Quân Vương
Chương 17
Biên tập: Mặc Nhiên
——————————————
“Chỉ cần ta… Ngài sẽ nghe theo kiến nghị của ta?”
“A, đợi ngươi làm được đi rồi hẵng nói.”
Phượng Vũ xoay người ngồi trở lại trên tháp, thái độ vẫn ung dung.
Nhìn gương mặt quân vương lạnh lùng đầy tiếu ý, Phượng Quân chậm rãi thùy hạ mi mắt, đứng lên, đi tới sát bên tháp rồi lại quỳ xuống, chần chờ một lúc, vươn tay…
*Ba!* Phượng Vũ hung hăng hất tay hắn ra.
Phương Quân kinh ngạc nhìn y, tỏ vẻ không hiểu, tuy rằng nỗi thẹn do bị cự tuyệt khiến hai tay run lên, nhưng rất nhanh siết chặt thành quyền, bình tâm lại.
“Ngươi định dùng hai tay như thế chạm vào trẫm?” Phượng Vũ nheo mắt, tỏ ý ghét bỏ.
Phượng Quân lúc này mới nhớ tới cả người mình đều ướt nước mưa, ngay cả hai tay cũng vậy, lòng bàn tay lạnh băng. Hắn do dự một chút, sau đó cởi ngoại bào, may mà lý y bên trong cũng không đến nỗi ướt lắm, chỉ hơi dinh dính vào ngực và lưng, lại thêm trong tẩm điện có đốt lưu hương, bản thân hắn trời sinh không sợ hàn, nên thế này với hắn mà nói cũng không lạnh cho lắm.
Phượng Quân đi tới bên lư hương, vươn tay, ủ đến lúc hai bàn tay ướt lạnh trở nên khô ráo ửng hồng mới trở lại bên người Phượng Vũ.
Đã từng có một lần kinh nghiệm nên lần này Phượng Quân cũng không đến nỗi quá khẩn trương, trong lòng cũng không lo lắng gì nhiều. Dù sao những gì nên làm hay không nên làm đều đã làm hết, bộ dáng đáng thẹn hơn cũng đã sớm bị Phượng Vũ thấy qua, này có tính là gì.
Mang theo một loại tâm thái gần như phó mặc tất cả, Phượng Quân quỳ giữa hai chân quân vương, dùng đầu lưỡi nhu hòa nhưng có chút trúc trắc không quen trực tiếp khơi gợi dục vọng của quân vương.
Phượng Vũ lạnh lùng nhìn xuống Phượng Quân, cho dù lúc này hạ thân nóng rực của y đang dựng thẳng trong khoang miệng đối phương, nhãn thần của y vẫn hững hờ như cũ.
Nước mưa lạnh lẽo theo sợi tóc ướt ẩm của Phượng Quân rỏ xuống da thịt hắn, nhưng rất nhanh đã bị nhiệt lượng thân thể đang tăng cao do dục niệm làm bốc hơi, vô tung vô ảnh.
Nương theo động tác đầu không ngừng lay động của Phượng Quân, nước theo tóc rơi xuống ngày một nhanh hơn, Phượng Vũ bị cảm giác lành lạnh quấy nhiễu có chút phiền lòng, vô thức vươn tay vén tóc Phượng Quân kéo về phía sau.
Ngón tay lướt qua gò má chạm vào vành tai, mang theo một chút lơ đãng một chút ôn nhu, khiến Phượng Quân không kìm được run lên.
Phượng Quân chậm lại động tác khiến Phượng Vũ thanh tỉnh lại, nhìn thấy tay mình vẫn còn luồn vào tóc của Phượng Quân chưa buông, trong ngực Phượng Vũ như nảy lên một cái, lập tức đẩy người đang hàm trứ hạ thân của mình ra.
Khoảng cách kéo ra đột ngột, giữa bờ môi Phượng Quân và dục vọng của Phượng Vũ vẫn còn nối nhau bằng một sợi chỉ bạc ám muội, thẳng đến lúc Phượng Quân ngã ngồi ra sau mới đứt lìa.
Lồng ngực Phượng Vũ phập phồng bất định, trong ánh mắt nhìn Phượng Quân tựa hồ đã quên duy trì lạnh lùng vốn có.
Người đầu tiên hồi phục lại tinh thần chính là Phượng Quân, hắn dùng mu bàn tay lau đi nước bọt còn đọng lại bên môi, dừng một chút, hỏi “Hoàng thượng… ngài không hài lòng?”
Phượng Vũ lúc này mới ý thức được bản thân mình thất thố, lập tức khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, nói “Trẫm có hài lòng hay không còn phải xem kế tiếp ngươi biểu hiện ra sao.”
