Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành

Chương 3: Chân Nhân thành (1)



Dứt lời, bốn phương tám hướng đều tỏa ra ánh sáng chói mắt. Triệu Thụy Miên nhẹ bẫng trên không trung. Chớp mắt, thay hình đổi dạng, trang phục màu tím khoác lên người, phía dưới là y phục thời Đường có khắc hoa văn của tộc Chân Nhân.

Đường Hành Nhật Dạ thức thời bị mê hoặc bởi sức mạnh này. Rất nhanh sau đó đã bất ngờ tấn công. Ngay khi kiểu tóc của Triệu Thụy Miên đã dài ra, đong đưa như một tiểu cô nương, môi phớt màu tím hồng nhẹ.

Cô cầm quyền trượng trong tay, lướt người bay tới. Từ đỡ đòn tới tấn công, không khi nào là lơ là, thuần thục như một pháp sư chuyên nghiệp. Chẳng trách từ đầu đến giờ vẫn luôn giả bộ. Vương An Cơ vẫn không ngờ, thì ra Triệu Thụy Miên là một pháp sư. Nếu hắn có sức mạnh như trước kia, hẳn là có thể nhận ra rồi. Hắn gắng gượng đứng dậy, nhìn cuộc chiến dường như không có hồi kết kia.

Một pháp sư mà pháp lực như vậy xem ra cũng không tệ. Đường Hành Nhật Dạ rất nhanh đã không trụ nổi, một cước bị đạp văng ra, đụng trúng kết giới, ngã rạp xuống đất. Triệu Thụy Miên từ tốn đi lại, huơ huơ quyền trượng trong tay, hai mắt híp nhẹ:

- Nhìn xem ngươi cũng đáng giá đấy. Bà đây sẽ thu thập, đem ngươi đi bán đi, lấy ít tiền về nấu cháo ăn. Ngoan chút đi.

- Tha mạng. Xin cô nương tha mạng. Ta... ta không biết lại có pháp sư đi theo Vương An Cơ. Trước đây chưa từng có. Cô tha cho ta một mạng đi.

- Được rồi, nể tình ngươi tốn chút sức. Ta sẽ bán người giá thấp một chút. - Tức thì, không để Đường Hành Nhật Dạ kịp buông lời van xin, Triệu Thụy Miên đã thu gã vào một viên cầu thủy tinh nhỏ, rồi cất vào túi.

Kết giới lập tức biến mất. Bầu trời cũng trở về sắc đỏ hồng của hoàng hôn. Công viên vẫn vắng người như trước kia. Xe cộ mặc dù còn tấp nập nhưng đã ít hơn nhiều. Triệu Thụy Miên đi tới chỗ Vương An Cơ, trên người tản ra lớp bụi màu tím, bộ đồ trên người tan biến, trở về nguyên dạng ban đầu.

- Đi có được không?

- Pháp sư, diễn cũng được đấy, thích hợp đi diễn tuồng. Ta cũng bị cô lừa rồi. - Vương An Cơ vẫn ôm tay trái, ánh mắt kiêu ngạo chuyển sang hướng khác. Đời này hắn chưa từng bị lừa bao giờ. Nay có chút khó chịu, mặc dù vừa được cô cứu.

- Tại sao ta phải khai thật với ngươi, yêu hồ? Ta vẫn muốn sống yên bình thôi. Nếu ta không ra tay, ngươi đã chết từ lâu rồi.

- Vậy cô cút đi, đừng ở đây chướng mắt ta. Ta mắt mù mới đi theo cô. Đợi sau này ta khỏe lại, đừng hòng để ta gặp lại cô. Nếu không ta sẽ giết.

- Hung hăng như vậy. Được, ta thành toàn cho ngươi. Chết rồi cũng đừng tìm ta làm phiền.

Triệu Thụy Miên vốn muốn dẫn hắn đến Chân Nhân thành để hỏi xem có cách nào cho hắn lớn lại không. Ai ngờ hắn không biết tốt xấu. Vậy cô cũng không cần kiêng kị gì nữa. Triệu Thụy Miên bước vào cửa nhà kho tầng một của khách sạn Bạch Hoàng. Đặt dây chuyền trên cổ lên tường. Một cánh cửa hiện ra. Cô bước vào trong, cánh cửa dần biến mất.

Hiện trước mắt là khung cảnh đông đúc của Chân Nhân thành, hay còn gọi là chợ Chân Nhân. Từ khi con người trở nên hiện đại, Chân Nhân thành đã xuất hiện để ẩn giấu tộc Chân Nhân ngay trong lòng thành phố. Chân Nhân thành liên tục đổi địa điểm cũng khiến cô rất phiền não. Triệu Thụy Miên cố gắng né tránh mấy gã đàn ông đen hôi đang áp giải mấy con yêu quái về phía trước.

