Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
Chương 9: Tính sai nghiêm trọng
Phi thường có khí chất dẫn theo quy nô đang gánh rương gỗ lưỡi thè lè rầu rĩ như con chó nhỏ ở phía sau. Lục Tiểu Thanh tâm tình thật sảng khoái, tự nhủ: “Ai da, hôm nay muốn không phát tài cũng khó nha”. Cũng đồng dạng là tươi cười, nhưng Linh tỷ đã muốn phân không ra mắt mũi nữa, Lục Tiểu Thanh không khỏi vô cùng không thục nữ, liếc mắt đầy xem thường, thầm nghĩ: “Chưa từng nhìn thấy qua người nào cười như gấu thế này.” Lại quên chính mình cũng chẳng khác gì người ta là mấy, cười không thấy rõ tổ quốc đâu cả.
Linh tỷ cúi đầu chỉ kém mức khom lưng đi đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh nói: “Cô nãi nãi, đêm nay đều phải dựa vào muội đó, tỷ và Bích Vân Hiên tất cả đều dựa vào muội.”
Lục Tiểu Thanh làm bộ lạnh lùng nói: “Ta đã nói thì sẽ làm, tỷ cứ chờ ngày Bích Vân Hiên đỏ rực khắp Giang Nam đi.” Nói xong toàn thân tỏa ra một cỗ nguy hiểm, làm người ta không dám tới gần, bản thân là thiên tài gió lạnh, trưng ra mười phần khí thế, cư nhiên làm cho người chung quanh để mắt, vẻ mặt sùng bái. Aiz, thì ra thói đời cũng dựa vào đó mà ra.
Buổi chiều, Bích Vân Hiên đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào ra vào, so với chợ còn náo nhiệt hơn, so với xe giao thông công cộng sáng sớm đi làm còn muốn kinh điển hơn. Đó hoàn toàn là người hầu người, người dựa vào người, cũng không biết là tay người khác đặt ở trên người mình, hay là tay mình đặt ở trên người khác. Ngay cả kẻ trộm muốn ra tay cũng đều phải bó tay, so với lên trời còn khó hơn, mắt thấy ví tiền ngay tại trước mắt, mà toàn thân ngay cả một ngón tay đều không động đậy được, loại tư vị này, làm cho người ta muốn hộc máu.
Đêm, thực im lặng. Bích Vân Hiên, cũng thực im lặng. Im lặng làm cho da đầu người ta run lên, phỏng chừng những người này không phải ở giữa trầm mặc bùng nổ, mà chính là ở giữa lúc trầm mặc đến tuyệt vọng. Bất quá tuyệt vọng là lường trước được, nên không có khả năng lớn hơn.
Đèn đuốc đồng loạt bị tắt, trọng điểm đêm nay là diễn ra ở trên sân khấu. Trên sân khấu, một màn lụa mỏng manh được hạ xuống, màn lụa mỏng trong cùng đèn cung đình sáng lập lòe, tập trung ở giữa vũ đài, thế giới sau màn lụa mỏng được chiếu sáng hết sức thần bí, dụ hoặc.
Giữa lúc đó, mọi người ngưng thần nín thở, hai bóng người chậm rãi xuất hiện ở sau màn lụa mỏng, xem hình thể là một nam và một nữ, hương vị thực ái muội. Nam trang cho một tay để ở sau lưng, một tay nắm tay của nữ tử đối diện, hơi hơi cúi người. Nữ tử khẽ chạm tay đối phương, đứng thẳng tắp. Ở sau màn lụa mỏng, diễn ra những bước nhảy đầy lửa, làm cho người khác lạc vào mơ màng.
Tiếng âm nhạc phá không mà đến sống động như thật, tuy không có đàn điện tử, không thể hợp thành âm nhạc, nhưng hơn hẳn âm thanh giả tạo của hiện đại. Mờ mịt, dụ hoặc, thần bí, kỳ ảo, tiết tấu cảm xúc cực lớn.
Âm nhạc lại vang lên, màn lụa mỏng nháy mắt được vén sang hai bên, lộ ra ở bên trong hai người, hai người nghe tiếng nhạc, bắt đầu nhảy, động tác triền miên mê người, khắp nơi dùng tứ chi lộ ra dụ hoặc, làm lời mời mê người.
Dưới đài mọi người khiếp sợ nhìn nữ nhân trên đài, một thân quần áo bó sát bao lấy dáng người đầy đặn, lộ ra một mảnh vai tuyết trắng, dưới thân lại khoa trương lộ ra đùi, váy ngắn được đính thêm những vật trang sức bằng vàng loè loẹt, lúc múa hiện ra một mảnh sắc thái hoa mỹ.
Dưới chân cư nhiên là giày cao gót, tinh tế được thợ khéo léo chế tạo hoàn toàn bằng thủ công, cũng không thể so với thời hiện đại là hàng giả hay thật. Lục Tiểu Thanh vẽ bản thảo, Biệt đại sư phụ theo bản vẽ ấy mà làm, thật sự là không thể làm giống được, hay là do thời cổ đại này không làm được, giống như nước biển không thể đong đếm được.
Vân Tự dùng khăn lụa mỏng che nửa mặt, kỹ thuật nhảy ngả ngớn mang theo đoan trang, phong lưu cùng hỗn loạn dụ hoặc, vừa mới nhấc tay nhấc chân đều là thành thục, không có gì phải bất mãn, nhìn Lục Tiểu Thanh là bạn nhảy đối diện nàng một thân nam trang, thỉnh thoảng gật đầu khen ngợi.
Niên đại này, giấu giếm thì không đủ để xuất chúng, lộ quá lại mất đi hương vị, muốn nhưng chính là còn xấu hổ, muốn cự tuyệt nhưng vẫn nghênh tiếp. Quy tắc này đúng ở mọi nơi mọi lúc, không cần nói nhiều, xem dưới kia một đám nước miếng chảy đầy đất đã muốn thành sông, không hề nghi ngờ gì nữa, lại một lần nữa chứng minh đây là chân lý thiên cổ không hề thay đổi.
Ví như, trong buôn bán quan trọng nhất là cung không đủ cầu, đó là một loại học vấn cao, nếu làm không tốt, liếc mắt một cái đã làm cho người khác nhìn ra động cơ của mình, như thế giống như tự lấy đá đập vào chân mình vậy. Nhưng lo lắng quá cũng chẳng được gì, đây chỉ là một cuộc thăm dò để thêm một ít kinh nghiệm mà thôi.
Đừng nói, thân là người hiện đại, Lục Tiểu Thanh học giỏi đầy đủ các cấp học, thực tập trong trường học, thực tiễn ngoài xã hội. Thân cũng từng buôn bán, là người tốt nghiệp khoa xã hội học, thì việc buôn bán này trở nên rất đơn giản, cách ấy chắc chắn sẽ trở thành tiêu chuẩn của nàng.
Thuần thục lôi kéo Vân Tự xoay một vòng tròn, cực ái muội tựa vào vai Vân Tự. Phía dưới, khách nhân đã muốn bị mê hoặc đến hồn bay phách tán, vừa thấy tư thái bộ dáng của hai người như thế, rốt cục không còn trầm mặc tử vong nữa mà là bùng nổ. Tình cảm quần chúng dâng trào, đương nhiên toàn là kẻ có tiền, điên cuồng hô: “Đánh chết xú tiểu tử kia, đánh chết hắn, cư nhiên dám tựa vào trên người hoa khôi của chúng ta.”
“Đúng, giết hắn cho ta, hoa khôi là của ta, không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào.”
“Ai nói là của ngươi, hoa khôi là của ta.”
“Ngươi muốn chết, dám theo ta tranh hoa khôi.”
Trời ạ, điều này không giống như trên TV, những người này không hào hoa phong nhã gì hết, phải nên nói “I love you” với hoa khôi chứ? Sao lại phát hỏa như thế này, xem ra là mình đã tính toán sai lầm rồi, đánh giá sai nhân tính, xem thường phong tục Đường triều.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn hiện trường đang bạo loạn, càng lúc càng nghiêm trọng, không phải rất nhiều sách vở từng nói hoa khôi sẽ hòa giải hết những việc rối tinh rối mù, giá trị con người gấp trăm ngàn lần cái việc tranh dành sao? Hiện tại lại thành ngọn nguồn dẫn phát náo động, này…này, tiểu thuyết đúng là không thể tin a~.
Ngửa mặt lên trời thở dài, Lục Tiểu Thanh thấy Linh tỷ khống chế không được cục diện, khách nhân phẫn nộ, có người mượn cơ hội này gây chuyện, người mang ý xấu, kẻ tham lam, hạ lưu, đều chen chúc hướng mình mà đến. Không khỏi thầm nghĩ: “Thật may, ba mươi sáu kế, chỉ nhớ kỹ một kế cuối cùng, Tôn Võ a~ [1], ngài cần phải phù hộ ta, trở về ta sẽ liền đốt thêm hương khói cho ngài.” Cực biết tuân thủ đạo lý của mình, Lục Tiểu Thanh biến mất cực nhanh, nháy mắt liền đã không thấy bóng dáng. Vân Tự cũng là người thông minh, đi theo Lục Tiểu Thanh liền đi ra ngoài, đem tình huống bạo hỏa như thế để cho nhân vật lớn như Linh tỷ xử lý, bởi tỷ ấy từng gặp qua, nhân vật nhỏ như chúng ta vẫn là đi trước thì hơn.
