Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành
Chương 7: Gặp gỡ Đặng Vân Du (2)
- Cậu vừa nói cái gì?
Cô gái trước mặt Triệu Thuỵ Miên, thân hình cao chưa được một mét rưỡi, nhỏ đến không thể nhỏ hơn, vậy mà trên vai lúc nào cũng mang cặp lớn, lại còn đeo một cặp kính dày, che mất đi ngũ quan phía sau, nhìn như sinh viên khoa công nghệ thông tin. Ăn mặc thì chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi nhếch nhác.
- Thụy Miên, xin hãy cho tôi đi theo cậu.
Đặng Vân Du còn lén lút nhìn Vương An Cơ. Chỉ thấy hắn đang khoanh tay, liếc cô một cái rồi quay đầu ngắm lá rơi. Chỉ trong phút chốc mà tim Đặng Vân Du đã đập nhanh một nhịp.
- Đi theo tôi làm cái gì?
- Tôi biết cậu không giống người thường, cậu biết phép thuật. Còn có... người này...
- Đừng có chỉ chỏ lung tung, ta là Vương An Cơ. - Vương An Cơ nhíu mày sửa lại. Cái tên của hắn nghe kiêu ngạo biết bao. Tại sao bọn họ đều không biết?
- Cậu đừng có ở đây nói điên nữa. Mau về nhà học bài đi.
- Không được. Nếu cậu không giúp tôi, tôi sẽ chết mất. Tôi biết cậu có phép thuật, dạy cho tôi một ít, hoặc là cho tôi đi theo là được rồi. Tôi nhất định sẽ không cản trở đâu. - Đặng Vân Du nói rất thành khẩn. Triệu Thụy Miên xua tay, ngay cả bản thân cô còn lo chưa xong. Nay đã thêm một tên Vương An Cơ là đủ lắm rồi.
- Làm sao cậu biết tôi có phép thuật?
- Tôi... nghe một số tin đồn ở trường. Nói cậu rất lợi hại. Tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật mà.
- Vẫn là không được. Cậu đừng nghe bọn họ nói bậy. Tôi thật sự cũng chỉ là người bình thường thôi.
Triệu Thụy Miên xách cặp đứng dậy. Vương An Cơ chủ động biến mất, hiển nhiên là đã nằm trong túi áo của cô. Đặng Vân Du vẫn còn khiếp sợ trước thế lực thần bí này nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài. Nếu như chút bản lĩnh chịu đựng này cũng không có thì còn làm ăn được gì nữa chứ. Nghĩ vậy, Đặng Vân Du đứng phắt lên:
- Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ đem chuyện này nói cho mọi người biết. Để biết cậu là một bà phù thủy.
Triệu Thụy Miên khựng bước chân. Cô cười trào phúng:
- Hiện tại tôi trong mắt người khác, so với phù thủy thì có khác gì đâu.
Triệu Thụy Miên đi về nhà, lấy hết tất cả sách trong kệ tủ đem ra phòng khách. Vương An Cơ luôn sắm vai là một người khách trong nhà. Ở đây cũng được vài ngày, hắn cũng thấy kỳ lạ:
- Cha mẹ cô đâu rồi?
- Chết lâu rồi. Bọn họ đâu phải pháp sư, già rồi sẽ chết thôi. - Một mình Triệu Thụy Miên sống trong căn nhà ở nơi hẻo lánh không có người ở này. Lại còn là một pháp sư. Liếc thấy đống sách trên bàn viết toàn Chân Nhân tự, hắn nói:
- Cô tìm gì thế?
- Ta phải tìm cách đi vào Chân Nhân thành mà không phải đi qua cửa thành. Đoán chắc cửa thành sớm đã đổi nơi rồi, không phải khách sạn Bạch Hoàng nữa. - Triệu Thụy Miên vừa lật sách vừa giải thích - Cha mẹ ta năm xưa dù sao cũng có nhiều kinh nghiệm hơn trong chuyện này nên chắc sẽ tìm ra được đầu mối. Chúng ta phải vào Chân Nhân thành thì mới mong tìm được cách hồi phục cho ngươi, mà ta cũng muốn tìm hiểu chút chuyện về gương Định Thần.
- Nhiều sách vậy, cô tìm đến khi nào?
- Không nghĩ tới. Đây là cách duy nhất.
Vương An Cơ cũng không phải không nghĩ tới vấn đề của mình. Thời gian này hắn tìm hiểu được không ít chuyện, cũng xem như có hiểu biết chút ít thế giới con người. Chung quy rằng Chân Nhân thành 300 năm trước sống vẫn tốt hơn. Nghĩ vậy, Vương An Cơ vung tay, tất cả đống sách đều bay lơ lửng xung quanh Triệu Thụy Miên.
- Như vậy dễ đọc hơn, cũng đọc nhanh hơn.
Vậy là hai người cùng nhau đọc sách. Đọc đến rạng sáng ngày mai, hai con mắt Triệu Thụy Miên đã thâm quầng, còn ngáp lên ngáp xuống. Vương An Cơ vẫn còn tỉnh táo:
- Vương An Cơ, nghỉ chút đi. Ngươi không phải là người à?
Vương An Cơ không thèm trả lời cô, hiển nhiên là vẫn đang chăm chỉ đọc sách. Mà cũng đúng, hắn đâu phải là người. Triệu Thụy Miên thiết nghĩ vì thiếu ngủ nên đầu óc cô hẳn đã lú lẫn rồi.
Cô đứng lên đi vào bếp, hâm nóng lại cafe tối qua. Vương An Cơ vẫn tiếp tục đọc cho đến khi điện thoại liên tục reo lên. Triệu Thụy Miên rất khó chịu nếu ai đó cứ gọi điện vào sáng sớm. Mà cũng rất ít người biết số điện thoại riêng của cô.
Cô đã lâu rồi không dùng tới điện thoại. Đặc biệt là sau khi chia tay Điền Định Siêu. Nhìn xem, hãng điện thoại cũng dừng lại ở thời điểm ba năm trước. Triệu Thụy Miên lề mề nhấc máy. Bên kia là giọng nói xa lạ mà quen thuộc.
- Chào cậu. Tôi là Đặng Vân Du.
- Lại là cậu? Làm sao cậu có số điện thoại của tôi?
- Tôi... tôi xin được từ phòng giáo vụ. Cậu đừng tức giận, nghe tôi nói đã.
- Tôi không nghe. Tại sao lại có người như cậu chứ? Đọc truyện tranh nhiều quá sao?
- Không phải đâu. Bây giờ... cậu có thể tới nhà tôi không?
- Làm gì?
- Tôi... tôi sợ...
- Sợ? Cậu là con nít chắc, ở nhà còn cần người trông.
- Không phải. Tôi nghĩ... nhà tôi hình như có ma rồi. Tối qua đến giờ tôi cứ nghe nó rên. Hay là cậu qua xem thử đi. Tôi sẽ trả tiền cho cậu.
Triệu Thụy Miên nghĩ, chắc cô ta sẽ không dám nói dối đâu. Dạo gần đây, cô đang thiếu tiền. Vì trước đây đã tốn một đống mua Cửu huyết thạch cho Vương An Cơ. Mà cho dù có cũng không bán được.
Thực tế, cô đánh giá quá thấp Đặng Vân Du rồi. Không ngờ nhà cô ta lại khá giả đến vậy, nhìn không ra con mọt sách Đặng Vân Du lại là con đại gia. Cũng không ngờ cô ta dám gọi điện lừa cô:
- Cậu chịu đến đây, tức là đã thừa nhận cậu có phép thuật rồi?
- Cậu dùng trò dở hơi này để dụ tôi tới à?
- Vương An Cơ đâu? - Đặng Vân Du có vẻ rất cao hứng nên bỏ qua lời vạch trần của Triệu Thụy Miên, dáo dác tìm Vương An Cơ. Vương An Cơ đang ngồi trên vai Triệu Thụy Miên dần hiện ra - Oa, không ngờ anh còn biết tàng hình nữa. Thật lợi hại.
- Bớt nói nhảm đi. Thật ra cậu lừa bọn tôi đúng không? Làm gì có yêu quái nào.
- Thật xin lỗi. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi.
Triệu Thụy Miên gần như là phát điên, quay đầu đi cái phắt, sống chết cũng không muốn quay lại. Đặng Vân Du biết lần này mình đã thật sự làm sai rồi. Vương An Cơ thì chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này, lại bỗng nhiên lên tiếng:
- Cô ta không hẳn là nói dối.
- Ý ngươi là gì?
Dứt lời, một đống khói trắng phả ra. Cửa sổ và cửa chính đồng loạt đóng mạnh cái "rầm", rõ ràng là không muốn để bất cứ ai thoát ra ngoài. Vương An Cơ đạp lên vai Triệu Thụy Miên, nhảy lên đèn chùm treo trên trần nhà.