Rẽ trái, đi vào một khu phố hơi vắng người, hay còn gọi là phố Âm Dương. Triệu Thụy Miên mở cửa đi vào cửa tiệm cầm yêu của Liên Hương bà bà.

- Tiểu Thụy, lâu rồi không gặp.

- Bà bà, con đem tới cho bà mấy thứ tốt đây.

Triệu Thụy Miên móc trong cặp ra mấy viên ngọc đỏ xanh lam thu thập được. Bà bà phối hợp, đeo một cái tròng nhỏ bên mắt phải, nheo mắt trái, cầm từng viên lên xem. Đối với trình độ xem hàng của bà bà, Triệu Thụy Miên chưa từng ý kiến. Vì vậy, trong lúc đợi, cô đi quanh cửa hàng xem một vòng.

Làm ăn không tồi, xem ra bà bà còn giàu chán. Mấy thứ đồ chơi này, cô xem ra cũng rất thích thú, nhưng luôn không có tiền mua. Bởi vì mọi thứ ở thế giới loài người rất cám dỗ, mà lại còn đắt tiền hơn. Cho nên dù có là một pháp sư cao cường thế nào, cô thực chất cũng rất nghèo. Còn nếu so ra, cô ở Chân Nhân cũng là một đại gia đấy.

- Tiểu Thụy, viên này, là đồ cổ đấy.

- Đương nhiên ạ, mới thu được đấy bà bà. - Quả là tên Đường Hành Nhật Dạ đấy.

- Tiền của cháu đây, lần sau nhớ ghé nhé.

Triệu Thụy Miên tạm biệt bà bà. Ra khỏi cửa hàng, cô vòng sang cửa hàng đổi tiền ở phía tây. Bởi vì tiền của con người mệnh giá khác với tiền ở Chân Nhân nên luôn phải đi đổi. Mà mỗi lúc đi đổi đều phải mất thêm một khoản. Triệu Thụy Miên vì chuyện cửa hàng đổi tiền ăn chặn luôn rất chán ghét.

Nhưng ai bảo cả Chân Nhân thành chỉ có một cửa hàng đổi tiền, ai bảo cô sinh ra đã là pháp sư. Sau đó, cô còn mua một xâu hồ lô ăn nữa. Lâu lâu đổi khẩu vị cũng rất tốt. Thời đại ở đây rất hợp với Vương An Cơ. Hắn mà ở đây thì rất tốt. Nhưng mà tại sao phải nghĩ cho hắn? Cái tên yêu hồ kiêu ngạo, cho hắn chết đi. Vẫn là hồ lô ngào đường là ngon nhất.

- Tránh ra, tránh ra đi!

Người người tránh sang một bên, nhường đường cho quân lính đến dán cáo trạng. Hầy, thời buổi công nghệ phát triển, ngay cả tàu vũ trụ con người cũng chế ra rồi mà cái tộc Chân Nhân nhỏ bé của cô vẫn còn dùng kiểu loa tin này. Sau khi dán cáo trạng xong, một thị vệ còn dõng dạc đọc rõ ràng thông báo. Triệu Thụy Miên chăm chú lắng nghe.

- Nay tộc Chân Nhân đã nhận được một tin báo, bởi vì gương Định Thần đã bị giải trừ phong ấn, thu hút vô số yêu ma quỷ quái, đề nghị mọi người chú ý. Không có việc gì thì đừng nên ra ngoài. - Người nọ liếc mắt thấy Triệu Thụy Miên ngon lành ăn hồ lô, nghiêm trang nói tiếp - Tạm thời chưa xác định được thứ gì vừa thoát ra ngoài nhưng chắc chắc là một thứ vô cùng mạnh. Chân Nhân đế sẽ tìm mọi cách phong ấn lại gương Định Thần sớm nhất. Mọi người không cần quá lo lắng.

- Vậy mà còn nói đừng ra ngoài, lại bảo đừng lo lắng, vậy là có ý gì? - Người dân xôn xao không ngớt. Kiểu thông báo nửa vời thế này chỉ giỏi làm người khác hoang mang. Thị vệ bị chỉ trích thì nói nhanh.

- Bên cạnh đó, hoàng đế muốn mời các bị pháp sư tứ phương về hội họp nhằm tìm giải pháp. Sẽ có thưởng lớn... - Lời còn chưa nói xong, người dân là lần lượt giải tán. Triệu Thụy Miên thấy không có chuyện gì nữa thì nhún vai bỏ đi. Không ngờ vừa quay lưng liền bị thị vệ chặn lại - Thứ lỗi, mời cô nương theo ta về một chuyến.

- Tại sao ta phải đi theo ngươi? - Nhìn theo ánh mắt của anh ta, cô nhìn xuống sợi dây chuyền Thiên Khu của mình bị lộ ra mới vỡ lẽ. Không muốn tình nguyện, lại muốn ép buộc à?

Khi Triệu Thụy Miên đến Chân Nhân điện thì pháp sư đã ngập tràn, xếp hàng như tranh nhau mua hàng giảm giá. Thị vệ đi sau lưng cô dẫn đường cũng đã không thấy đâu. Triệu Thụy Miên nhanh chóng nhập vào hàng ngũ, lại bắt đầu nghe những lời bát quái hay ho.

- Nghe nói, gương Định Thần sau khi giải trừ thì biến mất rồi, để lại một con yêu quái trên kia. Nhanh thôi, loài người sẽ loạn cào cào lên cho mà xem. - Pháp sư A đoán già đoán non.

- Tôi thấy mấy người chúng ta cứ ở đây thì có sao đâu. Chết cũng đâu phải chúng ta. Chân Nhân đế đúng là muốn ra oai với những tộc khác mà thôi. - Pháp sư B mỉa mai, rõ ràng không đồng ý với cách làm của hoàng đế.

- Ở cái thế giới bây giờ, giữ được mạng sống là tốt lắm rồi. Hơi đâu đi giúp đỡ người khác. Những kẻ nghiệp dư như chúng ta chẳng qua chỉ muốn chút tiền thưởng mà thôi. - Pháp sư C trái lại nhân cơ hội này mà kiếm tiền.

- Tuần trước có một trên pháp sư tu luyện từ trên núi xuống, nói là mơ thấy huyền cơ ở thế giới loài người. Mơ mơ màng màng đi ra ngoài kia rồi, đến bây giờ vẫn còn chưa thấy về. - Pháp sư A sợ chết, còn run rẩy kể lại.

- Chết rồi. Về thế nào nữa? - Pháp sư C thấp giọng.

- Hừm. Hỡi những pháp sư cao cường của tộc Chân Nhân... - Hoàng đế đứng trên cao hắng giọng - Nay chúng ta đang phải đối mặt với một thử thách lớn chưa từng có. Đó là chiếc gương Định Thần đã bị giải phong ấn. - Ngừng một lúc, hoàng đế quan sát sắc mặt của mọi người rồi nói tiếp - Như các vị đã biết, gương Định Thần là một bảo vật vô giá thời cổ xưa của giang hồ. Là bảo bối mà bậc trưởng bối của pháp sư thu phục yêu quái. Năm xưa, ông đã phong ấn một con yêu tinh trong đó.

- Nay, không biết tại sao lại bị giải trừ. Yêu tinh thoát ra ngoài đã không nói, còn hại biết bao yêu ma quỷ quái hội tụ nhằm tiêu diệt gương Định Thần, như vậy bọn chúng sẽ mãi mãi không có mối đe dọa. Trước kia, một mặt vì sợ uy lực của gương Định Thân, một mặt vì bọn chúng e ngại sức mạnh của con yêu tinh trong đó nên không dám lại gần. Gương Định Thần vì vậy mà cũng bị thất lạc.

Hoàng đế thở dài một hơi:

- Vì vậy, con yêu tinh kia có thể tốt, mà cũng có thể xấu. Quan trọng nhất là, nếu bọn chúng hợp lực lại còn có thể tấn công Chân Nhân thành của chúng ta.

- Sao có thể như vậy?

- Chẳng phải nói kết giới của chúng ta mạnh nhất sao? Chưa từng ai phá được. - Pháp sư B.

- Vì vậy mới nói, nhiệm vụ lần này liên quan đến vận mệnh của cả Chân Nhân tộc. Các vị pháp sư hãy cố gắng hết sức. Xin hỏi, còn ai có ý kiến gì không?

Bên dưới im lặng hồi lâu. Không có ai trả lời. Hoàng đế vừa mỉm cười lập tức bên dưới dồn sang một bên.

- Xin lỗi, xin nhường đường. - Triệu Thụy Miên chậm chạp cất bước. Nhìn Chân Nhân đế chân chân thật thật đứng trước mặt mình, Triệu Thụy Miên có một cảm giác thật vinh dự. Quả nhiên ăn nhiều đồ bổ, già rồi vẫn đẹp lão - Tham kiến hoàng đế, thảo dân là Triệu Thụy Miên. Muốn hỏi ngài một câu.

- Ngươi hỏi đi.

- Chẳng hay, ngài dự định có kế sách gì không?

- Ta đương nhiên có tính toán, sau khi ghi danh xong, các pháp sư lập tức phân chia theo nhóm, nằm vùng rộng rãi, có thể nhanh chóng tra ra manh mối của chiếc gương Định Thần.

- Vậy thần xin hỏi câu cuối cùng. Hiện tại, thần có thể đi được chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện