Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận Xương
Chương 38
“Chưởng Châu, tha thứ cho anh mạo muội, chỉ là anh quá vui mừng không nhịn được muốn giới thiệu em cho bạn bè của anh… em sẽ không giận chứ?”
Ánh mắt Lý Khiêm vô cùng chân thành, lúc nhìn cô ánh mắt đầy vui mừng là thật lòng thật dạ mà nhìn cô.
Trong lòng Chưởng Châu không hề gợn sóng, cô lắc đầu không nói gì thêm mà thản nhiên gật đầu mỉm cười với mọi người.
May mà mấy người bạn của Lý Khiêm cũng xem như lịch sự, chưa khiến người ta không chịu nổi khi ở chung.
Chưởng Châu không nói nhiều, hơn nữa trước kia cũng chẳng quen biết.
Dần dần chỉ có thi thoảng Lý Khiêm sẽ nói chuyện với cô vài câu, mọi người cũng thử bắt chuyện với cô.
Mà chuyện bọn họ trao đổi đều là hứng thú khi ra ngước ngoại đi học, Chưởng Châu không thể chen miệng nên hứng thú rã rời.
Ánh mắt buồn chán nhìn xung quanh, cô nhìn thấy trong góc có một chiếc đêm chiếc áo Tatami, người phục vụ đang nửa quỳ nơi đó, ánh mắt Chưởng Châu đầy hứng thú.
Lý Khiêm và mọi người hứng thú nói chuyện, cô lấy cớ đi toilet đứng lên rời đi.
Đủ ấm áp, cô treo áo khoác lên giá, sau đó mặc chiếc váy tay áo dài bảy phân nên cảm thấy hơi lạnh, Chưởng Châu ra khỏi toilet thì đi qua bình phong đến một góc khác.
Người phục vụ thấy cô đi tới liền chào hỏi, nhìn đóa hoa mọc đan xen nhau, đang ganh đua sắc đẹp, Chưởng Châu không nhịn được hứng trí.
Cô cởi giày, nửa quỳ trên đệm Tatami, cầm đồ tu bổ cho hoa bách hợp lên, hơi nghiêng đầu giống như đang nghĩ làm sao để sửa.
Phó Cánh Hành khép văn kiện lại, lần nữa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng màu xanh, ánh mắt anh dần dừng lại ở hình ảnh đó.
Thiếu nữ xinh đẹp ngồi đõ, đường cong cơ thể quyến rũ vô cùng, cổ dài thon, dễ dàng làm cho người ta yêu thích, cảnh sắc tươi mát như vậy càng làm cho khuôn mặt nhỏ bé của cô thêm kinh diễm.
Hàng mi dài, đôi mắt như sóng nước, mái tóc đen nhánh, vì tuổi còn nhỏ nhưng đã có chút phong tình, bàn tay trắng nõn thon thon, sửa từng đóa bách hợp, lúc này mái tóc đang xõa xuống những đóa hoa.
Dường như rất vừa lòng với tác phẩm của mình, thiếu nữ nhìn qua nhìn lại một phen, khóe môi nở nụ cười, hai lúm đồng tiền cười ngọt ngào như ăn mật, mà phục vụ đứng ở bên cạnh nhìn choáng váng, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người cô không dời đi được.
Bình phong là cảnh núi non thủy mặc, cô gái ngồi đó, ánh sáng chiếu xuống càng thêm rung động.
Người trợ lý ở bên cạnh nín thở mà nhìn một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Nhiếp tam tiểu thư đúng là danh bất hư truyền…”
Phó Cánh Hành từ từ ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta xấu hổ giật giật tóc cười haha.
Phó Cánh Hành đứng lên từ từ đi về phía cô.
Người phục vụ tỉnh hồn, mặt đỏ tai hồng tránh qua một bên, Phó Cánh Hành cúi đầu nhìn cô sửa xong đóa hoa, bỗng nhiên hỏi một câu: “Ra ngoài ăn cơm với bạn trai sao?”
Chưởng Châu ngẩn ra, cành hoa trong tay rơi xuống, cô ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh từ từ gợn sóng.
Phó Cánh Hành khom lưng nhặt nhánh hoa lên, tùy ý cắm xuống nhưng lại như vẽ mắt cho rồng, lập tức hình ảnh sống động hẳn lên, Chưởng Châu không nhịn được hai mắt tỏa sáng, chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc lá của anh, âm thanh của anh vang lên: “Lý Khiêm đó, em cẩn thận một chút.”
Ánh mắt Lý Khiêm vô cùng chân thành, lúc nhìn cô ánh mắt đầy vui mừng là thật lòng thật dạ mà nhìn cô.
Trong lòng Chưởng Châu không hề gợn sóng, cô lắc đầu không nói gì thêm mà thản nhiên gật đầu mỉm cười với mọi người.
May mà mấy người bạn của Lý Khiêm cũng xem như lịch sự, chưa khiến người ta không chịu nổi khi ở chung.
Chưởng Châu không nói nhiều, hơn nữa trước kia cũng chẳng quen biết.
Dần dần chỉ có thi thoảng Lý Khiêm sẽ nói chuyện với cô vài câu, mọi người cũng thử bắt chuyện với cô.
Mà chuyện bọn họ trao đổi đều là hứng thú khi ra ngước ngoại đi học, Chưởng Châu không thể chen miệng nên hứng thú rã rời.
Ánh mắt buồn chán nhìn xung quanh, cô nhìn thấy trong góc có một chiếc đêm chiếc áo Tatami, người phục vụ đang nửa quỳ nơi đó, ánh mắt Chưởng Châu đầy hứng thú.
Lý Khiêm và mọi người hứng thú nói chuyện, cô lấy cớ đi toilet đứng lên rời đi.
Đủ ấm áp, cô treo áo khoác lên giá, sau đó mặc chiếc váy tay áo dài bảy phân nên cảm thấy hơi lạnh, Chưởng Châu ra khỏi toilet thì đi qua bình phong đến một góc khác.
Người phục vụ thấy cô đi tới liền chào hỏi, nhìn đóa hoa mọc đan xen nhau, đang ganh đua sắc đẹp, Chưởng Châu không nhịn được hứng trí.
Cô cởi giày, nửa quỳ trên đệm Tatami, cầm đồ tu bổ cho hoa bách hợp lên, hơi nghiêng đầu giống như đang nghĩ làm sao để sửa.
Phó Cánh Hành khép văn kiện lại, lần nữa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng màu xanh, ánh mắt anh dần dừng lại ở hình ảnh đó.
Thiếu nữ xinh đẹp ngồi đõ, đường cong cơ thể quyến rũ vô cùng, cổ dài thon, dễ dàng làm cho người ta yêu thích, cảnh sắc tươi mát như vậy càng làm cho khuôn mặt nhỏ bé của cô thêm kinh diễm.
Hàng mi dài, đôi mắt như sóng nước, mái tóc đen nhánh, vì tuổi còn nhỏ nhưng đã có chút phong tình, bàn tay trắng nõn thon thon, sửa từng đóa bách hợp, lúc này mái tóc đang xõa xuống những đóa hoa.
Dường như rất vừa lòng với tác phẩm của mình, thiếu nữ nhìn qua nhìn lại một phen, khóe môi nở nụ cười, hai lúm đồng tiền cười ngọt ngào như ăn mật, mà phục vụ đứng ở bên cạnh nhìn choáng váng, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người cô không dời đi được.
Bình phong là cảnh núi non thủy mặc, cô gái ngồi đó, ánh sáng chiếu xuống càng thêm rung động.
Người trợ lý ở bên cạnh nín thở mà nhìn một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Nhiếp tam tiểu thư đúng là danh bất hư truyền…”
Phó Cánh Hành từ từ ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta xấu hổ giật giật tóc cười haha.
Phó Cánh Hành đứng lên từ từ đi về phía cô.
Người phục vụ tỉnh hồn, mặt đỏ tai hồng tránh qua một bên, Phó Cánh Hành cúi đầu nhìn cô sửa xong đóa hoa, bỗng nhiên hỏi một câu: “Ra ngoài ăn cơm với bạn trai sao?”
Chưởng Châu ngẩn ra, cành hoa trong tay rơi xuống, cô ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh từ từ gợn sóng.
Phó Cánh Hành khom lưng nhặt nhánh hoa lên, tùy ý cắm xuống nhưng lại như vẽ mắt cho rồng, lập tức hình ảnh sống động hẳn lên, Chưởng Châu không nhịn được hai mắt tỏa sáng, chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc lá của anh, âm thanh của anh vang lên: “Lý Khiêm đó, em cẩn thận một chút.”
Bình luận truyện