Kế tiếp? Phượng Quân trong lòng ảm đạm cười, nguyên lai Phượng Vũ thật sự tính ở đây làm tới bước cuối cùng, ở trong tẩm cung phi tử của y mà sủng hạnh hắn?
Bên ngoài trời mua thật lớn, thanh âm vang vọng, lúc này đây tưởng chừng như trời đất đều tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi, không một âm thanh nào khác.
Có thể, Vương công công thông minh nhạy bén vẫn còn ở ngoài cửa đứng canh, đề phòng có người tiến đến quấy rối “nhã hứng” của quân vương.
Phượng Quân ngay cả một chút tâm tình mâu thuẫn cũng không có thời gian mà nghĩ đến, khi hắn minh bạch được hàm nghĩa trong lời nói của Phượng Vũ, hắn chỉ có thể vô thức phục tùng, dù sao vô luận hắn phản đối thế nào cũng không có khả năng cải biến được quyết định của Phượng Vũ.
Phượng Vũ muốn ở chỗ này sủng hạnh hắn, cho dù không phải vì chuyện phân công giám quân, hắn cũng phải ngoan ngoãn phối hợp. Nói đi nói lại, là phụ mẫu hắn có lỗi với Phượng Vũ, mà hắn đã từng hứa hẹn sẽ chuộc tội.
Tình chỉ là một chữ, nhưng lại khiến người điên cuồng.
Phượng Quân leo lên tháp, nhưng Phượng Vũ vẫn không có bất cứ cử động nào, chỉ là yên lặng quan sát hắn, tựa như đang đợi xem trò hay.
Vậy còn chưa đủ thỏa mãn y hay sao? Phượng Quân chắc chắn Phượng Vũ đang cố ý làm khó.
Cúi đầu, quỳ qối trên tháp, hai chân chậm rãi mở về hai phía, cái loại hình dạng này đã là cực hạn đối với Phượng Quân, giữa đôi mày tuấn lãng không khỏi toát ra một tia ngượng ngùng khổ não.
Nhưng đối với một quân vương hậu cung ba nghìn mà nói, như vậy vẫn còn thiếu chủ động.
“Muốn làm trẫm vui mà chỉ tới trình độ này, trẫm không thấy ngươi có thành ý chút nào cả.” Phượng Vũ nãy giờ chậm rãi không có động tác bây giờ đã mở miệng, ngữ khí không kém phần mỉa mai.
Phượng Quân không hiểu được nhíu nhíu mày.
Hắn vốn không phải người phong lưu phóng đãng, tuy rằng không thiếu nữ tử đối hắn yêu thương nhung nhớ, hơn nữa lúc mới vào quân doanh tuổi trẻ khí thịnh, hiển nhiên có những lúc cần phát tiết, nhưng so với loại nữ tử hành vi càn rở, hắn vừa ý loại nhã nhặn lịch sự hơn. Cũng vì thế nên lúc này, phải làm thế nào lấy lòng Phượng Vũ, hắn không được rõ ràng lắm.
Vạn bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.
“Ngài muốn ta phải làm sao?”
Nhìn khuôn mặt quẫn bách đến cực điểm của hắn, Phượng Vũ cong khóe môi, đường nhìn đảo lên đảo xuống trên người hắn, tựa hồ đang nghĩ nên làm thế nào mới thú vị.
Một chốc sau, Phượng Quân nghe Phượng Vũ dùng thanh âm dễ nghe nói ra ba chữ.
“Ngồi lên đây.”
Phượng Quân sửng sốt một chút mới hiểu được, mặt không tự chủ được nóng lên.
“Sao nào? Chỉ có vậy cũng làm không được?” Phượng Vũ nhíu mày.
“Không phải.” Phượng Quân cắn môi nói, “Ta làm được.”
Phượng Vũ vẫn ngồi yên bất động như cũ, nhìn Phượng Quân chậm chập ngồi khóa vào trên người mình, hai tay không biết để đâu đành đặt lên vai mình, môi run run hôn lên mắt mình, động tác chẳng hề nhanh nhẹn gì như lúc hắn mở miệng đáp ứng.
“Ngươi đang chờ trẫm dạy ngươi từng bước một à?” Phượng Vũ cố ý tỏ vẻ không kiên nhẫn nói.
Đối với y, bộ dáng quẫn bách không còn thong dong tự tại của Phượng Quân tương đối thuận mắt.
Vịn vào hai vai Phượng Vũ, Phượng Quân nâng lên thắt lưng, sau đó từ từ hạ xuống. Theo động tác thân thể, đôi mày của hắn ngày càng nhíu chặt, môi bị cắn đến trắng bệch, mồ hôi lạnh từng chút chảy ra, tựa như thứ đang nhét vào trong cơ thể là một lưỡi đao sắc bén nóng rực, nỗ lực xé nát thân thể hắn.
“Ân!” Loại tư thế này khiến Phượng Vũ có thể tiến vào chỗ sâu trước nay chưa từng đến trong cơ thể Phượng Quân. Phượng Quân từ vịn vai chuyển sang ôm cổ y, cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ cố dồn nén.
Chờ cho thích ứng được với cảm giác dị dạng này, Phượng Quân bắt đầu trên dưới di chuyển thân thể, cho dù đang nhắm chặt hai mắt cũng có thể cảm giác được thứ đang đâm vào mông mình ngày càng cứng rắn.
Thế là nỗ lực của hắn cuối cùng đã có thể khiến Phượng Vũ thỏa mãn?
Phượng Quân lén lút bày ra một tia cười khổ.
Động tác giao hợp ngày càng kịch liệt, hai tay đang ôm Phượng Vũ của Phượng Quân càng siết chặt hơn, tiếng thở dốc không che giấu được hỗn loạn cùng tiếng mưa rơi bên ngoài, quanh quẩn trong cung điện to lớn vắng vẻ.
Chính Phượng Quân cũng không phát hiện, thân thể dựa vào Phượng Vũ của hắn đang vô thức run rẩy, điều này làm cho nơi sâu thẳm trong lòng Phượng Vũ nhè nhẹ dâng lên một cảm giác thương tiếc, thậm chí trong đầu y còn có một ý niệm thoáng qua —- thật muốn đưa tay ôm lấy Phượng Quân, giúp hắn giảm bớt khó chịu.
Nhưng mà, bàn tay đã vươn ra của Phượng Vũ cuối cùng lại thu về.
Y thiếu chút nữa đã quên, đối với Phượng Quân, y không được mềm lòng.
Mà Phượng Quân, vĩnh viễn cũng sẽ không biết được, Phượng Vũ đã từng vươn tay ra với hắn.
Thẳng cho đến lúc mọi chuyện đều kết thúc, cơn mưa mang theo bí mật dịu dàng ấy vẫn còn đang rơi.
——————————————
“Chỉ cần ta… Ngài sẽ nghe theo kiến nghị của ta?”
“A, đợi ngươi làm được đi rồi hẵng nói.”
Phượng Vũ xoay người ngồi trở lại trên tháp, thái độ vẫn ung dung.
Nhìn gương mặt quân vương lạnh lùng đầy tiếu ý, Phượng Quân chậm rãi thùy hạ mi mắt, đứng lên, đi tới sát bên tháp rồi lại quỳ xuống, chần chờ một lúc, vươn tay…
*Ba!* Phượng Vũ hung hăng hất tay hắn ra.
Phương Quân kinh ngạc nhìn y, tỏ vẻ không hiểu, tuy rằng nỗi thẹn do bị cự tuyệt khiến hai tay run lên, nhưng rất nhanh siết chặt thành quyền, bình tâm lại.
“Ngươi định dùng hai tay như thế chạm vào trẫm?” Phượng Vũ nheo mắt, tỏ ý ghét bỏ.
Phượng Quân lúc này mới nhớ tới cả người mình đều ướt nước mưa, ngay cả hai tay cũng vậy, lòng bàn tay lạnh băng. Hắn do dự một chút, sau đó cởi ngoại bào, may mà lý y bên trong cũng không đến nỗi ướt lắm, chỉ hơi dinh dính vào ngực và lưng, lại thêm trong tẩm điện có đốt lưu hương, bản thân hắn trời sinh không sợ hàn, nên thế này với hắn mà nói cũng không lạnh cho lắm.
Phượng Quân đi tới bên lư hương, vươn tay, ủ đến lúc hai bàn tay ướt lạnh trở nên khô ráo ửng hồng mới trở lại bên người Phượng Vũ.
Đã từng có một lần kinh nghiệm nên lần này Phượng Quân cũng không đến nỗi quá khẩn trương, trong lòng cũng không lo lắng gì nhiều. Dù sao những gì nên làm hay không nên làm đều đã làm hết, bộ dáng đáng thẹn hơn cũng đã sớm bị Phượng Vũ thấy qua, này có tính là gì.
Mang theo một loại tâm thái gần như phó mặc tất cả, Phượng Quân quỳ giữa hai chân quân vương, dùng đầu lưỡi nhu hòa nhưng có chút trúc trắc không quen trực tiếp khơi gợi dục vọng của quân vương.
Phượng Vũ lạnh lùng nhìn xuống Phượng Quân, cho dù lúc này hạ thân nóng rực của y đang dựng thẳng trong khoang miệng đối phương, nhãn thần của y vẫn hững hờ như cũ.
Nước mưa lạnh lẽo theo sợi tóc ướt ẩm của Phượng Quân rỏ xuống da thịt hắn, nhưng rất nhanh đã bị nhiệt lượng thân thể đang tăng cao do dục niệm làm bốc hơi, vô tung vô ảnh.
Nương theo động tác đầu không ngừng lay động của Phượng Quân, nước theo tóc rơi xuống ngày một nhanh hơn, Phượng Vũ bị cảm giác lành lạnh quấy nhiễu có chút phiền lòng, vô thức vươn tay vén tóc Phượng Quân kéo về phía sau.
Ngón tay lướt qua gò má chạm vào vành tai, mang theo một chút lơ đãng một chút ôn nhu, khiến Phượng Quân không kìm được run lên.
Phượng Quân chậm lại động tác khiến Phượng Vũ thanh tỉnh lại, nhìn thấy tay mình vẫn còn luồn vào tóc của Phượng Quân chưa buông, trong ngực Phượng Vũ như nảy lên một cái, lập tức đẩy người đang hàm trứ hạ thân của mình ra.
Khoảng cách kéo ra đột ngột, giữa bờ môi Phượng Quân và dục vọng của Phượng Vũ vẫn còn nối nhau bằng một sợi chỉ bạc ám muội, thẳng đến lúc Phượng Quân ngã ngồi ra sau mới đứt lìa.
Lồng ngực Phượng Vũ phập phồng bất định, trong ánh mắt nhìn Phượng Quân tựa hồ đã quên duy trì lạnh lùng vốn có.
Người đầu tiên hồi phục lại tinh thần chính là Phượng Quân, hắn dùng mu bàn tay lau đi nước bọt còn đọng lại bên môi, dừng một chút, hỏi “Hoàng thượng… ngài không hài lòng?”
Phượng Vũ lúc này mới ý thức được bản thân mình thất thố, lập tức khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, nói “Trẫm có hài lòng hay không còn phải xem kế tiếp ngươi biểu hiện ra sao.”
Kế tiếp? Phượng Quân trong lòng ảm đạm cười, nguyên lai Phượng Vũ thật sự tính ở đây làm tới bước cuối cùng, ở trong tẩm cung phi tử của y mà sủng hạnh hắn?
Bên ngoài trời mua thật lớn, thanh âm vang vọng, lúc này đây tưởng chừng như trời đất đều tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi, không một âm thanh nào khác.
Có thể, Vương công công thông minh nhạy bén vẫn còn ở ngoài cửa đứng canh, đề phòng có người tiến đến quấy rối “nhã hứng” của quân vương.
Phượng Quân ngay cả một chút tâm tình mâu thuẫn cũng không có thời gian mà nghĩ đến, khi hắn minh bạch được hàm nghĩa trong lời nói của Phượng Vũ, hắn chỉ có thể vô thức phục tùng, dù sao vô luận hắn phản đối thế nào cũng không có khả năng cải biến được quyết định của Phượng Vũ.
Phượng Vũ muốn ở chỗ này sủng hạnh hắn, cho dù không phải vì chuyện phân công giám quân, hắn cũng phải ngoan ngoãn phối hợp. Nói đi nói lại, là phụ mẫu hắn có lỗi với Phượng Vũ, mà hắn đã từng hứa hẹn sẽ chuộc tội.
Tình chỉ là một chữ, nhưng lại khiến người điên cuồng.
Phượng Quân leo lên tháp, nhưng Phượng Vũ vẫn không có bất cứ cử động nào, chỉ là yên lặng quan sát hắn, tựa như đang đợi xem trò hay.
Vậy còn chưa đủ thỏa mãn y hay sao? Phượng Quân chắc chắn Phượng Vũ đang cố ý làm khó.
Cúi đầu, quỳ qối trên tháp, hai chân chậm rãi mở về hai phía, cái loại hình dạng này đã là cực hạn đối với Phượng Quân, giữa đôi mày tuấn lãng không khỏi toát ra một tia ngượng ngùng khổ não.
Nhưng đối với một quân vương hậu cung ba nghìn mà nói, như vậy vẫn còn thiếu chủ động.
“Muốn làm trẫm vui mà chỉ tới trình độ này, trẫm không thấy ngươi có thành ý chút nào cả.” Phượng Vũ nãy giờ chậm rãi không có động tác bây giờ đã mở miệng, ngữ khí không kém phần mỉa mai.
Phượng Quân không hiểu được nhíu nhíu mày.
Hắn vốn không phải người phong lưu phóng đãng, tuy rằng không thiếu nữ tử đối hắn yêu thương nhung nhớ, hơn nữa lúc mới vào quân doanh tuổi trẻ khí thịnh, hiển nhiên có những lúc cần phát tiết, nhưng so với loại nữ tử hành vi càn rở, hắn vừa ý loại nhã nhặn lịch sự hơn. Cũng vì thế nên lúc này, phải làm thế nào lấy lòng Phượng Vũ, hắn không được rõ ràng lắm.
Vạn bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.
“Ngài muốn ta phải làm sao?”
Nhìn khuôn mặt quẫn bách đến cực điểm của hắn, Phượng Vũ cong khóe môi, đường nhìn đảo lên đảo xuống trên người hắn, tựa hồ đang nghĩ nên làm thế nào mới thú vị.
Một chốc sau, Phượng Quân nghe Phượng Vũ dùng thanh âm dễ nghe nói ra ba chữ.
“Ngồi lên đây.”
Phượng Quân sửng sốt một chút mới hiểu được, mặt không tự chủ được nóng lên.
“Sao nào? Chỉ có vậy cũng làm không được?” Phượng Vũ nhíu mày.
“Không phải.” Phượng Quân cắn môi nói, “Ta làm được.”
Phượng Vũ vẫn ngồi yên bất động như cũ, nhìn Phượng Quân chậm chập ngồi khóa vào trên người mình, hai tay không biết để đâu đành đặt lên vai mình, môi run run hôn lên mắt mình, động tác chẳng hề nhanh nhẹn gì như lúc hắn mở miệng đáp ứng.
“Ngươi đang chờ trẫm dạy ngươi từng bước một à?” Phượng Vũ cố ý tỏ vẻ không kiên nhẫn nói.
Đối với y, bộ dáng quẫn bách không còn thong dong tự tại của Phượng Quân tương đối thuận mắt.
Vịn vào hai vai Phượng Vũ, Phượng Quân nâng lên thắt lưng, sau đó từ từ hạ xuống. Theo động tác thân thể, đôi mày của hắn ngày càng nhíu chặt, môi bị cắn đến trắng bệch, mồ hôi lạnh từng chút chảy ra, tựa như thứ đang nhét vào trong cơ thể là một lưỡi đao sắc bén nóng rực, nỗ lực xé nát thân thể hắn.
“Ân!” Loại tư thế này khiến Phượng Vũ có thể tiến vào chỗ sâu trước nay chưa từng đến trong cơ thể Phượng Quân. Phượng Quân từ vịn vai chuyển sang ôm cổ y, cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ cố dồn nén.
Chờ cho thích ứng được với cảm giác dị dạng này, Phượng Quân bắt đầu trên dưới di chuyển thân thể, cho dù đang nhắm chặt hai mắt cũng có thể cảm giác được thứ đang đâm vào mông mình ngày càng cứng rắn.
Thế là nỗ lực của hắn cuối cùng đã có thể khiến Phượng Vũ thỏa mãn?
Phượng Quân lén lút bày ra một tia cười khổ.
Động tác giao hợp ngày càng kịch liệt, hai tay đang ôm Phượng Vũ của Phượng Quân càng siết chặt hơn, tiếng thở dốc không che giấu được hỗn loạn cùng tiếng mưa rơi bên ngoài, quanh quẩn trong cung điện to lớn vắng vẻ.
Chính Phượng Quân cũng không phát hiện, thân thể dựa vào Phượng Vũ của hắn đang vô thức run rẩy, điều này làm cho nơi sâu thẳm trong lòng Phượng Vũ nhè nhẹ dâng lên một cảm giác thương tiếc, thậm chí trong đầu y còn có một ý niệm thoáng qua —- thật muốn đưa tay ôm lấy Phượng Quân, giúp hắn giảm bớt khó chịu.
Nhưng mà, bàn tay đã vươn ra của Phượng Vũ cuối cùng lại thu về.
Y thiếu chút nữa đã quên, đối với Phượng Quân, y không được mềm lòng.
Mà Phượng Quân, vĩnh viễn cũng sẽ không biết được, Phượng Vũ đã từng vươn tay ra với hắn.
Thẳng cho đến lúc mọi chuyện đều kết thúc, cơn mưa mang theo bí mật dịu dàng ấy vẫn còn đang rơi.
Bình luận truyện