Đặng Vân Du sợ vã mồ hôi. Triệu Thụy Miên bắt đầu ngửi thấy mùi yêu quái. Từ đầu bước vào căn nhà này thấy cũng không có gì quái lại. Thì ra bản thân con yêu nghiệt đã hóa thân thành căn nhà, lâu ngày mùi yêu cũng không ngửi được nữa.
- Kẻ nào? Là kẻ nào dám vào đây quấy nhiễu sự yên tĩnh của ta?
Một giọng nói như góa phụ ai oán vang lên. Vọng đi khắp căn nhà. Triệu Thụy Miên vội lấy Thiên Khu trượng ra thì dây chuyện đã bị tướt lấy, bay vòng vèo trên không rồi biến mất. Triệu Thụy Miên khóc ròng:
- Thiên Khu trượng của ta!
- Không ngờ pháp sư vẫn còn tồn tại, hôm nay xem ra rất vui vẻ.
- Một yêu quái nhỏ như người mà cũng dám lớn miệng.
Vương An Cơ duỗi ngón tay, căn nhà dường như hóa thành hỏa diệm sơn thứ hai, bức yêu quái phải hiện nguyên hình. Là một người đàn bà tóc dài tới mông, trắng toát như lão bà bà. Hai mắt sâu hoắm như khoét tới sọ. Không có mũi, cũng không có miệng. Cả người mụ ta mờ mờ ảo ảo như sắp rã ra. Chỉ là linh khí vẫn còn trong xương cốt căn nhà nên vẫn còn tồn tại được đến bây giờ.
- Nói đi. - Vương An Cơ vươn tay liền làm cổ mụ ta thắt chặt như bị ai bóp lấy. Tuy nhiên, Vương An Cơ vốn chỉ là một người tí hon, là hắn dùng sức mạnh của mình phóng đại lên.
- Trời đất ơi, trong nhà ta thật sự có yêu quái. - Đặng Vân Du từ nhỏ đã thích đọc sách khoa học, điển hình theo chủ nghĩa duy vật. Vậy mà bây giờ đang chứng kiến cảnh tượng kinh thiên động địa. Nếu có máy ảnh, nhất định phải chụp lại.
- Nói... cái gì?
- Ngươi sống ở đây lâu như vậy, chắc biết Chân Nhân tộc chứ?
- Ta làm sao biết được.
- Có biết hay không? - Vương An Cơ hỏi lại một lần nữa, đồng thời tay siết chặt hơn. Mụ yêu quái biết đây là nhân vật cao cường, không dám không khai.
- Có... có... - Mụ vùng vẫy điên loạn trên không trung. Chỉ bằng một chiêu, Vương An Cơ đã dễ dàng khống chế mụ. Nếu không phải có thể khai thác được một chút thông tin, hắn đã sớm kết liễu mụ rồi. Vương An Cơ thả lỏng tay để mụ dễ nói chuyện.
- Ngươi cũng biết Chân Nhân thành đổi cửa lên tục. Vậy hiện tại cánh cửa đó ở đâu? - Bọn họ đã tìm ròng rã một đêm cũng không tìm ra cách.
- Thì ra các ngươi là người của Chân Nhân tộc a. Đơn giản lắm, thả ta đi, ta nói cho.
- Chỉ bằng ngươi mà cũng có tư cách trao đổi? Hay là ngươi chết đi rồi nói cho bọn ta biết cũng chưa muộn.
- Á khoan. Ta biết rồi... ta biết, ngươi đừng làm bậy. Cửa thành, chính là cửa tủ quần áo của Đặng Vân Du.
- Cửa quần áo của tôi? Nó từ khi nào biến thành cửa thành vậy?
- Đại nhân. Tôi nói xong rồi, ngài thả tôi đi được chưa?
- Ta nói sẽ thả ngươi đi, nhưng không nói là sẽ không giết ngươi.
Mụ yêu quái vừa há miệng định nói thêm lời nào nữa thì cổ họng đã bị rút gân. Mụ trợn ngược mắt. Ánh sáng xung quanh đã trở lại, còn thi thể mụ thì ngã rạp trên đất, trở thành một đống bùn nhùn nhìn không rõ.
Đặng Vân Du che miệng đi nôn mửa. Triệu Thụy Miên nhận lại dây chuyền, nhanh chóng lấy một viên thủy tinh, phong ấn yêu quái vào trong. Đợi lần này đến Chân Nhân thành rồi phải đem tất cả yêu quái ra bán. Ngộ nhỡ sau này không có cơ hội quay lại thì cũng phải có chút tiền phòng thân.
Cô gái trước mặt Triệu Thuỵ Miên, thân hình cao chưa được một mét rưỡi, nhỏ đến không thể nhỏ hơn, vậy mà trên vai lúc nào cũng mang cặp lớn, lại còn đeo một cặp kính dày, che mất đi ngũ quan phía sau, nhìn như sinh viên khoa công nghệ thông tin. Ăn mặc thì chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi nhếch nhác.
- Thụy Miên, xin hãy cho tôi đi theo cậu.
Đặng Vân Du còn lén lút nhìn Vương An Cơ. Chỉ thấy hắn đang khoanh tay, liếc cô một cái rồi quay đầu ngắm lá rơi. Chỉ trong phút chốc mà tim Đặng Vân Du đã đập nhanh một nhịp.
- Đi theo tôi làm cái gì?
- Tôi biết cậu không giống người thường, cậu biết phép thuật. Còn có... người này...
- Đừng có chỉ chỏ lung tung, ta là Vương An Cơ. - Vương An Cơ nhíu mày sửa lại. Cái tên của hắn nghe kiêu ngạo biết bao. Tại sao bọn họ đều không biết?
- Cậu đừng có ở đây nói điên nữa. Mau về nhà học bài đi.
- Không được. Nếu cậu không giúp tôi, tôi sẽ chết mất. Tôi biết cậu có phép thuật, dạy cho tôi một ít, hoặc là cho tôi đi theo là được rồi. Tôi nhất định sẽ không cản trở đâu. - Đặng Vân Du nói rất thành khẩn. Triệu Thụy Miên xua tay, ngay cả bản thân cô còn lo chưa xong. Nay đã thêm một tên Vương An Cơ là đủ lắm rồi.
- Làm sao cậu biết tôi có phép thuật?
- Tôi... nghe một số tin đồn ở trường. Nói cậu rất lợi hại. Tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật mà.
- Vẫn là không được. Cậu đừng nghe bọn họ nói bậy. Tôi thật sự cũng chỉ là người bình thường thôi.
Triệu Thụy Miên xách cặp đứng dậy. Vương An Cơ chủ động biến mất, hiển nhiên là đã nằm trong túi áo của cô. Đặng Vân Du vẫn còn khiếp sợ trước thế lực thần bí này nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài. Nếu như chút bản lĩnh chịu đựng này cũng không có thì còn làm ăn được gì nữa chứ. Nghĩ vậy, Đặng Vân Du đứng phắt lên:
- Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ đem chuyện này nói cho mọi người biết. Để biết cậu là một bà phù thủy.
Triệu Thụy Miên khựng bước chân. Cô cười trào phúng:
- Hiện tại tôi trong mắt người khác, so với phù thủy thì có khác gì đâu.
Triệu Thụy Miên đi về nhà, lấy hết tất cả sách trong kệ tủ đem ra phòng khách. Vương An Cơ luôn sắm vai là một người khách trong nhà. Ở đây cũng được vài ngày, hắn cũng thấy kỳ lạ:
- Cha mẹ cô đâu rồi?
- Chết lâu rồi. Bọn họ đâu phải pháp sư, già rồi sẽ chết thôi. - Một mình Triệu Thụy Miên sống trong căn nhà ở nơi hẻo lánh không có người ở này. Lại còn là một pháp sư. Liếc thấy đống sách trên bàn viết toàn Chân Nhân tự, hắn nói:
- Cô tìm gì thế?
- Ta phải tìm cách đi vào Chân Nhân thành mà không phải đi qua cửa thành. Đoán chắc cửa thành sớm đã đổi nơi rồi, không phải khách sạn Bạch Hoàng nữa. - Triệu Thụy Miên vừa lật sách vừa giải thích - Cha mẹ ta năm xưa dù sao cũng có nhiều kinh nghiệm hơn trong chuyện này nên chắc sẽ tìm ra được đầu mối. Chúng ta phải vào Chân Nhân thành thì mới mong tìm được cách hồi phục cho ngươi, mà ta cũng muốn tìm hiểu chút chuyện về gương Định Thần.
- Nhiều sách vậy, cô tìm đến khi nào?
- Không nghĩ tới. Đây là cách duy nhất.
Vương An Cơ cũng không phải không nghĩ tới vấn đề của mình. Thời gian này hắn tìm hiểu được không ít chuyện, cũng xem như có hiểu biết chút ít thế giới con người. Chung quy rằng Chân Nhân thành 300 năm trước sống vẫn tốt hơn. Nghĩ vậy, Vương An Cơ vung tay, tất cả đống sách đều bay lơ lửng xung quanh Triệu Thụy Miên.
- Như vậy dễ đọc hơn, cũng đọc nhanh hơn.
Vậy là hai người cùng nhau đọc sách. Đọc đến rạng sáng ngày mai, hai con mắt Triệu Thụy Miên đã thâm quầng, còn ngáp lên ngáp xuống. Vương An Cơ vẫn còn tỉnh táo:
- Vương An Cơ, nghỉ chút đi. Ngươi không phải là người à?
Vương An Cơ không thèm trả lời cô, hiển nhiên là vẫn đang chăm chỉ đọc sách. Mà cũng đúng, hắn đâu phải là người. Triệu Thụy Miên thiết nghĩ vì thiếu ngủ nên đầu óc cô hẳn đã lú lẫn rồi.
Cô đứng lên đi vào bếp, hâm nóng lại cafe tối qua. Vương An Cơ vẫn tiếp tục đọc cho đến khi điện thoại liên tục reo lên. Triệu Thụy Miên rất khó chịu nếu ai đó cứ gọi điện vào sáng sớm. Mà cũng rất ít người biết số điện thoại riêng của cô.
Cô đã lâu rồi không dùng tới điện thoại. Đặc biệt là sau khi chia tay Điền Định Siêu. Nhìn xem, hãng điện thoại cũng dừng lại ở thời điểm ba năm trước. Triệu Thụy Miên lề mề nhấc máy. Bên kia là giọng nói xa lạ mà quen thuộc.
- Chào cậu. Tôi là Đặng Vân Du.
- Lại là cậu? Làm sao cậu có số điện thoại của tôi?
- Tôi... tôi xin được từ phòng giáo vụ. Cậu đừng tức giận, nghe tôi nói đã.
- Tôi không nghe. Tại sao lại có người như cậu chứ? Đọc truyện tranh nhiều quá sao?
- Không phải đâu. Bây giờ... cậu có thể tới nhà tôi không?
- Làm gì?
- Tôi... tôi sợ...
- Sợ? Cậu là con nít chắc, ở nhà còn cần người trông.
- Không phải. Tôi nghĩ... nhà tôi hình như có ma rồi. Tối qua đến giờ tôi cứ nghe nó rên. Hay là cậu qua xem thử đi. Tôi sẽ trả tiền cho cậu.
Triệu Thụy Miên nghĩ, chắc cô ta sẽ không dám nói dối đâu. Dạo gần đây, cô đang thiếu tiền. Vì trước đây đã tốn một đống mua Cửu huyết thạch cho Vương An Cơ. Mà cho dù có cũng không bán được.
Thực tế, cô đánh giá quá thấp Đặng Vân Du rồi. Không ngờ nhà cô ta lại khá giả đến vậy, nhìn không ra con mọt sách Đặng Vân Du lại là con đại gia. Cũng không ngờ cô ta dám gọi điện lừa cô:
- Cậu chịu đến đây, tức là đã thừa nhận cậu có phép thuật rồi?
- Cậu dùng trò dở hơi này để dụ tôi tới à?
- Vương An Cơ đâu? - Đặng Vân Du có vẻ rất cao hứng nên bỏ qua lời vạch trần của Triệu Thụy Miên, dáo dác tìm Vương An Cơ. Vương An Cơ đang ngồi trên vai Triệu Thụy Miên dần hiện ra - Oa, không ngờ anh còn biết tàng hình nữa. Thật lợi hại.
- Bớt nói nhảm đi. Thật ra cậu lừa bọn tôi đúng không? Làm gì có yêu quái nào.
- Thật xin lỗi. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi.
Triệu Thụy Miên gần như là phát điên, quay đầu đi cái phắt, sống chết cũng không muốn quay lại. Đặng Vân Du biết lần này mình đã thật sự làm sai rồi. Vương An Cơ thì chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này, lại bỗng nhiên lên tiếng:
- Cô ta không hẳn là nói dối.
- Ý ngươi là gì?
Dứt lời, một đống khói trắng phả ra. Cửa sổ và cửa chính đồng loạt đóng mạnh cái "rầm", rõ ràng là không muốn để bất cứ ai thoát ra ngoài. Vương An Cơ đạp lên vai Triệu Thụy Miên, nhảy lên đèn chùm treo trên trần nhà.
Đặng Vân Du sợ vã mồ hôi. Triệu Thụy Miên bắt đầu ngửi thấy mùi yêu quái. Từ đầu bước vào căn nhà này thấy cũng không có gì quái lại. Thì ra bản thân con yêu nghiệt đã hóa thân thành căn nhà, lâu ngày mùi yêu cũng không ngửi được nữa.
- Kẻ nào? Là kẻ nào dám vào đây quấy nhiễu sự yên tĩnh của ta?
Một giọng nói như góa phụ ai oán vang lên. Vọng đi khắp căn nhà. Triệu Thụy Miên vội lấy Thiên Khu trượng ra thì dây chuyện đã bị tướt lấy, bay vòng vèo trên không rồi biến mất. Triệu Thụy Miên khóc ròng:
- Thiên Khu trượng của ta!
- Không ngờ pháp sư vẫn còn tồn tại, hôm nay xem ra rất vui vẻ.
- Một yêu quái nhỏ như người mà cũng dám lớn miệng.
Vương An Cơ duỗi ngón tay, căn nhà dường như hóa thành hỏa diệm sơn thứ hai, bức yêu quái phải hiện nguyên hình. Là một người đàn bà tóc dài tới mông, trắng toát như lão bà bà. Hai mắt sâu hoắm như khoét tới sọ. Không có mũi, cũng không có miệng. Cả người mụ ta mờ mờ ảo ảo như sắp rã ra. Chỉ là linh khí vẫn còn trong xương cốt căn nhà nên vẫn còn tồn tại được đến bây giờ.
- Nói đi. - Vương An Cơ vươn tay liền làm cổ mụ ta thắt chặt như bị ai bóp lấy. Tuy nhiên, Vương An Cơ vốn chỉ là một người tí hon, là hắn dùng sức mạnh của mình phóng đại lên.
- Trời đất ơi, trong nhà ta thật sự có yêu quái. - Đặng Vân Du từ nhỏ đã thích đọc sách khoa học, điển hình theo chủ nghĩa duy vật. Vậy mà bây giờ đang chứng kiến cảnh tượng kinh thiên động địa. Nếu có máy ảnh, nhất định phải chụp lại.
- Nói... cái gì?
- Ngươi sống ở đây lâu như vậy, chắc biết Chân Nhân tộc chứ?
- Ta làm sao biết được.
- Có biết hay không? - Vương An Cơ hỏi lại một lần nữa, đồng thời tay siết chặt hơn. Mụ yêu quái biết đây là nhân vật cao cường, không dám không khai.
- Có... có... - Mụ vùng vẫy điên loạn trên không trung. Chỉ bằng một chiêu, Vương An Cơ đã dễ dàng khống chế mụ. Nếu không phải có thể khai thác được một chút thông tin, hắn đã sớm kết liễu mụ rồi. Vương An Cơ thả lỏng tay để mụ dễ nói chuyện.
- Ngươi cũng biết Chân Nhân thành đổi cửa lên tục. Vậy hiện tại cánh cửa đó ở đâu? - Bọn họ đã tìm ròng rã một đêm cũng không tìm ra cách.
- Thì ra các ngươi là người của Chân Nhân tộc a. Đơn giản lắm, thả ta đi, ta nói cho.
- Chỉ bằng ngươi mà cũng có tư cách trao đổi? Hay là ngươi chết đi rồi nói cho bọn ta biết cũng chưa muộn.
- Á khoan. Ta biết rồi... ta biết, ngươi đừng làm bậy. Cửa thành, chính là cửa tủ quần áo của Đặng Vân Du.
- Cửa quần áo của tôi? Nó từ khi nào biến thành cửa thành vậy?
- Đại nhân. Tôi nói xong rồi, ngài thả tôi đi được chưa?
- Ta nói sẽ thả ngươi đi, nhưng không nói là sẽ không giết ngươi.
Mụ yêu quái vừa há miệng định nói thêm lời nào nữa thì cổ họng đã bị rút gân. Mụ trợn ngược mắt. Ánh sáng xung quanh đã trở lại, còn thi thể mụ thì ngã rạp trên đất, trở thành một đống bùn nhùn nhìn không rõ.
Đặng Vân Du che miệng đi nôn mửa. Triệu Thụy Miên nhận lại dây chuyền, nhanh chóng lấy một viên thủy tinh, phong ấn yêu quái vào trong. Đợi lần này đến Chân Nhân thành rồi phải đem tất cả yêu quái ra bán. Ngộ nhỡ sau này không có cơ hội quay lại thì cũng phải có chút tiền phòng thân.
Bình luận truyện