___________
[1]: Tôn Võ: là nhà quân sự kiệt suất. Ảnh hưởng của Tôn Võ đối với đời sau, chủ yếu là thông qua bộ binh pháp Tôn Tử từ khi được lưu truyền và thực hiện.
Linh tỷ cúi đầu chỉ kém mức khom lưng đi đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh nói: “Cô nãi nãi, đêm nay đều phải dựa vào muội đó, tỷ và Bích Vân Hiên tất cả đều dựa vào muội.”
Lục Tiểu Thanh làm bộ lạnh lùng nói: “Ta đã nói thì sẽ làm, tỷ cứ chờ ngày Bích Vân Hiên đỏ rực khắp Giang Nam đi.” Nói xong toàn thân tỏa ra một cỗ nguy hiểm, làm người ta không dám tới gần, bản thân là thiên tài gió lạnh, trưng ra mười phần khí thế, cư nhiên làm cho người chung quanh để mắt, vẻ mặt sùng bái. Aiz, thì ra thói đời cũng dựa vào đó mà ra.
Buổi chiều, Bích Vân Hiên đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào ra vào, so với chợ còn náo nhiệt hơn, so với xe giao thông công cộng sáng sớm đi làm còn muốn kinh điển hơn. Đó hoàn toàn là người hầu người, người dựa vào người, cũng không biết là tay người khác đặt ở trên người mình, hay là tay mình đặt ở trên người khác. Ngay cả kẻ trộm muốn ra tay cũng đều phải bó tay, so với lên trời còn khó hơn, mắt thấy ví tiền ngay tại trước mắt, mà toàn thân ngay cả một ngón tay đều không động đậy được, loại tư vị này, làm cho người ta muốn hộc máu.
Đêm, thực im lặng. Bích Vân Hiên, cũng thực im lặng. Im lặng làm cho da đầu người ta run lên, phỏng chừng những người này không phải ở giữa trầm mặc bùng nổ, mà chính là ở giữa lúc trầm mặc đến tuyệt vọng. Bất quá tuyệt vọng là lường trước được, nên không có khả năng lớn hơn.
Đèn đuốc đồng loạt bị tắt, trọng điểm đêm nay là diễn ra ở trên sân khấu. Trên sân khấu, một màn lụa mỏng manh được hạ xuống, màn lụa mỏng trong cùng đèn cung đình sáng lập lòe, tập trung ở giữa vũ đài, thế giới sau màn lụa mỏng được chiếu sáng hết sức thần bí, dụ hoặc.
Giữa lúc đó, mọi người ngưng thần nín thở, hai bóng người chậm rãi xuất hiện ở sau màn lụa mỏng, xem hình thể là một nam và một nữ, hương vị thực ái muội. Nam trang cho một tay để ở sau lưng, một tay nắm tay của nữ tử đối diện, hơi hơi cúi người. Nữ tử khẽ chạm tay đối phương, đứng thẳng tắp. Ở sau màn lụa mỏng, diễn ra những bước nhảy đầy lửa, làm cho người khác lạc vào mơ màng.
Tiếng âm nhạc phá không mà đến sống động như thật, tuy không có đàn điện tử, không thể hợp thành âm nhạc, nhưng hơn hẳn âm thanh giả tạo của hiện đại. Mờ mịt, dụ hoặc, thần bí, kỳ ảo, tiết tấu cảm xúc cực lớn.
Âm nhạc lại vang lên, màn lụa mỏng nháy mắt được vén sang hai bên, lộ ra ở bên trong hai người, hai người nghe tiếng nhạc, bắt đầu nhảy, động tác triền miên mê người, khắp nơi dùng tứ chi lộ ra dụ hoặc, làm lời mời mê người.
Dưới đài mọi người khiếp sợ nhìn nữ nhân trên đài, một thân quần áo bó sát bao lấy dáng người đầy đặn, lộ ra một mảnh vai tuyết trắng, dưới thân lại khoa trương lộ ra đùi, váy ngắn được đính thêm những vật trang sức bằng vàng loè loẹt, lúc múa hiện ra một mảnh sắc thái hoa mỹ.
Dưới chân cư nhiên là giày cao gót, tinh tế được thợ khéo léo chế tạo hoàn toàn bằng thủ công, cũng không thể so với thời hiện đại là hàng giả hay thật. Lục Tiểu Thanh vẽ bản thảo, Biệt đại sư phụ theo bản vẽ ấy mà làm, thật sự là không thể làm giống được, hay là do thời cổ đại này không làm được, giống như nước biển không thể đong đếm được.
Vân Tự dùng khăn lụa mỏng che nửa mặt, kỹ thuật nhảy ngả ngớn mang theo đoan trang, phong lưu cùng hỗn loạn dụ hoặc, vừa mới nhấc tay nhấc chân đều là thành thục, không có gì phải bất mãn, nhìn Lục Tiểu Thanh là bạn nhảy đối diện nàng một thân nam trang, thỉnh thoảng gật đầu khen ngợi.
Niên đại này, giấu giếm thì không đủ để xuất chúng, lộ quá lại mất đi hương vị, muốn nhưng chính là còn xấu hổ, muốn cự tuyệt nhưng vẫn nghênh tiếp. Quy tắc này đúng ở mọi nơi mọi lúc, không cần nói nhiều, xem dưới kia một đám nước miếng chảy đầy đất đã muốn thành sông, không hề nghi ngờ gì nữa, lại một lần nữa chứng minh đây là chân lý thiên cổ không hề thay đổi.
Ví như, trong buôn bán quan trọng nhất là cung không đủ cầu, đó là một loại học vấn cao, nếu làm không tốt, liếc mắt một cái đã làm cho người khác nhìn ra động cơ của mình, như thế giống như tự lấy đá đập vào chân mình vậy. Nhưng lo lắng quá cũng chẳng được gì, đây chỉ là một cuộc thăm dò để thêm một ít kinh nghiệm mà thôi.
Đừng nói, thân là người hiện đại, Lục Tiểu Thanh học giỏi đầy đủ các cấp học, thực tập trong trường học, thực tiễn ngoài xã hội. Thân cũng từng buôn bán, là người tốt nghiệp khoa xã hội học, thì việc buôn bán này trở nên rất đơn giản, cách ấy chắc chắn sẽ trở thành tiêu chuẩn của nàng.
Thuần thục lôi kéo Vân Tự xoay một vòng tròn, cực ái muội tựa vào vai Vân Tự. Phía dưới, khách nhân đã muốn bị mê hoặc đến hồn bay phách tán, vừa thấy tư thái bộ dáng của hai người như thế, rốt cục không còn trầm mặc tử vong nữa mà là bùng nổ. Tình cảm quần chúng dâng trào, đương nhiên toàn là kẻ có tiền, điên cuồng hô: “Đánh chết xú tiểu tử kia, đánh chết hắn, cư nhiên dám tựa vào trên người hoa khôi của chúng ta.”
“Đúng, giết hắn cho ta, hoa khôi là của ta, không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào.”
“Ai nói là của ngươi, hoa khôi là của ta.”
“Ngươi muốn chết, dám theo ta tranh hoa khôi.”
Trời ạ, điều này không giống như trên TV, những người này không hào hoa phong nhã gì hết, phải nên nói “I love you” với hoa khôi chứ? Sao lại phát hỏa như thế này, xem ra là mình đã tính toán sai lầm rồi, đánh giá sai nhân tính, xem thường phong tục Đường triều.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn hiện trường đang bạo loạn, càng lúc càng nghiêm trọng, không phải rất nhiều sách vở từng nói hoa khôi sẽ hòa giải hết những việc rối tinh rối mù, giá trị con người gấp trăm ngàn lần cái việc tranh dành sao? Hiện tại lại thành ngọn nguồn dẫn phát náo động, này…này, tiểu thuyết đúng là không thể tin a~.
Ngửa mặt lên trời thở dài, Lục Tiểu Thanh thấy Linh tỷ khống chế không được cục diện, khách nhân phẫn nộ, có người mượn cơ hội này gây chuyện, người mang ý xấu, kẻ tham lam, hạ lưu, đều chen chúc hướng mình mà đến. Không khỏi thầm nghĩ: “Thật may, ba mươi sáu kế, chỉ nhớ kỹ một kế cuối cùng, Tôn Võ a~ [1], ngài cần phải phù hộ ta, trở về ta sẽ liền đốt thêm hương khói cho ngài.” Cực biết tuân thủ đạo lý của mình, Lục Tiểu Thanh biến mất cực nhanh, nháy mắt liền đã không thấy bóng dáng. Vân Tự cũng là người thông minh, đi theo Lục Tiểu Thanh liền đi ra ngoài, đem tình huống bạo hỏa như thế để cho nhân vật lớn như Linh tỷ xử lý, bởi tỷ ấy từng gặp qua, nhân vật nhỏ như chúng ta vẫn là đi trước thì hơn.
___________
[1]: Tôn Võ: là nhà quân sự kiệt suất. Ảnh hưởng của Tôn Võ đối với đời sau, chủ yếu là thông qua bộ binh pháp Tôn Tử từ khi được lưu truyền và thực hiện.
Bình luận truyện