Quang Âm Chi Ngoại

Chương 345: 345: Ngươi Mở Được Cái Gì 2




Cho đến khi thời gian dần trôi qua, cũng dần dần nhìn thấy bến cảng Thất Huyết Đồng ở xa xa, theo những con thuyền dần xuất hiện nhiều hơn, thanh niên ngọn núi thứ nhất hình như cũng đã yên tâm rồi, gã đứng lên, trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ kiên định, thời thời khắc khắc bảo trì thái độ siêu nhiên của bản thân.
Đối với ánh mắt lạnh lùng từ Hứa Thanh nhìn qua, gã hình như cũng không buồn bực như lúc trước nữa, ngược lại còn quay đầu về sau, đánh giá trên dưới Hứa Thanh vài lần, sau đó nhàn nhạt mở miệng.
- Trước miếu Thành Hoàng có một đóa mây, tu sĩ vãng lai chết rất nhanh.
Hứa Thanh nghe vậy liền sờ lên que sắt màu đen bên cạnh, mà lão tổ Kim Cương Tông cũng rất thức thời, lập tức tràn chấn động ra ngoài, hung hăng khóa chặt khí tức của thanh niên ngọn núi thứ nhất.
Thanh niên ngọn núi thứ nhất ho khan một tiếng, biết là đối phương nghe không hiểu mình nói gì, mà hình như gã lại không muốn mở miệng giải thích, vì vậy cầm lấy một khối ngọc giản, sau khi lạc ấn một phen vào trong, liền bày ra bộ dạng ta đã ghi hết thảy những thứ cần nói vào trong rồi, sau đó ném qua cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhíu mày, tiếp được ngọc giản, trong đầu lập tức hiện ra tin tức đối phương khắc ở bên trong.
- Huynh đệ, ta và ngươi cũng coi như hữu duyên, ta là Ngô Kiếm Vu, Cửu điện hạ ngọn núi thứ nhất, chúng ta đây là coi như không đánh nhau thì không quen biết, mọi người đều là người trong một tông môn, ta thấy sát khí của ngươi quá nặng, ân oán giữa hai chúng ta cũng không đến mức ngươi chết ta sống.
- Hơn nữa khi ở bên ngoài sát khí quá nặng cũng không tốt, ta từng nghe người ta kể một câu chuyện xưa, nghe nói đệ tử hạch tâm của ngọn núi thứ ba là Trần sư huynh, sau khi tấn chức thì bởi vì sát khí quá nặng, kết quả vừa ra ngoài liền mất tích, bây giờ đã trôi qua nhiều năm nhưng vẫn không tìm được hung thủ là kẻ nào.
- Còn có, năm đó con trai độc nhất của Phong chủ ngọn núi thứ sáu cũng là người có sát khí nặng như ngươi vậy, cũng đều mất tích.
- Cho nên ta khuyên ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Ngô Kiếm Vu của ngọn núi thứ nhất đứng trên đại kiếm, nhanh chóng liếc mắt nhìn qua Hứa Thanh, trong khi Hứa Thanh đang đọc thông tin trong ngọc giản thì gã lập tức lao ra, huyết quang ngập trời, cả người hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến bầu trời, dưới chân cũng biến ảo ra một thanh đại kiếm. 
Thoạt nhìn cả người khí thế phi phàm, lập tức kéo giãn khoảng cách với Pháp Thuyền của Hứa Thanh, tạo thành tiếng kiếm rít ở trên bầu trời, bay thẳng đến ngọn núi thứ nhất Thất Huyết Đồng.
- Siêu phàm thoát tục giữa thiên địa, khí nuốt biển mây, ta thành tiên.

.

.

.
Trong lúc bay, miệng của gã còn truyền ra thanh âm vang dội khắp bốn phương, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người nhìn tới.
Trong ánh mắt của bọn họ, người thiên kiêu toàn thân mặc đạo bào màu đỏ của ngọn núi thứ nhất với bộ tóc dài bay phấp phới kia, thật giống như là một tiên nhân.

Hứa Thanh lạnh lùng nhìn thoáng qua, hắn không hề để ý tới trò hề này của đối phương, trên thực tế càng tới gần tông môn, hắn sẽ càng không tùy tiện ra tay giống như lúc trước.
Lúc này hắn thu hồi ánh mắt lại, điều khiển Pháp Thuyền đi thẳng đến bến cảng Thất Huyết Đồng, ngay một khắc tới gần, lạc ấn Liên Mệnh Phù trên người hắn lập tức phát sáng, từ bên trên tràn ra ánh sáng nhu hòa, sau đó nhanh chóng tiêu tán.
Cho đến khi hắn hoàn toàn bước vào bến cảng Thất Huyết Đồng, phù văn trên người hắn cũng toàn bộ tan biến.
Thân thể Hứa Thanh buông lỏng, lại đưa mắt nhìn về phía Ngô Kiếm Vu đã bay tới ngọn núi thứ nhất, hắn thu hồi Pháp Thuyền, thân thể bay lên trên không, bay về ngọn núi thứ bảy, rất nhanh liền vào tới ngọn núi thứ bảy, trở lại động phủ của mình.
Khi đi đến ngoài động phủ, Hứa Thanh cảm thụ bốn phía một phen, sau khi xác định tất cả bố trí lúc trước của mình vẫn như bình thường, hắn mới mở cửa động phủ ra rồi đi vào, theo cửa lớn đóng lại, Hứa Thanh cũng khoanh chân ngồi xuống.
- Lần này trở về phải nhìn xem muốn sáng lập bến cảng cần bao nhiêu linh thạch, mặt khác… sống ở trên núi đúng là rất bất tiện, ở trong Pháp Thuyền vẫn tự tại hơn nhiều.
Hứa Thanh hơi suy tư, sau đó hắn nhìn về đạo bào màu tím trên người của mình, nhớ tới Trương Tam và đội trưởng đều mặc đạo bào màu xám, đáy lòng của hắn lập tức đã có quyết định.
Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn khay ngọc ở một bên trong động phủ, từ khi hắn vào động phủ, chỗ đó liền thủy chung tràn ra những ánh sáng yếu ớt.

Nguồn của khay ngọc này chính là hạch tâm của trận pháp trong động phủ, cũng là chỗ để thay thế linh thạch, đồng thời còn có công năng ghi chép.

Hứa Thanh nhìn lướt qua, đi đến giơ tay lên nhấn một cái vào khay ngọc trong trụ cột, trong đầu lập tức hiện ra từng đạo tin tức, bên trong ghi chép những người thỉnh cầu bái phỏng hắn trong khoảng thời gian này.
Trong đó có một cái là của Hoàng Nham, một cái là của Chu Thanh Bằng, ba cái là Đinh Tuyết, thậm chí còn có hai cái của Cố Mộc Thanh, nhưng có hai cái là được ghi chép nhiều nhất.
Một cái là của Ti trưởng Bộ Hung ti, trong ghi chép có tận 23 lần bái phóng, một vị khác chính là đội viên đội 6 Bộ Hung ti dưới núi, bên trên báo cáo ghi tên là Ách Ba.

Ghi chép yêu cầu bái kiến của y có tổng cộng 41 tin.
Điều này trên cơ bản chính là mỗi ngày y đều tới xin bái kiến Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn những thông tin ghi chép, nghĩ tới hôm ấy mình tiện tay cứu Ách Ba, hiển nhiên tính mạng đối phương cũng rất là ương ngạnh, cho nên đã sống lại rồi.
Trong lúc Hứa Thanh đang suy tính, khay ngọc này lại lập lòe lần nữa, lại có thêm một đạo ghi chép, còn là đến từ Ách Ba.
Đối với đệ tử trên núi mà nói, người ngoài muốn bái phỏng cũng cần có sự đồng ý của bọn họ, cho nên đối với đệ tử dưới thì càng là như thế, cho nên sau khi Hứa Thanh suy nghĩ một chút, liền đồng ý thỉnh cầu bái kiến của y.
Không lâu sau liền có một đạo thân ảnh nhỏ gầy một đường dựa theo trận pháp chỉ dẫn, đi tới trước động phủ Hứa Thanh, sau khi cẩn thận tới gần, cửa lớn của động phủ cũng mở ra, Hứa Thanh từ trong đi ra.
- Chuyện gì?
Hứa Thanh nhìn qua tiểu tử câm đang đứng ngoài ba trượng không dám tiếp tục tới gần, bộ dáng rất là gò bó đứng ở nơi đó.


Quần áo đối phương vẫn như lúc trước, nhưng thương thế trên người đã sớm tốt hơn rồi, vả lại trên người cũng càng nhiều thêm một chút vẻ âm lãnh, hiển nhiên sau một lần tìm được đường sống trong cõi chết, y cũng đã phát triển thêm rất nhiều.
Dưới ánh mắt của Hứa Thanh, thân thể Ách Ba run rẩy mà lấy ra một tấm lệnh bài từ trong lòng ngực, sau đó cung kính để ở một bên rồi tiếp tục lui ra phía sau vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn Hứa Thanh, sau đó bỗng nhiên quỳ xuống dùng sức vỡ đầu dập mấy cái, trên trán cũng chảy cả máu ra ngoài, sau đó y mới đứng lên, nhanh chóng chạy về phía dưới núi.
Hứa Thanh đưa mắt nhìn đối phương đi xa, tay phải khẽ quơ một trảo, tấm lệnh bài trên mặt đất liền bay tới tay, vật này không phải là đánh dấu thân phận, mà là một tấm tín vật cất vào kho.
Hứa Thanh rất quen thuộc với bến cảng, tự nhiên hắn hiểu được đây là vật gì.

Bến cảng của Thất Huyết Đồng, có một nửa là do đệ tử ngọn núi thứ bảy sử dụng, một nửa khác thì là đối ngoại, ngày bình thường có rất nhiều các con thuyền bên ngoài vãng lai, ở bên trong cũng lẫn lộn cả hải tặc.
Mà những con thuyền từ bên ngoài tới này không cách nào có thể thu hồi giống như Pháp Chu hay Pháp Thuyền của Thất Huyết Đồng, cho nên cần phải thả neo cùng ký gửi, mà lệnh bài kia chính là tín vật.
Đối với Thất Huyết Đồng mà nói, muốn tới lấy thuyền, chỉ nhận biết tín vật.
Hiển nhiên là tiểu tử câm sau khi trải qua việc tặng thi thể tội phạm truy nã lần trước không được, cho nên đã cho rằng Hứa Thanh không thích tội phạm truy nã, vì vậy lần này không biết đã giết bao nhiêu để kiếm được một cái tín vật này để đưa tới cho Hứa Thanh.
Nhưng lần này, Hứa Thanh nhận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện