Quay Đầu Lại Bích Vân Tây
Chương 27
Úy Oản quỳ có chút không xong, lảo đảo vịn ván giường, muốn đứng dậy, lại cảm thấy một trận khí hư lực đoản (khó thở suy yếu), yếu ớt ngã nhào, tựa vào cạnh giường. Đột nhiên nâng tay che miệng, cổ họng ngọt ngấy, giữa các ngón tay máu tươi nhè nhẹ từng đợt từng đợt, men theo mu bàn tay trắng nõn chậm rãi chảy xuống.
Cố thố bán tàng thân, nhân gian sự, tố nga đa tình bất kham nhẫn. Vân già sa yểm, phiết hạ hồng trần vạn vật, thanh huy đốn giảm tam phân (Nhìn thỏ ẩn nửa thân, việc nhân gian, mỹ nhân đa tình không thể nhẫn nhịn. Mây che tấm vải, bỏ xuống vạn vật hồng trần, ánh sáng thanh trong giảm mất ba phần).
Nên giết ai? Trong mắt Thái phó Thái tử xẹt qua ý cười như tự trào phúng, tự mỉa mai, mở tay ra, lòng bàn tay màu sậm, hơi hơi lắc đầu, lấy khăn lụa ra, tinh tế chà lau sạch sẽ. Mạnh mẽ vận khí ổn định mạch đập, quả thật tổn hại sức khỏe a!
Một bàn tay chạm lên gối đầu, lôi hộp gỗ ra, tự lấy hai viên tham hoàn nuốt vào, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cảm thấy có chút khí lực, mới đỡ thành giường chậm rãi đứng lên. Muốn ngồi ở đầu giường, không ngờ dưới chân lảo đảo, trực tiếp ngã sấp xuống giường, dứt khoát không giãy dụa đứng dậy, kéo chăn tùy ý đắp lên bụng, nhắm mắt lại, mỏi mệt từng chút từng chút một cuồn cuộn đi ra, thần chí mơ hồ, chỉ chốc lát sau liền không còn biết gì nữa.
Chuyển chúc phiêu bồng nhất mộng quy, dục tầm trần tích trướng nhân phi.
Đuốc chuyển bồng xoay giấc mộng mau
Muốn tìm dấu cũ thấy người đâu
Hoán kê sa kỳ 1 – Lý Dục
“Lão sư, chúng ta rời nơi này đi! Ta chán ghét, không muốn tiếp tục loại cuộc sống câu tâm đấu giác (dùng mưu trí đấu đá nhau) này! Rời nơi này đi Vân Tụ sơn trang, được không?”
“Ngươi là Thái tử thánh triều, quốc gia này là trách nhiệm của ngươi, không cần lo lắng, thần nhất định sẽ an bài thỏa đáng hết thảy cho người!”
“Lão sư, Huyễn nhi thực xin lỗi người! Giữ người lại nơi này, không được tự do, còn phải quan tâm chuyện của ta...”
“Điện hạ, Huyễn nhi, không cần khó chịu, cũng may tâm huyết không vô ích...”
“Thái phó, nếu không phải ngươi, bằng thực lực một mình trẫm, giang sơn này sao có thể vững chắc như thế?”
“Bệ hạ thánh đức nhân tâm, vạn dân kính ngưỡng, thần không dám kể công!”
“Thái phó, Truy Dương vương cư nhiên cự tuyệt không tiến cống, lòng muông dạ thú, như công khai lật mặt, thế lực lớn mạnh... Bạn cũ của Thái phó cũng trải rộng khắp triều dã a!”
“Bệ hạ, Uý Oản kết bè kết cánh, lòng dạ khó lường, nhiễu loạn triều cương...”
“Ngươi cùng Hoàng thúc, trẫm đến tột cùng nên giết ai?”
Lồng ngực đảo loạn, không còn sức kiềm nén, chưa kịp mở to mắt, đã phun ra một ngụm máu tươi, bên tai truyền đến tiếng hô to hoảng sợ của hài tử: “Sư phụ, sư phụ...”
Úy Oản cố hết sức mở hai mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy khuôn mặt non nớt ở đầu giường, mắt to trong suốt sáng ngời, hai giọt nước mắt trong suốt long lanh đọng trên gò má, Trác Nhạc lớn tiếng khóc lên: “Sư phụ, ngài xảy ra chuyện gì?”
Thái phó cố sức nâng tay, đầu ngón tay xoa hai gò má mềm mại của hài tử: “Đừng khóc, không có việc gì, nghỉ ngơi một chút lại tốt! Trời đã sáng sao?”
Trác Nhạc nức nở không thôi: “Sư phụ, ngài có phải hay không bệnh thật sự nặng, sao lại hộc máu như vậy?”
Úy Oản lắc lắc đầu, cánh tay buông xuống, lấy hộp gỗ dưới gối ra, Trác Nhạc nhận lấy, mở nắp hộp, Thái phó nhẹ giọng nói: “Lấy bốn viên tham hoàn!”
Hài tử nước mắt đầy mặt, khuôn mặt hồ đồ, lấy bốn viên tham hoàn ra, cẩn thận đưa vào miệng sư phụ, mắt nhìn cổ họng sư phụ khẽ nhúc nhích, nghĩ là đã nuốt tham hoàn xuống, nhịn không được nằm ở đầu giường, vừa hoảng vừa sợ, nhưng chỉ khóc.
Nuốt bốn viên tham hoàn xuống, hiệu lực xuất hiện rất nhanh, sắc mặt u ám của Uý Oản dần dần tốt lên vài phần, chậm rãi thở ra, theo bản năng vận chuyển chân khí xuống bụng bảo hộ thai nhi, thân thể ấm áp không ít, mới chống tay.
Trác Nhạc vội vàng đem gối đầu đặt thẳng lên, đỡ sư phụ ngồi dựa vào đầu giường, mắt to phủ đầy hơi nước: “Sư phụ, ngài cảm thấy thế nào?”
Thái phó ôn hòa cười, nhìn trời đã sáng tỏ, ánh mặt trời chiếu vào trong điện, không khí thanh tân (tơi mát trong lành) sáng sớm ngày xuân thay cho vẩn đục đêm qua, tâm tình sáng sủa hơn một chút.
Vỗ vỗ cánh tay nhỏ bé của Trác Nhạc: “Đến đưa tảo thiện sao?”
Hài tử gật gật đầu, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống: “Ta vừa tới...” Chỉ cái khay đặt trên ván giậm: “Nhìn thấy sư phụ đang ngủ, sợ tảo thiện lạnh, định đánh thức sư phụ, ai ngờ... Ô...”
Úy Oản lấy ra một cái khăn tay từ bên đầu giường đưa cho đệ tử, nhẹ giọng trấn an: “Không có việc gì, chỉ là nhất thời huyết bất quy kinh (một bệnh của máu, máu không đi theo kinh mạch vận hành mà lại tràn ra ngoài, như băng lậu, thổ huyết, đổ máu cam, đại tiện ra máu, tiểu tiện ra máu … do các nguyên nhân khí hư, khí nghịch, huyết ứ, hỏa nhiệt gây nên) mà thôi, nhổ ra ngược lại thoải mái hơn nhiều! Tiểu Nhạc, đem tảo thiện lại đây, tối hôm qua sư phụ không nghỉ ngơi tốt, rất mệt mỏi, không muốn rời giường, ăn xong còn muốn ngủ tiếp một chút!”
Trác Nhạc thật vất vả ngừng nước mắt, hít mũi đem khay lại, trực tiếp đặt trên chăn. Uý Oản tùy tiện ăn mấy ngụm, cảm thấy trong bụng khó chịu, rốt cuộc ăn không vô, phân phó tiểu đệ tử quay về ngự thiện phòng sớm, chính mình lại nằm xuống, khép mắt, có lẽ quả thật mệt không chịu nổi, chỉ lát sau lại ngủ.
Trác Nhạc chờ hô hấp sư phụ đều đều, ngủ sâu, mới bưng khay nhẹ chân lén lút rời Thọ Nhân điện. Vừa ra khỏi Vĩnh Yên cung, liền gặp một người y phục màu đen, cước bộ thảnh thơi, đang từ từ đi tới Vĩnh Yên cung.
Hài tử nhận ra đúng là nam tử ngày ấy cùng sư phụ trong Thọ Nhân điện, lễ phép xoay người đi, Cốc Lương Văn Hiên liếc hắn một cái, thản nhiên hỏi: “Thái phó đã dùng qua tảo thiện?”
Trác Nhạc cúi đầu: “Đã dùng qua, lúc này đang nghỉ ngơi!”
Mày Văn Hiên nhíu lại: “Sao lại nghỉ ngơi lúc này? Tối hôm qua ngủ không được?” Trác Nhạc không nói.
Cốc Lương Văn Hiên đột nhiên cười cười, làm như lầm bầm lầu bầu: “Ta thật ngốc, hỏi hắn lời này có tác dụng gì? Đi xem một cái!” Không để ý Trác Nhạc nữa, tự vào Vĩnh Yên cung, hướng tới Thọ Nhân điện.
Trác Nhạc quay đầu lại nhìn thân ảnh cao ngất tuấn tú của Cốc Lương Văn Hiên, nhịn không được nhíu mày. Không biết vì cái gì, vị tiên sinh này có tướng mạo phong lưu, nhân phẩm xuất chúng, nhưng chính mình nhìn xem lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, còn chỗ nào không thích hợp, lại không thể nói rõ... Sư phụ cùng hắn tựa hồ rất quen thuộc, sư phụ là người tốt, nói vậy hắn cũng là người tốt đi?
Mạch mạch thử tình thùy thức đắc, hựu đạo nhàn tình tự (Ai biết được tình cảm tha thiết này, lại bàn đến mối tình quen thuộc).
Đại môn sơn hồng của Thọ Nhân điện vẫn chưa khóa lại, nhẹ nhàng đẩy, cửa kia theo đó mở ra, Cốc Lương Văn Hiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng người ngủ trên giường, nhịn không được nhíu chặt hai hàng chân mày, cũng chưa từng thấy hắn nghỉ ngơi giờ này, chẳng lẽ...
Sải bước vào cửa, cước bộ tận lực nhẹ nhàng, chậm rãi đến trước giường, thấy khí sắc người nọ như tuyết, chân mày thư lãng (duỗi ra trong sáng?) ngày thường mang chút nếp nhăn, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, không khỏi âm thầm lo lắng.
Người trên giường cúi đầu ho khan, nghiêng người, áo ngủ bằng gấm trượt xuống, chỉ khoác một nửa trên thân thể, Văn Hiên tiến lên, nhẹ chân nhẹ tay cầm chăn rồng đắp lên thân thể đơn bạc của hắn, nơi tiếp xúc, gầy yếu khiến người đau lòng, khóe mắt lướt qua huyết sắc loang lỗ trên chăn gấm thêu long phượng màu hồng, đột nhiên kinh hãi.
Áo ngủ bằng gấm kia vốn màu son, cùng màu của máu tươi không tách biệt, nhưng đường thêu long phượng chính là màu vàng, lây dính vết máu, toàn bộ đường kim tuyến kia đều nhiễm thật nhiều vết hoa mai, Cốc Lương Văn Hiên tiến qua, lập tức thấy rõ ràng.
Đồng tử phút chốc co rút lại, Văn Hiên nâng tay chậm rãi xoa chăn nhiễm máu, thần sắc phức tạp, suy nghĩ lại, xoay người bước nhanh ra khỏi Thọ Nhân điện.
Phương Huyễn bãi triều, tức giận trong lòng chưa tiêu, Tiêu Hàn Xa này, cư nhiên lúc lâm triều trước mặt mọi người buộc tội Truy Dương vương làm việc không đứng đắn, không coi trọng kỉ cương, bất kính với quân chủ... Nói vậy lúc này chắc đã rơi vào trong tai Phương Thứ đi! Cho dù chính mình áp chế, lại không dám đảm bảo Phương Thứ sẽ không giữ tâm kiêng kị, có thể nói do chính mình bày mưu đặt kế... Oán hận nghiến răng, Tiêu Hàn Xa người này, quả nhiên giữ không được, nếu không phải Úy Oản...
Thay triều phục (y phục vào triều), đang muốn bước vào ngự thư phòng, liền thấy Lưu Trụ vội vã chạy tới, kề tai nói nhỏ mấy câu, hoàng đế nhíu nhíu chân mày, phân phó Phan Hải: “Ngươi đi ngự thư phòng chuẩn bị trước, một lát trẫm đến!”
Phan Hải nâng phất trần xoay người cúi đầu đi ra ngoài, trong lòng nhịn không được nói thầm, đêm qua sau khi Hoàng thượng nhìn qua Thái phó hồi tẩm cung, vẫn còn giận không thể nén, sợ là Thái phó còn nói cái gì không vào tai chủ tử được! Ai, hiện giờ điều Lưu Trụ đến Thái Cực điện, bản thân có lòng giúp đỡ cũng không có lực, Thái phó a Thái phó, ngươi cần bảo trọng a!
Phương Huyễn đi một đường khác, thế nhưng một lát, trước mắt bức tường màu trắng ngói xanh đen cổ xưa, cửa lớn sơn son bong ra từng mảng, Lưu Trụ đưa tay đẩy ra, phát ra tiếng cót két đổ nát. Hoàng đế không kiên nhẫn đi vào, đang định mở miệng, đã thấy một người đẩy cửa đi ra, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, chậm rãi hô một tiếng: “Bệ... hạ!”
Thùy liên tân khổ đông dương sấu, dã vi xuân thung.
Ai thương xót nỗi đắng cay của người ốm yếu phía đông dương?
Lại còn uể oải khi xuân về
Thái tang tử – Nạp Lan Tính Đức
Khi Úy Oản tỉnh lại vẫn cảm thấy thần trí mê muội, mơ hồ mở mắt, tim đập mạnh và loạn nhịp thật lâu, mới chống hai tay muốn ngồi dậy.
Đảo mắt, một người ngồi ở đầu giường, y phục màu đen dung mạo sáng sủa, đã vươn hai tay đỡ thân thể hắn, nhẹ giọng trách cứ: “Bị bệnh cũng không để người nói ta một tiếng, khiến ta thật lo lắng!”
Úy Oản ảm đạm cười, liền vịn tay hắn vững vàng tựa vào trên gối kê: “Cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là có chút mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi một ngày, lúc này đã cảm thấy tốt hơn nhiều!”
Cốc Lương Văn Hiên nhếch mi, đưa tay kéo góc chăn: “Đây là cái gì?”
Thái phó khó hiểu: “Chăn a! Sao vậy, ngươi ngay cả cái này cũng không biết sao?”
Văn Hiên cười lạnh: “Ngươi lại muốn đục nước béo cò, lung tung lừa gạt ta, ngươi nhìn màu sắc tiên diễm trên chăn này, bảo ta phân biệt không ra sao? Một đám kim tuyến nơi này lúc nào thì biến tiều đỏ?”
Úy Oản cẩn thận nhìn nhìn, ngượng ngùng cười: “Này... Buổi sáng đứng dậy gấp một chút, huyết bất quy kinh (máu không về kinh mạch) thôi!”
Đại y nhân (người áo đen) cười nhạo nói: “Ngươi luôn có rất nhiều lý do, lần trước là luyện công quá mức, lúc này đây lại là huyết bất quy kinh, ta cũng không phải kẻ ngốc, mặc ngươi nói dối. Thôi, ta cuối cùng là không yên lòng, từ hôm nay trở đi, ta rời viện tử đổ nát kia, đến ở cùng ngươi!”
Úy Oản lắp bắp kinh hãi: “Nơi này là Vĩnh Yên cung, há là muốn chuyển liền chuyển?”
Cốc Lương Văn Hiên liếc mắt nhìn hắn: “Sao vậy, Thái phó Thái tử tự cao tự đại? Vĩnh Yên cung ngươi ở được người khác không ở được sao?”
Úy Oản sửng sốt, sau một lúc lâu, đột nhiên cười, tươi cười nhẹ nhàng không dấu vết, phảng phất như mây khói trong chớp mắt: “Cùng ở liền cùng ở đi, Vĩnh Yên cung điện các thật nhiều...”
Đại y nhân (người áo đen) đánh gảy lời hắn, vẻ mặt có chút không tự nhiên, hai gò má như ngọc ẩn ẩn ửng đỏ: “Ta nói cùng ở, tự nhiên là cùng ngươi ở chung một phòng!”
Thái phó hạ mắt, ngón tay dưới chăn gắt gao nắm chặt góc áo, ngữ khí bình thản: “Nơi này chỉ có một cái giường, cái gì khác cũng không có? Ngươi có thể ở quen sao?”
Văn Hiên cười cười: “Ngươi ở được, ta tự nhiên cũng có thể ở! Từ hôm nay trở đi, có thể cùng quân cùng thưởng thức song cửa nhỏ sáng sủa này, dù ở không quen, ta cũng không muốn dọn ra ngoài!”
Úy Oản có chút gian nan nâng mắt, người trước mặt thần thái xuất chúng, nét mặt toả sáng, lẩm bẩm nói: “Nếu như thế, liền ở đi!”
Mặt Cốc Lương Văn Hiên như ánh bình minh, nâng ngón tay chỉ góc tường: “Ta đã đem chăn đệm dọn đến đây, nếu ngươi không thu ta, ta chẳng lẽ lại phải mang về sao?”
Thái phó cười khổ, thuận theo ngón tay hắn nhìn thấy chăn đệm chỉnh chỉnh tề tề nơi góc tường, thở dài: “Hiện nay vẫn là hàn xuân, ngươi ngủ trên mặt đất, ta lại nằm trên giường, bảo ta như thế nào an tâm? Thôi thôi thôi, ngươi đem chăn đệm kia ôm đến trên giường đi, giường này rộng rãi, ngươi ta một giường chăn đệm, hẳn là có thể ngủ!”
Văn Hiên thật vất vả thoát khỏi xấu hổ, nghe xong lời này, trên mặt lại đỏ lên, quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi ngưng đọng, nở nụ cười: “Tiểu thái giám này thật chịu khó, sớm như thế mà đã đến đưa vãn thiện!”
Úy Oản nhíu mày: “Nhanh tối rồi sao?”
Cốc Lương Văn Hiên quay đầu lại liếc hắn một cái, khinh thường nói: “Ngươi ngủ sau như vậy, lúc ngọ thiện ta đến đây, nghĩ muốn đánh thức ngươi, gọi thế nào cũng không tỉnh, chỉ phải từ bỏ!”
Thái phó không khỏi xoa xoa bụng: “Ra là ngủ một ngày, khó trách cảm thấy thật đói!”
Văn Hiên cười ra tiếng: “Không cần đáng thương như vậy, vãn thiện không phải đưa đến cho ngươi hay sao?”
Đang nói, thanh âm thanh thúy của hài tử truyền đến trong điện: “Thái phó, nô tài đến đưa vãn thiện!”
Cố thố bán tàng thân, nhân gian sự, tố nga đa tình bất kham nhẫn. Vân già sa yểm, phiết hạ hồng trần vạn vật, thanh huy đốn giảm tam phân (Nhìn thỏ ẩn nửa thân, việc nhân gian, mỹ nhân đa tình không thể nhẫn nhịn. Mây che tấm vải, bỏ xuống vạn vật hồng trần, ánh sáng thanh trong giảm mất ba phần).
Nên giết ai? Trong mắt Thái phó Thái tử xẹt qua ý cười như tự trào phúng, tự mỉa mai, mở tay ra, lòng bàn tay màu sậm, hơi hơi lắc đầu, lấy khăn lụa ra, tinh tế chà lau sạch sẽ. Mạnh mẽ vận khí ổn định mạch đập, quả thật tổn hại sức khỏe a!
Một bàn tay chạm lên gối đầu, lôi hộp gỗ ra, tự lấy hai viên tham hoàn nuốt vào, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cảm thấy có chút khí lực, mới đỡ thành giường chậm rãi đứng lên. Muốn ngồi ở đầu giường, không ngờ dưới chân lảo đảo, trực tiếp ngã sấp xuống giường, dứt khoát không giãy dụa đứng dậy, kéo chăn tùy ý đắp lên bụng, nhắm mắt lại, mỏi mệt từng chút từng chút một cuồn cuộn đi ra, thần chí mơ hồ, chỉ chốc lát sau liền không còn biết gì nữa.
Chuyển chúc phiêu bồng nhất mộng quy, dục tầm trần tích trướng nhân phi.
Đuốc chuyển bồng xoay giấc mộng mau
Muốn tìm dấu cũ thấy người đâu
Hoán kê sa kỳ 1 – Lý Dục
“Lão sư, chúng ta rời nơi này đi! Ta chán ghét, không muốn tiếp tục loại cuộc sống câu tâm đấu giác (dùng mưu trí đấu đá nhau) này! Rời nơi này đi Vân Tụ sơn trang, được không?”
“Ngươi là Thái tử thánh triều, quốc gia này là trách nhiệm của ngươi, không cần lo lắng, thần nhất định sẽ an bài thỏa đáng hết thảy cho người!”
“Lão sư, Huyễn nhi thực xin lỗi người! Giữ người lại nơi này, không được tự do, còn phải quan tâm chuyện của ta...”
“Điện hạ, Huyễn nhi, không cần khó chịu, cũng may tâm huyết không vô ích...”
“Thái phó, nếu không phải ngươi, bằng thực lực một mình trẫm, giang sơn này sao có thể vững chắc như thế?”
“Bệ hạ thánh đức nhân tâm, vạn dân kính ngưỡng, thần không dám kể công!”
“Thái phó, Truy Dương vương cư nhiên cự tuyệt không tiến cống, lòng muông dạ thú, như công khai lật mặt, thế lực lớn mạnh... Bạn cũ của Thái phó cũng trải rộng khắp triều dã a!”
“Bệ hạ, Uý Oản kết bè kết cánh, lòng dạ khó lường, nhiễu loạn triều cương...”
“Ngươi cùng Hoàng thúc, trẫm đến tột cùng nên giết ai?”
Lồng ngực đảo loạn, không còn sức kiềm nén, chưa kịp mở to mắt, đã phun ra một ngụm máu tươi, bên tai truyền đến tiếng hô to hoảng sợ của hài tử: “Sư phụ, sư phụ...”
Úy Oản cố hết sức mở hai mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy khuôn mặt non nớt ở đầu giường, mắt to trong suốt sáng ngời, hai giọt nước mắt trong suốt long lanh đọng trên gò má, Trác Nhạc lớn tiếng khóc lên: “Sư phụ, ngài xảy ra chuyện gì?”
Thái phó cố sức nâng tay, đầu ngón tay xoa hai gò má mềm mại của hài tử: “Đừng khóc, không có việc gì, nghỉ ngơi một chút lại tốt! Trời đã sáng sao?”
Trác Nhạc nức nở không thôi: “Sư phụ, ngài có phải hay không bệnh thật sự nặng, sao lại hộc máu như vậy?”
Úy Oản lắc lắc đầu, cánh tay buông xuống, lấy hộp gỗ dưới gối ra, Trác Nhạc nhận lấy, mở nắp hộp, Thái phó nhẹ giọng nói: “Lấy bốn viên tham hoàn!”
Hài tử nước mắt đầy mặt, khuôn mặt hồ đồ, lấy bốn viên tham hoàn ra, cẩn thận đưa vào miệng sư phụ, mắt nhìn cổ họng sư phụ khẽ nhúc nhích, nghĩ là đã nuốt tham hoàn xuống, nhịn không được nằm ở đầu giường, vừa hoảng vừa sợ, nhưng chỉ khóc.
Nuốt bốn viên tham hoàn xuống, hiệu lực xuất hiện rất nhanh, sắc mặt u ám của Uý Oản dần dần tốt lên vài phần, chậm rãi thở ra, theo bản năng vận chuyển chân khí xuống bụng bảo hộ thai nhi, thân thể ấm áp không ít, mới chống tay.
Trác Nhạc vội vàng đem gối đầu đặt thẳng lên, đỡ sư phụ ngồi dựa vào đầu giường, mắt to phủ đầy hơi nước: “Sư phụ, ngài cảm thấy thế nào?”
Thái phó ôn hòa cười, nhìn trời đã sáng tỏ, ánh mặt trời chiếu vào trong điện, không khí thanh tân (tơi mát trong lành) sáng sớm ngày xuân thay cho vẩn đục đêm qua, tâm tình sáng sủa hơn một chút.
Vỗ vỗ cánh tay nhỏ bé của Trác Nhạc: “Đến đưa tảo thiện sao?”
Hài tử gật gật đầu, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống: “Ta vừa tới...” Chỉ cái khay đặt trên ván giậm: “Nhìn thấy sư phụ đang ngủ, sợ tảo thiện lạnh, định đánh thức sư phụ, ai ngờ... Ô...”
Úy Oản lấy ra một cái khăn tay từ bên đầu giường đưa cho đệ tử, nhẹ giọng trấn an: “Không có việc gì, chỉ là nhất thời huyết bất quy kinh (một bệnh của máu, máu không đi theo kinh mạch vận hành mà lại tràn ra ngoài, như băng lậu, thổ huyết, đổ máu cam, đại tiện ra máu, tiểu tiện ra máu … do các nguyên nhân khí hư, khí nghịch, huyết ứ, hỏa nhiệt gây nên) mà thôi, nhổ ra ngược lại thoải mái hơn nhiều! Tiểu Nhạc, đem tảo thiện lại đây, tối hôm qua sư phụ không nghỉ ngơi tốt, rất mệt mỏi, không muốn rời giường, ăn xong còn muốn ngủ tiếp một chút!”
Trác Nhạc thật vất vả ngừng nước mắt, hít mũi đem khay lại, trực tiếp đặt trên chăn. Uý Oản tùy tiện ăn mấy ngụm, cảm thấy trong bụng khó chịu, rốt cuộc ăn không vô, phân phó tiểu đệ tử quay về ngự thiện phòng sớm, chính mình lại nằm xuống, khép mắt, có lẽ quả thật mệt không chịu nổi, chỉ lát sau lại ngủ.
Trác Nhạc chờ hô hấp sư phụ đều đều, ngủ sâu, mới bưng khay nhẹ chân lén lút rời Thọ Nhân điện. Vừa ra khỏi Vĩnh Yên cung, liền gặp một người y phục màu đen, cước bộ thảnh thơi, đang từ từ đi tới Vĩnh Yên cung.
Hài tử nhận ra đúng là nam tử ngày ấy cùng sư phụ trong Thọ Nhân điện, lễ phép xoay người đi, Cốc Lương Văn Hiên liếc hắn một cái, thản nhiên hỏi: “Thái phó đã dùng qua tảo thiện?”
Trác Nhạc cúi đầu: “Đã dùng qua, lúc này đang nghỉ ngơi!”
Mày Văn Hiên nhíu lại: “Sao lại nghỉ ngơi lúc này? Tối hôm qua ngủ không được?” Trác Nhạc không nói.
Cốc Lương Văn Hiên đột nhiên cười cười, làm như lầm bầm lầu bầu: “Ta thật ngốc, hỏi hắn lời này có tác dụng gì? Đi xem một cái!” Không để ý Trác Nhạc nữa, tự vào Vĩnh Yên cung, hướng tới Thọ Nhân điện.
Trác Nhạc quay đầu lại nhìn thân ảnh cao ngất tuấn tú của Cốc Lương Văn Hiên, nhịn không được nhíu mày. Không biết vì cái gì, vị tiên sinh này có tướng mạo phong lưu, nhân phẩm xuất chúng, nhưng chính mình nhìn xem lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, còn chỗ nào không thích hợp, lại không thể nói rõ... Sư phụ cùng hắn tựa hồ rất quen thuộc, sư phụ là người tốt, nói vậy hắn cũng là người tốt đi?
Mạch mạch thử tình thùy thức đắc, hựu đạo nhàn tình tự (Ai biết được tình cảm tha thiết này, lại bàn đến mối tình quen thuộc).
Đại môn sơn hồng của Thọ Nhân điện vẫn chưa khóa lại, nhẹ nhàng đẩy, cửa kia theo đó mở ra, Cốc Lương Văn Hiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng người ngủ trên giường, nhịn không được nhíu chặt hai hàng chân mày, cũng chưa từng thấy hắn nghỉ ngơi giờ này, chẳng lẽ...
Sải bước vào cửa, cước bộ tận lực nhẹ nhàng, chậm rãi đến trước giường, thấy khí sắc người nọ như tuyết, chân mày thư lãng (duỗi ra trong sáng?) ngày thường mang chút nếp nhăn, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, không khỏi âm thầm lo lắng.
Người trên giường cúi đầu ho khan, nghiêng người, áo ngủ bằng gấm trượt xuống, chỉ khoác một nửa trên thân thể, Văn Hiên tiến lên, nhẹ chân nhẹ tay cầm chăn rồng đắp lên thân thể đơn bạc của hắn, nơi tiếp xúc, gầy yếu khiến người đau lòng, khóe mắt lướt qua huyết sắc loang lỗ trên chăn gấm thêu long phượng màu hồng, đột nhiên kinh hãi.
Áo ngủ bằng gấm kia vốn màu son, cùng màu của máu tươi không tách biệt, nhưng đường thêu long phượng chính là màu vàng, lây dính vết máu, toàn bộ đường kim tuyến kia đều nhiễm thật nhiều vết hoa mai, Cốc Lương Văn Hiên tiến qua, lập tức thấy rõ ràng.
Đồng tử phút chốc co rút lại, Văn Hiên nâng tay chậm rãi xoa chăn nhiễm máu, thần sắc phức tạp, suy nghĩ lại, xoay người bước nhanh ra khỏi Thọ Nhân điện.
Phương Huyễn bãi triều, tức giận trong lòng chưa tiêu, Tiêu Hàn Xa này, cư nhiên lúc lâm triều trước mặt mọi người buộc tội Truy Dương vương làm việc không đứng đắn, không coi trọng kỉ cương, bất kính với quân chủ... Nói vậy lúc này chắc đã rơi vào trong tai Phương Thứ đi! Cho dù chính mình áp chế, lại không dám đảm bảo Phương Thứ sẽ không giữ tâm kiêng kị, có thể nói do chính mình bày mưu đặt kế... Oán hận nghiến răng, Tiêu Hàn Xa người này, quả nhiên giữ không được, nếu không phải Úy Oản...
Thay triều phục (y phục vào triều), đang muốn bước vào ngự thư phòng, liền thấy Lưu Trụ vội vã chạy tới, kề tai nói nhỏ mấy câu, hoàng đế nhíu nhíu chân mày, phân phó Phan Hải: “Ngươi đi ngự thư phòng chuẩn bị trước, một lát trẫm đến!”
Phan Hải nâng phất trần xoay người cúi đầu đi ra ngoài, trong lòng nhịn không được nói thầm, đêm qua sau khi Hoàng thượng nhìn qua Thái phó hồi tẩm cung, vẫn còn giận không thể nén, sợ là Thái phó còn nói cái gì không vào tai chủ tử được! Ai, hiện giờ điều Lưu Trụ đến Thái Cực điện, bản thân có lòng giúp đỡ cũng không có lực, Thái phó a Thái phó, ngươi cần bảo trọng a!
Phương Huyễn đi một đường khác, thế nhưng một lát, trước mắt bức tường màu trắng ngói xanh đen cổ xưa, cửa lớn sơn son bong ra từng mảng, Lưu Trụ đưa tay đẩy ra, phát ra tiếng cót két đổ nát. Hoàng đế không kiên nhẫn đi vào, đang định mở miệng, đã thấy một người đẩy cửa đi ra, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, chậm rãi hô một tiếng: “Bệ... hạ!”
Thùy liên tân khổ đông dương sấu, dã vi xuân thung.
Ai thương xót nỗi đắng cay của người ốm yếu phía đông dương?
Lại còn uể oải khi xuân về
Thái tang tử – Nạp Lan Tính Đức
Khi Úy Oản tỉnh lại vẫn cảm thấy thần trí mê muội, mơ hồ mở mắt, tim đập mạnh và loạn nhịp thật lâu, mới chống hai tay muốn ngồi dậy.
Đảo mắt, một người ngồi ở đầu giường, y phục màu đen dung mạo sáng sủa, đã vươn hai tay đỡ thân thể hắn, nhẹ giọng trách cứ: “Bị bệnh cũng không để người nói ta một tiếng, khiến ta thật lo lắng!”
Úy Oản ảm đạm cười, liền vịn tay hắn vững vàng tựa vào trên gối kê: “Cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là có chút mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi một ngày, lúc này đã cảm thấy tốt hơn nhiều!”
Cốc Lương Văn Hiên nhếch mi, đưa tay kéo góc chăn: “Đây là cái gì?”
Thái phó khó hiểu: “Chăn a! Sao vậy, ngươi ngay cả cái này cũng không biết sao?”
Văn Hiên cười lạnh: “Ngươi lại muốn đục nước béo cò, lung tung lừa gạt ta, ngươi nhìn màu sắc tiên diễm trên chăn này, bảo ta phân biệt không ra sao? Một đám kim tuyến nơi này lúc nào thì biến tiều đỏ?”
Úy Oản cẩn thận nhìn nhìn, ngượng ngùng cười: “Này... Buổi sáng đứng dậy gấp một chút, huyết bất quy kinh (máu không về kinh mạch) thôi!”
Đại y nhân (người áo đen) cười nhạo nói: “Ngươi luôn có rất nhiều lý do, lần trước là luyện công quá mức, lúc này đây lại là huyết bất quy kinh, ta cũng không phải kẻ ngốc, mặc ngươi nói dối. Thôi, ta cuối cùng là không yên lòng, từ hôm nay trở đi, ta rời viện tử đổ nát kia, đến ở cùng ngươi!”
Úy Oản lắp bắp kinh hãi: “Nơi này là Vĩnh Yên cung, há là muốn chuyển liền chuyển?”
Cốc Lương Văn Hiên liếc mắt nhìn hắn: “Sao vậy, Thái phó Thái tử tự cao tự đại? Vĩnh Yên cung ngươi ở được người khác không ở được sao?”
Úy Oản sửng sốt, sau một lúc lâu, đột nhiên cười, tươi cười nhẹ nhàng không dấu vết, phảng phất như mây khói trong chớp mắt: “Cùng ở liền cùng ở đi, Vĩnh Yên cung điện các thật nhiều...”
Đại y nhân (người áo đen) đánh gảy lời hắn, vẻ mặt có chút không tự nhiên, hai gò má như ngọc ẩn ẩn ửng đỏ: “Ta nói cùng ở, tự nhiên là cùng ngươi ở chung một phòng!”
Thái phó hạ mắt, ngón tay dưới chăn gắt gao nắm chặt góc áo, ngữ khí bình thản: “Nơi này chỉ có một cái giường, cái gì khác cũng không có? Ngươi có thể ở quen sao?”
Văn Hiên cười cười: “Ngươi ở được, ta tự nhiên cũng có thể ở! Từ hôm nay trở đi, có thể cùng quân cùng thưởng thức song cửa nhỏ sáng sủa này, dù ở không quen, ta cũng không muốn dọn ra ngoài!”
Úy Oản có chút gian nan nâng mắt, người trước mặt thần thái xuất chúng, nét mặt toả sáng, lẩm bẩm nói: “Nếu như thế, liền ở đi!”
Mặt Cốc Lương Văn Hiên như ánh bình minh, nâng ngón tay chỉ góc tường: “Ta đã đem chăn đệm dọn đến đây, nếu ngươi không thu ta, ta chẳng lẽ lại phải mang về sao?”
Thái phó cười khổ, thuận theo ngón tay hắn nhìn thấy chăn đệm chỉnh chỉnh tề tề nơi góc tường, thở dài: “Hiện nay vẫn là hàn xuân, ngươi ngủ trên mặt đất, ta lại nằm trên giường, bảo ta như thế nào an tâm? Thôi thôi thôi, ngươi đem chăn đệm kia ôm đến trên giường đi, giường này rộng rãi, ngươi ta một giường chăn đệm, hẳn là có thể ngủ!”
Văn Hiên thật vất vả thoát khỏi xấu hổ, nghe xong lời này, trên mặt lại đỏ lên, quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi ngưng đọng, nở nụ cười: “Tiểu thái giám này thật chịu khó, sớm như thế mà đã đến đưa vãn thiện!”
Úy Oản nhíu mày: “Nhanh tối rồi sao?”
Cốc Lương Văn Hiên quay đầu lại liếc hắn một cái, khinh thường nói: “Ngươi ngủ sau như vậy, lúc ngọ thiện ta đến đây, nghĩ muốn đánh thức ngươi, gọi thế nào cũng không tỉnh, chỉ phải từ bỏ!”
Thái phó không khỏi xoa xoa bụng: “Ra là ngủ một ngày, khó trách cảm thấy thật đói!”
Văn Hiên cười ra tiếng: “Không cần đáng thương như vậy, vãn thiện không phải đưa đến cho ngươi hay sao?”
Đang nói, thanh âm thanh thúy của hài tử truyền đến trong điện: “Thái phó, nô tài đến đưa vãn thiện!”
Bình luận truyện