tiếp, cuống lên nhào tới bóp miệng, Thư Sướng rối rít cầu xin, hai chị em lăn lộn, khăn tắm tuột xuống, Thư Sướng nói với Lâm Tuyền đầu thập thò đầu ở cửa phòng tắm:
- Chị em mê người không?
Lâm Tuyền gật đầu cái rụp, tỏ ra hết sức tán đồng, Thư Nhã nhặt khăn lên, rồi nhặt quần áo của Lâm Tuyền đưa cho y, Lâm Tuyền mặc quần áo xong đi ra, hối hận vừa rồi quá nóng vôi, quên cả đóng cửa.
Bình luận truyện