Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận Xương

Chương 19



Nhiếp Minh Dung nhìn vẻ mặt trẻ con của Chưởng Châu, không nhịn được cảm thấy đau lòng và thương tiếc, ôm cô vào ngực, rơi nước mắt thở dài: “Em cái đứa ngốc này, sao lại ngu ngốc như thế, ngu ngốc như thế hả?”

Sao em không biết tranh thủ một chút....

Sao em cứ làm người ta đau lòng như vậy....

Người chịu khổ là em, cuối cùng lại để người khác nhặt được tiện nghi, trên đời này sao cứ có con nhóc ngu ngốc như em cơ chứ?

Nhiếp Chưởng Châu nằm trong lòng chị cả, âm thanh mang theo giọng mũi: “Chị cả, em chỉ hy vọng Nhiếp gia tốt hơn, nhà chúng ta tốt hơn, mẹ sẽ nhanh khỏi bệnh, Lãng Lãng cũng trưởng thành, cả nhà chúng ta đoàn viên, bình an trôi qua.... ba không còn nữa, em muốn bốn chị em chúng ta và cả mẹ toàn tâm toàn ý dựng lại Nhiếp gia.... chị cả, em không ủy khuất, thật đấy, có thể làm chút chuyện cho gia đình em rất vui, chị hai gả đến Phó gia, đó mới là vất vả, nhà chúng ta đã như vậy, chỉ sợ chị hai sẽ bị người ta khinh thường, em muốn mang chút của hồi môn ba mẹ tích góp cho em đưa cho chị hai mang đến Phó gia....”

“Chưởng Châu....”

Nhiếp Minh Dung duỗi tay kéo em gái ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô, trong lòng mềm nhũn, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: “Chưởng Châu, những chuyện này không cần em lo, của hồi môn của em là ba mẹ chuẩn bị nhiều năm cho em, là tấm lòng ba mẹ cho em, Yên Dung còn có chị, dù sao cả đời này chị cũng không lấy chồng......”

Nhiếp Minh Dung nói tới đây thì âm thanh dừng lại, Chưởng Châu nhìn cô ấy, thấy trong mắt cô ấy đều là sương mù sau đó mới tản ra, thay vào đó là sự quật cường và cứng cỏi, cô đau lòng không thôi, gắt gao nắm lấy tay Nhiếp Minh Dung: “Chị cả, chờ tình huống nhà chúng ta tốt hơn chị và anh Cố cùng nhau ra nước ngoài đi, anh ấy yêu chị như thế....”

Nhiếp Minh Dung lắc đầu, cố nén sự chua xót cười cười: “Không nói nữa, em đi ngủ đi, chị cũng mệt mỏi rồi.”

“Em muốn ngủ cùng chị cả....”

“Sao còn giống như đứa trẻ vậy.”

Nhiếp Minh Dung bóp má cô nhưng vẫn để người hầu mang thêm gối qua, hai chị em kê đầu ngủ, Chưởng Châu ngửi mùi hương trên người chị, nghe cô ấy hát ru như đứa bé dần dần ngủ say.

Nhiếp Minh Dung nhìn gương mặt ngủ say của Chưởng Châu sau đó mới lẩm bẩm một tiếng, Chưởng Châu, chị nhất định để em hạnh phúc.

Chị thề đấy.

Ngày hôm sau người Phó gia mang qua mấy ngày tốt để đính hôn, để người của Nhiếp gia chọn ngày nào.

Nhiếp Minh Dung nhìn mấy ngày cách nhau không quá xa, cô chọn một ngày ở giữa là ba tháng sau, một chin tháng năm.

Người Phó gia rời đi, Nhiếp Yên Dung nhận được tin tức lúc này đang ngồi trên ghế sofa ngẩn người.

Trong lòng nửa chua xót khó chịu nửa vui mừng.

Ngày đính hôn đã chọn, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra thì cô ta sẽ nhanh chóng trở thành vị hôn thê của Phó Cánh Hành....

Phó Cánh Hành đấy, cô ta giấy ở trong lòng, vì tự tin nên căn bản không dám nói ra tên anh.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chặn ngang suy nghĩ hỗn loạn trong lòng cô ta, Nhiếp Yên Dung nhìn Chưởng Châu đi vào, cô gái nhỏ vì ở nhà mà mặc quần áo đơn giản nhưng chỉ là áo sơ mi đơn giản và quần dài thôi cũng đủ đẹp như đóa sen.

Nhiếp Yên Dung nhíu mày không biết làm sao, lần đầu tiên trong đời cảm thấy vẻ đẹp này thật quá chói mặt.

“Chưởng Châu, có chuyện gì sao?”

Nhiếp Yên Dung buông sách trong tay xuống nhẹ nhàng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện